Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên

Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên - Chương 270: Là người phương nào dám tại trong hoàng cung làm càn? (length: 15930)

Hoàng cung.
Cửa cung.
Kim Hạc trong nháy mắt đã đứng trước mặt đám thị vệ canh cổng.
Nhìn những tên thị vệ bị thương nặng, Kim Hạc mặt mày khó chịu nhìn bốn thanh niên trên lưng ngựa.
Đây là nơi nào?
Là hoàng cung đại nội.
Là nơi uy nghiêm thần thánh không thể xâm phạm nhất của toàn Đại Chu.
Xưa nay chưa từng có ai dám to gan lớn mật xông vào cửa cung, tập kích thị vệ như vậy.
Bởi vì một khi làm vậy, chính là tử tội, là tội tru diệt cả dòng họ.
Nhưng hiện tại, bốn thanh niên cưỡi ngựa này chẳng những tập kích thị vệ canh cổng mà còn trực tiếp tuyên bố muốn hoàng đế bệ hạ tự mình ra đón bọn họ?
Đây không còn là ngông cuồng đơn giản nữa.
Đây là tự tìm đường chết, chính xác là tự tìm đường chết.
Chỉ là, khi Kim Hạc nhìn thấy khuôn mặt của Chu Vô Đạo, con ngươi bỗng co lại.
Cũng giống phản ứng của vị giáo úy canh cổng kia, Kim Hạc lập tức ngây người tại chỗ.
"Bệ hạ."
Kim Hạc nhìn Chu Vô Đạo thốt lên.
Vị giáo úy canh cổng lúc này cũng hoàn hồn, nhìn Chu Vô Đạo, lập tức sợ hãi quỳ xuống: "Ty chức bái kiến bệ hạ."
"Ty chức không biết là bệ hạ, vừa rồi mạo phạm bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội."
Giáo úy canh cổng kinh hoàng xin lỗi nói.
Đám thị vệ vốn đang dương cung bạt kiếm xung quanh thấy vậy, cũng vội vàng thu hồi vũ khí, đồng loạt quỳ xuống, kinh hãi nói: "Bái kiến bệ hạ."
Việc dùng vũ khí chĩa vào hoàng đế, mạo phạm đế uy, không phải chuyện nhỏ.
Nếu bị truy cứu, chắc bọn họ sẽ bị lôi ra ngọ môn xử trảm.
Chỉ là điều khiến đám thị vệ canh cổng này nghi ngờ chính là, bệ hạ xuất cung khi nào, sao họ không hề hay biết?
Chỉ có Kim Hạc không lập tức quỳ xuống, mà kinh ngạc nhìn Chu Vô Đạo, nhất thời không kịp phản ứng.
Bệ hạ?
Thấy đám thị vệ canh cổng quỳ xuống trước Chu Vô Đạo, còn gọi Chu Vô Đạo là Bệ hạ, Chu Càn trực tiếp ngớ người.
Ngay sau đó, Chu Càn phá lên cười: "Ha ha ha... Chu Vô Đạo, bọn chúng lại coi ngươi là hoàng đế, còn quỳ lạy ngươi, thật là cười chết ta mất."
"Chu Vô Đạo, là bọn chúng nhận nhầm người, hay lời đám người kia là thật, ngươi thật sự đến từ thế tục, và cũng đã sớm kế thừa vị trí hoàng đế ở thế tục?"
Chu Càn nhìn Chu Vô Đạo, trong giọng nói đầy vẻ giễu cợt.
Hoàng đế Đại Chu, nhìn như Cửu Ngũ Chí Tôn, địa vị tôn sùng.
Nhưng đó chỉ là đối với người bình thường mà thôi.
Đối với những người nhập thế như bọn họ, hoàng đế Đại Chu, ngôi vị Cửu Ngũ Chí Tôn, chỉ là trò cười.
Chỉ cần họ muốn, phất tay một cái là có thể dễ dàng thay đổi hoàng đế, hoàng đế trong mắt họ chẳng khác nào nô bộc, chẳng là gì cả.
Trong núi không có hổ, khỉ xưng đại vương.
Đây là cách người nhập thế bọn họ hiểu về hoàng đế thế tục.
Chu Vô Đạo lạnh lùng liếc Chu Càn, tiếng cười lớn của Chu Càn lập tức im bặt.
Tuy nhiên, trên mặt Chu Càn vẫn thoáng lộ vẻ mỉa mai.
Ánh mắt Chu Vô Đạo lóe lên, nhìn đám thị vệ đang quỳ dưới đất, hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Chu Vô Đạo không hiểu nổi, sao những người này lại nhận lầm hắn là hoàng đế Đại Chu?
Kim Hạc phản ứng lại, nhìn bốn người bọn họ, cất giọng hỏi: "Các ngươi là ai?"
Mặt Kim Hạc vô cùng nghiêm trọng.
Kim Hạc không ngờ trên đời này lại có người giống bệ hạ đến thế.
Nếu không tận mắt chứng kiến, có đánh chết Kim Hạc cũng không tin.
Nói thật, nếu vừa rồi không có tiếng cười lớn của Chu Càn, có lẽ Kim Hạc cũng đã suýt chút nữa cùng đám thị vệ kia, coi Chu Vô Đạo là hoàng đế bệ hạ.
Thanh niên Chu Vô Đạo cưỡi trên ngựa quá giống với Chu Thần, hoàng đế Đại Chu, thực sự giống như đúc từ một khuôn mà ra.
Nếu thanh niên Chu Vô Đạo mặc long bào, thì gần như chính là hoàng đế Chu Thần.
Nhưng Kim Hạc biết rõ, Chu Vô Đạo trên lưng ngựa không phải Chu Thần.
Mặc dù Chu Vô Đạo và Chu Thần giống nhau như đúc, dường như từ một khuôn đúc ra.
Nhưng khí chất của cả hai lại hoàn toàn khác biệt.
Khí chất của Chu Vô Đạo có vẻ ngạo nghễ mờ mịt.
Còn khí chất của hoàng đế Chu Thần là sự độc tôn bá đạo.
Đây là khác biệt duy nhất mà Kim Hạc thấy được giữa Chu Vô Đạo và hoàng đế Chu Thần.
Phần lớn ánh mắt Kim Hạc đều dồn vào Chu Vô Đạo.
Kim Hạc có cảm giác, Chu Vô Đạo giống bệ hạ như đúc có thể có mối quan hệ nào đó với bệ hạ.
"Chúng ta là ai, ngươi còn chưa có tư cách biết."
"Đi nói với hoàng đế của các ngươi, Thiên Sơn chủ gia người tới, bảo hắn ra đón tiếp."
Chu Vô Đạo cũng không quá để tâm vì sao những người này lại nhận lầm hắn là hoàng đế Đại Chu.
Với Chu Vô Đạo, dù những người này coi hắn là hoàng đế Đại Chu vì lý do gì thì cũng không quan trọng.
Điều quan trọng là, hoàng đế Đại Chu trong mắt hắn không đáng nhắc tới.
Chu Vô Đạo nhìn Kim Hạc, thản nhiên nói.
"To gan."
Kim Hạc nghe vậy, trực tiếp lớn tiếng quát mắng: "Bệ hạ là Cửu Ngũ Chí Tôn, thiên hạ chưa ai có tư cách để bệ hạ thân nghênh."
"Bản thống lĩnh không quản các ngươi là ai, các ngươi vừa công kích thị vệ canh cổng, vừa mạo phạm bệ hạ, đúng là tội ác tày trời."
"Mau xuống ngựa bó tay chịu trói."
Kim Hạc không quan tâm bọn chúng là thân phận gì, người giống bệ hạ kia là ai.
Chỉ bằng việc bọn chúng mạo phạm bệ hạ thôi cũng đủ để Kim Hạc không khách sáo.
"Oanh..."
Khí thế Nhất phẩm Đại Tông Sư từ người Kim Hạc bùng nổ ra.
Đối diện với khí thế của Kim Hạc, mặt Chu Vô Đạo lạnh tanh.
"Hừ."
"Hạng sâu kiến mà cũng dám uy hiếp, bất kính với chúng ta."
Chu Vô Đạo không nói hai lời, trực tiếp tung một chưởng về phía Kim Hạc.
Kim Hạc không chút do dự xuất chiêu nghênh đón.
"Phanh..."
Sau một đòn.
Kim Hạc bị đánh lùi hơn mười trượng, vừa đứng vững đã thấy khóe miệng rướm máu.
Còn Chu Vô Đạo trên lưng ngựa, lại vẫn vững như bàn thạch, mặt không đổi sắc.
Đám thị vệ canh cổng xung quanh lúc này cũng đã hiểu ra, tên trên lưng ngựa giống hệt bệ hạ này, căn bản không phải hoàng đế của họ.
Lập tức, đám thị vệ canh cổng trong ngoài đều rút vũ khí ra, dương cung lắp tên, nhắm vào bốn người trên lưng ngựa.
Chu Vô Đạo kinh ngạc liếc Kim Hạc một cái: "Có thể đỡ được một chiêu tiện tay của ta, thực lực của ngươi cũng không tệ."
"Nhưng nếu các ngươi không chịu đi gọi hoàng đế của các ngươi ra, thì chúng ta tự đi vào."
Nói rồi, Chu Vô Đạo quất roi, trực tiếp xông vào hoàng cung.
Ba thanh niên còn lại cũng theo sát sau lưng, thúc ngựa giương roi, xông về phía cửa cung, hoàn toàn không để đám thị vệ canh cổng vào mắt.
Mấy tên thị vệ này đánh nhau với dân thường thì còn được, muốn ngăn được bọn họ, là điều không thể.
"Lũ tặc tử to gan, dám xông vào hoàng cung."
"Truyền lệnh, bắt bốn tên tặc tử này lại."
Theo lệnh của Kim Hạc, thị vệ canh cổng nhất loạt tấn công về phía bốn thanh niên.
Đồng thời, Kim Hạc cũng phóng người xông lên tấn công bốn người.
Trên tường thành, thị vệ cũng đồng loạt giương cung bắn nỏ.
Mưa tên dày đặc như mưa xuân, bắn về phía bốn người Chu Vô Đạo đang lao tới.
"Muốn chết."
"Chỉ bằng lũ kiến hôi như các ngươi cũng dám cản đường chúng ta, đúng là không biết sống chết."
Sát khí hiện lên trên mặt Chu Vô Đạo, tùy tay một chiêu đã đánh chết vài thị vệ canh cổng.
Ba người còn lại cũng tương tự, ra tay không chút nương tình.
Tựa hồ việc giết đám thị vệ canh cổng này với bọn chúng chẳng khác nào giết kiến, không mảy may thương hại.
"Cút."
Kim Hạc lại bị một chưởng của Chu Vô Đạo đánh bay ra ngoài.
Lần này, Kim Hạc ngã lăn ra đất, há mồm phun ra một ngụm máu.
Trong khi đó, bốn người Chu Vô Đạo đã thúc ngựa xông thẳng vào cửa cung, đám thị vệ không sao ngăn cản nổi.
Chỉ để lại đầy đất thi thể thị vệ.
Kim Hạc thấy cảnh đó, mặt khó coi đến cực điểm.
Hắn không ngờ thực lực của bốn người này lại mạnh đến vậy.
Đặc biệt là Chu Vô Đạo giống hệt bệ hạ, khiến Kim Hạc kinh hãi không thôi, hắn đường đường thống lĩnh cấm quân mà không đỡ nổi một chiêu của đối phương.
Thực lực đáng sợ như vậy, Kim Hạc chỉ từng thấy ở Lữ Bố và vài người khác.
"Nhanh, truyền lệnh cho toàn bộ cấm quân, có kẻ địch mạnh xông cung, lập tức đóng bốn cửa."
Kim Hạc buông một câu, rồi dẫn một bộ phận thị vệ đuổi theo bốn người Chu Vô Đạo.
Trong hoàng cung, cứ đi vài bước lại thấy một cấm quân, và cứ một quãng lại có các đội cấm quân tuần tra.
Sau khi xông vào cửa cung không được bao xa, bốn người Chu Vô Đạo đã đụng phải vô số cấm quân từ bốn phương tám hướng xông tới.
Mấy con ngựa của bọn họ cũng bị bắn chết, ngã rạp trên mặt đất.
"Lũ kiến hôi này thật không biết sống chết, thật phiền phức."
"Xem ra hôm nay không giết một trận lớn là không được."
Nhìn đám cấm quân từ bốn phương tám hướng xông tới, trên mặt Chu Càn lộ ra sát khí nồng đậm.
"Vừa hay, chúng ta có thể nhân cơ hội lập uy."
"Bằng không, chúng ta còn chẳng tìm được lý do thích hợp để bọn chúng ngoan ngoãn nghe lời đâu!"
Một thanh niên khác cũng lộ ra vẻ lạnh lùng.
Chu Vô Đạo và người thanh niên sau cùng thì không mở miệng, chỉ là, bọn họ nhìn đám cấm quân xông tới như sóng triều, mày hơi nhíu lại.
Đám cấm quân này trong mắt họ, yếu ớt như sâu kiến, căn bản không lọt vào mắt xanh của họ.
Nhưng không chịu nổi đám cấm quân này đông người a!
Nếu giết một trận lớn, thì trong cung này, đoán chừng không ngừng sẽ có cấm quân xông tới.
Bọn họ cũng không thể cứ mãi tiếp tục giết chóc được!
Hơn nữa, bọn họ cũng không rảnh để dây dưa với đám cấm quân này.
Chu Vô Đạo liếc nhìn Chu Càn và người thanh niên kia một chút; "Chúng ta không có thời gian để dây dưa với lũ kiến hôi này, đi thôi."
Dứt lời, Chu Vô Đạo tiện tay đánh bay đám cấm quân chắn trước mặt, nhảy lên, đạp trên đầu đám cấm quân, tiếp tục chạy vào trong cung.
Chu Càn và hai người còn lại liếc nhau, cũng theo sát phía sau.
Chu Càn vốn định ra tay giết chóc, nhưng Chu Vô Đạo đã lên tiếng, Chu Càn chỉ có thể tạm thời nhịn.
Ai bảo Chu Vô Đạo là người dẫn đầu của bốn người chứ!
Mà thực lực của hắn cũng mạnh hơn bọn họ.
Chu Càn tuy không phục Chu Vô Đạo, nhưng cũng không dám công khai làm trái ý Chu Vô Đạo.
"Tặc tử to gan, dám xông vào hoàng cung, để bản thống lĩnh tiễn các ngươi lên đường."
Lúc này, Kim Hạc dẫn theo cấm quân bảo vệ cửa cung cũng đuổi tới.
Kim Hạc không nói hai lời, vung vòng sắt đại đao trong tay, đánh thẳng vào sau lưng bốn người.
Đồng thời, từ bốn phía lao tới không ít cao thủ trong cấm quân, cùng nhau xông về phía bốn người Chu Vô Đạo, khiến bốn người Chu Vô Đạo muốn thoát khỏi sự dây dưa của đám cấm quân thất bại.
"Nếu các ngươi cứ khăng khăng muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi."
Chu Vô Đạo tiện tay đánh ra, đám cấm quân từ bốn phía lao tới, tất cả đều vỡ nát, mưa máu rơi xuống.
"Chết đi."
Chu Vô Đạo xoay người, lại vung tay áo quét về phía Kim Hạc.
"Phụt."
Một ngụm máu tươi phun ra.
Kim Hạc giống như diều đứt dây, trực tiếp ngã xuống đất, đập thành một cái hố lớn.
Lần này, khí thế trên người Chu Vô Đạo hoàn toàn bùng nổ.
Nửa bước Thiên Nhân?
Kim Hạc ngã trên đất, con ngươi co rút lại nhìn Chu Vô Đạo.
Vừa rồi Chu Vô Đạo ra tay, Kim Hạc còn chưa cảm nhận được thực lực của Chu Vô Đạo, chỉ biết thực lực của Chu Vô Đạo rất đáng sợ.
Nhưng hiện tại, khi Chu Vô Đạo hoàn toàn bộc phát khí thế, Kim Hạc cảm nhận được.
Đây là khí thế của nửa bước Thiên Nhân.
Kim Hạc không ngờ rằng, thanh niên có dung mạo giống bệ hạ lại là một cường giả nửa bước Thiên Nhân.
Có thể số lượng nửa bước Thiên Nhân của Đại Chu chỉ có vài người, thanh niên giống bệ hạ này rốt cuộc từ đâu ra?
Không chỉ Chu Vô Đạo, ba người Chu Càn cũng bùng nổ khí thế đáng sợ.
Nhất là Chu Càn, khí thế trên người so với Chu Vô Đạo cũng không kém bao nhiêu.
Theo bốn người bọn họ hoàn toàn bùng nổ, chỉ trong chớp mắt, một mảng lớn xác cấm quân đã ngã xuống mặt đất.
Kim Hạc muốn đứng lên, tiếc là, hắn vùng vẫy mấy lần, vẫn không thể đứng dậy được.
Chu Vô Đạo trong nháy mắt đi tới trước mặt Kim Hạc, lạnh lùng nhìn Kim Hạc đang thoi thóp trên mặt đất, không nói hai lời, giơ chân định đạp xuống.
Muốn hoàn toàn kết liễu Kim Hạc.
Đúng lúc này.
Một tiếng hét lớn vang dội từ trong cung truyền đến.
"Kẻ nào dám càn rỡ trong hoàng cung?"
Âm thanh này khiến sắc mặt Chu Vô Đạo hơi đổi.
Theo khí thế của âm thanh này, thực lực của người này cực kỳ không yếu.
Chưa kịp Chu Vô Đạo đạp chân xuống, chỉ thấy một đoản kích từ xa bắn tới, với tốc độ không thể tin nổi, đánh thẳng vào Chu Vô Đạo.
Cảm nhận được khí thế đáng sợ hơn cả khi đoản kích bắn tới, sắc mặt Chu Vô Đạo lần nữa hơi đổi.
Chu Vô Đạo lập tức bộc phát toàn bộ thực lực, tiện tay vung lên, đạo đạo kim quang xuất hiện, nghênh đón đoản kích đang lao tới.
"Phanh..."
Sau tiếng nổ lớn.
Chu Vô Đạo trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Lộn vài vòng, Chu Vô Đạo rơi xuống đất, lui về sau hơn chục bước mới đứng vững.
Mà đoản kích bắn tới cũng rơi xuống trước mặt Kim Hạc.
Kim Hạc nhìn đoản kích rơi bên cạnh mình, sắc mặt trở nên kích động.
Bởi vì, Kim Hạc biết, đoản kích này là binh khí của ai.
Ngoại trừ vị thống lĩnh cấm quân Điển Vi luôn bảo vệ bên cạnh bệ hạ thì còn ai khác?
Kim Hạc không ngờ, Chu Vô Đạo có thực lực đáng sợ như vậy, vẫn bị Điển Vi đánh lui bằng một đoản kích.
Điển Vi này đến đúng là kịp thời.
Bằng không, Kim Hạc hôm nay thật sự sẽ phải xuống gặp Diêm Vương.
Chu Vô Đạo cũng không ngờ, ở thế tục này, lại có người có thể đánh lui hắn bằng một đoản kích.
Chu Vô Đạo ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một đại hán thân mặc khôi giáp, tráng kiện bưu hãn, mặt mũi dữ tợn đang dậm chân từ xa đi tới.
Chỉ trong nháy mắt, đã đi tới trước mặt bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận