Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên

Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên - Chương 419: Thật coi ta Đại Chu không thánh sao? (length: 7882)

Đất trời biến đổi!
Hắc ám xen lẫn!
Từng đạo từng đạo sức mạnh pháp tắc đậm đặc đến cực hạn hội tụ lại, biến thành một bàn tay lớn che trời chụp xuống Hàn Tín cùng Lữ Bố năm người bọn họ.
Dưới uy thế kinh khủng mạnh mẽ này, từng tiếng từng tiếng không gian vỡ vụn vang lên.
Trong nháy mắt, Hàn Tín cùng Lữ Bố năm người bọn họ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh bốc lên, nổ tung trong đầu.
Một mối nguy cơ chí mạng đang nổi lên trong lòng bọn họ.
"Không ổn rồi."
Sắc mặt Hàn Tín và Lữ Bố năm người bọn họ đều khẽ biến.
"Hàn soái, ngươi đi trước."
Bây giờ, Lữ Bố cùng Dương Tái Hưng bốn người bọn họ đều bị thương nặng, không còn nhiều sức lực để ngăn cản hai vị Thánh Nhân của hoàng triều này.
Cho nên, Lữ Bố và Dương Tái Hưng bốn người bọn họ bảo Hàn Tín rút lui trước, còn bốn người họ sẽ ở lại phía sau cản một chưởng này.
Đúng lúc này.
Một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên.
"Hừ, muốn giết bọn họ, hỏi qua bản thánh chưa?"
"Thật sự cho rằng Đại Chu ta không có Thánh Nhân sao?"
Tiếng hừ lạnh này dường như từ một nơi xa xôi nào đó truyền đến, nhưng lại rõ ràng văng vẳng bên tai mọi người.
Theo tiếng hừ lạnh này vang lên đột ngột.
Một đạo hàn quang từ phương xa chém tới.
Ầm!
Bàn tay lớn che trời đang đè xuống Hàn Tín cùng Lữ Bố liền bị chém thành từng mảnh, biến thành hư vô trong nháy mắt.
"Ai?" Sắc mặt vị nữ Thánh Nhân của hoàng triều hơi đổi, lùi về phía sau vài bước, nheo mắt nhìn về hướng hàn quang chém tới.
Một khắc sau.
Một bóng người xuất hiện tại phương hướng mà nữ Thánh Nhân của hoàng triều nhìn tới.
Bóng dáng này vốn ở nơi chân trời xa xôi.
Nhưng mỗi bước chân bước ra, khoảng cách liền được kéo lại gần rất nhiều.
Chỉ một lát sau, liền đi tới gần mọi người.
Tất cả mọi người theo bản năng nhìn sang.
Chỉ thấy bóng người này đầu đội mũ xanh, râu dài, tay cầm một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao, trên người tỏa ra khí thế sắc bén.
"Thánh Nhân?"
"Còn là Tiểu Thánh đỉnh phong?"
Trong mắt nữ Thánh Nhân và nam Thánh Nhân của hoàng triều ánh lên tia tinh quang, lập tức đoán ra thân phận của bóng người này.
Quan Vũ, vị đại năng Tiểu Thánh đỉnh phong của Đại Chu.
Không chỉ hai vị Thánh Nhân hoàng triều đoán ra thân phận Quan Vũ, năm vị Bán Thánh hoàng triều cũng đều đoán ra.
Bọn họ đều nhìn Quan Vũ với vẻ mặt ngưng trọng, khí thế sắc bén tỏa ra từ người Quan Vũ không hề yếu so với hai vị Thánh Nhân hoàng triều của bọn họ, cho dù là vị nữ Thánh Nhân Tiểu Thánh đỉnh phong của bọn họ, khí thế sắc bén của Quan Vũ cũng không hề kém cạnh, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.
So với vẻ mặt ngưng trọng của năm vị Bán Thánh hoàng triều, thần sắc của Hàn Tín và Lữ Bố lại có vẻ nhẹ nhõm hơn hẳn.
Sự viện trợ của bọn họ cuối cùng đã đến.
Có Thánh Nhân ra tay, bọn họ sẽ không đến mức phải rút lui lần nữa, coi như không thay đổi được chiến cục, nhưng quân hoàng triều muốn thế như chẻ tre như trước thì cũng không dễ dàng. Phía dưới.
Trên chiến hạm Thần Võ Vương nhìn thấy Quan Vũ xuất hiện, mắt hơi híp lại.
"Thánh Nhân Đại Chu cuối cùng đã ra tay sao?"
Thần Võ Vương nhìn Quan Vũ trong hư không lẩm bẩm nói.
Thần Võ Vương vốn cho rằng quân Đại Chu liên tiếp bại lui, từ Đại Càn bại lui một mạch đến Đại Yến, Đại Chu cũng không phái Thánh Nhân đến, coi rằng Đại Chu chắc là không phái Thánh Nhân nữa.
Nhưng Thần Võ Vương không ngờ vào lúc này, quân Đại Chu thấy sắp bại thêm lần nữa thì Thánh Nhân Đại Chu lại xuất hiện, điều này có chút bất ngờ.
Tuy nhiên, sắc mặt Thần Võ Vương lại không hề biến đổi.
Đối với việc Thánh Nhân Đại Chu xuất hiện, Thần Võ Vương không hề lo lắng.
Vì hoàng triều đã sớm chuẩn bị đầy đủ, dù Thánh Nhân Đại Chu xuất hiện cũng không thể thay đổi kết cục của trận chiến này. . . .
Trên tường thành.
Hoắc Khứ Bệnh vốn định hạ lệnh cho đại quân rút lui, Lữ Bố bọn họ đã bại một lần trên chiến trường hư không, tiếp tục đại chiến thì đã không còn ý nghĩa nữa.
Nhưng Quan Vũ đột ngột xuất hiện, khiến tinh thần Hoắc Khứ Bệnh phấn chấn.
"Xem ra, chúng ta không cần rút lui!"
Nhìn Quan Vũ trong hư không, trong mắt Hoắc Khứ Bệnh ánh lên tinh quang.
Trong hư không.
Quan Vũ đứng trên không, nhìn hai vị Thánh Nhân cùng năm vị Bán Thánh hoàng triều bằng ánh mắt hờ hững.
Đối mặt ánh mắt của Quan Vũ, năm vị Bán Thánh hoàng triều đều cảm thấy da đầu tê rần.
Bởi vì bọn họ mơ hồ cảm thấy, Quan Vũ nhìn bọn họ bằng ánh mắt giống như đang nhìn giun dế.
Trên thực tế đúng là như vậy.
Trong mắt Quan Vũ, ngoại trừ hai vị Thánh Nhân đáng để Quan Vũ coi trọng, năm vị Bán Thánh còn lại căn bản không lọt vào mắt Quan Vũ, trong mắt Quan Vũ chẳng khác nào kiến hôi.
"Thanh Long hoàng triều thật sự cho rằng Đại Chu ta không có thánh nhân sao?"
Ánh mắt lạnh nhạt của Quan Vũ dừng trên hai vị Thánh Nhân hoàng triều, Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay đã ở tư thế sẵn sàng.
"Quan Vũ, Tiểu Thánh đỉnh phong của Đại Chu, chúng ta vẫn luôn chờ ngươi, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện."
Vị nữ Thánh Nhân hoàng triều nhìn Quan Vũ, thần sắc có chút ngưng trọng.
"Với thực lực của ngươi, cho dù đến hoàng triều ta hay đến Trung Vực thì cũng sẽ có địa vị không nhỏ, hà tất phải cam chịu ở một vương triều, bán mạng cho Đại Chu làm gì?"
"Dù sao thì tiêu dao tự tại cũng tốt hơn bán mạng cho Đại Chu chứ!"
Nữ Thánh Nhân nhìn Quan Vũ khí thế sắc bén, trong thần sắc thoáng qua một tia khó hiểu.
Theo nữ Thánh Nhân, thực lực Tiểu Thánh đỉnh phong đã được coi là cường giả đứng trên đỉnh kim tự tháp, cho dù ở hoàng triều cũng là những nhân vật lừng lẫy, Đại Chu chỉ là một vương triều, hoàn toàn không xứng với một cường giả như vậy ra sức phục vụ.
Với thực lực Tiểu Thánh đỉnh phong, nếu có ý thì hoàn toàn có thể lật đổ sự thống trị của vương triều, tự mình thành lập quốc gia hoặc một thế lực nào đó.
Nghe vậy, sắc mặt Quan Vũ thoáng hiện tia khinh thường: "Loại sâu bọ như ngươi sao hiểu được sự vĩ đại của bệ hạ Đại Chu ta?"
Quan Vũ không hề nói thêm, cũng không muốn phí lời với hai vị Thánh Nhân hoàng triều này.
Đối với Quan Vũ, hắn đến đây, mục đích chỉ có một.
Đó là vâng mệnh bệ hạ, ngăn cản quân hoàng triều, đối phó với Thánh Nhân hoàng triều.
Nghĩ đến đây, khí thế của Quan Vũ đã khóa chặt hai vị Thánh Nhân hoàng triều, Thanh Long Yển Nguyệt Đao cũng từ từ nâng lên.
"Xem ra, ngươi quyết tâm bán mạng cho Đại Chu, đối đầu với hoàng triều ta."
"Nếu đã vậy thì không còn gì để nói."
"Chiến."
Hai vị Thánh Nhân hoàng triều cùng Quan Vũ, ba bóng người đồng thời xông lên tận trời, tiến vào sâu trong hư không.
Ầm ầm!
Ba động mạnh mẽ cuộn trào toàn bộ sâu trong hư không, tạo thành từng đợt phong bạo, xé rách từng tầng không gian.
Mặc kệ là Hàn Tín, Lữ Bố, hay năm vị Bán Thánh hoàng triều, bọn họ đều không thể nhìn rõ cuộc chiến trong sâu hư không, thứ họ có thể nhìn thấy chỉ là hình bóng mơ hồ cùng những cơn phong bạo cuốn lên.
Còn chưa kịp nhìn kỹ, những đợt ba động chiến đấu từ sâu trong hư không đã dừng lại, phong bạo cũng dần tan đi.
Đợi phong bạo tan hoàn toàn, Hàn Tín cùng năm vị Bán Thánh hoàng triều chỉ thấy Quan Vũ và hai vị Thánh Nhân hoàng triều đang giằng co...
Bạn cần đăng nhập để bình luận