Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên

Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên - Chương 215: Đông Di lui binh (length: 16534)

Đông Hoang.
Bên ngoài cửa ải Đông Nhạn.
Doanh trại đại quân Đông Di.
Trong trướng lớn.
Đại soái đại quân Đông Di Lý Cách ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn tin tức mới nhận được trong tay, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Vốn dĩ, việc quốc sư Đông Di bị cao thủ Đại Chu phái đến Đông Hoang một thương trọng thương, khiến Lý Cách tận mắt thấy là phải công phá Đông Nhạn quan mà không thể không tạm thời lui quân, đã làm cho tâm trạng của Lý Cách không tốt.
Nhưng đúng lúc này, phần tin tức này truyền đến, càng khiến tâm trạng Lý Cách chìm xuống đáy vực.
Phía dưới, hơn mười vị tướng lĩnh Đông Di đang ngồi, thấy sắc mặt Lý Cách ở vị trí chủ tọa biến đổi không ngừng, trong lòng ai nấy đều cảm thấy kỳ quái.
Bọn họ biết, không thể công phá Đông Nhạn quan, quốc sư lại còn bị trọng thương, tâm trạng vị đại soái này của họ chắc chắn không tốt.
Nhưng vừa rồi vị đại soái này của bọn họ, sau khi nhận được một phần tin tức thì sắc mặt càng thêm đáng sợ.
Điều này khiến hơn mười vị tướng lĩnh Đông Di đều rất kinh ngạc, rốt cuộc là tin tức gì mà lại khiến cho vị đại soái của họ có sắc mặt khó coi hơn so với khi rút quân trước đó?
"Đại soái, có chuyện gì sao?"
Một vị tướng lĩnh Đông Di không nhịn được lên tiếng hỏi.
Các vị tướng lĩnh còn lại cũng đều chăm chú nhìn về phía Lý Cách ở vị trí chủ tọa.
Lý Cách ngẩng đầu nhìn lướt qua các tướng, trầm giọng nói: "Tin tức vừa truyền đến, quân Tây Nhung và Bắc Địch đã bị Đại Chu tiêu diệt."
"Đại soái và quốc sư Tây Nhung chết dưới tay Tào Chính Thuần, quốc sư và đại soái Bắc Địch chết dưới tay Lữ Bố."
Lời này vừa nói ra.
Sắc mặt của hơn mười vị tướng lĩnh Đông Di đang ngồi đều thay đổi, hít vào một ngụm khí lạnh.
Quân Tây Nhung và Bắc Địch bị diệt?
Hơn nữa, quốc sư của họ đều đã chết.
Tin tức này không khác gì một tiếng sấm sét, chấn động khiến các tướng lĩnh Tây Nhung nhất thời chưa hoàn hồn.
"Đại soái, tin này có thật không?"
"Chẳng phải tin giả đấy chứ!"
Những tướng lĩnh Đông Di này đều có chút không dám tin là sự thật.
Phải biết, quân của hai phe Tây Nhung và Bắc Địch đều có quân số trên mười vạn.
Đại Chu muốn tiêu diệt quân của Tây Nhung và Bắc Địch thì phải cần bao nhiêu quân mới làm được chứ.
Nhưng dựa vào tình hình hiện tại của Đại Chu thì Đại Chu căn bản không có nhiều quân như vậy.
Hơn nữa, Tây Lương Hầu và Trấn Bắc Hầu còn ngấm ngầm cấu kết với Tây Nhung và Bắc Địch.
Đại Chu làm sao có thể có quân đối phó với hai phe quân Tây Nhung và Bắc Địch?
"Tin tức này là thật."
"Tây Lương Hầu và Bắc Địch Hầu đều đã bị triều đình Đại Chu bắt, quyền kiểm soát quân Tây Lương và quân Trấn Bắc đều đã về lại tay triều đình Đại Chu."
"Các ngươi xem đi!"
Lý Cách đưa tin tức trong tay cho các tướng lĩnh phía dưới xem.
Nói thật, ngay cả trong lòng Lý Cách cũng có chút không dám tin.
Nhưng không biết tại sao, tin tức này lại là thật.
Tây Lương Hầu và Trấn Bắc Hầu bị triều đình Đại Chu bắt, vậy thì có quân Tây Lương và quân Trấn Bắc, việc Đại Chu tiêu diệt quân Tây Nhung và Bắc Địch cũng không phải là không thể.
Hơn mười vị tướng lĩnh Đông Di phía dưới thay nhau xem tin tức mà Lý Cách đưa.
Sau khi hơn mười vị tướng lĩnh Đông Di này xem hết tin tức thì ai nấy đều mang vẻ mặt ngưng trọng.
Tin tức là thật.
Quân của Tây Nhung và Bắc Địch bị Đại Chu tiêu diệt.
Vậy thì có nghĩa, kế hoạch liên minh bốn phương để chinh phạt Trung Nguyên của bọn họ đã tan thành mây khói.
Không có quân của hai phe Tây Nhung và Bắc Địch, thì chỉ dựa vào hai phe Nam Man và Đông Di của bọn họ thôi thì không có thực lực để đi chinh phạt Trung Nguyên được.
"Đại soái, còn bên phía Nam Man thì sao?"
"Liệu quân Nam Man có bị Đại Chu tiêu diệt luôn không?"
Một vị tướng lĩnh Đông Di lên tiếng hỏi.
Lý Cách lắc đầu: "Không rõ, vẫn chưa có tin tức gì từ Nam Man."
"Nhưng, việc quân của Tây Nhung và Bắc Địch bị Đại Chu tiêu diệt, thì kế hoạch đi chinh phạt Trung Nguyên của chúng ta là không thể thực hiện được nữa rồi."
"Hơn nữa, cao thủ mà triều đình Đại Chu phái đến đã làm bị thương cả quốc sư, trước đó các ngươi đều đã thấy."
"Tình hình trước mắt, theo các ngươi thì chúng ta nên làm gì?"
Lý Cách nhìn hơn mười vị tướng lĩnh Đông Di phía dưới và hỏi.
Hơn mười vị tướng lĩnh Đông Di này liếc mắt nhìn nhau, đều trầm ngâm suy nghĩ.
Thật ra, không cần phải suy nghĩ nhiều, tình hình trước mắt đã quá rõ ràng.
Việc quân của Tây Nhung và Bắc Địch bị Đại Chu tiêu diệt, kế hoạch liên minh bốn phương chinh phạt Trung Nguyên của bọn họ đã không thể thành.
Hơn nữa, hiện tại cửa ải Đông Nhạn vẫn chưa công phá được, triều đình lại phái thêm một cường giả đến, ngay cả quốc sư của bọn họ cũng không phải đối thủ.
Nếu còn tiếp tục tấn công cửa ải Đông Nhạn thì kết quả có thể nghĩ.
"Đại soái, việc quân Tây Nhung và Bắc Địch bị Đại Chu tiêu diệt, kế hoạch liên minh bốn phương đi chinh phạt Trung Nguyên của chúng ta là không thể rồi."
"Hơn nữa, Đại Chu lại phái một cường giả đến cửa ải Đông Nhạn, quốc sư cũng không phải là đối thủ của hắn."
"Chúng ta mà còn tiếp tục tấn công cửa ải Đông Nhạn thì được chẳng bõ mất."
"Cho nên, mạt tướng cho rằng chúng ta nên lập tức rút quân, tránh thêm tổn thất."
Một vị tướng lĩnh Đông Di bên tay phải trầm ngâm một lúc rồi cẩn thận lên tiếng nói.
"Đại soái, việc chúng ta điều động binh lực ra quân cũng tốn không ít."
"Hơn nữa những ngày giao chiến này, đại quân Đông Di của ta cũng thương vong không ít."
"Nếu cứ thế rút quân, vậy thì khi về chúng ta ăn nói thế nào với đại vương."
Một vị tướng lĩnh Đông Di bên tay trái lại cau mày nói.
"Đúng vậy! Đại soái."
"Những ngày giao chiến này, quân Đông Di của ta thương vong cũng không ít."
"Những binh sĩ bị thương vong này đều cần trợ cấp."
"Đông Di chúng ta ra quân mà một chút lợi lộc không mò được, cuối cùng tổn binh hao tướng chưa nói, còn phải trợ cấp cho những binh sĩ bị thương vong, cái này..."
Những tướng lĩnh Đông Di còn lại đang ngồi cũng đều lên tiếng nói về việc này.
Đại quân Đông Di của họ mấy ngày nay thương vong không ít, mà một chút lợi lộc không có được, lại còn phải rút quân.
Đây chẳng phải đúng câu, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo sao?
Điều này khiến những tướng lĩnh Đông Di này làm sao có thể cam lòng được.
"Rút quân đi!"
Đúng lúc này, quốc sư Đông Di bước vào trong trướng lớn.
"Thực lực của vị cường giả mà triều đình Đại Chu phái đến rất mạnh, có hắn ở đó thì chúng ta không thể phá được cửa ải Đông Nhạn."
"Hơn nữa, nếu hắn ra tay tập kích các ngươi thì cũng không ai có thể chống đỡ."
"Việc quân Tây Nhung và Bắc Địch đã bị Đại Chu tiêu diệt, việc Đông Di chúng ta còn tiếp tục tấn công chỉ làm tăng thêm một số thương vong chứ không còn bất kỳ ý nghĩa gì."
"Có khi, quân Đông Di của ta sẽ đi theo vết xe đổ của Tây Nhung và Bắc Địch cũng không chừng."
"Cho nên, nhân lúc Đông Hoang Hầu và bọn họ còn chưa tỉnh táo sau trận đại chiến hôm nay, thì lập tức hạ lệnh rút quân đi!"
Quốc sư Đông Di mặt trắng bệch nói.
Một thương trước đó, quốc sư Đông Di đã đích thân trải qua, so với bất kỳ ai cũng hiểu rõ uy lực của một thương đó.
Có thể ở khoảng cách xa như vậy, một thương đã làm vị quốc sư Đông Di này bị thương nặng.
Có thể thấy được thực lực của đối phương khủng bố đến mức nào.
Có một người có thực lực cường hãn như vậy trấn thủ cửa ải Đông Nhạn thì bọn họ không có một chút cơ hội nào.
"Quốc sư."
Thấy quốc sư Đông Di bước vào trướng lớn, hơn mười vị tướng lĩnh Đông Di đang ngồi đều cung kính đứng lên.
Ngay cả Lý Cách, đại soái của đại quân Đông Di cũng không ngoại lệ.
Địa vị của quốc sư rất cao, cho dù là Lý Cách, đại soái của đại quân Đông Di cũng phải cung kính.
"Không cần đa lễ."
Quốc sư Đông Di gật đầu với các vị tướng lĩnh: "Tình hình trước mắt, trong lòng các ngươi cũng đã rõ."
"So với việc mạo hiểm bị tiêu diệt, những tổn thất thương vong kia chẳng là gì cả, rút quân là lựa chọn duy nhất trước mắt."
Lý Cách gật đầu nhẹ tỏ vẻ đồng ý với quốc sư Đông Di.
Lý Cách ngẩng mắt nhìn lướt qua các tướng và nói: "Quốc sư, các ngươi đều đã nghe thấy rồi chứ!"
"Ý của bản soái và quốc sư đều giống nhau, việc tiếp tục tấn công cửa ải Đông Nhạn lúc này là không có nhiều ý nghĩa."
"Chưa nói đến việc chúng ta có thể công phá được cửa ải Đông Nhạn hay không."
"Cho dù chúng ta có công phá được cửa ải Đông Nhạn thì cái giá phải trả cũng là không thể tưởng tượng."
"Huống chi, bản soái cho rằng, có vị cường giả Đại Chu phái tới kia ở đó thì về cơ bản chúng ta không có cơ hội công phá được cửa ải Đông Nhạn."
"Cho nên, thay vì tiếp tục tăng thêm thương vong thì bản soái quyết định lập tức rút quân."
Lý Cách dứt khoát nói.
Thật ra, trước khi quốc sư Đông Di tới thì trong lòng Lý Cách đã quyết định rút quân rồi.
Bởi vì, tình thế trước mắt đang cực kỳ bất lợi cho đại quân Đông Di.
Cân nhắc giữa lợi và hại.
Lý Cách chỉ có con đường rút quân là có thể đi.
Là đại soái của đại quân Đông Di, Lý Cách phải chịu trách nhiệm với mấy chục vạn đại quân này.
"Chúng tướng nghe lệnh, lập tức chuẩn bị mọi việc để rút quân."
"Trước khi trời tối, toàn bộ quân đội nhất định phải chuẩn bị đầy đủ."
"Đêm tối xuống, đại quân Đông Di chúng ta sẽ lập tức rời đi."
Lý Cách lạnh lùng nhìn các tướng ở dưới, ra lệnh nói.
Việc rút quân không phải chuyện đơn giản như vậy.
Cái này còn phải phòng bị việc Đông Hoang Hầu có thể phái quân đuổi đánh.
Cho nên, việc rút quân này Lý Cách cũng hết sức thận trọng.
Sơ sẩy một chút, là có thể bị quân Đông Hoang thừa cơ truy kích.
...
Cửa ải Đông Nhạn.
Trên tường thành.
Đông Hoang Hầu và Triệu Vân hai người đứng sóng vai, nhìn doanh trại lớn của quân Đông Di ở ngoài cửa ải.
"Hầu gia, Triệu tướng quân đã đánh bay quốc sư Đông Di, hẳn hôm nay quân Đông Di không còn động tĩnh gì nữa đâu."
Một vị tướng lĩnh của quân Đông Hoang bên cạnh, thấy doanh trại lớn của quân Đông Di không có động tĩnh, không nhịn được lên tiếng nói.
Đông Hoang Hầu khẽ gật đầu: “Trước đó, Triệu tướng quân một thương đã đả thương nặng Đông Di quốc sư, uy danh làm cho đám tặc tử Đông Di khiếp sợ, đám tặc tử Đông Di này hôm nay chắc hẳn không có hành động gì.”
“Tuy nhiên, cẩn thận vẫn hơn, cứ truyền lệnh xuống, vẫn nên tăng cường phòng bị, cẩn thận đám tặc tử Đông Di đánh úp bất ngờ.”
Đông Hoang Hầu nhìn đại doanh Đông Di ở bên ngoài quan nói.
“Dạ, hầu gia.”
Vị tướng lĩnh Đông Hoang này chắp tay lĩnh mệnh.
Đông Hoang Hầu hạ xong mệnh lệnh này liền thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Triệu Vân ở bên cạnh: “Triệu tướng quân, đám tặc tử Đông Di này hôm nay chắc hẳn sẽ không có động tĩnh gì.”
“Triệu tướng quân một đường cấp tốc chạy tới Đông Hoang, chắc hẳn cũng chưa nghỉ ngơi được gì!”
“Chúng ta xuống dưới quan nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì đó.”
“Coi như là ta bày tiệc mời khách cho Triệu tướng quân.”
Đông Hoang Hầu nhìn Triệu Vân nói.
Triệu Vân nghe vậy, khẽ gật đầu.
Không từ chối Đông Hoang Hầu.
Đoạn đường này chạy tới, Triệu Vân quả thực là giục ngựa thúc roi không nghỉ ngơi.
Hiện tại đại quân Đông Di không có động tĩnh gì, vậy hắn cũng nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút.
Sau đó, Đông Hoang Hầu dẫn theo Triệu Vân xuống Đông Nhạn quan.
...
Ngày thứ hai.
Sáng sớm.
Triệu Vân một thân tinh thần sảng khoái đi lên tường thành Đông Nhạn quan.
Chỉ thấy Đông Hoang Hầu đã đứng ở trên tường thành, đang nhìn thẳng đại doanh Đông Di bên ngoài quan.
“Hầu gia.”
Triệu Vân tiến lên gọi một tiếng.
Đông Hoang Hầu thu hồi ánh mắt, nhìn Triệu Vân nói: “Triệu tướng quân lên sớm vậy, sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa.”
“Mạt tướng đã nghỉ ngơi đủ rồi.”
Triệu Vân nói, nhìn về phía đại doanh Đông Di bên ngoài quan: “Đám tặc tử Đông Di này có động tĩnh gì không?”
Đông Hoang Hầu lắc đầu: “Đám tặc tử Đông Di này vẫn luôn không có động tĩnh gì.”
“Đồng thời, toàn bộ đại doanh của đám tặc tử Đông Di này vẫn luôn rất yên tĩnh, ngay cả khói bếp cũng không có, cảm giác rất không ổn.”
“Ta đã phái người ra khỏi quan đi do thám rồi.”
Đông Hoang Hầu nhìn đại doanh Đông Di bên ngoài quan, cau mày nói.
Đông Hoang Hầu luôn cảm thấy có chút không đúng.
Hôm qua đại doanh Đông Di bên ngoài này còn có chút động tĩnh, thế nhưng qua một đêm, đại doanh Đông Di này lại không có một chút động tĩnh gì.
Yên tĩnh có chút đáng sợ.
Chẳng lẽ đám tặc tử Đông Di này đêm qua đã rút quân?
Một ý nghĩ trong đầu Đông Hoang Hầu đột nhiên lóe lên.
Ngay lúc này, một vị tướng lĩnh Đông Hoang vội vàng chạy lên trên tường thành.
“Hầu gia, đại quân Đông Di hình như đã rút lui.”
“Vừa rồi có thám báo đến báo, toàn bộ đại doanh Đông Di không có một chút động tĩnh nào, cứ như một tòa doanh trại trống rỗng vậy.”
Vị tướng lĩnh Đông Hoang này chạy lên tường thành sau, vội vàng bẩm báo với Đông Hoang Hầu.
Cái gì?
Doanh trại trống rỗng?
Đông Hoang Hầu nhíu mày: “Xác định chứ?”
Vị tướng lĩnh Đông Hoang này lập tức nói: “Thám báo không dám đến quá gần, chỉ quan sát ở bên ngoài đại doanh cách đó không xa, vẫn chưa chắc chắn lắm.”
Đông Hoang Hầu nghe vậy, trầm ngâm một lát sau: “Đi, xuất quan xem sao.”
“Hầu gia, đại doanh Đông Di vẫn chưa biết tình hình như thế nào.”
“Nếu như đây là quỷ kế của đám tặc tử Đông Di thì sao?”
“Hay là để mạt tướng dẫn người đến đại doanh Đông Di do thám trước đã!”
Đông Hoang Hầu chính là người đáng tin cậy của quân Đông Hoang bọn họ, hiện tại đại doanh Đông Di bên ngoài quan không ai biết tình hình như thế nào.
Nếu như đây là quỷ kế của Đông Di, vậy thì việc Đông Hoang Hầu trực tiếp xuất quan rất nguy hiểm.
Cho nên, vị tướng lĩnh này vội vàng mở miệng nói.
Đông Hoang Hầu lắc đầu nói: “Không cần.”
“Có Triệu tướng quân ở đây, coi như đám tặc tử Đông Di có quỷ kế gì cũng không làm gì được chúng ta.”
Đông Hoang Hầu sợ nhất chính là vị Đông Di quốc sư kia.
Hiện tại có Triệu Vân ở đây, vậy Đông Hoang Hầu cũng không cần phải lo lắng về vị Đông Di quốc sư đó nữa.
Không có mối uy hiếp từ vị Đông Di quốc sư đó, ai trong đại quân Đông Di có thể làm gì được hắn, Đông Hoang Hầu chứ.
Đông Hoang Hầu cùng Triệu Vân trực tiếp dẫn theo Bạch Mã Nghĩa Tòng xuất quan, hướng về đại doanh Đông Di.
Thực ra, trong lòng Đông Hoang Hầu đã có chút suy đoán.
Khi Đông Hoang Hầu và Triệu Vân dẫn theo Bạch Mã Nghĩa Tòng vội vàng đến đại doanh Đông Di.
Toàn bộ đại doanh Đông Di đã trở thành từng tòa doanh trại trống rỗng.
Ngoài một số ngụy trang dùng để đóng giả dị tộc Đông Di ra, toàn bộ đại doanh trống không.
“Đám tặc tử Đông Di này vậy mà lại rút lui?”
Đông Hoang Hầu cưỡi ngựa nhìn doanh trại trống rỗng, nhướn mày nói.
Quả nhiên là như hắn vừa đoán, đám tặc tử Đông Di này thừa lúc đêm tối rút quân.
“Hầu gia, có nên đuổi theo không?”
Một vị tướng lĩnh Đông Hoang hỏi Đông Hoang Hầu.
Đông Hoang Hầu lắc đầu: “Đại quân Đông Di tuy rút lui, nhưng thực lực vẫn còn.”
“Coi như chúng ta đuổi theo cũng không thể tiêu diệt được đại quân Đông Di.”
“Hơn nữa, không biết đại quân Đông Di đã rời đi bao lâu, chưa chắc đã đuổi kịp.”
“Huống hồ, chúng ta còn phải đóng giữ Đông Nhạn quan, nếu như đây là quỷ kế điệu hổ ly sơn của đám tặc tử Đông Di, chúng ta đuổi theo, chẳng phải là trúng kế của đám tặc tử Đông Di hay sao.”
Đông Hoang Hầu suy tư nói.
Triệu Vân ở bên cạnh không lên tiếng.
Coi như Triệu Vân muốn đuổi theo, muốn tiêu diệt toàn bộ đại quân Đông Di, nhưng trong tay hắn không có binh mã, chỉ có ba nghìn Bạch Mã Nghĩa Tòng.
Bạch Mã Nghĩa Tòng tuy mạnh.
Nhưng muốn dựa vào ba nghìn Bạch Mã Nghĩa Tòng mà muốn tiêu diệt mấy chục vạn đại quân Đông Di, đó là chuyện đùa.
Đại quyền của quân Đông Hoang là ở trong tay Đông Hoang Hầu, Triệu Vân không thể điều động.
Nếu không có quân Đông Hoang, thì coi như Triệu Vân dẫn theo ba nghìn Bạch Mã Nghĩa Tòng đuổi theo, cũng chỉ nhiều lắm là giết thêm được vài dị tộc, không thể tiêu diệt được đại quân Đông Hoang.
Hơn nữa, Triệu Vân cũng cảm thấy Đông Hoang Hầu nói có vài phần đạo lý.
Đông Hoang Hầu không truy kích, thì Triệu Vân cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận