Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên

Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên - Chương 217: Bắc Địch cùng Tây Nhung (length: 16665)

Đối với Kháo Sơn Vương Chu Chiến, Chu Du không tiếp tục tiếp lời.
Chu Du biết, Kháo Sơn Vương Chu Chiến thân là bậc nguyên lão trải qua ba triều, tâm tư sâu sắc khôn lường.
Tình hình triều đình hiện tại, Kháo Sơn Vương Chu Chiến chắc chắn nhìn rõ ràng rành rành.
Cho nên, Kháo Sơn Vương Chu Chiến mới chủ động đề nghị xin hồi triều, nhường lại quyền chỉ huy Trấn Nam quân.
Bất quá, Kháo Sơn Vương Chu Chiến có vẻ đã đánh giá thấp lòng dạ của bệ hạ, bệ hạ vẫn chưa có ý định thu hồi binh quyền, hay có ý định động đến vị Kháo Sơn Vương này.
Những điều này Chu Du đương nhiên không thể nói ra với Kháo Sơn Vương, chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi.
Chu Nhất ở bên cạnh thoáng biến sắc mặt rồi rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
Không phải vì Chu Nhất có ý nghĩ gì với việc tiếp quản Trấn Nam quân, mà là Chu Nhất không ngờ Kháo Sơn Vương Chu Chiến lại đột nhiên đề nghị xin hồi triều, để Chu Du tiếp quản Trấn Nam quân.
Điều này khiến Chu Nhất nhất thời có chút kinh ngạc.
Phải biết, Kháo Sơn Vương Chu Chiến vẫn luôn trấn giữ Nam Cương, răn đe Nam Man.
Việc người này đột nhiên muốn xin hồi triều, nhường lại quyền chỉ huy Trấn Nam quân, điều này đối với bất kỳ tướng lãnh nào trong Trấn Nam quân cũng sẽ cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Sau khi hỏi han Chu Du vài câu, Kháo Sơn Vương Chu Chiến không tiếp tục xoáy sâu vào đề tài này, mà chuyển sang cùng Chu Du bàn bạc về những công việc sau đại chiến ở Nam Cương.
Trước đó, đại quân Nam Man đã phá Nam Môn quan, tiến quân vào Nam Cương.
Toàn bộ vùng đất Nam Cương, ngoại trừ Trấn Nam thành và một số ít thành trì, những nơi khác đều bị dị tộc Nam Man tàn phá bừa bãi.
Tuy rằng những dị tộc Nam Man này đều bị Trấn Nam quân tiêu diệt, nhưng những sự việc tiếp theo đều phải do Kháo Sơn Vương và Chu Du sớm có phương án xử lý thỏa đáng.
...
Hoàng cung.
Từ Ninh cung.
Từ sau khi trải qua sự kiện Thục Vương soán vị, Từ Ninh cung này càng trở nên xa lánh chuyện thế sự hơn trước kia.
Trong nội điện.
Thái hậu và Bát Hiền Vương Chu Hiền lần lượt ngồi đối diện nhau.
"Bát hoàng đệ, ta nghe nói dị tộc ngoài quan xâm chiếm Đại Chu ta, liên tiếp công phá ba mặt biên quan Tây Lương, Bắc Cương và Nam Cương, tình hình bây giờ thế nào?"
Thái hậu nhìn Bát Hiền Vương Chu Hiền mà hỏi.
Tin tức dị tộc tấn công, liên tiếp công phá ba cửa ải hiểm yếu quả thật quá kinh động.
Cho dù là thái hậu ở nơi nhỏ bé Từ Ninh cung ăn chay niệm Phật cũng nghe được.
"Bẩm thái hậu, quân Tây Nhung, Bắc Địch và Nam Man đều đã bị Đại Chu ta tiêu diệt, quân Đông Di thì đã rút lui, Đại Chu ta đã đại thắng."
Bát Hiền Vương Chu Hiền nói ngắn gọn tình hình chiến sự ở biên quan.
Thái hậu nghe vậy, khẽ gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, trận đại thắng như vậy, Đại Chu ta đã rất nhiều năm chưa từng có."
"Bát hoàng đệ, thời gian này đúng là thời điểm Đại Chu ta rối ren, con hãy quan tâm nhiều đến quốc sự, đừng lo cho ta, ta không sao."
Thái hậu nói với Bát Hiền Vương Chu Hiền.
Từ sau khi Thục Vương soán vị rồi bị giết, Bát Hiền Vương Chu Hiền thường xuyên đến Từ Ninh cung thăm hỏi thái hậu.
Thái hậu hiểu, đây nhất định là do bệ hạ dặn Bát Hiền Vương, sợ vị thái hậu như bà vì Thục Vương chết mà xảy ra chuyện.
Nhưng bà chìm nổi ở hậu cung bao nhiêu năm nay, đã trải qua sóng gió nào mà chưa từng có.
Chuyện của Thục Vương, còn chưa đến mức khiến cho bà, một vị thái hậu, phải nghĩ quẩn.
"Thần đệ hiểu, thần đệ cũng chỉ tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi mới đến thăm thái hậu, không có chậm trễ quốc sự."
"Ngày mai là đêm giao thừa, thần đệ đến Từ Ninh cung cũng là muốn xem thử ngày mai đêm giao thừa thái hậu có sắp xếp gì."
Bát Hiền Vương Chu Hiền mở miệng nói.
Thái hậu lắc đầu: "Ngày mai đêm giao thừa ta không có gì sắp xếp, bệ hạ sắp xếp thế nào, các ngươi cứ làm như thế đó đi!"
Từ khi Thục Vương chết, thái hậu ngoài việc ăn chay niệm Phật ra thì không còn để bụng chuyện gì khác.
Bát Hiền Vương Chu Hiền do dự một chút: "Thái hậu, thần đệ còn một chuyện, từ sau khi Võ thị bị tiêu diệt, hậu cung không có người quản lý, bệ hạ đã đăng cơ mấy năm rồi, nhưng đến nay vẫn chưa có con nối dõi, điều này dù đối với Đại Chu hay đối với hoàng thất, đều ảnh hưởng rất lớn."
"Cho nên, thần đệ mạo muội khuyên can thái hậu, liệu có nên cân nhắc chuyện nạp phi cho bệ hạ?"
Bát Hiền Vương Chu Hiền nhìn thái hậu đầy vẻ nghiêm túc.
Bây giờ bệ hạ dẹp yên triều đình, tiêu diệt thế gia, thâu tóm quyền lực, đánh tan dị tộc, Đại Chu đã có dấu hiệu phục hưng.
Nhưng vị hoàng đế Chu Thần này vẫn luôn để trống hậu cung, không có con nối dõi, điều này có thể ảnh hưởng sâu xa đến sự ổn định của Đại Chu.
Nếu hoàng đế Chu Thần vẫn không có con nối dõi, nhân tâm Đại Chu sẽ không thể nào quy tụ được.
Đại Chu cũng không thể thật sự ổn định được.
Thái hậu tự nhiên hiểu rõ ý của Bát Hiền Vương Chu Hiền.
Từ xưa, việc đế vương có con nối dõi hay không có ảnh hưởng không nhỏ đến triều đình và thiên hạ.
Nếu đế vương không có con, lòng người sẽ bất ổn, khó an định.
Nhân tâm bất ổn thì xã tắc cũng bất an.
Mọi thứ đều có mối liên hệ với nhau.
Chỉ là chuyện này, thái hậu cũng có chút khó xử.
Trước đây, thái hậu đã từng nhắc đến việc này với hoàng đế Chu Thần, nhưng Chu Thần lại khéo léo từ chối.
Thái hậu trầm ngâm một chút, nhìn Bát Hiền Vương Chu Hiền nói: "Ý của Bát hoàng đệ, ta hiểu rõ, ta cũng hiểu."
"Trước đó, ta đã từng đề cập chuyện này với bệ hạ."
"Nhưng bệ hạ đã khéo léo từ chối."
"Bát hoàng đệ không bằng nói chuyện này với các triều thần, xin thượng tấu bệ hạ, để xã tắc được an ổn."
Thái hậu đề nghị Bát Hiền Vương Chu Hiền.
Trước đó, thái hậu đã nói, hoàng đế Chu Thần đã khéo léo từ chối.
Vậy thì để quần thần thượng tấu, dù sao Chu Thần cũng phải cân nhắc một hai phần chứ!
Bát Hiền Vương Chu Hiền gật đầu: "Thái hậu nói đúng, thần đệ hiểu."
Sau đó, Bát Hiền Vương lại hàn huyên với thái hậu một lát rồi rời khỏi Từ Ninh cung.
...
Bắc Địch.
Trong vương cung.
Bắc Địch Vương ngồi trên vương vị, sắc mặt cực kỳ u ám.
Bên dưới là năm vị trọng thần Bắc Địch, mặt ai nấy cũng đều vô cùng lo lắng.
Vốn là sắp đến đêm giao thừa, cả trên dưới Bắc Địch đều đang hân hoan vui vẻ.
Nhưng một tin tức truyền về Bắc Địch, đã phá tan sự vui vẻ này của Bắc Địch.
Bắc Địch Vương nhìn năm vị trọng thần bên dưới: "Các ngươi đều đã biết tin tức, tướng quân Ma Ha đã chiến tử, quốc sư cũng đã chết."
"Ba mươi vạn đại quân Bắc Địch của ta đều bị chôn vùi ở Bắc Cương Đại Chu, kế hoạch xuôi nam và săn bắt đã thất bại."
"Bắc Địch ta tổn thất nặng nề, các ngươi cảm thấy Bắc Địch ta lúc này nên làm gì?"
Bắc Địch Vương nhìn năm người, trầm giọng hỏi.
Lần này bọn họ bốn phương liên hợp, vì có thể xuôi nam và săn bắt, Bắc Địch đã điều động ba mươi vạn đại quân.
Ba mươi vạn đại quân này chiếm một nửa binh lực của toàn Bắc Địch.
Ngay cả quốc sư Bắc Địch cũng đích thân ra trận.
Nhưng cuối cùng, việc xuôi nam và săn bắt không thành công đã đành, ba mươi vạn đại quân còn bị tiêu diệt hoàn toàn, quốc sư cũng đã chết.
Kết quả như vậy, đối với toàn bộ Bắc Địch, không đơn giản chỉ là tổn thất nặng nề nữa mà còn là khiến cho Bắc Địch bị tổn thương đến xương tủy.
Năm vị đại thần Bắc Địch liếc nhìn nhau, không ai dám tùy tiện mở miệng.
Quốc sư đã chết, ba mươi vạn đại quân bị diệt toàn quân.
Chuyện này đối với Bắc Địch có ảnh hưởng quá lớn.
Ban đầu, bọn họ cho rằng, cho dù kế hoạch xuôi nam săn bắt Trung Nguyên không thành công, họ vẫn có thể cướp bóc một phen.
Dù quân Bắc Địch có tổn thất, vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Nhưng ai có thể ngờ, cơ hội xuôi nam và săn bắt đã không thành mà ba mươi vạn đại quân của Bắc Địch lại bị tiêu diệt toàn quân, quốc sư cũng đã chết.
Kết quả này đã vượt quá giới hạn chấp nhận của bọn họ.
"Sao?"
"Đều câm hết rồi à?"
"Trước đây không phải đều nói kế hoạch xuôi nam không có vấn đề sao?"
"Bây giờ thì sao?"
"Quốc sư của Bắc Địch ta đã chết, ba mươi vạn đại quân bị diệt toàn quân, e rằng Bắc Địch ta phải mất đến mười mấy năm mới có thể hồi phục lại thương tổn lần này."
"Các ngươi nói xem, lúc này Bắc Địch ta nên làm gì?"
Bắc Địch Vương nhìn năm người bên dưới, giọng điệu càng thêm nặng nề.
"Đại vương, ba mươi vạn đại quân Bắc Địch của ta đã chiến tử ở Bắc Cương Đại Chu, quốc sư cũng đã chết."
"Lúc này, điều khẩn thiết nhất của Bắc Địch ta là phải tập trung binh mã, đề phòng Đại Chu xuất binh đối phó Bắc Địch ta."
Một vị đại thần Bắc Địch đứng ra nói.
"Đại vương, Bắc Địch ta cũng cần phải lập tức liên hợp Tây Nhung và Nam Man, cùng nhau phòng bị, đối kháng Đại Chu."
"Hiện tại, triều đình Đại Chu đã thu hồi quyền chỉ huy Trấn Bắc quân và Tây Lương quân, thực lực tăng lên rất nhiều."
"Mà chúng ta thì lại vừa mới tổn thất ba mươi vạn binh mã, một mình chúng ta không thể ngăn cản được Đại Chu."
"Chỉ có liên hợp Tây Nhung và Nam Man, chúng ta mới có thể ngăn chặn được Đại Chu xuất quân đối phó với Bắc Địch."
Một vị đại thần khác cũng đứng ra nói.
Ba vị đại thần còn lại cũng lần lượt góp lời.
Bốn phương liên hợp tấn công Đại Chu, tuy rằng thất bại, nhưng Đại Chu chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Cho nên, điều khẩn thiết nhất lúc này là phòng bị việc Đại Chu có thể xuất quân đối phó với Bắc Địch.
Ngồi trên vương vị, Bắc Địch Vương nghe năm vị đại thần khuyên can xong thì trầm ngâm một chút rồi lập tức nói: "Lập tức phái người đi sứ Tây Nhung và Nam Man, bàn bạc chuyện thất bại trong kế hoạch xuôi nam săn bắt lần này."
"Đồng thời, phái trinh kỵ đi điều tra động tĩnh của Trấn Bắc quân."
"Một khi phát hiện Trấn Bắc quân xuất quân, phải lập tức báo về."
Bắc Địch Vương lần lượt đưa ra mệnh lệnh.
Thật đúng là 'ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo'.
Việc xuôi nam và săn bắt thất bại đã đành, lại còn để ba mươi vạn đại quân Bắc Địch mất mạng.
Hiện tại, càng là phải đề phòng Đại Chu có khả năng xuất binh để tính sổ.
. . .
Tây Nhung.
Trong lúc Bắc Địch Vương nhận được tin tức đại quân Bắc Địch bị tiêu diệt thì Tây Nhung Vương cũng nhận được tin tức đại quân Tây Nhung toàn quân bị tiêu diệt.
Trong vương cung Tây Nhung.
Sắc mặt Tây Nhung Vương cực kỳ khó coi.
Tây Nhung Vương không ngờ, kế hoạch đi săn Trung Nguyên được chuẩn bị kỹ càng, cuối cùng không những thất bại, mà còn để quốc sư Tây Nhung chết tại Tây Lương, mấy chục vạn đại quân Tây Nhung toàn quân bị tiêu diệt.
Kết quả này quả thực như sét đánh ngang tai với Tây Nhung Vương.
Phía dưới, mấy vị đại thần Tây Nhung cũng đang đứng.
So với sắc mặt Tây Nhung Vương, sắc mặt mấy vị đại thần Tây Nhung này cũng không khá hơn chút nào.
Dù sao, quốc sư Tây Nhung tử trận, mấy chục vạn đại quân Tây Nhung toàn quân bị tiêu diệt, tổn thất này chính là lực lượng của Tây Nhung, đối với toàn bộ Tây Nhung mà nói, đều là một tin dữ không nhỏ.
"Đại vương, cho dù Đại Chu nắm được Tây Lương Hầu, thu hồi đại quyền quân đội Tây Lương."
"Nhưng chỉ bằng quân Tây Lương cũng không có khả năng tiêu diệt mấy chục vạn đại quân Bắc Địch ta được!"
"Đúng vậy! Đại vương."
"Quân số quân Tây Lương và quân xuôi nam Bắc Địch ta tương đương, nhưng chiến lực tổng thể quân Tây Lương lại không bằng đại quân Tây Nhung."
"Trước đó chẳng phải tin báo nói, đại quân Tây Nhung ta đã công phá Ngọc Môn quan rồi sao?"
"Sao hiện tại lại toàn quân bị tiêu diệt?"
Mấy vị đại thần Tây Nhung đều mang vẻ mặt không hiểu.
Muốn tiêu diệt được đại quân xuôi nam Tây Nhung, thì binh lực ít nhất phải nhiều hơn đại quân xuôi nam Tây Nhung.
Nhưng quân Tây Lương số lượng không nhiều hơn đại quân xuôi nam Tây Nhung, chiến lực cũng không mạnh hơn đại quân Tây Nhung.
Đồng thời, đại quân Tây Nhung trước đó đã công phá Ngọc Môn quan, quân Tây Lương càng không thể chống đỡ được đại quân Tây Nhung.
Vậy sao đại quân Tây Nhung lại toàn quân bị tiêu diệt?
Mặt Tây Nhung Vương trầm xuống nói: "Tình hình cụ thể vẫn chưa rõ."
"Nhưng theo tin báo, là một người tên Cổ Hủ, đã thiết kế tiêu diệt đại quân Tây Nhung ta."
"Đồng thời, Tây Lương Hầu, cũng bị Cổ Hủ này thiết kế nắm gọn."
"Còn về quốc sư, là chết trên tay đô đốc Đông Xưởng Tào Chính Thuần."
Nói đến đây, sắc mặt Tây Nhung Vương càng thêm u ám.
Quốc sư Tây Nhung, đó chính là trụ cột lớn của Tây Nhung hắn, cường giả nửa bước Thiên Nhân.
Hiện tại, quốc sư Tây Nhung đã chết, chuyện này có thể không nhỏ hơn so với 30 vạn đại quân Tây Nhung bị tiêu diệt.
"Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, đại quân Tây Nhung ta toàn quân bị tiêu diệt, quốc sư chiến tử, lúc này Tây Nhung ta nên làm gì?"
Tây Nhung Vương nhìn xuống mấy vị đại thần.
Đại quân xuôi nam Tây Nhung toàn quân bị tiêu diệt, Tây Nhung hắn tổn thất nặng nề.
Vậy nên tiếp theo phải làm như thế nào mới là việc lớn nhất cần suy tính lúc này.
"Đại vương, đại quân Tây Nhung ta toàn quân bị tiêu diệt, Đại Chu chỉ sợ sẽ không bỏ qua ý định."
"Có thể sẽ thừa cơ xuất binh Ngọc Môn quan, đối phó Tây Nhung ta."
"Cho nên, Tây Nhung ta lúc này nên kịp thời điều quân, đề phòng Đại Chu."
Một vị đại thần Tây Nhung suy tư một lát, lên tiếng nói.
"Không sai, Đại Chu hiện giờ thu hồi đại quyền quân đội Tây Lương, có thể sẽ để quân Tây Lương xuất binh Tây Nhung ta."
Các đại thần Tây Nhung còn lại, cũng lần lượt lên tiếng.
. . .
Tây Lương.
Tây Kinh thành.
Phủ Trấn tây tướng quân.
Trong khi Tây Nhung bàn bạc việc phòng bị Đại Chu thì Trương Liêu và Cổ Hủ cũng nhận được mật chỉ từ Lạc Dương gửi đến.
Sau khi Trương Liêu đọc xong mật chỉ trong tay, cau mày nhìn sang Cổ Hủ bên cạnh: "Cổ tiên sinh, ý chỉ này của bệ hạ là. . ."
Ánh mắt Cổ Hủ lóe lên, nói: "Tây Nhung xâm phạm biên giới Đại Chu ta, công phá Ngọc Môn quan Đại Chu, mặc dù chúng ta đã tiêu diệt đại quân xuôi nam Tây Nhung, nhưng ngươi cho rằng bệ hạ sẽ cho qua chuyện này sao?"
"Trương tướng quân, hãy mau chóng chỉnh đốn bổ sung quân Tây Lương đi!"
"Không bao lâu nữa, quân Tây Lương e rằng phải rời Ngọc Môn phía tây, đi chinh phạt bên ngoài."
Ánh mắt Cổ Hủ lấp lánh.
Tào Chính Thuần ở một bên cũng nhẹ gật đầu: "Cổ tiên sinh nói không sai, bệ hạ đã cho người của Đông Xưởng chúng ta bắt đầu thâm nhập hướng quan ngoại."
"Xem ra, sau khi qua năm nay, Đại Chu ta sẽ mở rộng lãnh thổ."
Tào Chính Thuần nói giọng âm nhu.
Trương Liêu nghe vậy, mày nhíu chặt hơn: "Quân Tây Lương sau trận chiến này, tổn thất không nhỏ."
"Cho dù muốn bổ sung binh lực, cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn."
"Lại thêm đại quyền quân đội Tây Lương mới được thu hồi, quân tâm còn chưa đủ ổn định, vội vàng như vậy xuất binh, có phải hơi vội không."
Trương Liêu là người chỉ huy quân đội, hiểu chuyện quân sự.
Chưa kể đến quân Tây Lương trước đó thương vong, chỉ nói đến việc quân tâm chưa đủ ổn định đã không thể vội vàng dùng binh.
Nếu dẫn theo đại quân như vậy đi chinh phạt bên ngoài, khả năng sẽ đại bại.
Cổ Hủ liếc nhìn Trương Liêu lắc đầu nói: "Không gấp, có chiến tích tiêu diệt đại quân Tây Nhung lần này, quân tâm của quân Tây Lương không còn là vấn đề lớn."
"Để nhanh chóng thu phục lòng quân, chỉ có chiến đấu."
"Chỉ cần đánh thêm mấy trận nữa, quân Tây Lương chắc chắn sẽ điều khiển dễ dàng."
"Chúng ta cứ dựa theo mật chỉ của bệ hạ mà chuẩn bị thôi!"
Cổ Hủ nói.
Trương Liêu gật đầu, mật chỉ của bệ hạ đã ban xuống, bọn họ dám không theo mật chỉ mà chuẩn bị sao?
Tào Chính Thuần ở bên cạnh liếc nhìn Cổ Hủ và Trương Liêu nói: "Hiện tại chiến sự ở Tây Lương đã kết thúc, nhiệm vụ của Tạp gia cũng đã hoàn thành."
"Tạp gia sẽ sớm quay về Lạc Dương, Tây Lương này tiếp theo phải nhờ Trương tướng quân và Cổ tiên sinh trấn thủ."
Trương Liêu và Cổ Hủ gật đầu.
Nhiệm vụ ban đầu của Tào Chính Thuần là truyền chỉ bắt Tây Lương Hầu, việc đối phó với quốc sư Tây Nhung sau đó cũng là ý chỉ lâm thời của Chu Thần hạ.
Hiện tại, đại quân Tây Nhung đã bị tiêu diệt, quốc sư Tây Nhung cũng đã chết, vậy thì Tào Chính Thuần nên rời khỏi Tây Lương, về Lạc Dương bẩm báo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận