Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên
Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên - Chương 347: có lòng giết tặc, vô lực hồi thiên (length: 20976)
Đông Nhạn quan.
Từ khi Đại Chu tiêu diệt các tộc dị dị ở Đông Di, Đông Nhạn quan đã giảm bớt phòng thủ.
Nhưng không lâu trước đây, thiên địa biến đổi, Đại Chu hợp nhất vào Đại Hoang, triều đình hạ lệnh cho Đông Hoang Hầu tăng cường phòng thủ Đông Nhạn quan.
Hiện tại, Đông Nhạn quan không những khôi phục phòng thủ như trước mà còn tăng cường hơn trước ba phần.
Đông Hoang Hầu Tống Lập đang tuần tra trên đầu thành, phía sau là mấy tướng lĩnh thủ quan.
Cứ mỗi bảy ngày, Đông Hoang Hầu đều dành thời gian đến Đông Nhạn quan tuần tra một lần.
Hôm nay, chính là ngày Đông Hoang Hầu tuần tra Đông Nhạn quan.
"Gần đây, quan ải này có chuyện gì không?"
Đông Hoang Hầu vừa đi vừa hỏi một cách tự nhiên.
"Bẩm hầu gia, mọi thứ đều bình thường, không có gì."
Vị tướng lĩnh bên cạnh chắp tay trả lời.
Đông Hoang Hầu nghe vậy, gật nhẹ đầu: "Không có chuyện gì cũng không thể lơ là, hiện tại Bắc Cương và Tây Lương đều bị cao thủ từ các thành Đại Hoang đánh úp bất ngờ, Đông Hoang ta không được xảy ra chuyện gì, các ngươi phải cẩn thận."
"Hầu gia yên tâm, mạt tướng hiểu."
Mấy tướng lĩnh thủ quan đi sau Đông Hoang Hầu đồng thanh nói.
Đúng lúc này.
Mặt đất rung chuyển.
Đông Hoang Hầu nhướng mày, lập tức quay người ra phía tường quan, tập trung nhìn ra ngoài quan.
Là tướng lĩnh lâu năm chinh chiến, Đông Hoang Hầu nhận ra ngay đây là kỵ binh gây ra.
"Đề phòng."
Mấy tướng lĩnh thủ quan phía sau Đông Hoang Hầu hô lớn một tiếng, cũng nhìn theo Đông Hoang Hầu ra ngoài quan.
Mấy vị tướng lĩnh thủ quan tự nhiên cũng nghe ra có kỵ binh đang tiến về Đông Nhạn quan.
Nhưng bất kể kỵ binh là địch hay bạn, trước hết phải ra lệnh phòng bị thì không sai.
"Cộc cộc cộc..."
Trong tầm mắt của mọi người, một đoàn kỵ binh bạch mã từ xa lao đến Đông Nhạn quan.
"Hầu gia, là Bạch Mã Nghĩa Tòng."
Khi nhận ra đoàn kỵ binh bạch mã từ xa là Bạch Mã Nghĩa Tòng, thần sắc của các tướng lĩnh đều thả lỏng.
Bạch Mã Nghĩa Tòng là kỵ binh dưới trướng Triệu Vân, là tinh nhuệ của Đại Chu, không phải địch nhân.
Thế nhưng, thần sắc của Đông Hoang Hầu lại không thả lỏng như các tướng lĩnh, ngược lại có phần nghiêm trọng.
"Có chuyện rồi."
Đông Hoang Hầu nhìn Bạch Mã Nghĩa Tòng từ xa đang chạy tới Đông Nhạn quan, trầm giọng nói.
Thực lực của Đông Hoang Hầu cao hơn hẳn các tướng lĩnh bên cạnh, tầm nhìn tự nhiên xa và rõ hơn.
Chỉ nhìn thoáng qua, Đông Hoang Hầu đã thấy Bạch Mã Nghĩa Tòng mang vẻ chật vật, đó là dấu vết của những cuộc chém giết ác liệt.
Cái gì?
Có chuyện rồi?
Các tướng lĩnh nghe xong, đều ngơ ngác nhìn về phía Bạch Mã Nghĩa Tòng đang lao tới.
Rất nhanh.
Triệu Vân dẫn Bạch Mã Nghĩa Tòng chạy đến chân Đông Nhạn quan.
Lúc này, các tướng lĩnh trên tường quan thấy rõ hình dạng của Bạch Mã Nghĩa Tòng, không ai là không biến sắc.
Đông Hoang Hầu phóng người nhảy xuống, trực tiếp đến trước mặt Triệu Vân.
"Triệu tướng quân, có chuyện gì, các ngươi đây là..."
Đông Hoang Hầu nghiêm trọng nhìn Triệu Vân và Bạch Mã Nghĩa Tòng, thật sự có chút không dám tin vào mắt mình.
Bạch Mã Nghĩa Tòng ai nấy thân mình đầy máu, vết thương chồng chất, nhìn là biết đã trải qua sinh tử chém giết.
Đặc biệt là số lượng người của Bạch Mã Nghĩa Tòng, ba ngàn Bạch Mã Nghĩa Tòng, giờ Đông Hoang Hầu chỉ thấy không đến ngàn người.
Phải biết, Bạch Mã Nghĩa Tòng là đội kỵ binh tinh nhuệ nhất mà Đông Hoang Hầu từng thấy, toàn bộ Đại Chu có một không hai.
Mà bây giờ, ba ngàn Bạch Mã Nghĩa Tòng, Đông Hoang Hầu chỉ thấy chưa đến ngàn người, ai nấy đều đầy thương tích.
Là ai gây ra tổn thất thảm trọng như vậy cho Bạch Mã Nghĩa Tòng?
Còn chủ tướng của Bạch Mã Nghĩa Tòng là Triệu Vân, thân mình cũng đầy vết máu, sắc mặt tái nhợt, không còn dáng vẻ bạch giáp ngân thương ung dung ngày nào.
Nói thật, Đông Hoang Hầu chưa từng thấy Triệu Vân chật vật đến thế.
Không chỉ có Đông Hoang Hầu, mà các tướng lĩnh theo Đông Hoang Hầu nhảy xuống tường thành cũng không dám tin vào mắt mình.
Trong ấn tượng của họ, Triệu Vân dẫn dắt Bạch Mã Nghĩa Tòng là vô địch, bách chiến bách thắng.
Đặc biệt là Triệu Vân, chiến lực Ngũ Song, gần như không ai là đối thủ.
Dù là hầu gia của họ cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng, không đỡ nổi một thương của Triệu Vân.
Nhưng bây giờ thì sao?
Họ thấy cái gì?
Triệu Vân, người mà họ coi như chiến thần lại bị thương, còn chật vật đến thế.
Điều này chấn kinh cỡ nào?
Khụ khụ...
Triệu Vân nhảy xuống ngựa, ho ra một ngụm máu, vội nói với Đông Hoang Hầu: "Hầu gia, đại quân Đại Yến tấn công bất ngờ, Trương phủ chủ tử trận, ba vạn quân thủ thành cũng gần như toàn quân bị diệt, Đông Đô thành thất thủ, chỉ có ta dẫn Bạch Mã Nghĩa Tòng xông ra."
"Quân Đại Yến sắp đuổi đến nơi, mong hầu gia hạ lệnh ngay, triệu tập quân Đông Hoang, bố phòng Đông Nhạn quan."
Cái gì?
Lời Triệu Vân khiến sắc mặt Đông Hoang Hầu lập tức biến đổi.
Đại quân Đại Yến đánh úp bất ngờ, phủ chủ Đông Đô tử trận, ba vạn quân thủ thành bị tiêu diệt, Đông Đô thành bị chiếm.
Đông Hoang Hầu có chút không tin vào tai mình.
Trước kia, quân thủ thành Đông Đô chỉ có ba ngàn người, sau này triều đình hạ lệnh tăng cường phòng thủ bốn đô thành, Đông Hoang Hầu điều một bộ phận quân Đông Hoang đến Đông Đô, tăng quân thủ thành Đông Đô lên ba vạn người.
Đông Hoang Hầu luôn cho rằng, có ba vạn quân thủ thành, thêm Triệu Vân đại tướng vô song tọa trấn, cùng ba ngàn Bạch Mã Nghĩa Tòng thì an nguy của Đông Đô tuyệt đối vững như bàn thạch.
Vậy mà giờ Đông Đô thành lại bị chiếm, ba vạn quân bị tiêu diệt, phủ chủ tử trận.
Đến cả Triệu Vân đại tướng vô song cũng chật vật tháo chạy, sao Đông Hoang Hầu có thể không kinh sợ.
Mấy vị tướng lĩnh theo sát bên cạnh Đông Hoang Hầu thì khỏi phải nói.
Thực lực của Triệu Vân họ đều đã chứng kiến, nhưng giờ nhìn tình cảnh của Triệu Vân, dường như là đến cơ hội cầu cứu cũng không có, Đông Đô thành đã bị công phá.
Triệu Vân bọn họ đã gặp phải cường địch cỡ nào mà thảm bại đến vậy?
"Hầu gia, không còn thời gian, mau hạ lệnh cho đại quân bố phòng, địch nhân sắp đến."
Triệu Vân biết rõ quân Đại Yến vẫn luôn đuổi sát sau lưng bọn họ, hướng về Đông Nhạn quan.
Đông Hoang Hầu nghe tiếng, lập tức hồi phục tinh thần.
Đông Hoang Hầu không do dự, nhìn về phía các tướng lĩnh phía sau, hạ lệnh: "Truyền lệnh bản hầu, toàn bộ binh mã Đông Nhạn quan chỉnh đốn chuẩn bị chiến đấu."
"Lập tức phái người đến đại doanh Đông Hoang, triệu tập đại quân đến Đông Nhạn quan, tất cả thành Đông Hoang toàn diện vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, bố trí phòng ngự..."
Đông Hoang Hầu liên tiếp hạ mấy đạo lệnh.
Các tướng lĩnh lần lượt lĩnh mệnh rời đi.
Sau khi hạ lệnh xong, Đông Hoang Hầu nhìn Triệu Vân sắc mặt tái nhợt, ân cần hỏi: "Triệu tướng quân, ngươi không sao chứ?"
Triệu Vân lắc đầu: "Không sao, chỉ bị chút thương tổn thôi."
Trong mắt Triệu Vân lóe lên một tia lạnh lẽo.
Trong trận chiến Đông Đô, một mình Triệu Vân đâm chết mười một tướng lĩnh Đại Yến.
Trong đó có sáu niết bàn cao thủ, năm cường giả âm dương.
Nhưng cuối cùng, Triệu Vân vẫn không thể chống nổi nhiều tay, không giữ được Đông Đô thành.
Không phải Triệu Vân quá yếu, mà là địch nhân quá mạnh, cao thủ quá nhiều, một mình Triệu Vân khó lòng xoay sở.
"Hầu gia, đại chiến sắp bắt đầu, ta đi chữa thương trước, hầu gia muốn biết tình hình chiến đấu ở Đông Đô thì hỏi Bạch Mã Nghĩa Tòng của ta."
Sau trận đại chiến, Triệu Vân bị thương không nhẹ.
Triệu Vân phải tận dụng thời gian trước khi quân Đại Yến tới, chữa trị vết thương trên người.
Bởi vì, tiếp theo sẽ còn đại chiến.
"Tốt, ta có đan dược chữa thương tốt nhất, ta sẽ gọi người mang đến ngay, Triệu tướng quân ngươi chữa thương trước."
Đông Hoang Hầu gật đầu nói.
Đông Hoang Hầu biết, Triệu Vân mới là đỉnh cao chiến lực cho trận đại chiến sắp tới.
Nếu Triệu Vân không hồi phục được chiến lực thì với Thiên Nhân cảnh Đông Hoang Hầu của ông, e là không đủ một tay của địch nhân.
Dù sao, đến cả cường giả như Triệu Vân mà còn bị thương, chật vật tháo chạy thì Đông Hoang Hầu sao cản được địch nhân mạnh như vậy.
Sau đó, Đông Hoang Hầu cùng Triệu Vân dẫn Bạch Mã Nghĩa Tòng vào Đông Nhạn quan.
...
Nửa canh giờ sau.
Mặt đất rung chuyển.
Mấy vạn binh mã từ xa ầm ầm chạy tới.
Chỉ trong chớp mắt, mấy vạn đại quân đã đóng quân dưới chân thành.
Lá cờ tung bay trước gió, thêu chữ "Yến" to lớn.
Trên tường quan, Đông Hoang Hầu nhìn quân Yến bên ngoài, sắc mặt nghiêm nghị.
Là một tướng lĩnh dày dặn kinh nghiệm chinh chiến, Đông Hoang Hầu nhìn một cái là nhận ra thực hư quân Đại Yến.
Phải nói, đám quân Yến ngoài kia rất tinh nhuệ, hơn quân Đông Hoang một bậc.
Nhưng may mắn quân Yến ngoài kia không nhiều, xem ra không quá năm sáu vạn quân.
Quân Đông Hoang của ông không sánh được tinh nhuệ của quân Yến nhưng lại chiếm ưu thế không nhỏ về quân số.
...
Dưới thành.
Năm vạn quân Đại Yến dàn trận chỉnh tề.
Vị tướng lĩnh chỉ huy quân đội phía trước nhìn về phía Đông Nhạn quan, mở lời: "Đây là Đông Nhạn quan của Đại Chu sao! Quả là một cửa ải hiểm yếu, nhưng cũng không ngăn được kỵ binh thiết giáp của Đại Yến ta."
"Toàn quân tiến công, cho ta chiếm lấy Đông Nhạn quan."
Vị chủ tướng này không hề do dự, trực tiếp hạ lệnh toàn quân tấn công.
Không cho quân lính có một khắc nghỉ ngơi.
Trong mắt vị chủ tướng này, Đại Chu chỉ là một triều đình mới sáp nhập đám thổ dân Đại Hoang, giống như một đám ô hợp, không chịu nổi một đòn.
Căn bản không cần đợi đại quân phía sau, chỉ cần năm vạn quân tiên phong của bọn hắn đã có thể hạ được Đông Nhạn quan.
"Giết..."
Theo tiếng hô ra lệnh của vị chủ tướng, năm vạn quân Yến đồng loạt xông về phía Đông Nhạn quan.
Đông Hoang Hầu nhìn đội quân Đại Yến đạp không mà đến đông nghịt cả trời, đồng tử co rút lại.
Đông Hoang Hầu không ngờ rằng trong quân Đại Yến, cao thủ từ Thiên Nhân cảnh trở lên lại nhiều đến thế.
"Cung nỏ thủ, bắn."
Vô số mũi tên dày đặc như một tấm lưới, ào ạt bắn về phía quân Yến đang xông đến.
Đại chiến chính thức mở màn.
Chém giết, máu tanh, tiếng kêu la thảm thiết liên tục diễn ra.
Đối mặt quân Yến, quân Đông Hoang liều mạng chém giết.
Chỉ tiếc, thực lực quân Yến quá mạnh.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, quân Đông Hoang đã rơi vào thế hạ phong.
"Tất cả vì ta mà liều mạng giết, kẻ nào dám lùi bước, chết."
Đông Hoang Hầu gào thét lớn, một thương đánh bay một tướng lĩnh Thiên Nhân cảnh trong quân Yến.
"Hừ, đồ sâu kiến, chỉ bằng lũ thổ dân các ngươi, cũng dám cản quân Đại Yến ta."
Một tướng lĩnh Đại Yến đạp không đến trước mặt Đông Hoang Hầu, khí thế mạnh mẽ khiến Đông Hoang Hầu nghẹt thở.
Tướng lĩnh này vung tay chém một đao về phía Đông Hoang Hầu.
Đông Hoang Hầu biến sắc, vội giơ thương lên cản.
"Keng..."
Một đao chém xuống.
Thương trong tay Đông Hoang Hầu bị chém đứt làm đôi.
Cả người Đông Hoang Hầu cũng bị hất văng ra ngoài.
"Phụt."
Ngã xuống đất, Đông Hoang Hầu phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thoáng qua vết thương trước ngực, Đông Hoang Hầu vẫn còn sợ hãi.
May mà hắn ngoài khôi giáp bên ngoài, bên trong còn mặc một bộ Kim Ti Nhuyễn Giáp.
Nếu không, một đao kia đã lấy mạng hắn rồi.
Không đợi Đông Hoang Hầu kịp phản ứng, đao quang của đối phương lại một lần nữa chém tới.
Đông Hoang Hầu đồng tử co rút, thấy không tránh kịp, một đao kia sắp giáng xuống.
Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này.
Một ngọn thương đâm tới, chặn lại đao kia.
Triệu Vân xuất hiện trước mặt Đông Hoang Hầu.
Sau khi dùng thương chặn lại một đao kia, Triệu Vân không hề dừng lại, tiếp tục đâm thẳng về phía trước, trực tiếp đâm xuyên lồng ngực của vị tướng lĩnh quân Yến kia.
Diệt sát tướng lĩnh quân Yến này, Triệu Vân rút thương về, tiếp tục giết về phía các cao thủ còn lại của quân Yến.
Liên tiếp ba chiêu.
Ba vị tướng lĩnh Niết Bàn cảnh của quân Yến bị Triệu Vân đánh bay.
"Triệu Vân giỏi lắm, liên tiếp giết hơn mười tướng lĩnh Đại Yến ta, để bản tướng đích thân ra tay với ngươi."
Vị chủ tướng quân Yến bay lên không trung, một chưởng đánh về phía Triệu Vân.
Ầm...
Triệu Vân bị đánh bay ra ngoài.
Triệu Vân lộn vài vòng, lùi lại mấy bước mới đứng vững được.
"Âm Dương đỉnh phong?"
Triệu Vân mặt mày ngưng trọng nhìn vị chủ tướng quân Yến này.
Triệu Vân biết vị chủ tướng quân Yến này rất mạnh, nhưng không ngờ rằng hắn lại là cường giả Âm Dương đỉnh phong.
Trước đó ở Đông Đô thành, may mà vị chủ tướng quân Yến này không ra tay.
Nếu không, Triệu Vân muốn mang theo Bạch Mã Nghĩa Tòng phá vòng vây cũng không dễ dàng như vậy.
"Triệu Vân, lần trước để ngươi chạy thoát, lần này bản tướng đích thân ra tay, xem ngươi còn trốn đi đâu."
Vị tướng lĩnh này lại một lần nữa ra tay, khí thế Âm Dương đỉnh phong bao trùm toàn bộ chiến trường.
Triệu Vân là thực lực Niết Bàn hậu kỳ, dù kém vị chủ tướng quân Yến này một đại cảnh giới, nhưng Triệu Vân không hề sợ hãi, trực tiếp nâng thương lên.
Hai bóng người trong nháy mắt giao chiến.
Thực lực của hai người quá mạnh, không ngừng cuốn lên khí tràng xung quanh.
Những người có thực lực thấp, một khi bị khí tràng của hai người chạm đến, lập tức biến thành mưa máu, thành tro bụi.
Sau hơn mười chiêu.
Khí thế của vị chủ tướng quân Yến ngưng tụ lại trên bàn tay, mang theo uy thế không gì sánh bằng, một chưởng đánh về phía Triệu Vân.
"Triệu Vân, bằng thực lực Niết Bàn hậu kỳ của ngươi, có thể đại chiến hơn mười chiêu với bản tướng, ngươi đủ kiêu ngạo."
"Nhưng ngươi cũng chỉ dừng lại ở đây thôi!"
"Cho bản tướng chết."
Đối mặt với chưởng kinh khủng này, đồng tử của Triệu Vân cũng co rụt lại.
Tuy Triệu Vân là nhân kiệt, chiến lực vô song, nhưng đối mặt cường giả Âm Dương đỉnh phong, hoàn toàn không thể bù đắp chênh lệch về cảnh giới bằng chiến lực mạnh.
Triệu Vân dường như lần đầu tiên ngửi thấy mùi vị của tử vong.
"Nghĩa chi sở chí, sinh tử có nhau."
"Thương Thiên chứng giám, bạch mã làm chứng."
Triệu Vân hét lớn một tiếng, gần 1000 Bạch Mã Nghĩa Tòng trong nháy mắt tạo thành đội hình.
Một đạo quân hồn hiện lên.
Khí thế trên người Triệu Vân trong nháy mắt tăng vọt lên một mảng lớn.
"Xà Bàn Thất Tham Thương."
Triệu Vân thi triển tuyệt kỹ thành danh do chính hắn sáng tạo.
Một thương ra, thiên địa biến sắc.
Uy thế không hề thua kém vị chủ tướng quân Yến kia.
"Oanh..."
Sau một tiếng va chạm kịch liệt.
Hai bóng người đồng thời bị đánh bay ra ngoài.
"Phụt."
Ngã xuống đất, Triệu Vân há miệng phun ra một ngụm máu tươi, mặt trắng bệch như giấy.
Vốn Triệu Vân trước đó đã trải qua đại chiến, bị thương không nhẹ.
Lần này lại cùng vị chủ tướng Âm Dương đỉnh phong của quân Yến một trận chiến, càng thêm tổn thương.
Triệu Vân giãy dụa muốn đứng dậy, đáng tiếc, chưa giãy dụa được vài cái, đã mất hết ý thức.
Đông Hoang Hầu thấy Triệu Vân bị trọng thương, ngất đi, liền hô về phía Bạch Mã Nghĩa Tòng: "Bạch Mã Nghĩa Tòng nghe lệnh, đưa Triệu tướng quân của các ngươi đi."
Đông Hoang Hầu đã nhận ra, Đông Nhạn quan này không giữ được nữa.
Triệu Vân bại một trận, không còn chiến lực đỉnh phong, bọn họ làm sao có thể cản nổi cao thủ quân Yến.
Nghe thấy lệnh của Đông Hoang Hầu, Bạch Mã Nghĩa Tòng do dự một chút, cuối cùng vẫn là mang Triệu Vân rời đi.
Sau khi Bạch Mã Nghĩa Tòng mang Triệu Vân đi, Đông Hoang Hầu nén đau thương, múa trường thương, tiếp tục xông về phía quân Yến.
Dù biết bại cục đã định, nhưng Đông Hoang Hầu không hề có ý lùi bước.
Đông Hoang Hầu tuy không tính là trung thần tướng tài gì, nhưng cũng tuyệt đối không phải kẻ hèn nhát, đối mặt ngoại địch, Đông Hoang Hầu sẽ không lùi.
Đông Hoang Hầu biết, Đông Nhạn quan này là cửa ngõ phía đông của Đại Chu, một khi để Đại Yến công phá, đại quân Đại Yến sẽ tiến quân như vũ bão, vó ngựa giày xéo phúc địa Trung Nguyên.
Đến lúc đó, phía tây và phía bắc Đại Chu có cao thủ Bách Thành Đại Hoang làm loạn, phía đông lại có đại quân Đại Yến tiến như vũ bão.
Tình hình Đại Chu sẽ nguy cấp cùng cực.
Cho nên, Đông Hoang Hầu không lùi, cũng không thể lùi.
Đông Hoang Hầu muốn tử thủ Đông Nhạn quan, cùng Đông Nhạn quan cùng chung sinh tử.
Dù là chiến tử, cũng không hối tiếc.
"Tặc tử Đại Yến, dám xâm phạm Đại Chu ta, cho bản hầu chết."
Đông Hoang Hầu toàn lực bộc phát, tay cầm trường thương liều lĩnh chém giết.
Chỉ là, không trụ được bao lâu, Đông Hoang Hầu đã bị vô số mũi tên bắn trúng.
Trường thương trong tay Đông Hoang Hầu không còn cơ hội rơi xuống, máu tươi nhuộm đỏ khôi giáp trước ngực.
Gương mặt Đông Hoang Hầu không cam lòng, muốn giết giặc, nhưng bất lực hồi thiên.
"Giết giặc."
Đông Hoang Hầu phát ra tiếng hét cuối cùng.
Tiếng hét này, là không cam lòng, cũng là bất đắc dĩ.
Đầu Đông Hoang Hầu từ từ gục xuống, nhưng trong mắt Đông Hoang Hầu không hề có chút tiếc nuối nào.
Đông Hoang Hầu trấn thủ Đông Hoang mấy chục năm, có lẽ, Đông Hoang Hầu gia cảm thấy đây là kết cục tốt nhất của hắn, cũng là số mệnh tốt nhất của Đông Hoang Hầu hắn.
Máu đổ Đông Hoang, da ngựa bọc thây, không phụ ý chí của Đông Hoang Hầu phủ.
"Hầu gia..."
Dường như cảm nhận được tiếng hét cuối cùng của Đông Hoang Hầu, quân Đông Hoang ai nấy đều mặt mày bi thương.
"Giết giặc."
"Thề phải chết."
Thấy Đông Hoang Hầu chiến tử, quân Đông Hoang không những không hỗn loạn, mà còn bộc phát ý chí tử chiến.
Toàn bộ quân Đông Hoang không màng đến mạng sống mà chém giết.
Ầm...
Ầm...
Liên tiếp có tiếng tự bạo truyền đến, đó là một số tướng lĩnh quân Đông Hoang tự bạo, cùng địch đồng quy vu tận.
"Điên rồi."
"Đám binh mã Đại Chu này điên cả rồi."
Đối mặt quân Đông Hoang không ngừng tự bạo, người của quân Yến ai nấy đều biến sắc.
Thực lực của bọn họ tuy mạnh hơn quân Đông Hoang không chỉ một bậc, nhưng cũng không thể ngăn cản được đám quân Đông Hoang này tự bạo, liều chết chém giết cùng chết.
"Triệu Vân, ngươi vậy mà làm bản tướng bị thương."
Một giọng nói tức giận vang vọng trên trời cao.
Vị chủ tướng quân Yến đạp không, tìm kiếm bóng dáng của Triệu Vân.
Vị chủ tướng này không ngờ rằng, hắn, một cường giả Âm Dương đỉnh phong, lại bị một tên Niết Bàn hậu kỳ của triều đình thổ dân làm cho bị thương.
Đây quả thực là một sự sỉ nhục lớn.
Sau khi quét mắt một lượt, vị chủ tướng này không tìm thấy bóng dáng của Triệu Vân, trực tiếp trút cơn giận lên quân Đông Hoang vẫn đang liều mạng.
"Tất cả các ngươi đều chết hết cho bản tướng."
Âm Dương đỉnh phong ra tay, đáng sợ cỡ nào.
Một kích xuống, một mảng lớn quân Đông Hoang trong nháy mắt bị diệt sát, ngã xuống đất.
Không biết qua bao lâu, tiếng chém giết ở Đông Nhạn quan lại trở về tĩnh lặng.
Toàn bộ Đông Nhạn quan trên dưới đều là xác chết, chân tay cụt lìa, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Vị chủ tướng quân Yến kia nhìn về hướng bên trong quan, lạnh giọng nói: "Triệu Vân, không ngờ, lại để ngươi chạy thoát."
"Ngươi chờ đó, chạy được hòa thượng, chạy không khỏi miếu, lần sau, bản tướng nhất định tự tay lấy đầu của ngươi xuống làm cầu mà đá."
Từ khi Đại Chu tiêu diệt các tộc dị dị ở Đông Di, Đông Nhạn quan đã giảm bớt phòng thủ.
Nhưng không lâu trước đây, thiên địa biến đổi, Đại Chu hợp nhất vào Đại Hoang, triều đình hạ lệnh cho Đông Hoang Hầu tăng cường phòng thủ Đông Nhạn quan.
Hiện tại, Đông Nhạn quan không những khôi phục phòng thủ như trước mà còn tăng cường hơn trước ba phần.
Đông Hoang Hầu Tống Lập đang tuần tra trên đầu thành, phía sau là mấy tướng lĩnh thủ quan.
Cứ mỗi bảy ngày, Đông Hoang Hầu đều dành thời gian đến Đông Nhạn quan tuần tra một lần.
Hôm nay, chính là ngày Đông Hoang Hầu tuần tra Đông Nhạn quan.
"Gần đây, quan ải này có chuyện gì không?"
Đông Hoang Hầu vừa đi vừa hỏi một cách tự nhiên.
"Bẩm hầu gia, mọi thứ đều bình thường, không có gì."
Vị tướng lĩnh bên cạnh chắp tay trả lời.
Đông Hoang Hầu nghe vậy, gật nhẹ đầu: "Không có chuyện gì cũng không thể lơ là, hiện tại Bắc Cương và Tây Lương đều bị cao thủ từ các thành Đại Hoang đánh úp bất ngờ, Đông Hoang ta không được xảy ra chuyện gì, các ngươi phải cẩn thận."
"Hầu gia yên tâm, mạt tướng hiểu."
Mấy tướng lĩnh thủ quan đi sau Đông Hoang Hầu đồng thanh nói.
Đúng lúc này.
Mặt đất rung chuyển.
Đông Hoang Hầu nhướng mày, lập tức quay người ra phía tường quan, tập trung nhìn ra ngoài quan.
Là tướng lĩnh lâu năm chinh chiến, Đông Hoang Hầu nhận ra ngay đây là kỵ binh gây ra.
"Đề phòng."
Mấy tướng lĩnh thủ quan phía sau Đông Hoang Hầu hô lớn một tiếng, cũng nhìn theo Đông Hoang Hầu ra ngoài quan.
Mấy vị tướng lĩnh thủ quan tự nhiên cũng nghe ra có kỵ binh đang tiến về Đông Nhạn quan.
Nhưng bất kể kỵ binh là địch hay bạn, trước hết phải ra lệnh phòng bị thì không sai.
"Cộc cộc cộc..."
Trong tầm mắt của mọi người, một đoàn kỵ binh bạch mã từ xa lao đến Đông Nhạn quan.
"Hầu gia, là Bạch Mã Nghĩa Tòng."
Khi nhận ra đoàn kỵ binh bạch mã từ xa là Bạch Mã Nghĩa Tòng, thần sắc của các tướng lĩnh đều thả lỏng.
Bạch Mã Nghĩa Tòng là kỵ binh dưới trướng Triệu Vân, là tinh nhuệ của Đại Chu, không phải địch nhân.
Thế nhưng, thần sắc của Đông Hoang Hầu lại không thả lỏng như các tướng lĩnh, ngược lại có phần nghiêm trọng.
"Có chuyện rồi."
Đông Hoang Hầu nhìn Bạch Mã Nghĩa Tòng từ xa đang chạy tới Đông Nhạn quan, trầm giọng nói.
Thực lực của Đông Hoang Hầu cao hơn hẳn các tướng lĩnh bên cạnh, tầm nhìn tự nhiên xa và rõ hơn.
Chỉ nhìn thoáng qua, Đông Hoang Hầu đã thấy Bạch Mã Nghĩa Tòng mang vẻ chật vật, đó là dấu vết của những cuộc chém giết ác liệt.
Cái gì?
Có chuyện rồi?
Các tướng lĩnh nghe xong, đều ngơ ngác nhìn về phía Bạch Mã Nghĩa Tòng đang lao tới.
Rất nhanh.
Triệu Vân dẫn Bạch Mã Nghĩa Tòng chạy đến chân Đông Nhạn quan.
Lúc này, các tướng lĩnh trên tường quan thấy rõ hình dạng của Bạch Mã Nghĩa Tòng, không ai là không biến sắc.
Đông Hoang Hầu phóng người nhảy xuống, trực tiếp đến trước mặt Triệu Vân.
"Triệu tướng quân, có chuyện gì, các ngươi đây là..."
Đông Hoang Hầu nghiêm trọng nhìn Triệu Vân và Bạch Mã Nghĩa Tòng, thật sự có chút không dám tin vào mắt mình.
Bạch Mã Nghĩa Tòng ai nấy thân mình đầy máu, vết thương chồng chất, nhìn là biết đã trải qua sinh tử chém giết.
Đặc biệt là số lượng người của Bạch Mã Nghĩa Tòng, ba ngàn Bạch Mã Nghĩa Tòng, giờ Đông Hoang Hầu chỉ thấy không đến ngàn người.
Phải biết, Bạch Mã Nghĩa Tòng là đội kỵ binh tinh nhuệ nhất mà Đông Hoang Hầu từng thấy, toàn bộ Đại Chu có một không hai.
Mà bây giờ, ba ngàn Bạch Mã Nghĩa Tòng, Đông Hoang Hầu chỉ thấy chưa đến ngàn người, ai nấy đều đầy thương tích.
Là ai gây ra tổn thất thảm trọng như vậy cho Bạch Mã Nghĩa Tòng?
Còn chủ tướng của Bạch Mã Nghĩa Tòng là Triệu Vân, thân mình cũng đầy vết máu, sắc mặt tái nhợt, không còn dáng vẻ bạch giáp ngân thương ung dung ngày nào.
Nói thật, Đông Hoang Hầu chưa từng thấy Triệu Vân chật vật đến thế.
Không chỉ có Đông Hoang Hầu, mà các tướng lĩnh theo Đông Hoang Hầu nhảy xuống tường thành cũng không dám tin vào mắt mình.
Trong ấn tượng của họ, Triệu Vân dẫn dắt Bạch Mã Nghĩa Tòng là vô địch, bách chiến bách thắng.
Đặc biệt là Triệu Vân, chiến lực Ngũ Song, gần như không ai là đối thủ.
Dù là hầu gia của họ cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng, không đỡ nổi một thương của Triệu Vân.
Nhưng bây giờ thì sao?
Họ thấy cái gì?
Triệu Vân, người mà họ coi như chiến thần lại bị thương, còn chật vật đến thế.
Điều này chấn kinh cỡ nào?
Khụ khụ...
Triệu Vân nhảy xuống ngựa, ho ra một ngụm máu, vội nói với Đông Hoang Hầu: "Hầu gia, đại quân Đại Yến tấn công bất ngờ, Trương phủ chủ tử trận, ba vạn quân thủ thành cũng gần như toàn quân bị diệt, Đông Đô thành thất thủ, chỉ có ta dẫn Bạch Mã Nghĩa Tòng xông ra."
"Quân Đại Yến sắp đuổi đến nơi, mong hầu gia hạ lệnh ngay, triệu tập quân Đông Hoang, bố phòng Đông Nhạn quan."
Cái gì?
Lời Triệu Vân khiến sắc mặt Đông Hoang Hầu lập tức biến đổi.
Đại quân Đại Yến đánh úp bất ngờ, phủ chủ Đông Đô tử trận, ba vạn quân thủ thành bị tiêu diệt, Đông Đô thành bị chiếm.
Đông Hoang Hầu có chút không tin vào tai mình.
Trước kia, quân thủ thành Đông Đô chỉ có ba ngàn người, sau này triều đình hạ lệnh tăng cường phòng thủ bốn đô thành, Đông Hoang Hầu điều một bộ phận quân Đông Hoang đến Đông Đô, tăng quân thủ thành Đông Đô lên ba vạn người.
Đông Hoang Hầu luôn cho rằng, có ba vạn quân thủ thành, thêm Triệu Vân đại tướng vô song tọa trấn, cùng ba ngàn Bạch Mã Nghĩa Tòng thì an nguy của Đông Đô tuyệt đối vững như bàn thạch.
Vậy mà giờ Đông Đô thành lại bị chiếm, ba vạn quân bị tiêu diệt, phủ chủ tử trận.
Đến cả Triệu Vân đại tướng vô song cũng chật vật tháo chạy, sao Đông Hoang Hầu có thể không kinh sợ.
Mấy vị tướng lĩnh theo sát bên cạnh Đông Hoang Hầu thì khỏi phải nói.
Thực lực của Triệu Vân họ đều đã chứng kiến, nhưng giờ nhìn tình cảnh của Triệu Vân, dường như là đến cơ hội cầu cứu cũng không có, Đông Đô thành đã bị công phá.
Triệu Vân bọn họ đã gặp phải cường địch cỡ nào mà thảm bại đến vậy?
"Hầu gia, không còn thời gian, mau hạ lệnh cho đại quân bố phòng, địch nhân sắp đến."
Triệu Vân biết rõ quân Đại Yến vẫn luôn đuổi sát sau lưng bọn họ, hướng về Đông Nhạn quan.
Đông Hoang Hầu nghe tiếng, lập tức hồi phục tinh thần.
Đông Hoang Hầu không do dự, nhìn về phía các tướng lĩnh phía sau, hạ lệnh: "Truyền lệnh bản hầu, toàn bộ binh mã Đông Nhạn quan chỉnh đốn chuẩn bị chiến đấu."
"Lập tức phái người đến đại doanh Đông Hoang, triệu tập đại quân đến Đông Nhạn quan, tất cả thành Đông Hoang toàn diện vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, bố trí phòng ngự..."
Đông Hoang Hầu liên tiếp hạ mấy đạo lệnh.
Các tướng lĩnh lần lượt lĩnh mệnh rời đi.
Sau khi hạ lệnh xong, Đông Hoang Hầu nhìn Triệu Vân sắc mặt tái nhợt, ân cần hỏi: "Triệu tướng quân, ngươi không sao chứ?"
Triệu Vân lắc đầu: "Không sao, chỉ bị chút thương tổn thôi."
Trong mắt Triệu Vân lóe lên một tia lạnh lẽo.
Trong trận chiến Đông Đô, một mình Triệu Vân đâm chết mười một tướng lĩnh Đại Yến.
Trong đó có sáu niết bàn cao thủ, năm cường giả âm dương.
Nhưng cuối cùng, Triệu Vân vẫn không thể chống nổi nhiều tay, không giữ được Đông Đô thành.
Không phải Triệu Vân quá yếu, mà là địch nhân quá mạnh, cao thủ quá nhiều, một mình Triệu Vân khó lòng xoay sở.
"Hầu gia, đại chiến sắp bắt đầu, ta đi chữa thương trước, hầu gia muốn biết tình hình chiến đấu ở Đông Đô thì hỏi Bạch Mã Nghĩa Tòng của ta."
Sau trận đại chiến, Triệu Vân bị thương không nhẹ.
Triệu Vân phải tận dụng thời gian trước khi quân Đại Yến tới, chữa trị vết thương trên người.
Bởi vì, tiếp theo sẽ còn đại chiến.
"Tốt, ta có đan dược chữa thương tốt nhất, ta sẽ gọi người mang đến ngay, Triệu tướng quân ngươi chữa thương trước."
Đông Hoang Hầu gật đầu nói.
Đông Hoang Hầu biết, Triệu Vân mới là đỉnh cao chiến lực cho trận đại chiến sắp tới.
Nếu Triệu Vân không hồi phục được chiến lực thì với Thiên Nhân cảnh Đông Hoang Hầu của ông, e là không đủ một tay của địch nhân.
Dù sao, đến cả cường giả như Triệu Vân mà còn bị thương, chật vật tháo chạy thì Đông Hoang Hầu sao cản được địch nhân mạnh như vậy.
Sau đó, Đông Hoang Hầu cùng Triệu Vân dẫn Bạch Mã Nghĩa Tòng vào Đông Nhạn quan.
...
Nửa canh giờ sau.
Mặt đất rung chuyển.
Mấy vạn binh mã từ xa ầm ầm chạy tới.
Chỉ trong chớp mắt, mấy vạn đại quân đã đóng quân dưới chân thành.
Lá cờ tung bay trước gió, thêu chữ "Yến" to lớn.
Trên tường quan, Đông Hoang Hầu nhìn quân Yến bên ngoài, sắc mặt nghiêm nghị.
Là một tướng lĩnh dày dặn kinh nghiệm chinh chiến, Đông Hoang Hầu nhìn một cái là nhận ra thực hư quân Đại Yến.
Phải nói, đám quân Yến ngoài kia rất tinh nhuệ, hơn quân Đông Hoang một bậc.
Nhưng may mắn quân Yến ngoài kia không nhiều, xem ra không quá năm sáu vạn quân.
Quân Đông Hoang của ông không sánh được tinh nhuệ của quân Yến nhưng lại chiếm ưu thế không nhỏ về quân số.
...
Dưới thành.
Năm vạn quân Đại Yến dàn trận chỉnh tề.
Vị tướng lĩnh chỉ huy quân đội phía trước nhìn về phía Đông Nhạn quan, mở lời: "Đây là Đông Nhạn quan của Đại Chu sao! Quả là một cửa ải hiểm yếu, nhưng cũng không ngăn được kỵ binh thiết giáp của Đại Yến ta."
"Toàn quân tiến công, cho ta chiếm lấy Đông Nhạn quan."
Vị chủ tướng này không hề do dự, trực tiếp hạ lệnh toàn quân tấn công.
Không cho quân lính có một khắc nghỉ ngơi.
Trong mắt vị chủ tướng này, Đại Chu chỉ là một triều đình mới sáp nhập đám thổ dân Đại Hoang, giống như một đám ô hợp, không chịu nổi một đòn.
Căn bản không cần đợi đại quân phía sau, chỉ cần năm vạn quân tiên phong của bọn hắn đã có thể hạ được Đông Nhạn quan.
"Giết..."
Theo tiếng hô ra lệnh của vị chủ tướng, năm vạn quân Yến đồng loạt xông về phía Đông Nhạn quan.
Đông Hoang Hầu nhìn đội quân Đại Yến đạp không mà đến đông nghịt cả trời, đồng tử co rút lại.
Đông Hoang Hầu không ngờ rằng trong quân Đại Yến, cao thủ từ Thiên Nhân cảnh trở lên lại nhiều đến thế.
"Cung nỏ thủ, bắn."
Vô số mũi tên dày đặc như một tấm lưới, ào ạt bắn về phía quân Yến đang xông đến.
Đại chiến chính thức mở màn.
Chém giết, máu tanh, tiếng kêu la thảm thiết liên tục diễn ra.
Đối mặt quân Yến, quân Đông Hoang liều mạng chém giết.
Chỉ tiếc, thực lực quân Yến quá mạnh.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, quân Đông Hoang đã rơi vào thế hạ phong.
"Tất cả vì ta mà liều mạng giết, kẻ nào dám lùi bước, chết."
Đông Hoang Hầu gào thét lớn, một thương đánh bay một tướng lĩnh Thiên Nhân cảnh trong quân Yến.
"Hừ, đồ sâu kiến, chỉ bằng lũ thổ dân các ngươi, cũng dám cản quân Đại Yến ta."
Một tướng lĩnh Đại Yến đạp không đến trước mặt Đông Hoang Hầu, khí thế mạnh mẽ khiến Đông Hoang Hầu nghẹt thở.
Tướng lĩnh này vung tay chém một đao về phía Đông Hoang Hầu.
Đông Hoang Hầu biến sắc, vội giơ thương lên cản.
"Keng..."
Một đao chém xuống.
Thương trong tay Đông Hoang Hầu bị chém đứt làm đôi.
Cả người Đông Hoang Hầu cũng bị hất văng ra ngoài.
"Phụt."
Ngã xuống đất, Đông Hoang Hầu phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thoáng qua vết thương trước ngực, Đông Hoang Hầu vẫn còn sợ hãi.
May mà hắn ngoài khôi giáp bên ngoài, bên trong còn mặc một bộ Kim Ti Nhuyễn Giáp.
Nếu không, một đao kia đã lấy mạng hắn rồi.
Không đợi Đông Hoang Hầu kịp phản ứng, đao quang của đối phương lại một lần nữa chém tới.
Đông Hoang Hầu đồng tử co rút, thấy không tránh kịp, một đao kia sắp giáng xuống.
Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này.
Một ngọn thương đâm tới, chặn lại đao kia.
Triệu Vân xuất hiện trước mặt Đông Hoang Hầu.
Sau khi dùng thương chặn lại một đao kia, Triệu Vân không hề dừng lại, tiếp tục đâm thẳng về phía trước, trực tiếp đâm xuyên lồng ngực của vị tướng lĩnh quân Yến kia.
Diệt sát tướng lĩnh quân Yến này, Triệu Vân rút thương về, tiếp tục giết về phía các cao thủ còn lại của quân Yến.
Liên tiếp ba chiêu.
Ba vị tướng lĩnh Niết Bàn cảnh của quân Yến bị Triệu Vân đánh bay.
"Triệu Vân giỏi lắm, liên tiếp giết hơn mười tướng lĩnh Đại Yến ta, để bản tướng đích thân ra tay với ngươi."
Vị chủ tướng quân Yến bay lên không trung, một chưởng đánh về phía Triệu Vân.
Ầm...
Triệu Vân bị đánh bay ra ngoài.
Triệu Vân lộn vài vòng, lùi lại mấy bước mới đứng vững được.
"Âm Dương đỉnh phong?"
Triệu Vân mặt mày ngưng trọng nhìn vị chủ tướng quân Yến này.
Triệu Vân biết vị chủ tướng quân Yến này rất mạnh, nhưng không ngờ rằng hắn lại là cường giả Âm Dương đỉnh phong.
Trước đó ở Đông Đô thành, may mà vị chủ tướng quân Yến này không ra tay.
Nếu không, Triệu Vân muốn mang theo Bạch Mã Nghĩa Tòng phá vòng vây cũng không dễ dàng như vậy.
"Triệu Vân, lần trước để ngươi chạy thoát, lần này bản tướng đích thân ra tay, xem ngươi còn trốn đi đâu."
Vị tướng lĩnh này lại một lần nữa ra tay, khí thế Âm Dương đỉnh phong bao trùm toàn bộ chiến trường.
Triệu Vân là thực lực Niết Bàn hậu kỳ, dù kém vị chủ tướng quân Yến này một đại cảnh giới, nhưng Triệu Vân không hề sợ hãi, trực tiếp nâng thương lên.
Hai bóng người trong nháy mắt giao chiến.
Thực lực của hai người quá mạnh, không ngừng cuốn lên khí tràng xung quanh.
Những người có thực lực thấp, một khi bị khí tràng của hai người chạm đến, lập tức biến thành mưa máu, thành tro bụi.
Sau hơn mười chiêu.
Khí thế của vị chủ tướng quân Yến ngưng tụ lại trên bàn tay, mang theo uy thế không gì sánh bằng, một chưởng đánh về phía Triệu Vân.
"Triệu Vân, bằng thực lực Niết Bàn hậu kỳ của ngươi, có thể đại chiến hơn mười chiêu với bản tướng, ngươi đủ kiêu ngạo."
"Nhưng ngươi cũng chỉ dừng lại ở đây thôi!"
"Cho bản tướng chết."
Đối mặt với chưởng kinh khủng này, đồng tử của Triệu Vân cũng co rụt lại.
Tuy Triệu Vân là nhân kiệt, chiến lực vô song, nhưng đối mặt cường giả Âm Dương đỉnh phong, hoàn toàn không thể bù đắp chênh lệch về cảnh giới bằng chiến lực mạnh.
Triệu Vân dường như lần đầu tiên ngửi thấy mùi vị của tử vong.
"Nghĩa chi sở chí, sinh tử có nhau."
"Thương Thiên chứng giám, bạch mã làm chứng."
Triệu Vân hét lớn một tiếng, gần 1000 Bạch Mã Nghĩa Tòng trong nháy mắt tạo thành đội hình.
Một đạo quân hồn hiện lên.
Khí thế trên người Triệu Vân trong nháy mắt tăng vọt lên một mảng lớn.
"Xà Bàn Thất Tham Thương."
Triệu Vân thi triển tuyệt kỹ thành danh do chính hắn sáng tạo.
Một thương ra, thiên địa biến sắc.
Uy thế không hề thua kém vị chủ tướng quân Yến kia.
"Oanh..."
Sau một tiếng va chạm kịch liệt.
Hai bóng người đồng thời bị đánh bay ra ngoài.
"Phụt."
Ngã xuống đất, Triệu Vân há miệng phun ra một ngụm máu tươi, mặt trắng bệch như giấy.
Vốn Triệu Vân trước đó đã trải qua đại chiến, bị thương không nhẹ.
Lần này lại cùng vị chủ tướng Âm Dương đỉnh phong của quân Yến một trận chiến, càng thêm tổn thương.
Triệu Vân giãy dụa muốn đứng dậy, đáng tiếc, chưa giãy dụa được vài cái, đã mất hết ý thức.
Đông Hoang Hầu thấy Triệu Vân bị trọng thương, ngất đi, liền hô về phía Bạch Mã Nghĩa Tòng: "Bạch Mã Nghĩa Tòng nghe lệnh, đưa Triệu tướng quân của các ngươi đi."
Đông Hoang Hầu đã nhận ra, Đông Nhạn quan này không giữ được nữa.
Triệu Vân bại một trận, không còn chiến lực đỉnh phong, bọn họ làm sao có thể cản nổi cao thủ quân Yến.
Nghe thấy lệnh của Đông Hoang Hầu, Bạch Mã Nghĩa Tòng do dự một chút, cuối cùng vẫn là mang Triệu Vân rời đi.
Sau khi Bạch Mã Nghĩa Tòng mang Triệu Vân đi, Đông Hoang Hầu nén đau thương, múa trường thương, tiếp tục xông về phía quân Yến.
Dù biết bại cục đã định, nhưng Đông Hoang Hầu không hề có ý lùi bước.
Đông Hoang Hầu tuy không tính là trung thần tướng tài gì, nhưng cũng tuyệt đối không phải kẻ hèn nhát, đối mặt ngoại địch, Đông Hoang Hầu sẽ không lùi.
Đông Hoang Hầu biết, Đông Nhạn quan này là cửa ngõ phía đông của Đại Chu, một khi để Đại Yến công phá, đại quân Đại Yến sẽ tiến quân như vũ bão, vó ngựa giày xéo phúc địa Trung Nguyên.
Đến lúc đó, phía tây và phía bắc Đại Chu có cao thủ Bách Thành Đại Hoang làm loạn, phía đông lại có đại quân Đại Yến tiến như vũ bão.
Tình hình Đại Chu sẽ nguy cấp cùng cực.
Cho nên, Đông Hoang Hầu không lùi, cũng không thể lùi.
Đông Hoang Hầu muốn tử thủ Đông Nhạn quan, cùng Đông Nhạn quan cùng chung sinh tử.
Dù là chiến tử, cũng không hối tiếc.
"Tặc tử Đại Yến, dám xâm phạm Đại Chu ta, cho bản hầu chết."
Đông Hoang Hầu toàn lực bộc phát, tay cầm trường thương liều lĩnh chém giết.
Chỉ là, không trụ được bao lâu, Đông Hoang Hầu đã bị vô số mũi tên bắn trúng.
Trường thương trong tay Đông Hoang Hầu không còn cơ hội rơi xuống, máu tươi nhuộm đỏ khôi giáp trước ngực.
Gương mặt Đông Hoang Hầu không cam lòng, muốn giết giặc, nhưng bất lực hồi thiên.
"Giết giặc."
Đông Hoang Hầu phát ra tiếng hét cuối cùng.
Tiếng hét này, là không cam lòng, cũng là bất đắc dĩ.
Đầu Đông Hoang Hầu từ từ gục xuống, nhưng trong mắt Đông Hoang Hầu không hề có chút tiếc nuối nào.
Đông Hoang Hầu trấn thủ Đông Hoang mấy chục năm, có lẽ, Đông Hoang Hầu gia cảm thấy đây là kết cục tốt nhất của hắn, cũng là số mệnh tốt nhất của Đông Hoang Hầu hắn.
Máu đổ Đông Hoang, da ngựa bọc thây, không phụ ý chí của Đông Hoang Hầu phủ.
"Hầu gia..."
Dường như cảm nhận được tiếng hét cuối cùng của Đông Hoang Hầu, quân Đông Hoang ai nấy đều mặt mày bi thương.
"Giết giặc."
"Thề phải chết."
Thấy Đông Hoang Hầu chiến tử, quân Đông Hoang không những không hỗn loạn, mà còn bộc phát ý chí tử chiến.
Toàn bộ quân Đông Hoang không màng đến mạng sống mà chém giết.
Ầm...
Ầm...
Liên tiếp có tiếng tự bạo truyền đến, đó là một số tướng lĩnh quân Đông Hoang tự bạo, cùng địch đồng quy vu tận.
"Điên rồi."
"Đám binh mã Đại Chu này điên cả rồi."
Đối mặt quân Đông Hoang không ngừng tự bạo, người của quân Yến ai nấy đều biến sắc.
Thực lực của bọn họ tuy mạnh hơn quân Đông Hoang không chỉ một bậc, nhưng cũng không thể ngăn cản được đám quân Đông Hoang này tự bạo, liều chết chém giết cùng chết.
"Triệu Vân, ngươi vậy mà làm bản tướng bị thương."
Một giọng nói tức giận vang vọng trên trời cao.
Vị chủ tướng quân Yến đạp không, tìm kiếm bóng dáng của Triệu Vân.
Vị chủ tướng này không ngờ rằng, hắn, một cường giả Âm Dương đỉnh phong, lại bị một tên Niết Bàn hậu kỳ của triều đình thổ dân làm cho bị thương.
Đây quả thực là một sự sỉ nhục lớn.
Sau khi quét mắt một lượt, vị chủ tướng này không tìm thấy bóng dáng của Triệu Vân, trực tiếp trút cơn giận lên quân Đông Hoang vẫn đang liều mạng.
"Tất cả các ngươi đều chết hết cho bản tướng."
Âm Dương đỉnh phong ra tay, đáng sợ cỡ nào.
Một kích xuống, một mảng lớn quân Đông Hoang trong nháy mắt bị diệt sát, ngã xuống đất.
Không biết qua bao lâu, tiếng chém giết ở Đông Nhạn quan lại trở về tĩnh lặng.
Toàn bộ Đông Nhạn quan trên dưới đều là xác chết, chân tay cụt lìa, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Vị chủ tướng quân Yến kia nhìn về hướng bên trong quan, lạnh giọng nói: "Triệu Vân, không ngờ, lại để ngươi chạy thoát."
"Ngươi chờ đó, chạy được hòa thượng, chạy không khỏi miếu, lần sau, bản tướng nhất định tự tay lấy đầu của ngươi xuống làm cầu mà đá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận