Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên
Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên - Chương 206: Bắc Cương phong vân tác giả: Màn Lục thiếu (length: 15899)
Trấn Bắc thành.
Đại quân Bắc Địch tổng lực tấn công, Trấn Bắc thành tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Ngay lúc này, mặt đất rung chuyển kèm theo tiếng động, mấy ngàn kỵ binh từ phía xa lao đến, cuốn theo từng đợt bụi cát mù mịt.
Mấy ngàn kỵ binh này xuất hiện không chỉ có Ma Ha và Phạm Thiếu Hòa ở ngoài thành nhìn thấy, mà Cao Thuận và Hách Manh trên tường thành cũng thấy được.
"Lữ tướng quân trở về, các tướng sĩ cố lên, không được để lũ dị tộc phá tường thành."
Hách Manh lớn tiếng quát, dù mang thương tích trên người vẫn tiếp tục vung đao về phía lũ dị tộc đang trèo lên thành.
Lữ Bố kịp thời xuất hiện đã cổ vũ tinh thần rất lớn cho Hách Manh và Cao Thuận.
Bọn họ biết rõ thực lực của Lữ Bố.
Dũng mãnh như Hổ, không ai có thể cản nổi.
Danh tiếng Phi Tướng đã lan truyền khắp quân doanh.
Bất kể là tướng sĩ Trấn Bắc quân hay Hãm Trận Doanh, sau khi nghe Hách Manh hô lớn, tinh thần đều phấn chấn lên gấp bội.
Cục diện tưởng chừng đã suy sụp tan vỡ cũng dần dần xoay chuyển, chặn đứng đám dị tộc đang xông lên.
Mà ngoài thành, thống soái Bắc Địch Ma Ha sau khi nghe Phạm Thiếu Hòa nói đội kỵ binh đột nhiên xuất hiện là Tịnh Châu Lang Kỵ thì vẻ mặt lộ ra một tia khó hiểu.
Ma Ha đánh giá Tịnh Châu Lang Kỵ đang gấp rút chạy tới từ xa, vẻ mặt thận trọng.
Nhìn dáng vẻ thúc ngựa giục roi chạy như bay của Tịnh Châu Lang Kỵ, không hề thấy sự hỗn loạn, Ma Ha liền biết, Tịnh Châu Lang Kỵ này đích thực là một đội quân tinh nhuệ.
Chỉ là Ma Ha tự nhận, thiết kỵ Bắc Địch của hắn mới là vương giả trong các loại kỵ binh.
Lúc này, thành sắp bị phá, Ma Ha không muốn để chỉ mấy ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ và Lữ Bố phá hỏng công cuộc tấn công của hắn.
"Truyền lệnh cho bản soái, thiết kỵ Bắc Địch xuất động, tiêu diệt đám kỵ binh này cho ta, không được để chúng đến gần Trấn Bắc thành."
Ma Ha nhìn Tịnh Châu Lang Kỵ đang lao nhanh từ xa, trực tiếp ra lệnh.
"Tuân lệnh."
Theo tiếng hô của Ma Ha, thống soái Bắc Địch, năm vạn thiết kỵ Bắc Địch dưới sự chỉ huy của mấy vị tướng lĩnh đã lập tức xông ra, nhắm thẳng Tịnh Châu Lang Kỵ.
Ma Ha muốn mượn cơ hội này tiêu diệt một lần cả Tịnh Châu Lang Kỵ và Lữ Bố.
Nửa bước Thiên Nhân thì có gì cường.
Tịnh Châu Lang Kỵ cũng chỉ là quân tinh nhuệ.
Nhưng dù có mạnh hơn, có tinh nhuệ hơn, một khi lâm vào vòng vây của thiết kỵ Bắc Địch hắn thì cũng phải ngậm hờn chết nơi sa trường.
Ma Ha không tin, năm vạn thiết kỵ Bắc Địch của hắn mà không thể tiêu diệt một mình Lữ Bố và ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ.
...
"Giết."
Năm vạn thiết kỵ Bắc Địch thúc ngựa vung roi, giống như cơn bão cát ập đến, che phủ cả bầu trời.
Phải nói, năm vạn thiết kỵ này đều là kỵ binh tinh nhuệ thực sự của Bắc Địch.
Nếu là giao chiến trực diện, Trấn Bắc quân dù có đông quân số gấp đôi, cũng khó mà chống lại sự xung kích của năm vạn thiết kỵ Bắc Địch này.
Nhưng Lữ Bố dẫn theo ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ, khi thấy năm vạn thiết kỵ Bắc Địch xông thẳng về phía bọn họ, không những không hề giảm tốc độ mà còn thúc ngựa vung roi tăng tốc hơn nữa.
"Tịnh Châu Lang Kỵ."
"Tru dị tộc."
Lữ Bố giơ cao Phương Thiên Họa Kích trên tay, hét lớn một tiếng.
"Tru dị tộc."
Ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ cùng hô to.
Một bóng mờ Tham Lang xuất hiện trên đỉnh đầu Lữ Bố và ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ.
Rất nhanh.
Thiết kỵ Bắc Địch đã nghênh đón ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ do Lữ Bố chỉ huy.
Hai bên kịch liệt va vào nhau.
Ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ dưới sự chỉ huy của Lữ Bố, giống như Tham Lang ác hổ, trực tiếp xông thẳng vào giữa đại quân thiết kỵ Bắc Địch.
Mỗi khi Lữ Bố vung một kích, sẽ có mấy chục đến cả trăm dị tộc Bắc Địch ngã xuống.
Phương Thiên Họa Kích trong tay Lữ Bố như lưỡi hái của tử thần, vô tình gặt hái sinh mệnh của dị tộc Bắc Địch.
Mà Tịnh Châu Lang Kỵ theo sau lưng Lữ Bố cũng không khác gì, dưới Gia Đặc quân hồn, bọn họ như những ác quỷ bò ra từ địa ngục, tùy ý nuốt chửng sinh mệnh đang sống.
Nơi kỵ binh của Lữ Bố đi qua, ngoài tay chân đứt lìa thì chỉ còn lại xác chết ngổn ngang và máu tươi.
Đồng thời, theo sự giết chóc tàn khốc tăng lên, bóng mờ Tham Lang trên đỉnh đầu Lữ Bố và ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ càng trở nên ngưng thực, ánh lên sắc đỏ tươi.
...
Ở xa, đại soái Bắc Địch Ma Ha, sau khi nhìn thấy bóng mờ Tham Lang trên đỉnh đầu Tịnh Châu Lang Kỵ, sắc mặt không khỏi biến đổi.
"Tham Lang quân hồn?"
Ma Ha không ngờ, ngoài Hãm Trận Doanh trên tường thành, Tịnh Châu Lang Kỵ này cũng là một đội quân đã ngưng tụ được quân hồn.
Điều này khiến Ma Ha không giấu được sự kinh ngạc.
Phải biết, một đội quân muốn ngưng tụ ra quân hồn, rất khó, điều kiện vô cùng khắc nghiệt.
Từ trước đến giờ, dù là Bắc Địch của hắn hay Đại Chu, hoặc các tộc Tây Nhung, Nam Man, Ma Ha chưa từng nghe nói có ai có quân đội sản sinh ra quân hồn cả.
Có thể thấy, một đội quân muốn ngưng tụ được quân hồn khó đến nhường nào.
Nhưng Ma Ha không ngờ, lần này đầu tiên gặp Hãm Trận Doanh đã ngưng tụ ra quân hồn, sau lại gặp thêm một đội Tịnh Châu Lang Kỵ ngưng tụ ra quân hồn.
Quả thực quá khó tin, quân hồn bây giờ dễ ngưng tụ ra vậy sao?
Nhất là kỵ binh, muốn sinh ra quân hồn thì khó khăn hơn bộ binh không phải là một chút.
Sau khi kinh ngạc, Ma Ha lập tức ra lệnh lần nữa: "Truyền lệnh cho ta, toàn bộ năm vạn thiết kỵ còn lại điều động, bất chấp giá nào, phải tiêu diệt bằng được đám kỵ binh này."
Trên mặt Ma Ha thoáng hiện một tia ngưng trọng.
Quân đội ngưng tụ được quân hồn đã không còn là quân tinh nhuệ thông thường, có thể nói là tinh nhuệ trong số những tinh nhuệ.
Năm vạn thiết kỵ Bắc Địch chắc chắn không thể ngăn cản ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ này.
Cho nên Ma Ha buộc phải ra lệnh lần nữa, để năm vạn thiết kỵ Bắc Địch còn lại cùng xuất động.
Mười vạn thiết kỵ tinh nhuệ Bắc Địch bao vây ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ, nhất định có thể chiến thắng.
"Giết."
Năm vạn thiết kỵ Bắc Địch dưới sự chỉ huy của mấy vị tướng lĩnh, lao về phía chiến trường xa xa.
Nhưng điều khiến Ma Ha không ngờ chính là, khi năm vạn thiết kỵ phía sau còn chưa kịp tiến đến thì Lữ Bố đã dẫn ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ chém xuyên qua vòng vây của năm vạn thiết kỵ Bắc Địch lúc trước.
Lữ Bố không để thiết kỵ Bắc Địch có cơ hội bao vây lần nữa.
Lữ Bố biết, dù Tịnh Châu Lang Kỵ do hắn chỉ huy rất mạnh, nhưng nếu lâm vào vòng vây của thiết kỵ Bắc Địch, cũng sẽ bị trọng thương.
Thậm chí còn lành ít dữ nhiều.
Thêm vào đó, dọc đường trở về Bắc Cương, Lữ Bố phải đi đường liên tục không ngừng, người đã mệt ngựa đã kiệt sức.
Nếu tiếp tục giao chiến với đại quân Bắc Địch nữa thì sẽ chẳng có lợi lộc gì.
Vì thế, Lữ Bố đã dẫn ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ, nhờ uy lực của quân hồn, thừa thế xông lên từ trong vòng vây của năm vạn thiết kỵ Bắc Địch rồi tránh mũi nhọn của thiết kỵ Bắc Địch, trực tiếp nhanh chóng lao về phía Trấn Bắc thành.
Tịnh Châu Lang Kỵ di chuyển nhanh như gió.
Rất nhanh, Lữ Bố dẫn Tịnh Châu Lang Kỵ đã bỏ lại vòng vây của thiết kỵ Bắc Địch, chạy nhanh về phía ngoài Trấn Bắc thành.
Phương Thiên Họa Kích trong tay Lữ Bố chưa từng dừng lại, máu tươi đã nhuộm đỏ nó.
Từ lúc giết ra khỏi vòng vây của thiết kỵ Bắc Địch đến lúc chạy nhanh ra ngoại thành Trấn Bắc, không biết bao nhiêu dị tộc Bắc Địch đã chết dưới tay Lữ Bố và ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ.
Khi chạy đến bên ngoài Trấn Bắc thành, Lữ Bố vung Phương Thiên Họa Kích trong tay một lần nữa.
Những dị tộc Bắc Địch đang tấn công Trấn Bắc thành trong nháy mắt ngã xuống cả mảng lớn.
Lữ Bố nhảy lên một cái, trực tiếp xông lên tường thành, còn Tịnh Châu Lang Kỵ giơ cao đao lên, xung sát vào những dị tộc Bắc Địch đang tấn công Trấn Bắc thành.
Trên tường thành.
Tên tướng lãnh Bắc Địch đang giao chiến với Cao Thuận thấy Cao Thuận sắp không chống đỡ được nữa, sắp chết dưới tay mình.
Nhưng đúng lúc này, một luồng khí tức nguy hiểm đột nhiên từ phía sau truyền đến, khiến tên tướng lãnh Bắc Địch này trong lòng lạnh buốt, toàn thân dựng hết cả lông tơ.
Tên tướng lãnh Bắc Địch này vung đao ép lui Cao Thuận, xoay người lại.
"Phập."
Một ánh hàn quang lạnh lẽo lướt qua.
Tên tướng lãnh Bắc Địch còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, liền cảm thấy cổ đau nhói, đầu hắn đã bay ra ngoài.
Lữ Bố vung một Phương Thiên Họa Kích chém bay đầu tên tướng lãnh Bắc Địch rồi lại vung Phương Thiên Họa Kích trong tay, giết hết dị tộc Bắc Địch đang xông lên xung quanh trên tường thành.
"Ngươi không sao chứ!"
Sau khi giết sạch dị tộc xung quanh, Lữ Bố nhìn Cao Thuận vẻ mặt trắng bệch, người đầy máu hỏi.
"Ta không sao."
Cao Thuận lắc đầu: "Nếu không phải Lữ tướng quân kịp thời trở về, chỉ sợ Trấn Bắc thành hôm nay đã thất thủ rồi."
"Mạt tướng không giữ được Nhạn Môn quan, lại để Hạ Châu và Uy Vũ Hầu chiến tử, mạt tướng có tội."
Cao Thuận vừa nói vừa ho ra một ngụm máu tươi.
Khi Lữ Bố bọn họ rời đi, đã để Cao Thuận trấn thủ Bắc Cương, chấp chưởng quân vụ của Trấn Bắc quân.
Nhưng hiện tại Nhạn Môn quan đã bị Bắc Địch phá, Hạ Châu và Uy Vũ Hầu chiến tử, Trấn Bắc quân cũng tổn thất không ít.
Dù Cao Thuận đã toàn lực ứng phó nhưng dù gì thì hắn vẫn gánh tội không giữ được quan ải, là chủ tướng tạm thời trấn thủ Bắc Cương, Cao Thuận vẫn không tránh được loại tội này.
Lữ Bố liếc nhìn Cao Thuận bị thương nặng, mở miệng nói: "Bây giờ không phải lúc nói những điều này, ngươi lập tức phái người đi tiếp ứng Tịnh Châu Lang Kỵ vào thành."
"Trước đánh lui dị tộc Bắc Địch đang tấn công đã."
Nói xong, thân ảnh Lữ Bố liền nhảy lên, tiếp tục vung Phương Thiên Họa Kích trên tay, đánh vào những dị tộc Bắc Địch đang trèo lên tường thành.
Có Lữ Bố vị này nửa bước Thiên Nhân ra tay, những dị tộc Bắc Địch trên thành trong nháy mắt bị tiêu diệt một mảng lớn.
Bất kể là tướng lĩnh Bắc Địch trên thành, hay là binh lính bình thường, dưới Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố, đều biến thành vô số thi thể.
Quân Trấn Bắc vốn sắp bại lui, lập tức chiếm thế thượng phong.
...
Ngoài thành.
Sắc mặt đại soái Bắc Địch Ma Ha vô cùng khó coi.
Mười vạn thiết kỵ Bắc Địch không thể bao vây Lữ Bố và ba nghìn Tịnh Châu Lang Kỵ, để Lữ Bố mang ba nghìn Tịnh Châu Lang Kỵ giết đến ngoài thành Trấn Bắc.
Đồng thời, Lữ Bố còn giết mấy tướng lĩnh Bắc Địch trên thành, thay đổi cục diện trên thành.
Cục diện sắp phá thành tốt đẹp, cứ như vậy mà tan.
Sắc mặt Ma Ha vô cùng khó coi.
"Truyền lệnh của bản soái, thu quân."
Ma Ha biết, cơ hội tốt đã mất, Lữ Bố đã vào thành, tiếp tục tiến công nữa chỉ thêm người chết, không có chút ý nghĩa nào.
Cho nên, Ma Ha chỉ có thể tạm thời hạ lệnh thu quân.
"Tuân lệnh."
Một tướng lĩnh bên cạnh lập tức nhận lệnh rời đi.
Tiếng trống vang lên.
Đại quân Bắc Địch đang công thành Trấn Bắc nghe thấy tiếng trống thì rút lui như thủy triều.
Ma Ha nhìn thành Trấn Bắc, sắc mặt lóe lên rồi nghiêng đầu nói với một tướng lĩnh bên cạnh; "Lập tức truyền lệnh cho các cánh quân bên ngoài, bảo bọn chúng tức khắc đến Trấn Bắc thành."
Sau khi phá Nhạn Môn Quan, Ma Nhĩ đã điều mấy tướng lĩnh mang quân chia nhau tiến vào Bắc Cương, đánh chiếm các thành.
Còn Ma Nhĩ, đại soái Bắc Địch thì mang quân chủ lực đánh thẳng Trấn Bắc thành, đối phó chủ lực quân Trấn Bắc.
Hiện tại công thành gặp khó, Lữ Bố lại dẫn Tịnh Châu Lang Kỵ vào thành Trấn Bắc, vậy nên Ma Ha không thể không triệu tập quân bên ngoài, toàn lực công Trấn Bắc thành.
"Rõ, đại soái."
Tướng lĩnh kia nhận lệnh, quay người rời đi ngay, phái người đi truyền lệnh.
Lữ Bố?
Tịnh Châu Lang Kỵ?
"Thì cứ cho là các ngươi đã đến Trấn Bắc thành, nhưng Nhạn Môn Quan đã bị phá, chỉ có Trấn Bắc thành, các ngươi có thể ngăn cản đại quân Bắc Địch ta sao?"
Sau khi tướng lĩnh kia rời đi, Ma Ha nhìn Trấn Bắc thành, ánh mắt lóe lên.
...
Trên tường thành, sau khi đại quân Bắc Địch rút lui như thủy triều, tướng sĩ Trấn Bắc thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi nếu không có Lữ Bố dẫn Tịnh Châu Lang Kỵ đến kịp, tăng thêm sĩ khí, e là Trấn Bắc thành đã bị Bắc Địch phá.
Một khi Trấn Bắc thành thất thủ, kết cục của bọn họ có thể tưởng tượng được.
"Cao tướng quân."
Sau khi đại quân Bắc Địch rút lui, Cao Thuận không chống đỡ được nữa, ngã xuống đất.
Hắn bị quốc sư Bắc Địch tập kích, vốn đã bị trọng thương.
Vừa rồi lại liều mạng trên trọng thương, chém giết một hồi, đã sớm kiệt sức đến cực hạn.
Nếu không dựa vào ý chí sống chết, cũng không thể kiên trì đến bây giờ.
Hách Manh thấy Cao Thuận ngã xuống đất, vội hô một tiếng, lập tức chạy đến.
"Cao Thuận hắn sao rồi?"
Lúc này, Lữ Bố nghe thấy tiếng cũng đi đến.
Thấy Cao Thuận ngã xuống đất, Hách Manh đang xem xét tình hình Cao Thuận, Lữ Bố lên tiếng hỏi.
"Lữ tướng quân, Cao tướng quân bị thương rất nặng, đặc biệt là nội thương, vô cùng nghiêm trọng."
"Cần cứu chữa ngay lập tức, nếu không, Cao tướng quân có lẽ..."
Hách Manh ngẩng đầu nói với Lữ Bố.
"Vậy còn chờ gì nữa."
"Nhanh đưa Cao Thuận về cứu chữa."
Lữ Bố nói ngay.
Lính Hãm Trận Doanh bên cạnh nghe vậy, lập tức tiến lên khiêng Cao Thuận xuống tường.
Sau khi Cao Thuận được khiêng đi, Lữ Bố liếc nhìn xung quanh thi thể binh lính Trấn Bắc, sắc mặt hơi khó coi.
Lữ Bố thật sự không ngờ, hắn cố hết sức chạy đến vẫn chậm một bước.
Nhạn Môn Quan bị Bắc Địch phá.
Trấn Bắc thành này cũng suýt thất thủ.
May mà hắn về kịp.
Nếu không, Trấn Bắc thành này mà bị phá, đại quân Bắc Địch sẽ xuôi nam.
Nghĩ đến đây, Lữ Bố nhìn Hách Manh; "Hách thiên tướng, ngươi nói cho bản tướng nghe xem, Nhạn Môn Quan làm sao bị phá?"
"Bệ hạ chẳng phải đã phái Uy Võ Hầu đến Bắc Cương sao? Uy Võ Hầu sao lại chết trận ở Bắc Cương?"
Lữ Bố vừa nghe Cao Thuận nói Uy Võ Hầu chết trận.
Lữ Bố vội vàng lên đường, không biết chuyện đột biến ở Bắc Cương.
Nhạn Môn Quan bị phá.
Uy Võ Hầu mà bệ hạ phái đến cũng chết trận.
Điều này khiến Lữ Bố vô cùng nghi hoặc.
Dù đại quân Bắc Địch công kích hung hãn, nhưng với năng lực của Cao Thuận, thêm ải hiểm Nhạn Môn Quan, cản Bắc Địch một thời gian cũng không thành vấn đề.
Sao hiện tại, Nhạn Môn Quan bị phá rồi? Mà Uy Võ Hầu bệ hạ phái đến cũng chết trận?
"Lữ tướng quân, là quốc sư Bắc Địch dẫn theo một số cao thủ Bắc Địch xâm nhập quan nội, đánh bất ngờ các tướng lĩnh quân Trấn Bắc, Cao Thuận cũng bị quốc sư Bắc Địch trọng thương, Uy Võ Hầu cũng chết dưới tay quốc sư Bắc Địch."
Hách Manh kể lại mọi chuyện.
Sau khi kể xong, Hách Manh lấy ra một đạo ý chỉ; "Lữ tướng quân, đây là ý chỉ bệ hạ trước đó truyền cho Lữ tướng quân."
"Bệ hạ còn truyền lời cho Lữ tướng quân, bệ hạ muốn thấy đầu quốc sư Bắc Địch."
Trước đó Cao Thuận trọng thương, ý chỉ này là Hách Manh thay Lữ Bố nhận.
Lữ Bố nghe vậy, lập tức nhận lấy ý chỉ của triều đình từ tay Hách Manh, mở ra xem lướt qua.
Nội dung là ý chỉ chính thức bổ nhiệm Lữ Bố làm Trấn Bắc tướng quân.
Lữ Bố đóng thánh chỉ lại, mặt lạnh tanh; "Quốc sư Bắc Địch xé bỏ hiệp định trước, vậy việc bản tướng xuất thủ cũng là lẽ đương nhiên."
"Đầu quốc sư Bắc Địch, bản tướng nhất định sẽ sớm đưa cho bệ hạ."
Đôi mắt Lữ Bố lóe lên một tia lạnh lẽo.
Đại quân Bắc Địch tổng lực tấn công, Trấn Bắc thành tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Ngay lúc này, mặt đất rung chuyển kèm theo tiếng động, mấy ngàn kỵ binh từ phía xa lao đến, cuốn theo từng đợt bụi cát mù mịt.
Mấy ngàn kỵ binh này xuất hiện không chỉ có Ma Ha và Phạm Thiếu Hòa ở ngoài thành nhìn thấy, mà Cao Thuận và Hách Manh trên tường thành cũng thấy được.
"Lữ tướng quân trở về, các tướng sĩ cố lên, không được để lũ dị tộc phá tường thành."
Hách Manh lớn tiếng quát, dù mang thương tích trên người vẫn tiếp tục vung đao về phía lũ dị tộc đang trèo lên thành.
Lữ Bố kịp thời xuất hiện đã cổ vũ tinh thần rất lớn cho Hách Manh và Cao Thuận.
Bọn họ biết rõ thực lực của Lữ Bố.
Dũng mãnh như Hổ, không ai có thể cản nổi.
Danh tiếng Phi Tướng đã lan truyền khắp quân doanh.
Bất kể là tướng sĩ Trấn Bắc quân hay Hãm Trận Doanh, sau khi nghe Hách Manh hô lớn, tinh thần đều phấn chấn lên gấp bội.
Cục diện tưởng chừng đã suy sụp tan vỡ cũng dần dần xoay chuyển, chặn đứng đám dị tộc đang xông lên.
Mà ngoài thành, thống soái Bắc Địch Ma Ha sau khi nghe Phạm Thiếu Hòa nói đội kỵ binh đột nhiên xuất hiện là Tịnh Châu Lang Kỵ thì vẻ mặt lộ ra một tia khó hiểu.
Ma Ha đánh giá Tịnh Châu Lang Kỵ đang gấp rút chạy tới từ xa, vẻ mặt thận trọng.
Nhìn dáng vẻ thúc ngựa giục roi chạy như bay của Tịnh Châu Lang Kỵ, không hề thấy sự hỗn loạn, Ma Ha liền biết, Tịnh Châu Lang Kỵ này đích thực là một đội quân tinh nhuệ.
Chỉ là Ma Ha tự nhận, thiết kỵ Bắc Địch của hắn mới là vương giả trong các loại kỵ binh.
Lúc này, thành sắp bị phá, Ma Ha không muốn để chỉ mấy ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ và Lữ Bố phá hỏng công cuộc tấn công của hắn.
"Truyền lệnh cho bản soái, thiết kỵ Bắc Địch xuất động, tiêu diệt đám kỵ binh này cho ta, không được để chúng đến gần Trấn Bắc thành."
Ma Ha nhìn Tịnh Châu Lang Kỵ đang lao nhanh từ xa, trực tiếp ra lệnh.
"Tuân lệnh."
Theo tiếng hô của Ma Ha, thống soái Bắc Địch, năm vạn thiết kỵ Bắc Địch dưới sự chỉ huy của mấy vị tướng lĩnh đã lập tức xông ra, nhắm thẳng Tịnh Châu Lang Kỵ.
Ma Ha muốn mượn cơ hội này tiêu diệt một lần cả Tịnh Châu Lang Kỵ và Lữ Bố.
Nửa bước Thiên Nhân thì có gì cường.
Tịnh Châu Lang Kỵ cũng chỉ là quân tinh nhuệ.
Nhưng dù có mạnh hơn, có tinh nhuệ hơn, một khi lâm vào vòng vây của thiết kỵ Bắc Địch hắn thì cũng phải ngậm hờn chết nơi sa trường.
Ma Ha không tin, năm vạn thiết kỵ Bắc Địch của hắn mà không thể tiêu diệt một mình Lữ Bố và ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ.
...
"Giết."
Năm vạn thiết kỵ Bắc Địch thúc ngựa vung roi, giống như cơn bão cát ập đến, che phủ cả bầu trời.
Phải nói, năm vạn thiết kỵ này đều là kỵ binh tinh nhuệ thực sự của Bắc Địch.
Nếu là giao chiến trực diện, Trấn Bắc quân dù có đông quân số gấp đôi, cũng khó mà chống lại sự xung kích của năm vạn thiết kỵ Bắc Địch này.
Nhưng Lữ Bố dẫn theo ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ, khi thấy năm vạn thiết kỵ Bắc Địch xông thẳng về phía bọn họ, không những không hề giảm tốc độ mà còn thúc ngựa vung roi tăng tốc hơn nữa.
"Tịnh Châu Lang Kỵ."
"Tru dị tộc."
Lữ Bố giơ cao Phương Thiên Họa Kích trên tay, hét lớn một tiếng.
"Tru dị tộc."
Ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ cùng hô to.
Một bóng mờ Tham Lang xuất hiện trên đỉnh đầu Lữ Bố và ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ.
Rất nhanh.
Thiết kỵ Bắc Địch đã nghênh đón ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ do Lữ Bố chỉ huy.
Hai bên kịch liệt va vào nhau.
Ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ dưới sự chỉ huy của Lữ Bố, giống như Tham Lang ác hổ, trực tiếp xông thẳng vào giữa đại quân thiết kỵ Bắc Địch.
Mỗi khi Lữ Bố vung một kích, sẽ có mấy chục đến cả trăm dị tộc Bắc Địch ngã xuống.
Phương Thiên Họa Kích trong tay Lữ Bố như lưỡi hái của tử thần, vô tình gặt hái sinh mệnh của dị tộc Bắc Địch.
Mà Tịnh Châu Lang Kỵ theo sau lưng Lữ Bố cũng không khác gì, dưới Gia Đặc quân hồn, bọn họ như những ác quỷ bò ra từ địa ngục, tùy ý nuốt chửng sinh mệnh đang sống.
Nơi kỵ binh của Lữ Bố đi qua, ngoài tay chân đứt lìa thì chỉ còn lại xác chết ngổn ngang và máu tươi.
Đồng thời, theo sự giết chóc tàn khốc tăng lên, bóng mờ Tham Lang trên đỉnh đầu Lữ Bố và ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ càng trở nên ngưng thực, ánh lên sắc đỏ tươi.
...
Ở xa, đại soái Bắc Địch Ma Ha, sau khi nhìn thấy bóng mờ Tham Lang trên đỉnh đầu Tịnh Châu Lang Kỵ, sắc mặt không khỏi biến đổi.
"Tham Lang quân hồn?"
Ma Ha không ngờ, ngoài Hãm Trận Doanh trên tường thành, Tịnh Châu Lang Kỵ này cũng là một đội quân đã ngưng tụ được quân hồn.
Điều này khiến Ma Ha không giấu được sự kinh ngạc.
Phải biết, một đội quân muốn ngưng tụ ra quân hồn, rất khó, điều kiện vô cùng khắc nghiệt.
Từ trước đến giờ, dù là Bắc Địch của hắn hay Đại Chu, hoặc các tộc Tây Nhung, Nam Man, Ma Ha chưa từng nghe nói có ai có quân đội sản sinh ra quân hồn cả.
Có thể thấy, một đội quân muốn ngưng tụ được quân hồn khó đến nhường nào.
Nhưng Ma Ha không ngờ, lần này đầu tiên gặp Hãm Trận Doanh đã ngưng tụ ra quân hồn, sau lại gặp thêm một đội Tịnh Châu Lang Kỵ ngưng tụ ra quân hồn.
Quả thực quá khó tin, quân hồn bây giờ dễ ngưng tụ ra vậy sao?
Nhất là kỵ binh, muốn sinh ra quân hồn thì khó khăn hơn bộ binh không phải là một chút.
Sau khi kinh ngạc, Ma Ha lập tức ra lệnh lần nữa: "Truyền lệnh cho ta, toàn bộ năm vạn thiết kỵ còn lại điều động, bất chấp giá nào, phải tiêu diệt bằng được đám kỵ binh này."
Trên mặt Ma Ha thoáng hiện một tia ngưng trọng.
Quân đội ngưng tụ được quân hồn đã không còn là quân tinh nhuệ thông thường, có thể nói là tinh nhuệ trong số những tinh nhuệ.
Năm vạn thiết kỵ Bắc Địch chắc chắn không thể ngăn cản ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ này.
Cho nên Ma Ha buộc phải ra lệnh lần nữa, để năm vạn thiết kỵ Bắc Địch còn lại cùng xuất động.
Mười vạn thiết kỵ tinh nhuệ Bắc Địch bao vây ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ, nhất định có thể chiến thắng.
"Giết."
Năm vạn thiết kỵ Bắc Địch dưới sự chỉ huy của mấy vị tướng lĩnh, lao về phía chiến trường xa xa.
Nhưng điều khiến Ma Ha không ngờ chính là, khi năm vạn thiết kỵ phía sau còn chưa kịp tiến đến thì Lữ Bố đã dẫn ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ chém xuyên qua vòng vây của năm vạn thiết kỵ Bắc Địch lúc trước.
Lữ Bố không để thiết kỵ Bắc Địch có cơ hội bao vây lần nữa.
Lữ Bố biết, dù Tịnh Châu Lang Kỵ do hắn chỉ huy rất mạnh, nhưng nếu lâm vào vòng vây của thiết kỵ Bắc Địch, cũng sẽ bị trọng thương.
Thậm chí còn lành ít dữ nhiều.
Thêm vào đó, dọc đường trở về Bắc Cương, Lữ Bố phải đi đường liên tục không ngừng, người đã mệt ngựa đã kiệt sức.
Nếu tiếp tục giao chiến với đại quân Bắc Địch nữa thì sẽ chẳng có lợi lộc gì.
Vì thế, Lữ Bố đã dẫn ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ, nhờ uy lực của quân hồn, thừa thế xông lên từ trong vòng vây của năm vạn thiết kỵ Bắc Địch rồi tránh mũi nhọn của thiết kỵ Bắc Địch, trực tiếp nhanh chóng lao về phía Trấn Bắc thành.
Tịnh Châu Lang Kỵ di chuyển nhanh như gió.
Rất nhanh, Lữ Bố dẫn Tịnh Châu Lang Kỵ đã bỏ lại vòng vây của thiết kỵ Bắc Địch, chạy nhanh về phía ngoài Trấn Bắc thành.
Phương Thiên Họa Kích trong tay Lữ Bố chưa từng dừng lại, máu tươi đã nhuộm đỏ nó.
Từ lúc giết ra khỏi vòng vây của thiết kỵ Bắc Địch đến lúc chạy nhanh ra ngoại thành Trấn Bắc, không biết bao nhiêu dị tộc Bắc Địch đã chết dưới tay Lữ Bố và ba ngàn Tịnh Châu Lang Kỵ.
Khi chạy đến bên ngoài Trấn Bắc thành, Lữ Bố vung Phương Thiên Họa Kích trong tay một lần nữa.
Những dị tộc Bắc Địch đang tấn công Trấn Bắc thành trong nháy mắt ngã xuống cả mảng lớn.
Lữ Bố nhảy lên một cái, trực tiếp xông lên tường thành, còn Tịnh Châu Lang Kỵ giơ cao đao lên, xung sát vào những dị tộc Bắc Địch đang tấn công Trấn Bắc thành.
Trên tường thành.
Tên tướng lãnh Bắc Địch đang giao chiến với Cao Thuận thấy Cao Thuận sắp không chống đỡ được nữa, sắp chết dưới tay mình.
Nhưng đúng lúc này, một luồng khí tức nguy hiểm đột nhiên từ phía sau truyền đến, khiến tên tướng lãnh Bắc Địch này trong lòng lạnh buốt, toàn thân dựng hết cả lông tơ.
Tên tướng lãnh Bắc Địch này vung đao ép lui Cao Thuận, xoay người lại.
"Phập."
Một ánh hàn quang lạnh lẽo lướt qua.
Tên tướng lãnh Bắc Địch còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, liền cảm thấy cổ đau nhói, đầu hắn đã bay ra ngoài.
Lữ Bố vung một Phương Thiên Họa Kích chém bay đầu tên tướng lãnh Bắc Địch rồi lại vung Phương Thiên Họa Kích trong tay, giết hết dị tộc Bắc Địch đang xông lên xung quanh trên tường thành.
"Ngươi không sao chứ!"
Sau khi giết sạch dị tộc xung quanh, Lữ Bố nhìn Cao Thuận vẻ mặt trắng bệch, người đầy máu hỏi.
"Ta không sao."
Cao Thuận lắc đầu: "Nếu không phải Lữ tướng quân kịp thời trở về, chỉ sợ Trấn Bắc thành hôm nay đã thất thủ rồi."
"Mạt tướng không giữ được Nhạn Môn quan, lại để Hạ Châu và Uy Vũ Hầu chiến tử, mạt tướng có tội."
Cao Thuận vừa nói vừa ho ra một ngụm máu tươi.
Khi Lữ Bố bọn họ rời đi, đã để Cao Thuận trấn thủ Bắc Cương, chấp chưởng quân vụ của Trấn Bắc quân.
Nhưng hiện tại Nhạn Môn quan đã bị Bắc Địch phá, Hạ Châu và Uy Vũ Hầu chiến tử, Trấn Bắc quân cũng tổn thất không ít.
Dù Cao Thuận đã toàn lực ứng phó nhưng dù gì thì hắn vẫn gánh tội không giữ được quan ải, là chủ tướng tạm thời trấn thủ Bắc Cương, Cao Thuận vẫn không tránh được loại tội này.
Lữ Bố liếc nhìn Cao Thuận bị thương nặng, mở miệng nói: "Bây giờ không phải lúc nói những điều này, ngươi lập tức phái người đi tiếp ứng Tịnh Châu Lang Kỵ vào thành."
"Trước đánh lui dị tộc Bắc Địch đang tấn công đã."
Nói xong, thân ảnh Lữ Bố liền nhảy lên, tiếp tục vung Phương Thiên Họa Kích trên tay, đánh vào những dị tộc Bắc Địch đang trèo lên tường thành.
Có Lữ Bố vị này nửa bước Thiên Nhân ra tay, những dị tộc Bắc Địch trên thành trong nháy mắt bị tiêu diệt một mảng lớn.
Bất kể là tướng lĩnh Bắc Địch trên thành, hay là binh lính bình thường, dưới Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố, đều biến thành vô số thi thể.
Quân Trấn Bắc vốn sắp bại lui, lập tức chiếm thế thượng phong.
...
Ngoài thành.
Sắc mặt đại soái Bắc Địch Ma Ha vô cùng khó coi.
Mười vạn thiết kỵ Bắc Địch không thể bao vây Lữ Bố và ba nghìn Tịnh Châu Lang Kỵ, để Lữ Bố mang ba nghìn Tịnh Châu Lang Kỵ giết đến ngoài thành Trấn Bắc.
Đồng thời, Lữ Bố còn giết mấy tướng lĩnh Bắc Địch trên thành, thay đổi cục diện trên thành.
Cục diện sắp phá thành tốt đẹp, cứ như vậy mà tan.
Sắc mặt Ma Ha vô cùng khó coi.
"Truyền lệnh của bản soái, thu quân."
Ma Ha biết, cơ hội tốt đã mất, Lữ Bố đã vào thành, tiếp tục tiến công nữa chỉ thêm người chết, không có chút ý nghĩa nào.
Cho nên, Ma Ha chỉ có thể tạm thời hạ lệnh thu quân.
"Tuân lệnh."
Một tướng lĩnh bên cạnh lập tức nhận lệnh rời đi.
Tiếng trống vang lên.
Đại quân Bắc Địch đang công thành Trấn Bắc nghe thấy tiếng trống thì rút lui như thủy triều.
Ma Ha nhìn thành Trấn Bắc, sắc mặt lóe lên rồi nghiêng đầu nói với một tướng lĩnh bên cạnh; "Lập tức truyền lệnh cho các cánh quân bên ngoài, bảo bọn chúng tức khắc đến Trấn Bắc thành."
Sau khi phá Nhạn Môn Quan, Ma Nhĩ đã điều mấy tướng lĩnh mang quân chia nhau tiến vào Bắc Cương, đánh chiếm các thành.
Còn Ma Nhĩ, đại soái Bắc Địch thì mang quân chủ lực đánh thẳng Trấn Bắc thành, đối phó chủ lực quân Trấn Bắc.
Hiện tại công thành gặp khó, Lữ Bố lại dẫn Tịnh Châu Lang Kỵ vào thành Trấn Bắc, vậy nên Ma Ha không thể không triệu tập quân bên ngoài, toàn lực công Trấn Bắc thành.
"Rõ, đại soái."
Tướng lĩnh kia nhận lệnh, quay người rời đi ngay, phái người đi truyền lệnh.
Lữ Bố?
Tịnh Châu Lang Kỵ?
"Thì cứ cho là các ngươi đã đến Trấn Bắc thành, nhưng Nhạn Môn Quan đã bị phá, chỉ có Trấn Bắc thành, các ngươi có thể ngăn cản đại quân Bắc Địch ta sao?"
Sau khi tướng lĩnh kia rời đi, Ma Ha nhìn Trấn Bắc thành, ánh mắt lóe lên.
...
Trên tường thành, sau khi đại quân Bắc Địch rút lui như thủy triều, tướng sĩ Trấn Bắc thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi nếu không có Lữ Bố dẫn Tịnh Châu Lang Kỵ đến kịp, tăng thêm sĩ khí, e là Trấn Bắc thành đã bị Bắc Địch phá.
Một khi Trấn Bắc thành thất thủ, kết cục của bọn họ có thể tưởng tượng được.
"Cao tướng quân."
Sau khi đại quân Bắc Địch rút lui, Cao Thuận không chống đỡ được nữa, ngã xuống đất.
Hắn bị quốc sư Bắc Địch tập kích, vốn đã bị trọng thương.
Vừa rồi lại liều mạng trên trọng thương, chém giết một hồi, đã sớm kiệt sức đến cực hạn.
Nếu không dựa vào ý chí sống chết, cũng không thể kiên trì đến bây giờ.
Hách Manh thấy Cao Thuận ngã xuống đất, vội hô một tiếng, lập tức chạy đến.
"Cao Thuận hắn sao rồi?"
Lúc này, Lữ Bố nghe thấy tiếng cũng đi đến.
Thấy Cao Thuận ngã xuống đất, Hách Manh đang xem xét tình hình Cao Thuận, Lữ Bố lên tiếng hỏi.
"Lữ tướng quân, Cao tướng quân bị thương rất nặng, đặc biệt là nội thương, vô cùng nghiêm trọng."
"Cần cứu chữa ngay lập tức, nếu không, Cao tướng quân có lẽ..."
Hách Manh ngẩng đầu nói với Lữ Bố.
"Vậy còn chờ gì nữa."
"Nhanh đưa Cao Thuận về cứu chữa."
Lữ Bố nói ngay.
Lính Hãm Trận Doanh bên cạnh nghe vậy, lập tức tiến lên khiêng Cao Thuận xuống tường.
Sau khi Cao Thuận được khiêng đi, Lữ Bố liếc nhìn xung quanh thi thể binh lính Trấn Bắc, sắc mặt hơi khó coi.
Lữ Bố thật sự không ngờ, hắn cố hết sức chạy đến vẫn chậm một bước.
Nhạn Môn Quan bị Bắc Địch phá.
Trấn Bắc thành này cũng suýt thất thủ.
May mà hắn về kịp.
Nếu không, Trấn Bắc thành này mà bị phá, đại quân Bắc Địch sẽ xuôi nam.
Nghĩ đến đây, Lữ Bố nhìn Hách Manh; "Hách thiên tướng, ngươi nói cho bản tướng nghe xem, Nhạn Môn Quan làm sao bị phá?"
"Bệ hạ chẳng phải đã phái Uy Võ Hầu đến Bắc Cương sao? Uy Võ Hầu sao lại chết trận ở Bắc Cương?"
Lữ Bố vừa nghe Cao Thuận nói Uy Võ Hầu chết trận.
Lữ Bố vội vàng lên đường, không biết chuyện đột biến ở Bắc Cương.
Nhạn Môn Quan bị phá.
Uy Võ Hầu mà bệ hạ phái đến cũng chết trận.
Điều này khiến Lữ Bố vô cùng nghi hoặc.
Dù đại quân Bắc Địch công kích hung hãn, nhưng với năng lực của Cao Thuận, thêm ải hiểm Nhạn Môn Quan, cản Bắc Địch một thời gian cũng không thành vấn đề.
Sao hiện tại, Nhạn Môn Quan bị phá rồi? Mà Uy Võ Hầu bệ hạ phái đến cũng chết trận?
"Lữ tướng quân, là quốc sư Bắc Địch dẫn theo một số cao thủ Bắc Địch xâm nhập quan nội, đánh bất ngờ các tướng lĩnh quân Trấn Bắc, Cao Thuận cũng bị quốc sư Bắc Địch trọng thương, Uy Võ Hầu cũng chết dưới tay quốc sư Bắc Địch."
Hách Manh kể lại mọi chuyện.
Sau khi kể xong, Hách Manh lấy ra một đạo ý chỉ; "Lữ tướng quân, đây là ý chỉ bệ hạ trước đó truyền cho Lữ tướng quân."
"Bệ hạ còn truyền lời cho Lữ tướng quân, bệ hạ muốn thấy đầu quốc sư Bắc Địch."
Trước đó Cao Thuận trọng thương, ý chỉ này là Hách Manh thay Lữ Bố nhận.
Lữ Bố nghe vậy, lập tức nhận lấy ý chỉ của triều đình từ tay Hách Manh, mở ra xem lướt qua.
Nội dung là ý chỉ chính thức bổ nhiệm Lữ Bố làm Trấn Bắc tướng quân.
Lữ Bố đóng thánh chỉ lại, mặt lạnh tanh; "Quốc sư Bắc Địch xé bỏ hiệp định trước, vậy việc bản tướng xuất thủ cũng là lẽ đương nhiên."
"Đầu quốc sư Bắc Địch, bản tướng nhất định sẽ sớm đưa cho bệ hạ."
Đôi mắt Lữ Bố lóe lên một tia lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận