Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên
Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên - Chương 106: Dám có phản kháng giả. . . (length: 15726)
Phủ Thanh Hà, Thôi gia.
Trong đại sảnh.
Gia chủ Thôi gia ngồi ở vị trí chủ tọa, phía dưới hắn, hai bên trái phải ngồi hơn hai mươi người.
Những người này đều là người của các thế gia ở Yến Châu, trong mỗi thế gia đều có địa vị vô cùng quan trọng.
Sau khi nhận được liên hệ của Thôi gia, những người này đều đã tụ tập đến Thôi gia.
Có thể nói, những hào môn thế gia có thể chi phối toàn bộ cục diện Yến Châu, hiện tại cơ bản đều đang ngồi trong một cái đại sảnh nhỏ bé của Thôi gia.
Giờ phút này, bầu không khí bên trong đại sảnh rất tĩnh lặng.
Dù có hơn hai mươi người, cũng không hề ồn ào.
Mọi người đều trầm mặc, trên mặt ai nấy biểu lộ khác nhau, nhưng đều không ngoại lệ, lông mày của họ đều có chút nhíu chặt.
Gia chủ Thôi gia ngồi ở chủ tọa nhìn lướt qua mọi người, dẫn đầu phá vỡ sự trầm mặc: “Chư vị, vị khâm sai đại thần triều đình phái tới Yến Châu đã làm những chuyện gì, chắc hẳn các ngươi đều đã nhận được tin tức.”
“Những quan viên bị vị khâm sai đại thần tóm gáy đều có mối quan hệ ngàn vạn sợi tơ với các nhà chúng ta, thậm chí phần lớn là người của các nhà chúng ta.”
“Hiện tại những người này bị bắt, các ngươi hẳn phải biết ý nghĩa như thế nào?”
“Mông của các nhà chúng ta đều không sạch sẽ, nếu những người bị tóm này không chịu nổi thẩm vấn của vị khâm sai đại thần kia, khai ra chuyện gì đó, thì các nhà chúng ta đều sẽ rất phiền phức.”
“Nhất là dụng ý của triều đình phái vị khâm sai đại thần đến Yến Châu, các ngươi hẳn cũng đều đã nhìn ra.”
“Đây là ngầm chỉ nhắm vào quyền lực ở Yến Châu này.”
“Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, không chỉ có hơn nửa số quan viên nha môn châu phủ bị bắt, mà ngay cả quan viên các nha môn phủ, huyện cũng bị bắt không ít.”
“Cứ theo đà này, thì các nhà chúng ta ở Yến Châu cũng đừng nghĩ đến chuyện còn có một chút quyền lên tiếng nào.”
“Cho nên, ta liên hệ các nhà các ngươi gặp mặt một lần, cũng là muốn thương lượng xem chúng ta các nhà phải giải quyết những sự tình này như thế nào?”
“Sau đó, các nhà chúng ta sẽ phải đi về đâu?”
Gia chủ Thôi gia ngồi ở chủ tọa, mặt nghiêm nghị quét mắt mọi người nói.
Giọng nói của hắn trầm thấp, khiến cho trong lòng mỗi người đang ngồi đều cảm thấy nặng trĩu.
Hơn hai mươi người ngồi phía dưới nghe được những lời này của gia chủ Thôi gia, đều lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Bởi vì bọn họ biết, những lời vị gia chủ Thôi gia đang ngồi ở chủ tọa kia nói là đúng, không hề nói quá chút nào.
Các nhà bọn họ quả thực đều không sạch sẽ, những quan viên bị khâm sai đại thần bắt cũng cơ bản đều là người của các nhà bọn họ.
Đó là lý do quan trọng giúp các nhà bọn họ có thể chi phối cục thế Yến Châu, nắm giữ quyền lực Yến Châu.
Hiện tại những quan viên này bị bắt, không chỉ là làm đứt các xúc tu quyền lực của các nhà bọn họ vươn ra ở Yến Châu, mà còn có thể liên lụy đến các nhà bọn họ.
Nếu như những quan viên bị bắt này không chịu nổi thẩm vấn của vị khâm sai đại thần, khai ra một vài thứ bất lợi cho các nhà bọn họ.
Vậy thì các nhà bọn họ sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái.
Điều quan trọng nhất là, vị khâm sai đại thần do triều đình phái đến kia, trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, đã bắt rất nhiều quan viên Yến Châu, từ tri châu đến tri phủ và huyện lệnh.
Hễ bị điều tra ra có vấn đề, không một ai có thể thoát khỏi.
Thủ đoạn sấm sét như vậy, rõ ràng là muốn trắng trợn thanh tẩy quan trường Yến Châu, động vào miếng bánh lợi ích của các thế gia ở Yến Châu.
Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến các hào môn thế gia này lo ngại.
Hơn hai mươi vị người của thế gia nhìn nhau, những hàng lông mày vốn đang nhíu chặt lại càng nhăn hơn.
Họ đều hiểu rõ những lời gia chủ Thôi gia đang ngồi ở chủ tọa vừa nói, nhưng trong lúc nhất thời không ai dám tùy tiện mở miệng.
Dù sao, loại sự việc này không đơn thuần liên quan đến sinh tử của một người hoặc vài người, mà còn liên quan đến sự hưng thịnh và lợi ích của các nhà.
Một chút bất cẩn, hậu quả mang lại sẽ là không thể lường trước.
Gia chủ Thôi gia ngồi ở chủ tọa, thấy những người phía dưới đều trầm mặc không nói, cũng không lên tiếng nữa.
Dù sao những sự tình này cũng không phải chỉ liên quan đến một mình Thôi gia, mà liên quan đến tất cả hào môn thế gia ở Yến Châu.
Thôi gia bọn họ đã vừa rồi dẫn đầu mở miệng, vậy tiếp theo cứ xem ý của các hào môn thế gia còn lại này như thế nào.
Bên trong đại sảnh, bầu không khí ngột ngạt một lát.
Một người đàn ông trung niên hơi mập ngồi ở vị trí đầu bên phải, lên tiếng với gia chủ Thôi gia: “Thôi lão, những điều ông nói chúng ta đều hiểu rõ cả.”
“Yến Châu có lợi ích chung của các nhà chúng ta, vị khâm sai đại thần của triều đình bắt nhiều quan viên như vậy, chúng ta đoán chừng không ai có thể thoát khỏi cả.”
“Chủ yếu là, việc triều đình lần này không đơn thuần chỉ là động đến mấy quan viên đơn giản như vậy, mà là muốn động đến quyền lên tiếng của các nhà chúng ta ở Yến Châu.”
“Cho nên, ý của ta là, tuyệt đối không thể để vị khâm sai đại thần kia tiếp tục như vậy được, nhất định phải ngăn chặn bàn tay vươn ra của triều đình.”
“Nếu không, mọi người sau này chỉ sợ cũng sẽ gặp phải phiền phức lớn.”
Người đàn ông trung niên hơi mập nói với vẻ mặt ngưng trọng.
“Không sai, Thôi lão, ý ta cũng như vậy.”
“Yến Châu chính là nơi đặt chân của các nhà chúng ta, triều đình muốn động đến miếng bánh này ở Yến Châu, cũng phải hỏi xem các nhà chúng ta có đồng ý hay không đã.”
“Thôi lão có cách gì tốt đối phó hay có biện pháp nào, ta đều sẽ toàn lực phối hợp.”
Ngay sau người đàn ông trung niên hơi mập kia, lại có một người của thế gia lên tiếng nói.
Những người trong các thế gia này đều hiểu, việc bọn họ tề tựu ở đây cũng chính là vì những việc này.
Hiện tại đã có người mở đầu, vậy thì bọn họ cũng không cần phải che giấu những ý này nữa.
Mọi người đều rối rít lên tiếng, ý của ai nấy cũng cơ bản giống nhau, đơn giản là họ không muốn triều đình động đến miếng bánh lợi ích của họ ở Yến Châu.
Nghe thấy ý kiến của hơn hai mươi người phía dưới, gia chủ Thôi gia ngồi ở chủ tọa thận trọng gật đầu: “Nếu mọi người đều có cùng ý như vậy, thì dễ làm rồi.”
“Yến Châu là nơi các nhà chúng ta đặt chân, nếu để triều đình thâu tóm quyền lực, vậy thì các nhà chúng ta sẽ ở vào cục diện nào, trong lòng các người đều rõ, không cần ta phải nói nhiều.”
“Cho nên, để bảo toàn quyền lên tiếng của các nhà chúng ta ở Yến Châu, tất cả mọi người phải đồng tâm hiệp lực đánh liều một phen.”
“Trước tiên cứ để người của triều đình đến đều ở lại Yến Châu cả, phải làm sao cho không thể liên lụy đến các nhà chúng ta.”
“Cụ thể phải làm như thế nào, ta nghĩ trong lòng các ngươi đều hiểu rõ.”
Gia chủ Thôi gia ở chủ tọa đảo mắt nhìn mọi người.
Người có thể ngồi ở đây đều không phải là nhân vật đơn giản, đều là nhân vật vô cùng quan trọng của các thế gia ở Yến Châu.
Việc sử dụng loại thủ đoạn này, đều là người trong nghề.
Hơn hai mươi người của thế gia phía dưới sau khi nghe những lời của gia chủ Thôi gia, cũng đều nhìn nhau một cái.
Họ đều hiểu ý của gia chủ Thôi gia.
Việc này đúng là có chút mạo hiểm.
Làm không cẩn thận, thì có thể sẽ bị tịch biên gia sản, diệt tộc.
Bất quá, so với lợi ích chung của bọn họ, thì xem ra họ lại không còn sự lựa chọn nào khác.
Một người trong thế gia nhíu mày nhắc nhở: “Các người cũng đừng quên, vị bình định trung lang tướng Lữ Bố kia đã tiêu diệt Tiêu Dao Vương, đã bình định Đại Châu.”
“Ở Đại Châu còn có mười vạn Thần Võ Vệ của triều đình.”
“Kỵ binh, chỉ cần hơn một ngày chút thời gian là có thể từ Đại Châu chạy đến Yến Châu.”
Lời này vừa nói ra, khiến cho sắc mặt mọi người trong đại sảnh đều hơi hơi biến đổi.
Đúng vậy!
Mười vạn đại quân bình định của triều đình vừa mới tiêu diệt Tiêu Dao Vương Chu Tiềm, vẫn còn ở Đại Châu.
Nếu Yến Châu xảy ra vấn đề, quân bình định của triều đình trong chớp mắt sẽ có thể đến được Yến Châu.
Nhất là vị bình định trung lang tướng Lữ Bố kia, và ba nghìn Tịnh Châu Lang Kỵ dưới trướng hắn, đã để lại trong lòng các hào môn thế gia ở Yến Châu ấn tượng không thể phai mờ.
Quả thực là đến đi như gió, tốc độ nhanh quá khiến người ta kinh ngạc.
Phỏng chừng không cần đến một ngày mấy tiếng đồng hồ, là có thể chạy từ Đại Châu đến Yến Châu.
Bầu không khí trong đại sảnh, bởi vì lời nhắc nhở của một người của thế gia, mà trong nháy mắt trở nên ngột ngạt.
Không ai có thể coi nhẹ mười vạn đại quân bình định của triều đình, những hào môn thế gia bọn họ cũng vậy.
Họ kiêng kị mười vạn đại quân bình định của triều đình, nhưng càng kiêng kị vị tướng lĩnh dẫn dắt mười vạn quân kia, người được triều đình phong làm bình định trung lang tướng Lữ Bố.
Ba nghìn lang kỵ định Yến Châu.
Một trận chiến diệt Tiêu Dao Vương.
Thiên hạ ít có cường giả nửa bước Thiên Nhân.
Mỗi điều đó đều đủ để khiến người ta phải lo ngại.
Thật không ngờ, chính là nhân vật mà khiến bọn họ kiêng kỵ như thế, giờ phút này, đang vì những người này mà dẫn quân đến phủ Thanh Hà.
Nếu để những người của các thế gia đang ngồi này biết tin tức, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
...
Bên ngoài phủ Thôi.
Lữ Bố oai phong đứng trên ngựa, phía sau là ba nghìn Tịnh Châu Lang Kỵ đang chỉnh tề.
Xung quanh còn có 5000 Thần Võ Vệ tinh nhuệ, đã bao vây bên ngoài toàn bộ phủ Thôi kín mít không lọt khe.
Mà bên cạnh Lữ Bố, Tào Thiếu Khâm cũng đang cưỡi một con ngựa, song song đứng cùng Lữ Bố.
Phía sau Tào Thiếu Khâm là mấy trăm người mặc phục trang Phi Ưng, tay cầm Nguyệt Nha Đao, thắt đai lưng ngọc của Đông Xưởng.
Tào Thiếu Khâm nhàn nhạt liếc Lữ Bố bên cạnh, nói: “Lữ tướng quân, chuyện này Tạp gia dẫn 5000 Thần Võ Vệ là có thể giải quyết rồi, cần gì phải phiền Lữ tướng quân đích thân dẫn ba nghìn Lang Kỵ đến đây một chuyến!”
Trước đó, Phòng Huyền Linh đã gửi tin cho Lữ Bố.
Lữ Bố vừa tiếp xúc được tin tức Phòng Huyền Linh gửi về, vì nhanh chóng chạy đến Yến Châu, nên chỉ dẫn theo Kỵ binh Tịnh Châu cùng 5000 Thần Võ vệ tinh nhuệ, không mang theo nhiều quân lính.
Theo Lữ Bố thấy, ba ngàn kỵ binh Tịnh Châu cũng đủ để trấn áp toàn bộ Yến Châu.
Mang theo thêm 5000 Thần Võ vệ chỉ là để phòng ngừa bất trắc.
Lữ Bố dẫn quân một mạch về Yến Châu, vừa vặn đuổi kịp lúc Tào Thiếu Khâm nhận được tin thế gia hào môn tụ tập tại Thôi phủ.
Thêm hai ngày này, Đông Xưởng đã cạy miệng được không ít quan viên, đào ra không ít thông tin hữu ích, những thế gia hào môn này đều có liên quan.
Cho nên, Tào Thiếu Khâm muốn mượn cơ hội này tóm gọn đám thế gia hào môn đang tụ tập tại Thôi phủ một mẻ.
Phòng Huyền Linh sợ Tào Thiếu Khâm một mình không xoay sở được, nên đã để Lữ Bố mang theo kỵ binh Tịnh Châu đi cùng Tào Thiếu Khâm.
Lữ Bố nghe Tào Thiếu Khâm nói xong, không chớp mắt nhìn Thôi phủ nói: "Các thế gia hào môn ở Yến Châu này dù không có cao thủ hay cường giả lợi hại gì, nhưng nội tình cũng có chút."
"Phòng đại nhân sợ ngươi sơ sẩy, không trấn được tình hình, đành phải để ta đến hỗ trợ trấn giữ."
"Ngươi yên tâm, những người này còn chưa xứng để ta ra tay."
"Ta chỉ thủ bên ngoài, còn việc bắt người vẫn là do các ngươi bên Đông Xưởng làm."
"5000 Thần Võ vệ vẫn nghe ngươi toàn quyền chỉ huy."
Lữ Bố nói không mặn không nhạt.
Đối với loại thái giám như Tào Thiếu Khâm, Lữ Bố không có địch ý gì, cũng chẳng có chút cảm tình.
Tào Thiếu Khâm lại âm nhu liếc nhìn Lữ Bố: "Vậy thì Tạp gia ngược lại phải cảm ơn Lữ tướng quân đến tọa trấn cho Tạp gia."
Tào Thiếu Khâm nói, trong lòng có chút khó chịu.
Cái gì mà sợ hắn sơ sẩy, không trấn được tình hình?
Đông Xưởng của hắn ra tay, lúc nào thì sơ sẩy, lúc nào thì không trấn được tình hình.
Chỉ mấy thế gia hào môn ở Yến Châu, chẳng lẽ lại có thể làm lật thuyền trong tay Tào Thiếu Khâm hắn được sao?
Tào Thiếu Khâm cũng không nói nhảm với Lữ Bố nữa, trực tiếp ghìm ngựa tiến lên một bước, nhấc hoa tay lên vung: "Động thủ, không được để cho tên nào chạy thoát."
"Ai dám phản kháng..."
"Giết không tha."
Ba chữ vừa dứt, Tào Thiếu Khâm cả người vọt lên, như Đại Bằng dang cánh, là người đầu tiên xông vào Thôi phủ.
Kiếm mềm bên hông vừa ra.
Mấy tên thủ vệ của Thôi phủ còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ đau xót, sau đó ngã xuống đất.
Theo Tào Thiếu Khâm ra tay, những Hán vệ phía sau Tào Thiếu Khâm cũng đều vung Nguyệt Nha Đao xông vào Thôi phủ.
Theo sát sau Hán vệ là những tinh nhuệ Thần Võ vệ một thân áo giáp.
"Giết."
Tiếng chém giết vang lên, lập tức làm kinh động đến toàn bộ Thôi phủ.
Thủ vệ và một số cao thủ của Thôi phủ nghe thấy tiếng động, ào ào chạy tới, đáng tiếc nghênh đón bọn họ lại là mưa tên từ cường nỏ của Thần Võ vệ.
Đối diện với 5000 Thần Võ vệ, một cỗ máy chiến tranh của quốc gia, chỉ một số thủ vệ cùng cao thủ bình thường trong phủ, căn bản không thể ngăn cản.
Trong nháy mắt, Thôi phủ không hề phòng bị đã bị Hán vệ và Thần Võ vệ tấn công vào trong.
Tào Thiếu Khâm chạy về hướng đại sảnh, kiếm mềm trong tay nhỏ máu từng giọt từng giọt.
Trên đường đi, bất cứ kẻ nào cản đường Tào Thiếu Khâm hay gặp cao thủ chạy tới đều bị một kiếm tiễn xuống địa ngục.
Mà theo sát sau Tào Thiếu Khâm là hơn trăm Hán vệ, Nguyệt Nha Đao trong tay bọn họ cũng nhuốm đầy máu tươi.
...
Trong đại sảnh.
Bầu không khí vốn trầm lắng đột nhiên bị tiếng chém giết từ bên ngoài đánh tan.
Tất cả mọi người giật mình, cùng nhau đứng lên.
Ngay cả chủ vị gia chủ Thôi gia cũng không ngoại lệ.
Phải biết, nơi này là Thôi gia, kẻ nào dám động binh ở Thôi gia, thật đúng là ăn gan hùm mật gấu.
"Chuyện gì xảy ra?"
Gia chủ Thôi gia đứng lên, đi thẳng ra ngoài.
Những người thế gia còn lại cũng nhìn nhau, rồi đi theo ra.
Vừa bước ra khỏi đại sảnh, cảnh tượng trước mắt đã khiến gia chủ Thôi gia biến sắc.
Chỉ thấy trong nội viện bên ngoài đại sảnh, xác chết nằm ngổn ngang, khắp nơi là mưa tên nỏ.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng, tiếng chém giết cũng không dứt.
Nhất là khi gia chủ Thôi gia nhìn thấy Phi Ưng phục đặc trưng, đồng tử càng không khỏi co lại.
Chó săn của Đông Xưởng?
Gia chủ Thôi gia không ngờ Hán vệ của Đông Xưởng lại đột nhiên xông vào Thôi phủ, còn có cả Thần Võ vệ mặc giáp trụ.
Chuyện này là thế nào?
Đông Xưởng và Thần Võ vệ sao lại đột nhiên tấn công Thôi gia?
Mà Thần Võ vệ trở về Yến Châu từ Đại Châu lúc nào, lại còn đến Thanh Hà Phủ?
Thôi gia hắn lại không hề nhận được chút tin tức nào?
Ngay cả những người còn lại của mấy thế gia kia cùng theo gia chủ Thôi gia đi ra cũng đều lộ vẻ kinh hãi.
Bọn họ không ai ngờ người của Đông Xưởng mang theo Thần Võ vệ lại đột ngột xông vào Thôi phủ.
Tình hình là như thế nào?
Chẳng lẽ mấy quan chức kia bị bắt không chịu nổi sự thẩm vấn của vị khâm sai đại thần, nên đã khai ra điều không nên khai?
Hay là tin tức những thế gia hào môn bọn họ tụ tập ở Thôi phủ để bàn đối phó khâm sai của triều đình đã bị lộ?
Trong đại sảnh.
Gia chủ Thôi gia ngồi ở vị trí chủ tọa, phía dưới hắn, hai bên trái phải ngồi hơn hai mươi người.
Những người này đều là người của các thế gia ở Yến Châu, trong mỗi thế gia đều có địa vị vô cùng quan trọng.
Sau khi nhận được liên hệ của Thôi gia, những người này đều đã tụ tập đến Thôi gia.
Có thể nói, những hào môn thế gia có thể chi phối toàn bộ cục diện Yến Châu, hiện tại cơ bản đều đang ngồi trong một cái đại sảnh nhỏ bé của Thôi gia.
Giờ phút này, bầu không khí bên trong đại sảnh rất tĩnh lặng.
Dù có hơn hai mươi người, cũng không hề ồn ào.
Mọi người đều trầm mặc, trên mặt ai nấy biểu lộ khác nhau, nhưng đều không ngoại lệ, lông mày của họ đều có chút nhíu chặt.
Gia chủ Thôi gia ngồi ở chủ tọa nhìn lướt qua mọi người, dẫn đầu phá vỡ sự trầm mặc: “Chư vị, vị khâm sai đại thần triều đình phái tới Yến Châu đã làm những chuyện gì, chắc hẳn các ngươi đều đã nhận được tin tức.”
“Những quan viên bị vị khâm sai đại thần tóm gáy đều có mối quan hệ ngàn vạn sợi tơ với các nhà chúng ta, thậm chí phần lớn là người của các nhà chúng ta.”
“Hiện tại những người này bị bắt, các ngươi hẳn phải biết ý nghĩa như thế nào?”
“Mông của các nhà chúng ta đều không sạch sẽ, nếu những người bị tóm này không chịu nổi thẩm vấn của vị khâm sai đại thần kia, khai ra chuyện gì đó, thì các nhà chúng ta đều sẽ rất phiền phức.”
“Nhất là dụng ý của triều đình phái vị khâm sai đại thần đến Yến Châu, các ngươi hẳn cũng đều đã nhìn ra.”
“Đây là ngầm chỉ nhắm vào quyền lực ở Yến Châu này.”
“Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, không chỉ có hơn nửa số quan viên nha môn châu phủ bị bắt, mà ngay cả quan viên các nha môn phủ, huyện cũng bị bắt không ít.”
“Cứ theo đà này, thì các nhà chúng ta ở Yến Châu cũng đừng nghĩ đến chuyện còn có một chút quyền lên tiếng nào.”
“Cho nên, ta liên hệ các nhà các ngươi gặp mặt một lần, cũng là muốn thương lượng xem chúng ta các nhà phải giải quyết những sự tình này như thế nào?”
“Sau đó, các nhà chúng ta sẽ phải đi về đâu?”
Gia chủ Thôi gia ngồi ở chủ tọa, mặt nghiêm nghị quét mắt mọi người nói.
Giọng nói của hắn trầm thấp, khiến cho trong lòng mỗi người đang ngồi đều cảm thấy nặng trĩu.
Hơn hai mươi người ngồi phía dưới nghe được những lời này của gia chủ Thôi gia, đều lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Bởi vì bọn họ biết, những lời vị gia chủ Thôi gia đang ngồi ở chủ tọa kia nói là đúng, không hề nói quá chút nào.
Các nhà bọn họ quả thực đều không sạch sẽ, những quan viên bị khâm sai đại thần bắt cũng cơ bản đều là người của các nhà bọn họ.
Đó là lý do quan trọng giúp các nhà bọn họ có thể chi phối cục thế Yến Châu, nắm giữ quyền lực Yến Châu.
Hiện tại những quan viên này bị bắt, không chỉ là làm đứt các xúc tu quyền lực của các nhà bọn họ vươn ra ở Yến Châu, mà còn có thể liên lụy đến các nhà bọn họ.
Nếu như những quan viên bị bắt này không chịu nổi thẩm vấn của vị khâm sai đại thần, khai ra một vài thứ bất lợi cho các nhà bọn họ.
Vậy thì các nhà bọn họ sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái.
Điều quan trọng nhất là, vị khâm sai đại thần do triều đình phái đến kia, trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, đã bắt rất nhiều quan viên Yến Châu, từ tri châu đến tri phủ và huyện lệnh.
Hễ bị điều tra ra có vấn đề, không một ai có thể thoát khỏi.
Thủ đoạn sấm sét như vậy, rõ ràng là muốn trắng trợn thanh tẩy quan trường Yến Châu, động vào miếng bánh lợi ích của các thế gia ở Yến Châu.
Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến các hào môn thế gia này lo ngại.
Hơn hai mươi vị người của thế gia nhìn nhau, những hàng lông mày vốn đang nhíu chặt lại càng nhăn hơn.
Họ đều hiểu rõ những lời gia chủ Thôi gia đang ngồi ở chủ tọa vừa nói, nhưng trong lúc nhất thời không ai dám tùy tiện mở miệng.
Dù sao, loại sự việc này không đơn thuần liên quan đến sinh tử của một người hoặc vài người, mà còn liên quan đến sự hưng thịnh và lợi ích của các nhà.
Một chút bất cẩn, hậu quả mang lại sẽ là không thể lường trước.
Gia chủ Thôi gia ngồi ở chủ tọa, thấy những người phía dưới đều trầm mặc không nói, cũng không lên tiếng nữa.
Dù sao những sự tình này cũng không phải chỉ liên quan đến một mình Thôi gia, mà liên quan đến tất cả hào môn thế gia ở Yến Châu.
Thôi gia bọn họ đã vừa rồi dẫn đầu mở miệng, vậy tiếp theo cứ xem ý của các hào môn thế gia còn lại này như thế nào.
Bên trong đại sảnh, bầu không khí ngột ngạt một lát.
Một người đàn ông trung niên hơi mập ngồi ở vị trí đầu bên phải, lên tiếng với gia chủ Thôi gia: “Thôi lão, những điều ông nói chúng ta đều hiểu rõ cả.”
“Yến Châu có lợi ích chung của các nhà chúng ta, vị khâm sai đại thần của triều đình bắt nhiều quan viên như vậy, chúng ta đoán chừng không ai có thể thoát khỏi cả.”
“Chủ yếu là, việc triều đình lần này không đơn thuần chỉ là động đến mấy quan viên đơn giản như vậy, mà là muốn động đến quyền lên tiếng của các nhà chúng ta ở Yến Châu.”
“Cho nên, ý của ta là, tuyệt đối không thể để vị khâm sai đại thần kia tiếp tục như vậy được, nhất định phải ngăn chặn bàn tay vươn ra của triều đình.”
“Nếu không, mọi người sau này chỉ sợ cũng sẽ gặp phải phiền phức lớn.”
Người đàn ông trung niên hơi mập nói với vẻ mặt ngưng trọng.
“Không sai, Thôi lão, ý ta cũng như vậy.”
“Yến Châu chính là nơi đặt chân của các nhà chúng ta, triều đình muốn động đến miếng bánh này ở Yến Châu, cũng phải hỏi xem các nhà chúng ta có đồng ý hay không đã.”
“Thôi lão có cách gì tốt đối phó hay có biện pháp nào, ta đều sẽ toàn lực phối hợp.”
Ngay sau người đàn ông trung niên hơi mập kia, lại có một người của thế gia lên tiếng nói.
Những người trong các thế gia này đều hiểu, việc bọn họ tề tựu ở đây cũng chính là vì những việc này.
Hiện tại đã có người mở đầu, vậy thì bọn họ cũng không cần phải che giấu những ý này nữa.
Mọi người đều rối rít lên tiếng, ý của ai nấy cũng cơ bản giống nhau, đơn giản là họ không muốn triều đình động đến miếng bánh lợi ích của họ ở Yến Châu.
Nghe thấy ý kiến của hơn hai mươi người phía dưới, gia chủ Thôi gia ngồi ở chủ tọa thận trọng gật đầu: “Nếu mọi người đều có cùng ý như vậy, thì dễ làm rồi.”
“Yến Châu là nơi các nhà chúng ta đặt chân, nếu để triều đình thâu tóm quyền lực, vậy thì các nhà chúng ta sẽ ở vào cục diện nào, trong lòng các người đều rõ, không cần ta phải nói nhiều.”
“Cho nên, để bảo toàn quyền lên tiếng của các nhà chúng ta ở Yến Châu, tất cả mọi người phải đồng tâm hiệp lực đánh liều một phen.”
“Trước tiên cứ để người của triều đình đến đều ở lại Yến Châu cả, phải làm sao cho không thể liên lụy đến các nhà chúng ta.”
“Cụ thể phải làm như thế nào, ta nghĩ trong lòng các ngươi đều hiểu rõ.”
Gia chủ Thôi gia ở chủ tọa đảo mắt nhìn mọi người.
Người có thể ngồi ở đây đều không phải là nhân vật đơn giản, đều là nhân vật vô cùng quan trọng của các thế gia ở Yến Châu.
Việc sử dụng loại thủ đoạn này, đều là người trong nghề.
Hơn hai mươi người của thế gia phía dưới sau khi nghe những lời của gia chủ Thôi gia, cũng đều nhìn nhau một cái.
Họ đều hiểu ý của gia chủ Thôi gia.
Việc này đúng là có chút mạo hiểm.
Làm không cẩn thận, thì có thể sẽ bị tịch biên gia sản, diệt tộc.
Bất quá, so với lợi ích chung của bọn họ, thì xem ra họ lại không còn sự lựa chọn nào khác.
Một người trong thế gia nhíu mày nhắc nhở: “Các người cũng đừng quên, vị bình định trung lang tướng Lữ Bố kia đã tiêu diệt Tiêu Dao Vương, đã bình định Đại Châu.”
“Ở Đại Châu còn có mười vạn Thần Võ Vệ của triều đình.”
“Kỵ binh, chỉ cần hơn một ngày chút thời gian là có thể từ Đại Châu chạy đến Yến Châu.”
Lời này vừa nói ra, khiến cho sắc mặt mọi người trong đại sảnh đều hơi hơi biến đổi.
Đúng vậy!
Mười vạn đại quân bình định của triều đình vừa mới tiêu diệt Tiêu Dao Vương Chu Tiềm, vẫn còn ở Đại Châu.
Nếu Yến Châu xảy ra vấn đề, quân bình định của triều đình trong chớp mắt sẽ có thể đến được Yến Châu.
Nhất là vị bình định trung lang tướng Lữ Bố kia, và ba nghìn Tịnh Châu Lang Kỵ dưới trướng hắn, đã để lại trong lòng các hào môn thế gia ở Yến Châu ấn tượng không thể phai mờ.
Quả thực là đến đi như gió, tốc độ nhanh quá khiến người ta kinh ngạc.
Phỏng chừng không cần đến một ngày mấy tiếng đồng hồ, là có thể chạy từ Đại Châu đến Yến Châu.
Bầu không khí trong đại sảnh, bởi vì lời nhắc nhở của một người của thế gia, mà trong nháy mắt trở nên ngột ngạt.
Không ai có thể coi nhẹ mười vạn đại quân bình định của triều đình, những hào môn thế gia bọn họ cũng vậy.
Họ kiêng kị mười vạn đại quân bình định của triều đình, nhưng càng kiêng kị vị tướng lĩnh dẫn dắt mười vạn quân kia, người được triều đình phong làm bình định trung lang tướng Lữ Bố.
Ba nghìn lang kỵ định Yến Châu.
Một trận chiến diệt Tiêu Dao Vương.
Thiên hạ ít có cường giả nửa bước Thiên Nhân.
Mỗi điều đó đều đủ để khiến người ta phải lo ngại.
Thật không ngờ, chính là nhân vật mà khiến bọn họ kiêng kỵ như thế, giờ phút này, đang vì những người này mà dẫn quân đến phủ Thanh Hà.
Nếu để những người của các thế gia đang ngồi này biết tin tức, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
...
Bên ngoài phủ Thôi.
Lữ Bố oai phong đứng trên ngựa, phía sau là ba nghìn Tịnh Châu Lang Kỵ đang chỉnh tề.
Xung quanh còn có 5000 Thần Võ Vệ tinh nhuệ, đã bao vây bên ngoài toàn bộ phủ Thôi kín mít không lọt khe.
Mà bên cạnh Lữ Bố, Tào Thiếu Khâm cũng đang cưỡi một con ngựa, song song đứng cùng Lữ Bố.
Phía sau Tào Thiếu Khâm là mấy trăm người mặc phục trang Phi Ưng, tay cầm Nguyệt Nha Đao, thắt đai lưng ngọc của Đông Xưởng.
Tào Thiếu Khâm nhàn nhạt liếc Lữ Bố bên cạnh, nói: “Lữ tướng quân, chuyện này Tạp gia dẫn 5000 Thần Võ Vệ là có thể giải quyết rồi, cần gì phải phiền Lữ tướng quân đích thân dẫn ba nghìn Lang Kỵ đến đây một chuyến!”
Trước đó, Phòng Huyền Linh đã gửi tin cho Lữ Bố.
Lữ Bố vừa tiếp xúc được tin tức Phòng Huyền Linh gửi về, vì nhanh chóng chạy đến Yến Châu, nên chỉ dẫn theo Kỵ binh Tịnh Châu cùng 5000 Thần Võ vệ tinh nhuệ, không mang theo nhiều quân lính.
Theo Lữ Bố thấy, ba ngàn kỵ binh Tịnh Châu cũng đủ để trấn áp toàn bộ Yến Châu.
Mang theo thêm 5000 Thần Võ vệ chỉ là để phòng ngừa bất trắc.
Lữ Bố dẫn quân một mạch về Yến Châu, vừa vặn đuổi kịp lúc Tào Thiếu Khâm nhận được tin thế gia hào môn tụ tập tại Thôi phủ.
Thêm hai ngày này, Đông Xưởng đã cạy miệng được không ít quan viên, đào ra không ít thông tin hữu ích, những thế gia hào môn này đều có liên quan.
Cho nên, Tào Thiếu Khâm muốn mượn cơ hội này tóm gọn đám thế gia hào môn đang tụ tập tại Thôi phủ một mẻ.
Phòng Huyền Linh sợ Tào Thiếu Khâm một mình không xoay sở được, nên đã để Lữ Bố mang theo kỵ binh Tịnh Châu đi cùng Tào Thiếu Khâm.
Lữ Bố nghe Tào Thiếu Khâm nói xong, không chớp mắt nhìn Thôi phủ nói: "Các thế gia hào môn ở Yến Châu này dù không có cao thủ hay cường giả lợi hại gì, nhưng nội tình cũng có chút."
"Phòng đại nhân sợ ngươi sơ sẩy, không trấn được tình hình, đành phải để ta đến hỗ trợ trấn giữ."
"Ngươi yên tâm, những người này còn chưa xứng để ta ra tay."
"Ta chỉ thủ bên ngoài, còn việc bắt người vẫn là do các ngươi bên Đông Xưởng làm."
"5000 Thần Võ vệ vẫn nghe ngươi toàn quyền chỉ huy."
Lữ Bố nói không mặn không nhạt.
Đối với loại thái giám như Tào Thiếu Khâm, Lữ Bố không có địch ý gì, cũng chẳng có chút cảm tình.
Tào Thiếu Khâm lại âm nhu liếc nhìn Lữ Bố: "Vậy thì Tạp gia ngược lại phải cảm ơn Lữ tướng quân đến tọa trấn cho Tạp gia."
Tào Thiếu Khâm nói, trong lòng có chút khó chịu.
Cái gì mà sợ hắn sơ sẩy, không trấn được tình hình?
Đông Xưởng của hắn ra tay, lúc nào thì sơ sẩy, lúc nào thì không trấn được tình hình.
Chỉ mấy thế gia hào môn ở Yến Châu, chẳng lẽ lại có thể làm lật thuyền trong tay Tào Thiếu Khâm hắn được sao?
Tào Thiếu Khâm cũng không nói nhảm với Lữ Bố nữa, trực tiếp ghìm ngựa tiến lên một bước, nhấc hoa tay lên vung: "Động thủ, không được để cho tên nào chạy thoát."
"Ai dám phản kháng..."
"Giết không tha."
Ba chữ vừa dứt, Tào Thiếu Khâm cả người vọt lên, như Đại Bằng dang cánh, là người đầu tiên xông vào Thôi phủ.
Kiếm mềm bên hông vừa ra.
Mấy tên thủ vệ của Thôi phủ còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ đau xót, sau đó ngã xuống đất.
Theo Tào Thiếu Khâm ra tay, những Hán vệ phía sau Tào Thiếu Khâm cũng đều vung Nguyệt Nha Đao xông vào Thôi phủ.
Theo sát sau Hán vệ là những tinh nhuệ Thần Võ vệ một thân áo giáp.
"Giết."
Tiếng chém giết vang lên, lập tức làm kinh động đến toàn bộ Thôi phủ.
Thủ vệ và một số cao thủ của Thôi phủ nghe thấy tiếng động, ào ào chạy tới, đáng tiếc nghênh đón bọn họ lại là mưa tên từ cường nỏ của Thần Võ vệ.
Đối diện với 5000 Thần Võ vệ, một cỗ máy chiến tranh của quốc gia, chỉ một số thủ vệ cùng cao thủ bình thường trong phủ, căn bản không thể ngăn cản.
Trong nháy mắt, Thôi phủ không hề phòng bị đã bị Hán vệ và Thần Võ vệ tấn công vào trong.
Tào Thiếu Khâm chạy về hướng đại sảnh, kiếm mềm trong tay nhỏ máu từng giọt từng giọt.
Trên đường đi, bất cứ kẻ nào cản đường Tào Thiếu Khâm hay gặp cao thủ chạy tới đều bị một kiếm tiễn xuống địa ngục.
Mà theo sát sau Tào Thiếu Khâm là hơn trăm Hán vệ, Nguyệt Nha Đao trong tay bọn họ cũng nhuốm đầy máu tươi.
...
Trong đại sảnh.
Bầu không khí vốn trầm lắng đột nhiên bị tiếng chém giết từ bên ngoài đánh tan.
Tất cả mọi người giật mình, cùng nhau đứng lên.
Ngay cả chủ vị gia chủ Thôi gia cũng không ngoại lệ.
Phải biết, nơi này là Thôi gia, kẻ nào dám động binh ở Thôi gia, thật đúng là ăn gan hùm mật gấu.
"Chuyện gì xảy ra?"
Gia chủ Thôi gia đứng lên, đi thẳng ra ngoài.
Những người thế gia còn lại cũng nhìn nhau, rồi đi theo ra.
Vừa bước ra khỏi đại sảnh, cảnh tượng trước mắt đã khiến gia chủ Thôi gia biến sắc.
Chỉ thấy trong nội viện bên ngoài đại sảnh, xác chết nằm ngổn ngang, khắp nơi là mưa tên nỏ.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng, tiếng chém giết cũng không dứt.
Nhất là khi gia chủ Thôi gia nhìn thấy Phi Ưng phục đặc trưng, đồng tử càng không khỏi co lại.
Chó săn của Đông Xưởng?
Gia chủ Thôi gia không ngờ Hán vệ của Đông Xưởng lại đột nhiên xông vào Thôi phủ, còn có cả Thần Võ vệ mặc giáp trụ.
Chuyện này là thế nào?
Đông Xưởng và Thần Võ vệ sao lại đột nhiên tấn công Thôi gia?
Mà Thần Võ vệ trở về Yến Châu từ Đại Châu lúc nào, lại còn đến Thanh Hà Phủ?
Thôi gia hắn lại không hề nhận được chút tin tức nào?
Ngay cả những người còn lại của mấy thế gia kia cùng theo gia chủ Thôi gia đi ra cũng đều lộ vẻ kinh hãi.
Bọn họ không ai ngờ người của Đông Xưởng mang theo Thần Võ vệ lại đột ngột xông vào Thôi phủ.
Tình hình là như thế nào?
Chẳng lẽ mấy quan chức kia bị bắt không chịu nổi sự thẩm vấn của vị khâm sai đại thần, nên đã khai ra điều không nên khai?
Hay là tin tức những thế gia hào môn bọn họ tụ tập ở Thôi phủ để bàn đối phó khâm sai của triều đình đã bị lộ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận