Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên
Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên - Chương 158: Nói, người nào nói cho ngươi những thứ này (length: 15374)
Sau khi bãi triều, Chu Thần trở về Dưỡng Tâm điện.
Hạ bệ Hình bộ Thượng thư, đây chính là bước thứ hai của Chu Thần.
Bước đầu tiên hạ bệ Hộ bộ Thượng thư, bước thứ hai hạ bệ Hình bộ Thượng thư.
Từng cái đánh tan, phân nhỏ mà trừ diệt.
Ba đại thế gia, những kẻ cầm đầu có uy vọng và tầm ảnh hưởng trên triều đình đã bị loại bỏ hai.
Hiện tại chỉ còn lại Thừa tướng Viên Bác một người.
Các quan viên khác của ba đại thế gia trên triều đình cũng bị dọn dẹp phần lớn.
Có thể nói, mưu đồ của Chu Thần tiến triển coi như thuận lợi.
Chỉ là việc hạ chỉ tru diệt Phạm gia ở Giới Hưu sớm hơn dự kiến.
Chu Thần ngồi trên long ỷ, trầm tư.
Qua chuyện Hình bộ Thượng thư bị hạ bệ ở buổi tảo triều, Chu Thần đoán chừng Thừa tướng Viên Bác và bọn họ hẳn là cũng ý thức được có điều không ổn.
Nhưng kẻ ngồi vào vị trí Thừa tướng, trải qua hai triều đại, còn được Tiên Đế mệnh làm Phụ quốc Đại thần, có ai mà không phải nhân vật tầm thường.
Đều là cáo già.
Chu Thần chưa bao giờ khinh thường Thừa tướng Viên Bác và những người này.
So với Thừa tướng Viên Bác và bọn họ, dù thế nào, Chu Thần vẫn thiếu kinh nghiệm lăn lộn mấy chục năm.
Bất quá, coi như Thừa tướng Viên Bác và bọn họ hiện tại nhận ra không ổn thì cũng đã muộn.
Hộ bộ Thượng thư và Hình bộ Thượng thư đã bị hạ bệ.
Vây cánh và các quan viên thân tín mà bọn họ bồi dưỡng trên triều đình cũng đều đã bị dọn dẹp một phần lớn.
Thế phát triển đã hình thành.
Thế lực của bọn họ trên triều đình cũng dần dần bị tan rã, có ý thức được điều không ổn thì sao chứ?
Cùng lắm thì cũng chỉ làm nhanh hơn chuyện bọn họ đang mưu đồ thôi.
"Lần này, các ngươi hẳn là không thể chờ nổi mà ra tay, bằng không vây cánh của các ngươi trên triều đình cũng đều sẽ bị trẫm thanh lý xong."
Chu Thần tự lẩm bẩm.
Đúng lúc này, một tên nội thị hán vệ đi đến.
"Bệ hạ."
"Vừa rồi Thái hậu truyền lời tới, gọi bệ hạ đến Từ Ninh Cung dùng bữa."
Nội thị hán vệ đi tới khom người nói.
"Trẫm biết rồi."
Chu Thần khẽ gật đầu.
Mấy ngày nay, Chu Thần thỉnh thoảng đến Từ Ninh cung dùng bữa, lần nào Thục Vương Chu Trì cũng đều có mặt.
Chu Thần hiểu rõ ý của Thái hậu, đơn giản chỉ là muốn rút ngắn tình cảm giữa hai anh em bọn họ.
Đáng tiếc là, dụng tâm lần này của Thái hậu chỉ sợ sẽ vô ích.
Có những thứ không phải muốn rút ngắn là có thể thay đổi được.
Vô tình nhất là chốn đế vương.
Tình cảm riêng tư ở chốn đế vương đôi khi thật sự yếu ớt hơn bất cứ thứ gì.
...
Phủ Thừa tướng.
Thừa tướng Viên Bác mặt mày lo lắng trở về phủ đệ.
Trên triều đình sáng nay, việc Hình bộ Thượng thư bị hạ bệ khiến Thừa tướng Viên Bác ngửi thấy mùi vị bất thường.
Thanh tra Hộ bộ, đây vốn là chuyện rất bình thường.
Nhưng người bị điều tra lại cơ bản đều là quan viên có thế lực của bọn họ trên triều đình, điều này có chút không bình thường.
Việc này xem ra dường như giống như là thanh trừng thế lực của ba đại thế gia trên triều đình hơn.
Đầu tiên là Hộ bộ Thượng thư, hiện tại lại là Hình bộ Thượng thư, quan viên thế lực của bọn họ trên triều đình cũng bị thanh trừng phần lớn, đây là trùng hợp sao?
Thừa tướng Viên Bác cau mày suy tư.
Một lát sau.
"Người đâu."
Thừa tướng Viên Bác gọi một tiếng.
"Gia chủ."
Một bóng đen trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Thừa tướng Viên Bác.
"Lập tức truyền tin tức Hình bộ Thượng thư bị tịch biên gia sản về tộc."
"Để người trong tộc chuẩn bị thêm chút."
"Con cháu trẻ tuổi, có thể đưa đi thì cứ đưa đi trước, đợi mọi chuyện kết thúc rồi cho họ trở về cũng không muộn."
Thừa tướng Viên Bác không thể không chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Bất kể những quan viên như Hộ bộ Thượng thư và Hình bộ Thượng thư rốt cuộc có phải bị hạ bệ vì thanh tra Hộ bộ hay không thì cũng không quan trọng.
Quan trọng là, bước đi kế tiếp trong mưu đồ của bọn họ mới là mấu chốt nhất.
Để phòng ngừa vạn nhất, chuẩn bị nhiều một chút cũng không có gì xấu.
"Tuân lệnh, gia chủ."
Bóng đen trong chớp mắt biến mất.
...
Từ Ninh cung.
Chu Thần, Thái hậu, Chu Trì ba người cùng nhau dùng bữa.
"Hoàng huynh, nghe nói trên tảo triều, Hình bộ Thượng thư cũng bị tra ra tham ô."
"Thật không ngờ a! Một vị trọng thần trong triều như Hình bộ Thượng thư cũng tham ô, thật khiến người ta có chút khó tin."
Chu Trì liếc nhìn Chu Thần nói.
Chu Thần gật đầu nhẹ; "Đúng vậy! Trẫm vốn cho rằng trọng thần như vậy là rường cột nước Đại Chu, không ngờ lại là sâu mọt của Đại Chu."
"Đầu tiên là Hộ bộ Thượng thư, tiếp theo lại là Hình bộ Thượng thư."
"Thật không biết trên triều đình còn bao nhiêu trung thần thanh liêm nữa."
Chu Thần thở dài một tiếng.
"Nhất là bọn họ còn dính líu tới chuyện Thái sư tử trận ở tây bắc bốn phủ."
"Ngay cả Tiêu Dao Vương Chu Tiềm tạo phản ở Đại Châu, cũng không thể chỉ có một mình Công bộ Thượng thư và Thôi gia Bác Lăng đứng sau lưng giúp đỡ."
"Bọn họ nghĩ rằng trẫm không biết."
"Thật không biết rằng, có chuyện gì có thể giấu được trẫm."
Chu Thần vừa nói câu này.
Sắc mặt Thục Vương Chu Trì có chút thay đổi.
Chu Trì không ngờ rằng việc Thái sư Văn Trọng tử trận ở tây bắc bốn phủ lại có liên quan đến Hộ bộ Thượng thư, Hình bộ Thượng thư.
Như vậy mà nói, Thừa tướng Viên Bác chắc chắn cũng không thoát khỏi liên quan.
Trong nháy mắt, Chu Trì hiểu rõ mọi chuyện.
Thảo nào ba đại thế gia phái người đến đất Thục bái phỏng hắn, vị Thục Vương này, hóa ra là do ba đại thế gia không còn đường lui.
Vốn dĩ Chu Trì còn tưởng rằng ba đại thế gia đạt được đồng thuận với hắn là do Chu Thần, vị hoàng đế này, muốn đối phó thế gia hào môn.
Vì vậy mà thế gia hào môn không thể không kết giao với hắn, Thục Vương này, để tự vệ.
Ai ngờ, nguyên nhân chân chính lại là do ba đại thế gia giống như Thôi gia Bác Lăng, đã mưu hại Thái sư Văn Trọng, không còn đường lui nữa.
Ngay cả Thái hậu bên cạnh nghe Chu Thần nói xong, sắc mặt cũng có chút biến đổi.
Thái sư Văn Trọng tử trận ở tây bắc bốn phủ, phía sau lại còn liên quan đến những người như Hộ bộ Thượng thư, Hình bộ Thượng thư.
Bí mật này, Thái hậu cũng lần đầu tiên nghe được từ miệng Chu Thần, vị hoàng đế này.
"Hoàng huynh, ý huynh là cái chết của Thái sư ở tây bắc bốn phủ có liên quan đến cả Hình bộ Thượng thư và Hộ bộ Thượng thư sao?"
"Vậy huynh thanh trừng Hộ bộ, hạ lệnh tru diệt Phạm gia Giới Hưu, là để dần dần đối phó ba đại thế gia, loại trừ thế lực của họ trên triều đình?"
Chu Trì nhìn Chu Thần.
Vốn dĩ Chu Trì còn đang lo lắng, không biết có phải Chu Thần, vị hoàng đế này, trước là hạ bệ Hộ bộ Thượng thư, sau lại hạ bệ Hình bộ Thượng thư, có phải đã phát hiện ra mưu đồ của hắn và ba đại thế gia rồi hay không.
Nhưng giờ xem ra, hình như là hắn đã lo lắng quá rồi.
Chu Thần cười trừ không đáp, nhìn sâu Chu Trì một cái, rồi không nói gì nữa.
Mặc dù Chu Thần chỉ cười không phủ nhận, không lên tiếng, nhưng ý đó đã rất rõ ràng.
Chu Trì cũng không còn tiếp tục vướng mắc vào đề tài này nữa mà chuyển sang nói những chuyện khác.
Trong lòng lại đang nghĩ, mặc dù Chu Thần không phát hiện ra âm mưu của hắn và ba đại thế gia, nhưng xem ý của Chu Thần thì bước tiếp theo chính là muốn đối phó Thừa tướng Viên Bác và hai đại thế gia còn lại.
Điều này cũng không phải tin tức tốt đối với Thục Vương hắn.
Một khi để Chu Thần, vị hoàng đế này, ra tay trước đối phó Thừa tướng và hai đại thế gia còn lại.
Vậy mưu đồ của bọn họ sẽ công dã tràng.
Đến lúc đó, hắn, vị Thục Vương này cũng khó thoát khỏi tai họa.
Chu Trì âm thầm nghĩ ngợi.
Dùng bữa kết thúc.
Chu Thần rời khỏi Từ Ninh cung.
Là một hoàng đế, mỗi ngày Chu Thần có rất nhiều việc phải giải quyết, không thể lưu lại ở Từ Ninh cung quá lâu.
Sau khi Chu Thần rời đi, Chu Trì cũng đứng dậy nói với Thái hậu; "Mẫu hậu, nhi thần xin phép cáo lui trước."
Thái hậu lắc đầu nói; "Không cần vội."
"Con ngồi xuống trước."
"Mẫu hậu có vài lời muốn nói với con."
Thái hậu nhìn Chu Trì nói.
Chu Trì nghe vậy, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Sau khi Chu Trì ngồi xuống, Thái hậu nhìn Chu Trì nói; "Những lời mà bệ hạ vừa nói, con đều nghe thấy chứ!"
Chu Trì gật đầu, có chút không rõ nhìn Thái hậu; "Hoàng huynh, nhi thần tự nhiên đều nghe thấy, ý của mẫu hậu là?"
"Lời của bệ hạ nói rất đúng, không có chuyện gì giấu được bệ hạ."
"Đông Xưởng ở khắp nơi, cả trong và ngoài triều đình đều nằm trong tay bệ hạ."
"Mẫu hậu không hy vọng con đi vào vết xe đổ của Tiêu Dao Vương Chu Tiềm."
"Đây là lời nhắc nhở cũng là cảnh cáo của mẫu hậu dành cho con."
Thái hậu mặt nghiêm túc nhìn Chu Trì nói.
Đối mặt với giọng điệu nghiêm túc của Thái hậu, Chu Trì có chút sững sờ.
Trong ký ức của Chu Trì, vị mẫu hậu này hình như rất ít khi nghiêm túc với hắn như vậy.
"Mẫu hậu, người yên tâm đi!"
"Nhi thần sao có thể đi vào vết xe đổ của Tứ hoàng huynh được chứ."
"Nhi thần chỉ là một Thục Vương, phụng chỉ trở về thăm mẫu hậu, năm sau thì lại về đất Thục tiêu dao tự tại."
Chu Trì vừa cười vừa nói.
Với Chu Trì, Thái hậu trực tiếp thở dài; "Trì nhi, con là thịt rơi từ trên người của mẫu hậu xuống."
"Trong lòng con nghĩ gì, con có thể giấu được người khác, con cảm thấy con có thể giấu được mẫu hậu sao?"
Thái hậu đã từng trải qua bao thăng trầm ở hậu cung, có thể từ một cung nữ trở thành mẫu nghi thiên hạ tôn quý như bây giờ, tự nhiên không phải là người tầm thường.
Hơn nữa, Chu Trì lại là con do Thái hậu sinh ra.
Cho nên, âm mưu của Chu Trì làm sao có thể giấu được Thái hậu.
"Mấy ngày gần đây, mỗi lần mẫu hậu dùng bữa với con đều sẽ gọi bệ hạ đến cùng."
"Ý của mẫu hậu, Trì nhi con cần phải hiểu."
"Cái giang sơn Đại Chu này đã có người làm chủ, con cũng không cần phải có thêm tâm tư gì nữa."
"Có nhiều thứ phải học cách buông bỏ, không phải của con thì dù con có cố chấp vọng tưởng cũng vô ích."
"Mẫu hậu hy vọng con có thể hiểu rõ những điều này."
Thái hậu nhìn Chu Trì, tận tình nói.
Khuôn mặt tươi cười của Chu Trì, sau khi nghe những lời này của thái hậu, cũng dần dần biến mất.
Chu Trì nhìn thái hậu, khổ sở nói: "Mẫu hậu, nhi thần chỉ là có chút không cam tâm thôi!"
"Muốn phô diễn tài văn võ, hoàng huynh trong đám hoàng tử là kém cỏi nhất, thân thể thì càng không cần phải nói."
"Người thừa kế như vậy căn bản không gánh nổi cơ nghiệp vạn thế của Đại Chu."
"Nhi thần thực sự nghĩ mãi không ra lúc ấy phụ hoàng vì sao lại lựa chọn hoàng huynh."
Bị thái hậu nhìn ra, Chu Trì cũng không còn che giấu nữa, nói thẳng ra.
"Câm miệng!"
"Tiên Đế và bệ hạ là người mà con có thể tùy tiện nghị luận sao?"
"Sự thật chứng minh lựa chọn của phụ hoàng con không sai, bệ hạ là người vực dậy Đại Chu."
"Về sau không được nói những lời như vậy nữa."
Thái hậu quát lớn Chu Trì, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm khắc đến thế, thậm chí còn mang theo một chút tức giận.
Chu Trì nhìn vào, mặt không phục nói: "Mẫu hậu, nếu lúc đó phụ hoàng chọn nhi thần, nhi thần làm chắc chắn không thua kém gì hoàng huynh, thậm chí còn tốt hơn."
"Hoàng huynh cũng đâu phải do mẫu hậu sinh ra, lúc đó mẫu hậu mà muốn vì nhi thần tranh thủ một chút, nói không chừng bây giờ người ngồi trên vị trí kia cũng là nhi thần."
Chu Trì vừa nói xong câu này.
Cả nội điện Từ Ninh cung đều có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Vẻ mặt của thái hậu càng đại biến, trực tiếp đứng lên.
"Con nói cái gì?"
Thái hậu trừng mắt nhìn Chu Trì.
Chu Trì thấy vậy, trong lòng có chút sợ hãi, hắn chưa từng thấy mẫu hậu có dáng vẻ đáng sợ như vậy.
"Mẫu hậu, . . . nhi thần. . ."
Chu Trì biết mình lỡ lời, lập tức không biết nên nói gì.
"Quỳ xuống cho ai gia."
"Nói, ai đã nói cho con những điều này?"
Giọng của thái hậu có chút run rẩy.
Như thể sợ hãi lại như có thêm điều gì đó khác.
Sự kiện này, trong toàn bộ Đại Chu số người biết nội tình tuyệt đối không quá số ngón tay của một bàn tay.
Thái hậu không biết, đứa con trai này của mình đã làm sao biết được chuyện này.
"Mẫu hậu, là do lúc nhỏ, nhi thần vô tình nghe được phụ hoàng cùng mẫu hậu trò chuyện nhắc tới."
Chu Trì quỳ trên đất, không chịu nổi áp lực của thái hậu, nói thật.
Chu Trì biết sự việc này không thể coi thường, nếu không phải vừa nãy nhất thời nóng nảy lỡ miệng, vạn vạn lần hắn không dám nói ra.
Nghe Chu Trì nói vậy, vẻ mặt của thái hậu mới dịu đi một chút.
Chu Trì không phải nghe được từ chỗ khác thì tốt rồi.
Bằng không, sự kiện này mà truyền ra thì hậu quả khó mà lường được.
"Chuyện này, con đã nói với người khác chưa?"
Thái hậu lại nhìn Chu Trì đang quỳ trên đất, âm trầm hỏi.
"Chưa ạ."
"Mẫu hậu, chuyện này nhi thần sao dám nói lung tung."
Chu Trì lắc đầu nói.
Thái hậu nghe vậy mới hoàn toàn yên tâm, nghiêm giọng nói với Chu Trì: "Nhớ kỹ, chuyện này phải giữ kín trong bụng."
"Nếu để lọt ra ngoài, dù con là con của ai gia, ai gia cũng không tha cho con."
Thái hậu cảnh cáo Chu Trì, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.
Chu Trì lập tức gật đầu: "Mẫu hậu yên tâm, nhi thần biết nặng nhẹ."
"Đứng lên đi!"
"Về Thục Vương phủ đi, khi chưa có lệnh của ai gia, con không được bước ra khỏi Thục Vương phủ nửa bước."
"Về phủ kiểm điểm cho tốt."
Thái hậu ngồi xuống, nói với Chu Trì đang quỳ trên đất.
"Nhi thần tuân mệnh."
Chu Trì đứng dậy rời khỏi Từ Ninh cung.
Sau khi Chu Trì rời đi, thái hậu trực tiếp lên tiếng gọi.
"Vô Thiệt."
"Thái hậu."
Một lão thái giám tóc hoa râm xuất hiện trước mặt thái hậu.
"Đi mời Bát Hiền Vương đến Từ Ninh cung một chuyến."
"Nhân tiện thay hết đám người vừa mới hầu hạ xung quanh."
"Ai gia không muốn có tin đồn gì lan ra."
Ánh mắt thái hậu lóe lên một tia màu sắc u ám.
Những lời Chu Trì vừa nói thật sự khiến thái hậu giật mình hoảng sợ.
Nếu không phải Chu Trì là con ruột của thái hậu, nói không chừng thái hậu đã xử lý luôn cả Chu Trì rồi.
Người có thể giết ra một con đường máu trong cái hậu cung này, không ai là hạng người nhân từ nương tay cả.
Thái hậu đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Thái hậu không hy vọng những lời mà Chu Trì vừa nói có người truyền ra, vậy thì chỉ có cách thay toàn bộ người trong điện này.
"Vâng, thưa thái hậu."
Lão thái giám đầu tóc hoa râm nghe vậy, lập tức hiểu ý của thái hậu, lập tức gật đầu.
"Đi đi."
Thái hậu phất tay.
Bóng dáng lão thái giám trong nháy mắt biến mất trước mặt thái hậu.
Hạ bệ Hình bộ Thượng thư, đây chính là bước thứ hai của Chu Thần.
Bước đầu tiên hạ bệ Hộ bộ Thượng thư, bước thứ hai hạ bệ Hình bộ Thượng thư.
Từng cái đánh tan, phân nhỏ mà trừ diệt.
Ba đại thế gia, những kẻ cầm đầu có uy vọng và tầm ảnh hưởng trên triều đình đã bị loại bỏ hai.
Hiện tại chỉ còn lại Thừa tướng Viên Bác một người.
Các quan viên khác của ba đại thế gia trên triều đình cũng bị dọn dẹp phần lớn.
Có thể nói, mưu đồ của Chu Thần tiến triển coi như thuận lợi.
Chỉ là việc hạ chỉ tru diệt Phạm gia ở Giới Hưu sớm hơn dự kiến.
Chu Thần ngồi trên long ỷ, trầm tư.
Qua chuyện Hình bộ Thượng thư bị hạ bệ ở buổi tảo triều, Chu Thần đoán chừng Thừa tướng Viên Bác và bọn họ hẳn là cũng ý thức được có điều không ổn.
Nhưng kẻ ngồi vào vị trí Thừa tướng, trải qua hai triều đại, còn được Tiên Đế mệnh làm Phụ quốc Đại thần, có ai mà không phải nhân vật tầm thường.
Đều là cáo già.
Chu Thần chưa bao giờ khinh thường Thừa tướng Viên Bác và những người này.
So với Thừa tướng Viên Bác và bọn họ, dù thế nào, Chu Thần vẫn thiếu kinh nghiệm lăn lộn mấy chục năm.
Bất quá, coi như Thừa tướng Viên Bác và bọn họ hiện tại nhận ra không ổn thì cũng đã muộn.
Hộ bộ Thượng thư và Hình bộ Thượng thư đã bị hạ bệ.
Vây cánh và các quan viên thân tín mà bọn họ bồi dưỡng trên triều đình cũng đều đã bị dọn dẹp một phần lớn.
Thế phát triển đã hình thành.
Thế lực của bọn họ trên triều đình cũng dần dần bị tan rã, có ý thức được điều không ổn thì sao chứ?
Cùng lắm thì cũng chỉ làm nhanh hơn chuyện bọn họ đang mưu đồ thôi.
"Lần này, các ngươi hẳn là không thể chờ nổi mà ra tay, bằng không vây cánh của các ngươi trên triều đình cũng đều sẽ bị trẫm thanh lý xong."
Chu Thần tự lẩm bẩm.
Đúng lúc này, một tên nội thị hán vệ đi đến.
"Bệ hạ."
"Vừa rồi Thái hậu truyền lời tới, gọi bệ hạ đến Từ Ninh Cung dùng bữa."
Nội thị hán vệ đi tới khom người nói.
"Trẫm biết rồi."
Chu Thần khẽ gật đầu.
Mấy ngày nay, Chu Thần thỉnh thoảng đến Từ Ninh cung dùng bữa, lần nào Thục Vương Chu Trì cũng đều có mặt.
Chu Thần hiểu rõ ý của Thái hậu, đơn giản chỉ là muốn rút ngắn tình cảm giữa hai anh em bọn họ.
Đáng tiếc là, dụng tâm lần này của Thái hậu chỉ sợ sẽ vô ích.
Có những thứ không phải muốn rút ngắn là có thể thay đổi được.
Vô tình nhất là chốn đế vương.
Tình cảm riêng tư ở chốn đế vương đôi khi thật sự yếu ớt hơn bất cứ thứ gì.
...
Phủ Thừa tướng.
Thừa tướng Viên Bác mặt mày lo lắng trở về phủ đệ.
Trên triều đình sáng nay, việc Hình bộ Thượng thư bị hạ bệ khiến Thừa tướng Viên Bác ngửi thấy mùi vị bất thường.
Thanh tra Hộ bộ, đây vốn là chuyện rất bình thường.
Nhưng người bị điều tra lại cơ bản đều là quan viên có thế lực của bọn họ trên triều đình, điều này có chút không bình thường.
Việc này xem ra dường như giống như là thanh trừng thế lực của ba đại thế gia trên triều đình hơn.
Đầu tiên là Hộ bộ Thượng thư, hiện tại lại là Hình bộ Thượng thư, quan viên thế lực của bọn họ trên triều đình cũng bị thanh trừng phần lớn, đây là trùng hợp sao?
Thừa tướng Viên Bác cau mày suy tư.
Một lát sau.
"Người đâu."
Thừa tướng Viên Bác gọi một tiếng.
"Gia chủ."
Một bóng đen trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Thừa tướng Viên Bác.
"Lập tức truyền tin tức Hình bộ Thượng thư bị tịch biên gia sản về tộc."
"Để người trong tộc chuẩn bị thêm chút."
"Con cháu trẻ tuổi, có thể đưa đi thì cứ đưa đi trước, đợi mọi chuyện kết thúc rồi cho họ trở về cũng không muộn."
Thừa tướng Viên Bác không thể không chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Bất kể những quan viên như Hộ bộ Thượng thư và Hình bộ Thượng thư rốt cuộc có phải bị hạ bệ vì thanh tra Hộ bộ hay không thì cũng không quan trọng.
Quan trọng là, bước đi kế tiếp trong mưu đồ của bọn họ mới là mấu chốt nhất.
Để phòng ngừa vạn nhất, chuẩn bị nhiều một chút cũng không có gì xấu.
"Tuân lệnh, gia chủ."
Bóng đen trong chớp mắt biến mất.
...
Từ Ninh cung.
Chu Thần, Thái hậu, Chu Trì ba người cùng nhau dùng bữa.
"Hoàng huynh, nghe nói trên tảo triều, Hình bộ Thượng thư cũng bị tra ra tham ô."
"Thật không ngờ a! Một vị trọng thần trong triều như Hình bộ Thượng thư cũng tham ô, thật khiến người ta có chút khó tin."
Chu Trì liếc nhìn Chu Thần nói.
Chu Thần gật đầu nhẹ; "Đúng vậy! Trẫm vốn cho rằng trọng thần như vậy là rường cột nước Đại Chu, không ngờ lại là sâu mọt của Đại Chu."
"Đầu tiên là Hộ bộ Thượng thư, tiếp theo lại là Hình bộ Thượng thư."
"Thật không biết trên triều đình còn bao nhiêu trung thần thanh liêm nữa."
Chu Thần thở dài một tiếng.
"Nhất là bọn họ còn dính líu tới chuyện Thái sư tử trận ở tây bắc bốn phủ."
"Ngay cả Tiêu Dao Vương Chu Tiềm tạo phản ở Đại Châu, cũng không thể chỉ có một mình Công bộ Thượng thư và Thôi gia Bác Lăng đứng sau lưng giúp đỡ."
"Bọn họ nghĩ rằng trẫm không biết."
"Thật không biết rằng, có chuyện gì có thể giấu được trẫm."
Chu Thần vừa nói câu này.
Sắc mặt Thục Vương Chu Trì có chút thay đổi.
Chu Trì không ngờ rằng việc Thái sư Văn Trọng tử trận ở tây bắc bốn phủ lại có liên quan đến Hộ bộ Thượng thư, Hình bộ Thượng thư.
Như vậy mà nói, Thừa tướng Viên Bác chắc chắn cũng không thoát khỏi liên quan.
Trong nháy mắt, Chu Trì hiểu rõ mọi chuyện.
Thảo nào ba đại thế gia phái người đến đất Thục bái phỏng hắn, vị Thục Vương này, hóa ra là do ba đại thế gia không còn đường lui.
Vốn dĩ Chu Trì còn tưởng rằng ba đại thế gia đạt được đồng thuận với hắn là do Chu Thần, vị hoàng đế này, muốn đối phó thế gia hào môn.
Vì vậy mà thế gia hào môn không thể không kết giao với hắn, Thục Vương này, để tự vệ.
Ai ngờ, nguyên nhân chân chính lại là do ba đại thế gia giống như Thôi gia Bác Lăng, đã mưu hại Thái sư Văn Trọng, không còn đường lui nữa.
Ngay cả Thái hậu bên cạnh nghe Chu Thần nói xong, sắc mặt cũng có chút biến đổi.
Thái sư Văn Trọng tử trận ở tây bắc bốn phủ, phía sau lại còn liên quan đến những người như Hộ bộ Thượng thư, Hình bộ Thượng thư.
Bí mật này, Thái hậu cũng lần đầu tiên nghe được từ miệng Chu Thần, vị hoàng đế này.
"Hoàng huynh, ý huynh là cái chết của Thái sư ở tây bắc bốn phủ có liên quan đến cả Hình bộ Thượng thư và Hộ bộ Thượng thư sao?"
"Vậy huynh thanh trừng Hộ bộ, hạ lệnh tru diệt Phạm gia Giới Hưu, là để dần dần đối phó ba đại thế gia, loại trừ thế lực của họ trên triều đình?"
Chu Trì nhìn Chu Thần.
Vốn dĩ Chu Trì còn đang lo lắng, không biết có phải Chu Thần, vị hoàng đế này, trước là hạ bệ Hộ bộ Thượng thư, sau lại hạ bệ Hình bộ Thượng thư, có phải đã phát hiện ra mưu đồ của hắn và ba đại thế gia rồi hay không.
Nhưng giờ xem ra, hình như là hắn đã lo lắng quá rồi.
Chu Thần cười trừ không đáp, nhìn sâu Chu Trì một cái, rồi không nói gì nữa.
Mặc dù Chu Thần chỉ cười không phủ nhận, không lên tiếng, nhưng ý đó đã rất rõ ràng.
Chu Trì cũng không còn tiếp tục vướng mắc vào đề tài này nữa mà chuyển sang nói những chuyện khác.
Trong lòng lại đang nghĩ, mặc dù Chu Thần không phát hiện ra âm mưu của hắn và ba đại thế gia, nhưng xem ý của Chu Thần thì bước tiếp theo chính là muốn đối phó Thừa tướng Viên Bác và hai đại thế gia còn lại.
Điều này cũng không phải tin tức tốt đối với Thục Vương hắn.
Một khi để Chu Thần, vị hoàng đế này, ra tay trước đối phó Thừa tướng và hai đại thế gia còn lại.
Vậy mưu đồ của bọn họ sẽ công dã tràng.
Đến lúc đó, hắn, vị Thục Vương này cũng khó thoát khỏi tai họa.
Chu Trì âm thầm nghĩ ngợi.
Dùng bữa kết thúc.
Chu Thần rời khỏi Từ Ninh cung.
Là một hoàng đế, mỗi ngày Chu Thần có rất nhiều việc phải giải quyết, không thể lưu lại ở Từ Ninh cung quá lâu.
Sau khi Chu Thần rời đi, Chu Trì cũng đứng dậy nói với Thái hậu; "Mẫu hậu, nhi thần xin phép cáo lui trước."
Thái hậu lắc đầu nói; "Không cần vội."
"Con ngồi xuống trước."
"Mẫu hậu có vài lời muốn nói với con."
Thái hậu nhìn Chu Trì nói.
Chu Trì nghe vậy, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Sau khi Chu Trì ngồi xuống, Thái hậu nhìn Chu Trì nói; "Những lời mà bệ hạ vừa nói, con đều nghe thấy chứ!"
Chu Trì gật đầu, có chút không rõ nhìn Thái hậu; "Hoàng huynh, nhi thần tự nhiên đều nghe thấy, ý của mẫu hậu là?"
"Lời của bệ hạ nói rất đúng, không có chuyện gì giấu được bệ hạ."
"Đông Xưởng ở khắp nơi, cả trong và ngoài triều đình đều nằm trong tay bệ hạ."
"Mẫu hậu không hy vọng con đi vào vết xe đổ của Tiêu Dao Vương Chu Tiềm."
"Đây là lời nhắc nhở cũng là cảnh cáo của mẫu hậu dành cho con."
Thái hậu mặt nghiêm túc nhìn Chu Trì nói.
Đối mặt với giọng điệu nghiêm túc của Thái hậu, Chu Trì có chút sững sờ.
Trong ký ức của Chu Trì, vị mẫu hậu này hình như rất ít khi nghiêm túc với hắn như vậy.
"Mẫu hậu, người yên tâm đi!"
"Nhi thần sao có thể đi vào vết xe đổ của Tứ hoàng huynh được chứ."
"Nhi thần chỉ là một Thục Vương, phụng chỉ trở về thăm mẫu hậu, năm sau thì lại về đất Thục tiêu dao tự tại."
Chu Trì vừa cười vừa nói.
Với Chu Trì, Thái hậu trực tiếp thở dài; "Trì nhi, con là thịt rơi từ trên người của mẫu hậu xuống."
"Trong lòng con nghĩ gì, con có thể giấu được người khác, con cảm thấy con có thể giấu được mẫu hậu sao?"
Thái hậu đã từng trải qua bao thăng trầm ở hậu cung, có thể từ một cung nữ trở thành mẫu nghi thiên hạ tôn quý như bây giờ, tự nhiên không phải là người tầm thường.
Hơn nữa, Chu Trì lại là con do Thái hậu sinh ra.
Cho nên, âm mưu của Chu Trì làm sao có thể giấu được Thái hậu.
"Mấy ngày gần đây, mỗi lần mẫu hậu dùng bữa với con đều sẽ gọi bệ hạ đến cùng."
"Ý của mẫu hậu, Trì nhi con cần phải hiểu."
"Cái giang sơn Đại Chu này đã có người làm chủ, con cũng không cần phải có thêm tâm tư gì nữa."
"Có nhiều thứ phải học cách buông bỏ, không phải của con thì dù con có cố chấp vọng tưởng cũng vô ích."
"Mẫu hậu hy vọng con có thể hiểu rõ những điều này."
Thái hậu nhìn Chu Trì, tận tình nói.
Khuôn mặt tươi cười của Chu Trì, sau khi nghe những lời này của thái hậu, cũng dần dần biến mất.
Chu Trì nhìn thái hậu, khổ sở nói: "Mẫu hậu, nhi thần chỉ là có chút không cam tâm thôi!"
"Muốn phô diễn tài văn võ, hoàng huynh trong đám hoàng tử là kém cỏi nhất, thân thể thì càng không cần phải nói."
"Người thừa kế như vậy căn bản không gánh nổi cơ nghiệp vạn thế của Đại Chu."
"Nhi thần thực sự nghĩ mãi không ra lúc ấy phụ hoàng vì sao lại lựa chọn hoàng huynh."
Bị thái hậu nhìn ra, Chu Trì cũng không còn che giấu nữa, nói thẳng ra.
"Câm miệng!"
"Tiên Đế và bệ hạ là người mà con có thể tùy tiện nghị luận sao?"
"Sự thật chứng minh lựa chọn của phụ hoàng con không sai, bệ hạ là người vực dậy Đại Chu."
"Về sau không được nói những lời như vậy nữa."
Thái hậu quát lớn Chu Trì, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm khắc đến thế, thậm chí còn mang theo một chút tức giận.
Chu Trì nhìn vào, mặt không phục nói: "Mẫu hậu, nếu lúc đó phụ hoàng chọn nhi thần, nhi thần làm chắc chắn không thua kém gì hoàng huynh, thậm chí còn tốt hơn."
"Hoàng huynh cũng đâu phải do mẫu hậu sinh ra, lúc đó mẫu hậu mà muốn vì nhi thần tranh thủ một chút, nói không chừng bây giờ người ngồi trên vị trí kia cũng là nhi thần."
Chu Trì vừa nói xong câu này.
Cả nội điện Từ Ninh cung đều có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Vẻ mặt của thái hậu càng đại biến, trực tiếp đứng lên.
"Con nói cái gì?"
Thái hậu trừng mắt nhìn Chu Trì.
Chu Trì thấy vậy, trong lòng có chút sợ hãi, hắn chưa từng thấy mẫu hậu có dáng vẻ đáng sợ như vậy.
"Mẫu hậu, . . . nhi thần. . ."
Chu Trì biết mình lỡ lời, lập tức không biết nên nói gì.
"Quỳ xuống cho ai gia."
"Nói, ai đã nói cho con những điều này?"
Giọng của thái hậu có chút run rẩy.
Như thể sợ hãi lại như có thêm điều gì đó khác.
Sự kiện này, trong toàn bộ Đại Chu số người biết nội tình tuyệt đối không quá số ngón tay của một bàn tay.
Thái hậu không biết, đứa con trai này của mình đã làm sao biết được chuyện này.
"Mẫu hậu, là do lúc nhỏ, nhi thần vô tình nghe được phụ hoàng cùng mẫu hậu trò chuyện nhắc tới."
Chu Trì quỳ trên đất, không chịu nổi áp lực của thái hậu, nói thật.
Chu Trì biết sự việc này không thể coi thường, nếu không phải vừa nãy nhất thời nóng nảy lỡ miệng, vạn vạn lần hắn không dám nói ra.
Nghe Chu Trì nói vậy, vẻ mặt của thái hậu mới dịu đi một chút.
Chu Trì không phải nghe được từ chỗ khác thì tốt rồi.
Bằng không, sự kiện này mà truyền ra thì hậu quả khó mà lường được.
"Chuyện này, con đã nói với người khác chưa?"
Thái hậu lại nhìn Chu Trì đang quỳ trên đất, âm trầm hỏi.
"Chưa ạ."
"Mẫu hậu, chuyện này nhi thần sao dám nói lung tung."
Chu Trì lắc đầu nói.
Thái hậu nghe vậy mới hoàn toàn yên tâm, nghiêm giọng nói với Chu Trì: "Nhớ kỹ, chuyện này phải giữ kín trong bụng."
"Nếu để lọt ra ngoài, dù con là con của ai gia, ai gia cũng không tha cho con."
Thái hậu cảnh cáo Chu Trì, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.
Chu Trì lập tức gật đầu: "Mẫu hậu yên tâm, nhi thần biết nặng nhẹ."
"Đứng lên đi!"
"Về Thục Vương phủ đi, khi chưa có lệnh của ai gia, con không được bước ra khỏi Thục Vương phủ nửa bước."
"Về phủ kiểm điểm cho tốt."
Thái hậu ngồi xuống, nói với Chu Trì đang quỳ trên đất.
"Nhi thần tuân mệnh."
Chu Trì đứng dậy rời khỏi Từ Ninh cung.
Sau khi Chu Trì rời đi, thái hậu trực tiếp lên tiếng gọi.
"Vô Thiệt."
"Thái hậu."
Một lão thái giám tóc hoa râm xuất hiện trước mặt thái hậu.
"Đi mời Bát Hiền Vương đến Từ Ninh cung một chuyến."
"Nhân tiện thay hết đám người vừa mới hầu hạ xung quanh."
"Ai gia không muốn có tin đồn gì lan ra."
Ánh mắt thái hậu lóe lên một tia màu sắc u ám.
Những lời Chu Trì vừa nói thật sự khiến thái hậu giật mình hoảng sợ.
Nếu không phải Chu Trì là con ruột của thái hậu, nói không chừng thái hậu đã xử lý luôn cả Chu Trì rồi.
Người có thể giết ra một con đường máu trong cái hậu cung này, không ai là hạng người nhân từ nương tay cả.
Thái hậu đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Thái hậu không hy vọng những lời mà Chu Trì vừa nói có người truyền ra, vậy thì chỉ có cách thay toàn bộ người trong điện này.
"Vâng, thưa thái hậu."
Lão thái giám đầu tóc hoa râm nghe vậy, lập tức hiểu ý của thái hậu, lập tức gật đầu.
"Đi đi."
Thái hậu phất tay.
Bóng dáng lão thái giám trong nháy mắt biến mất trước mặt thái hậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận