Ác Ma Đảo

Chương 72: Mưa sa gió rét tương lai

Chương 72: Tương lai mưa sa gió rét
Nếu đổi lại là trước khi tiến vào đảo Ác Ma, ta chắc chắn sẽ không thốt ra những lời này, nhưng bây giờ ta đã can đảm hơn nhiều, làm việc cũng bớt đi sự lo trước lo sau và nhút nhát. Nghe ta nói vậy, Phan Ly Nhi cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, mày liễu nhíu lại. Phải thừa nhận, Phan Ly Nhi là một cô gái rất gợi cảm, so với kiểu thanh thuần như Diệp Anh, có lẽ được nhiều chàng trai yêu thích hơn. Hành động đầy quyến rũ này khiến ta cũng không khỏi thất thần một chút, rồi mới trấn tĩnh lại.
"Làm bạn với ta, ngươi cũng sẽ không thiệt thòi đâu, chẳng phải các chàng trai đều có mới nới cũ sao? Đến lúc đó, người bỏ rơi có khi lại là ngươi đấy!"
"Uy, Phan đại tiểu thư, chúng ta còn chưa là bạn trai bạn gái, được chứ? Sao lại nói đến chuyện có mới nới cũ, bỏ rơi người cũ thế? Ừm... trải qua một số chuyện... giờ ta đâu còn trẻ con nữa, sau này sẽ chăm chỉ học hành, chuyện tình cảm tính sau khi tốt nghiệp đại học rồi tính."
"Vậy ngươi định thi vào trường đại học nào?"
"Chúng ta mới học lớp 11 thôi, chuyện thi đại học vẫn còn xa lắm. Ta dự định thi vào trường mỹ thuật, nhưng không biết có qua được cửa ải của bố mẹ không nữa, họ khá mong ta theo học các chuyên ngành về tài chính."
Phan Ly Nhi tuyệt đối không phải là kiểu con gái khiến người ta ghét bỏ, chỉ là khi ở bên nàng, ta không có chút cảm giác an toàn nào. Chúng ta cùng nhau về nhà, tiện thể bàn luận về nhân sinh, lý tưởng, tương lai. Cái tuổi thiếu niên luôn đầy hứng thú với những chủ đề như vậy, mà những chuyện được nói đến hầu hết đều xoay quanh mạng xã hội, đúng là những chủ đề rất được người đồng trang lứa quan tâm.
Khi đi ngang qua một tiệm nước giải khát, ta nghĩ đến sĩ diện của một thằng con trai nên đã mua hai lon Coca-Cola. Ta tự mở một lon, đưa cho cô gái bên cạnh một lon. Phan Ly Nhi im lặng nhận lấy, rất tao nhã mở lon nước uống, khiến ta đột nhiên nảy ra một suy nghĩ mà trước đây không hề có: "Phan Ly Nhi cũng rất xinh đẹp đấy chứ, theo đuổi nàng chắc chắn sẽ có tỷ lệ thành công cao hơn là Diệp Anh, nếu lúc đầu ta chọn Phan Ly Nhi làm mục tiêu, có khi giờ đã là bạn trai bạn gái rồi."
Từ khi trở về từ đảo Ác Ma, quan niệm thẩm mỹ của ta đã thay đổi rất nhiều. Trước đây ta thích kiểu thiếu nữ thanh thuần như Diệp Anh, giờ lại có vẻ hứng thú hơn với kiểu người trưởng thành. Dù sao thì ta ở trường cũng không phải là học sinh quá nổi trội. Mặc dù ta có lòng tin rằng trong tương lai mình sẽ trở thành nhân vật phong vân của trường, nhưng bây giờ ta vẫn chưa đủ tự tin để tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt.
Ta nhanh chóng xua tan những ý nghĩ không tốt ra khỏi đầu, không để ý rằng Phan Ly Nhi dường như đang giằng co muốn quyết định một chuyện gì đó. Khi đi ngang qua hiệu sách lớn nhất trên đường về nhà, ta định chào tạm biệt Phan Ly Nhi thì nàng lại nhanh hơn một bước:
"Để em làm bạn gái anh có được không?"
Phụt! Ta lập tức phun hết cả ra. Không khéo đúng lúc ta quay đầu, Coca-Cola phun hết lên bộ vest đắt tiền của một chàng trai cao lớn đi ngang qua.
"Thật xin lỗi, không phải tôi là người vô ý thức, chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn. Xin hỏi ngài muốn tôi bồi thường hay là tôi sẽ giúp ngài mang đến tiệm giặt? Nếu ngài không yên tâm, có thể đi theo tôi về nhà, tôi cam đoan sẽ không trốn mất, làm người vô đạo đức như vậy."
Chàng trai cao lớn mà ta phun phải là người lai rất hiếm gặp, thân hình cường tráng, khí chất hiên ngang, chắc chắn là mẫu người mà phái nữ sẽ mê mẩn. Nghe ta xin lỗi, hắn mỉm cười, có chút không để ý nói: "Cậu vẫn còn là học sinh, biết xin lỗi như vậy cũng không tệ rồi, bồi thường thì không cần đâu. Vừa nãy ta nghe thấy bạn gái nhỏ của cậu đang tỏ tình đấy, đừng có giả vờ như không nghe thấy, con gái sẽ buồn đấy."
"Tên này sao nhiều chuyện thế nhỉ?" Mặc dù nghe được hắn không cần mình bồi thường, ta rất vui nhưng những vấn đề khác, ta thực sự không biết nên đối mặt ra sao. Mặc dù ta vừa rồi còn có ý định muốn đổi mục tiêu theo đuổi sang Phan Ly Nhi, nhưng đối mặt với lời tỏ tình của nàng, ta vẫn lúng túng không biết làm gì.
Gã trai lai cao lớn thấy ta còn đang do dự, liền mở miệng nói tiếp: "Được con gái tỏ tình là một trải nghiệm đẹp đẽ mà cả đời con trai chưa chắc đã có được. Nếu cậu từ chối thì sẽ hối hận cả đời đấy."
"Ta hối hận thật đấy, lại phun trúng con quạ lắm mồm này."
Kéo Phan Ly Nhi đi, ta lập tức bỏ chạy. Ta cảm thấy chuyện này nên để cả hai người thảo luận rõ ràng với nhau chứ không phải biểu diễn trò ** kịch giữa đường thế này. Huống hồ học sinh cấp ba yêu đương đã được coi là yêu sớm rồi, bày trò giữa đường kiểu này còn mất cả đạo đức xã hội nữa.
"Bạn học nhỏ, từ chối con gái tỏ tình, sau này có thể phải cần đến một ngàn lần cậu tỏ tình lại mới được người ta đồng ý đấy. Cậu đừng bỏ lỡ nhé!"
Âm thanh đó trực tiếp vang lên sau gáy ta, giật mình quay lại, ta thấy gã trai lai vẫn mỉm cười. Nói thật, ta chỉ muốn ném thứ gì đó vào đầu hắn.
Tên trai lai kia thấy bọn ta rời đi, biểu cảm bỗng trở nên sâu thẳm mà âm u, hắn lẩm bẩm: "Không ngờ mới về lại thành phố này đã gặp được thiếu niên này. Cảm giác tuổi trẻ thật tuyệt vời... Nếu như lúc đó, ta đồng ý lời tỏ tình của ngươi, có phải ta đã không rời đi, cũng không mất ngươi rồi không?"
Nếu như ta không có một sức mạnh tinh thần lớn đến mức bao trùm được cả một khu vực rộng lớn, ta nhất định đã không nghe thấy câu lẩm bẩm kia. Sự chú ý của ta tới tên trai lai này, không phải vì những lời hắn vừa nói mà là ta cảm nhận được trên người hắn sự tồn tại của "Khí". Chỉ có những người đã tu luyện qua, có sức mạnh cường hoành, mới có thể không ngừng tỏa ra linh áp ra xung quanh, có cảm giác tồn tại mạnh mẽ đến thế. Cảm giác hắn mang lại cho ta không đặc biệt mạnh mẽ, nhưng luồng sát khí lạnh thấu xương đó, lại chỉ có những tên hung đồ đã thực sự giết người mới có.
Trong khoảnh khắc đó, ta đã thấy được một hình ảnh tương lai. Gã trai lai đó đang cầm một đôi vũ khí kỳ dị, đứng trên một tảng đá ngầm, toàn thân tỏa ra linh áp vô song mạnh mẽ... Gió biển gào thét, mưa lớn tầm tã, dưới chân hắn, Phan Ly Nhi nằm bất động trên tảng đá lạnh lẽo. Cảnh tượng này làm ta toát hết mồ hôi lạnh, tuy nhiên, cái bóng tương lai ấy chỉ thoáng qua, sau đó ta không còn nhìn thấy gì nữa.
Vô thức, bàn tay ta siết chặt hơn, kéo Phan Ly Nhi đang bị ta giữ trong tay khiến nàng kêu lên một tiếng, cố sức hất tay ta ra. Đến khi ta ngẩng đầu lên lần nữa thì gã trai lai đó đã biến mất.
"Ngươi đừng có mạnh tay như vậy chứ, mà lại còn lôi kéo giữa đường giống cái gì vậy? Ngươi còn chưa đồng ý em, cũng chưa phải là bạn trai của em, đừng có mà động tay động chân như vậy. Buông em ra!"
"Cũng không phải giờ bát quái gì, ta lười nói mấy lời dễ nghe, tặng quà cho ngươi vậy." Ta tiện tay đưa cho Phan Ly Nhi một viên Ma Khuyển Triệu Hoán Thạch, sau đó vẻ mặt nghiêm túc dặn dò: "Nhớ kỹ, dù bất cứ lúc nào cũng đừng để hòn đá đó rời khỏi người nhé, và nữa, mấy ngày nay ta sẽ tìm ngươi, không được cùng người khác ra bờ biển chơi."
"Ghét à, mới coi người ta là bạn gái mà đã quản nghiêm như vậy rồi. Lớn như này có phải là kim cương không vậy?"
"Kim cương cái quỷ, cũng đâu phải cầu hôn ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận