Ác Ma Đảo

Chương 145: Hồng phát hỏa diễm tiên

Chương 145: Hồng phát hỏa diễm tiên
Nhếch miệng cười một tiếng, đối với ý đồ của Lang Vương, ta vui vẻ chấp nhận. Jack sát tính mười phần, nhìn vào trái cây lực lượng cùng Druid Chiến Sĩ Chi Tâm, sớm muộn gì cũng sẽ uy hiếp chúng ta, xử lý hắn là điều mọi người mong muốn, ta trực tiếp dùng phương thức đánh lén tham gia chiến đấu. Ta để hai ngón giữa tay đeo chiếc nhẫn, nó là sự kết hợp giữa Hấp huyết quỷ hừng hực và U Minh hoàng kiếm. Từ khi chúng được chế tạo ra đến giờ, ta chưa từng tháo ra, để ta tùy thời có thể hóa thân thành u linh, đồng thời sử dụng được năng lực của hấp huyết quỷ.
Cùng Jack động thủ không cần phải khách khí, hai cái tử vong hô hấp sáng lên, ta nháy mắt giũ ra đầy trời kiếm hoa, đâm ra mười tám kiếm. Nếu không có ai can thiệp, Jack nhất định sẽ bị ta đâm thành huyết hồ lô. Cổ Nhã Lệ không thể dễ dàng tha thứ việc ta giết người trước mặt nàng. Nàng đã sớm nhìn thấu ý đồ của Lang Vương. Mỹ nhân tóc đỏ, dáng người thon dài hơi cong, tựa như một con mèo con bật lên giữa không trung, rồi mũi chân nhẹ nhàng chạm vào trần nhà, hướng ta gào thét lao xuống. Tuy là nữ tử, nhưng thân pháp của Cổ Nhã Lệ vô cùng hung mãnh, trông như một con báo đang nổi giận.
Năng lực mà Lang Vương mới học được rất mạnh về sức mạnh, nhưng tốc độ và sự nhanh nhẹn lại quá kém. Cổ Nhã Lệ nhắm vào điểm yếu của hắn, dùng thân pháp nhanh chóng vượt qua Lang Vương rồi trực tiếp ra tay với ta. Về mặt chiến lược thì cô ta cực kỳ chính xác. Khi ta ra tay đã dự phòng chiêu này của Cổ Nhã Lệ, để dành một tử vong hô hấp cho vị bạo lực nữ này. Nàng còn chưa kịp từ trên cao lao xuống, thì thanh ma pháp trường kiếm đen nhánh mang theo hoa văn đầu lâu đã chỉ dẫn cho nàng hướng đi con đường Hoàng Tuyền.
Ta rất có lòng tin với kiếm pháp của mình, đó là thành quả do khổ luyện trăm nghìn lần ở trên đảo Khô Lâu mà có được. Nhưng Cổ Nhã Lệ, vị bạo lực nữ này vẫn làm ta ngạc nhiên hơn nữa, khi người nàng còn ở trên không, một ngọn roi lửa đã vung xuống. Đó là mái tóc đỏ của nàng hóa thành vũ khí. Ma pháp kiếm và roi lửa giao chiến hơn trăm lần. Mỗi khi va chạm với roi dài hóa từ tóc đỏ của Cổ Nhã Lệ, khí huyết trong người ta đều cuộn trào. Khí kình sắc bén từ roi lửa chấn động khiến ngũ tạng như bị lửa đốt. "Thảo nào Julie nói mỗi thành viên chính thức của Phong Ma dong binh đoàn đều có ít nhất một môn võ công tu vi cấp mười. Tâm pháp vô danh võ công của ta còn chưa đạt cấp sáu, mà liều mạng như vậy thì chịu thiệt quá lớn."
Ta ngộ ra sức mạnh ban đầu trong thiên tai, phá vỡ giới hạn thẻ võ công. Trong tình huống chưa thu thập đủ thẻ võ công vẫn có thể tiến lên tầng thứ cao hơn, nhưng thời gian vẫn chưa đủ. Không đạt được tiến triển thực chất, so với lính đánh thuê chính thức như Cổ Nhã Lệ vẫn còn một khoảng cách lớn. Nếu không phải ta đã xây dựng cơ sở vững chắc về kiếm thuật trong đảo Khô Lâu, có thể dùng kiếm thuật tinh diệu để hóa giải tiên pháp sắc bén của Cổ Nhã Lệ, có lẽ ta đã bị đánh bay ra ngoài sau mấy chiêu.
Dù vậy, cứ gắng gượng liều mạng như thế, ta cũng hoa cả mắt, sắp thổ huyết đến nơi. Thấy tình hình không ổn, Lang Vương hét lớn một tiếng, muốn đến giúp ta. Thấy cảnh tượng hỗn loạn không thể ngăn cản được, Mỹ Thụ vừa bực mình vừa buồn cười quát lớn một tiếng, rồi cũng gia nhập vào trận chiến, kề vai sát cánh chiến đấu cùng Cổ Nhã Lệ. Trong nhóm người này, ta có võ lực cao nhất, nhưng cũng chỉ cầm cự được mười mấy chiêu thì đã bị Mỹ Thụ cùng Cổ Nhã Lệ liên thủ chế phục. Còn Jack, Bát Tỉnh Chân Phù, Lang Vương thì thảm hại hơn ta một chút.
Sau khi dàn xếp lại đội hình hỗn loạn, Mỹ Thụ có chút bất lực. Nàng chào Cổ Nhã Lệ rồi nhẹ nhàng vác ta lên vai, ngoắc tay bảo Quan Linh đi theo mình. "Cổ Nhã Lệ! Còn lại những người này giao cho ngươi. Những kẻ không nghe lời thì không cần phải khách khí, phải cho bọn họ biết quy củ của Phong Ma dong binh đoàn. Hai người kia thì ta sẽ huấn luyện riêng." "Bình thường nhìn không ra, Vương Lân ngươi lại bạo lực như vậy, còn có thể kết hợp ăn ý với Cổ Nhã Lệ nữa chứ!" "Đừng so ta với con bạo lực nữ kia, ta cảm thấy đó là sự sỉ nhục."
Mỹ Thụ hiếm khi lộ vẻ nghiêm túc. Nhưng câu nói đùa này của ta lại khiến nàng bật cười. Nàng tiện tay thả ta xuống đất, giả bộ nghiêm khắc nói: "Trong dong binh đoàn không cấm quyết đấu, nhưng nghiêm cấm đánh nhau riêng lẻ. Chuyện hôm nay ta không truy cứu, mặc kệ các ngươi có lý do gì, lần sau mà để ta thấy hỗn chiến thế này nữa, thì tuyệt đối không khách khí." "Không khách khí thì ngươi có thể làm gì ta? Hừ! Chờ ta luyện thành võ công, tóm được ngươi chẳng phải dễ như trở bàn tay sao!"
Vừa rồi một trận chiến cũng không khiến ta có bao nhiêu cảnh giác, ngược lại còn làm tăng thêm sự tự tin trong lòng. Ta bại trận rất nhanh khi phải đối đầu với Cổ Nhã Lệ và Mỹ Thụ liên thủ, nhưng trận chiến này đã cho ta thấy rõ ràng sự khác biệt giữa ta và thành viên chính thức không lớn như tưởng tượng. Nếu đơn độc đối chiến và chuẩn bị tốt tinh thần, nắm bắt sơ hở của họ, thì ta vẫn có khả năng giành chiến thắng. Chỉ cần ta luyện thành tâm pháp vô danh võ công, ta sẽ càng không sợ hai người phụ nữ này.
Có lẽ đúng như Julie đã nói, ta có thiên phú võ công rất tốt. Dù mới đến đảo Ác Ma chưa bao lâu, ta đã có thể gắng gượng chống lại những lính đánh thuê đã ở đảo Ác Ma không biết bao nhiêu năm rồi. "Thật là một cậu nhóc hiếu chiến. Đây là món quà ta định tặng cho ngươi, vốn muốn tạo bất ngờ vào buổi tối, giờ thì hết cả hứng rồi." Mỹ Thụ mỉm cười đưa năm tấm thẻ cho ta. Quan Linh bên cạnh hiếu kỳ và có chút ghen ghét vội vàng xông tới ôm đồm chúng. Nhìn thoáng qua, cô có chút khinh thường nói: "Thì ra là một bộ thẻ võ công không trọn vẹn, chuyện này thì có gì đáng giá chứ."
Quan Linh cầm năm tấm thẻ, để ta cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ của chúng. Lòng ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không biết nên nói gì. Năm tấm thẻ này lại là những thứ mà ta tìm khắp nơi không được, và đã từ bỏ hy vọng với những thẻ võ công vô danh còn lại. Lúc này, ta cảm nhận sâu sắc không phải là niềm vui vì thu thập đủ bộ võ công này, mà là sự sợ hãi. Mỹ Thụ thậm chí còn biết ta đã có bộ thẻ này từ buổi đấu giá ở đảo Ác Ma. Rốt cuộc thế lực của Phong Ma dong binh đoàn lớn đến mức nào? Ta không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả ý định rời khỏi đội sau khi trại huấn luyện kết thúc, ta cũng không dám chắc nữa.
Nếu Phong Ma dong binh đoàn kiểm soát thành viên quá chặt, ta gần như không có khả năng thoát khỏi sự khống chế của tổ chức thế lực này. Mang một tâm sự khó nói, ta không còn mấy thiện cảm với Mỹ Thụ, chỉ hờ hững ừ một tiếng rồi gật đầu coi như cảm ơn. Mỹ Thụ thì lại cười tủm tỉm, không để ý đến thái độ lạnh nhạt của ta, nàng mềm mại đáng yêu nói: "Là thành viên chính thức của Phong Ma dong binh đoàn, dù có thích hay không, đều phải luyện ít nhất một môn võ công đến cấp mười. Vương Lân, chắc chắn ngươi muốn tu luyện bộ tâm pháp vô danh võ công này rồi. Quan Linh, có phải ngươi muốn đổi chút về đại bàng tiêu đao quyết không? Môn võ công đó quá khó, ngươi dốc hết tinh lực cả đời cũng chưa chắc có thể luyện thành đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận