Ác Ma Đảo

Chương 379: Tổ linh phát năng lượng nhà máy

Chương 379: Nhà máy năng lượng tổ linh phát điện Nhưng chỉ mấy giờ, cơ hồ mỗi người đều tinh thần phấn chấn, ta còn đen hơn cả trong Dạ mạo hiểm. Đại lục * đối với chúng ta mà nói, vẫn là một đại lục chưa biết, chỉ dựa vào thông tin từ Bách Sâm Cổ Lỗ sư đồ, còn có Lang Vương bọn họ lấy được từ Phong Ma Dong Binh Đoàn một chút tình báo thì quá ít ỏi, không đủ để chắp vá lên tình hình chung của đại lục danh tiếng lừng lẫy này.
Nhận được lệnh thu quân, đội súng kíp của Lang Vương cùng đoàn Thợ Săn Chân Phù Bát Tỉnh đều rất nhanh rút về bên cạnh ma pháp trận truyền tống, hai mươi người đều là nhân tài được chọn lựa kỹ càng từ đoàn khai khẩn, ai nấy đều thực sự có tài.
Việc thăm dò phế tích khiến những người này ít nhiều gì cũng có được một chút đồ chơi mới lạ, ngồi vây lại một chỗ, có những đoàn viên hiếu thắng mạnh miệng khoe khoang những thu hoạch lớn mới có, khiến cho bầu không khí cũng rất náo nhiệt.
Lang Vương rất hài lòng với tinh thần của đám đàn em, lớn tiếng nói: "Vương Lân, nhìn mấy tên nhóc con phấn khích kia xem, chúng ta cứ ở lại phế tích này thêm hai ngày nữa, tiện thể lập một căn cứ dự bị, để một nhóm người ở lại trên đảo đóng quân, chúng ta lại đi bên ngoài mạo hiểm thì sao?"
Ta gật gật đầu, biểu thị đồng ý với ý kiến của Lang Vương, Lilith làm xong một nồi lớn mì Ý, cho chúng ta mỗi người một đĩa, ta vừa ăn vừa nói: "Lần trước ta gặp trưởng lão Bách Sâm kia, chắc chắn là đã gặp phiền phức, nên mới phải rời khỏi phế tích này. Hắn không để lại bất kỳ dấu vết gì và lời nhắn nhủ, điều này có nghĩa là hoặc là hai thầy trò này có điều giấu giếm, hoặc là ngược lại, bọn hắn xui xẻo mà thôi."
"Ta tương đối nghiêng về vế sau hơn!"
Mấy người chúng ta đối với chuyến đi đến đại lục * ôm ấp những kỳ vọng khác nhau, Lang Vương và Bát Tỉnh Chân Phù muốn mượn cơ hội này, cố gắng thu được nhiều tài nguyên hơn để Huyễn Ảnh lữ đoàn có thể phát triển nhanh chóng. Ta thì muốn tìm vòng tay ngũ mang, cũng như tìm ra bí mật mảnh vỡ linh hồn của lũ ác ma. Dù sao đây cũng chỉ là mục tiêu trước mắt. Tất cả mọi người đều có chung ý chí, đó là để Huyễn Ảnh lữ đoàn có thể đứng vững trên đại lục *.
Ta cần một tổ chức khổng lồ đủ mạnh để giúp ta tìm kiếm bảo vật trong truyền thuyết. Chỉ dựa vào một người, ta không biết đến bao giờ mới tìm được vòng tay ngũ mang trên đại lục *.
Nếu có người trong tộc Yêu Tinh cấp cao như trưởng lão Bách Sâm hỗ trợ, việc phát triển của chúng ta trên đại lục * sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, cho nên mọi người vẫn vô cùng quan tâm đến hai thầy trò này. Bát Tỉnh Chân Phù và Lilith, Quan Linh đều tham gia vào cuộc thảo luận này.
Lilith có chút lo lắng nói: "Ta luôn cảm thấy có một sức mạnh thần bí đang thăm dò chúng ta trong phế tích này, có lẽ rất nhanh sẽ có chuyện gì đó xảy ra."
Lang Vương nhếch mép cười nói: "Cho dù có nguy hiểm gì thì đám người này cũng đủ sức ứng phó. Ta và Bát Tỉnh, thêm Vương Lân, cho dù thần linh xuống trần cũng có thể giết vài lần. Lilith, nàng không cần lo lắng."
Bát Tỉnh Chân Phù cũng đầy tự tin nói: "Đoàn viên của ta đã thả Liệp Thú xung quanh, chỉ cần có chút động tĩnh, những Liệp Thú này sẽ lập tức cảnh báo. Lilith nàng có lẽ chưa thích ứng được, ta không thấy phế tích này có gì không ổn."
Hai người này quá tự tin. Điều này không khiến Lilith bớt lo lắng, ta cười khổ lắc đầu, kể từ khi lên đại lục * Lilith có chút không thích hợp. Tuy nhiên năng lực Thời Không Thủ Tự Sĩ lại không cung cấp bất kỳ báo động nào, nên ta cũng đành chịu.
Bất quá ta dự đoán thử về ngày mai và sau chuyện xảy ra, năng lực Thời Không Thủ Tự Sĩ cung cấp kết quả mơ hồ không rõ, như vậy càng chứng tỏ dự cảm của Lilith có lẽ không phải là không có cơ sở. Chỉ riêng điều này thì chưa đủ thuyết phục ta rằng độ nguy hiểm của phế tích này đã đến mức người sống chớ gần.
"Coi như có chuyện gì không ổn, chúng ta những người này cũng ứng phó được!" Ý nghĩ này không chỉ của Lang Vương và Bát Tỉnh Chân Phù, mà ngay cả ta cũng nghĩ như vậy.
Bỗng nhiên Quan Linh nói: "Tỷ Lilith lo lắng cũng không phải là không có lý, ta luôn cảm thấy phế tích này có cái gì đó cổ quái, nơi này không giống như một thành phố. Nó có chút giống... giống như một nhà máy. Các ngươi có từng chơi một game chiến lược tên là 'màu đỏ báo động', có nền văn minh Yuri, chuyên dùng người sống đưa vào máy phát điện sinh học để phát điện. Những Kim Tự Tháp đó làm ta có cảm giác như vậy!"
"Người sống phát điện? Nơi đó căn bản không có người sống, chỉ có những dãy quan tài thôi." Một đội viên vừa rồi đi thăm dò đỉnh Kim Tự Tháp vừa cười vừa nói.
Quan Linh chỉ tiện miệng nhắc nhở một câu mang theo ý tốt, nhưng câu nói này lại khiến nội tâm ta run lên.
"Nếu như những đỉnh Kim Tự Tháp kia là nhà máy phát điện, dùng linh hồn của những người chết kia tích trữ năng lượng, vậy... ngọn tháp cao kia chính là một loại vũ khí có uy lực vô tận!"
Kết luận này thốt ra, ngay cả ta cũng không muốn tin, Lang Vương bọn họ càng cười ha ha, đột nhiên có người thấp giọng kêu lên: "Các ngươi nhìn xem, tháp nhọn thế mà bắt đầu phát sáng."
Một câu nói đó, khiến tất cả mọi người đều im bặt, sắc trời dần tối xuống, trăng giữa trời vừa to vừa tròn, ánh sao lưa thưa. Đầu tiên một tòa, sau đó một tòa, không lâu sau tất cả tháp nhọn trong phế tích đều phát ra lam quang sâu thẳm, chiếu rọi cả tòa thành thị thành màu xanh lam sâu thẳm, quỷ dị khôn tả.
Trên người Lang Vương bỗng nhiên hiện ra kim quang, ta vội vàng ngăn hắn lại, thấp giọng nói: "Mọi người khoan hãy hành động, nhìn tình hình rồi tính, những tháp nhọn này chưa chắc còn có thể phát huy công hiệu như năm xưa."
Đột nhiên một tầng mây đen lặng lẽ thổi qua, che khuất ánh trăng, tháp nhọn theo đó mờ đi rồi đến khi mây đen tan, lại lần nữa tỏa ra ánh sáng xanh lam. Một hồi lâu sau, dưới mặt đất truyền đến tiếng sột soạt, tựa hồ có cái gì đó đang di chuyển dưới lòng đất.
Bát Tỉnh Chân Phù có chút không kiềm được, rút Yêu đao Tam Nhật Nguyệt Chính Tông ra, vung một đao mạnh xuống mặt đất gần nhất, đao mang xanh biếc cơ hồ như xẻ đôi mặt đất ra, nhưng chỗ hắn vừa chém dưới bùn đất vẫn không có gì cả.
"Không cần lãng phí sức lực, đêm nay chúng ta không có nguy hiểm gì."
Ta khuyên ngăn những đoàn viên có ý định ra tay, vì Bách Sâm sư đồ có thể vào phế tích này, đồng thời tìm được ma pháp trận truyền tống đi đến Thiên Đường đảo, nên nếu phế tích này có vấn đề thật thì cũng sẽ không phát sinh vào đêm nay.
Huống chi, những tháp nhọn phát ra ánh sáng xanh lam, cùng với âm thanh sột soạt dưới lòng đất, ta không hề cảm thấy bất cứ nguy hiểm nào. Mặc kệ đây chỉ là một loại hiện tượng cổ quái hay là thật sự có bí mật gì, thì cũng không cần phải luống cuống tay chân làm gì.
Lilith nắm chặt lấy cánh tay của ta, tựa hồ có chút sợ hãi, lại tựa hồ có chút không kìm nén được kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận