Ác Ma Đảo

Chương 125: Thải hoàng phi

Tuyết che mắt khiến bất kỳ ai cũng chỉ có bản năng bảo vệ mình, giống như Diệp Anh không chút do dự quát lớn, từ trong tay áo bắn ra hai dải lụa màu, bao bọc bản thân kín mít. Ta đã chuẩn bị tốt thế công nhưng với lớp kén bảo vệ này thì không thể thực hiện, cũng không hề nản chí, cùng lắm thì lại đánh lại từ đầu, cô gái này căn bản không phải đối thủ của ta, dù nàng có lộ ra vũ khí cũng vậy thôi. "Môn võ công này quả là giàu sức tưởng tượng! Ta có lẽ nên đổi một bộ võ công bắt mắt hơn." Trong lúc phân tâm nghĩ ngợi, ta chợt nhớ mình nên mua một bộ thẻ võ công. Lúc đầu ở chỗ Jody Na Na chọn lựa thù lao, ta từng nghĩ chọn một bộ thẻ võ công kiếm pháp để bù đắp cho chỗ không đủ về vũ khí sở trường. Nhưng ở đảo Ác Ma, thẻ võ công phần lớn là nguyên bộ, những loại nội công tốt thì từ cấp 1 đến cấp 10, chiêu thức loại thì vài chục chiêu là hơn mấy chục tấm, dựa theo nguyên tắc chỉ chọn đồ quý không chọn đúng, ta đã không chọn thù lao liên quan đến võ công. Lần này đến đảo Ác Ma luôn bận việc, tại khách sạn ở đảo Ác Ma ta mới nhận phòng, còn chưa kịp xem đấu giá, nên không có mua sắm bất kỳ vật phẩm gì, bởi vậy ta vẫn dùng Phi Hoa Tảo Diệp Thối và Tiêu Diêu Động Thiên Chưởng làm chiêu thức. Cô gái hoang dã này sau khi trấn tĩnh lại, vận công xua tan dị trạng ở mắt, hét lên một tiếng, hai dải lụa màu phấp phới bay tới, như rồng lượn múa loạn, khiến mắt ta hoa cả lên. Nhưng loại mê hoặc này không hề ảnh hưởng đến việc ta ra tay. Mọi người hiểu lầm một trận, ta cũng không muốn tại nơi đông người này trình diễn ra màn đánh đấm tàn bạo mất hết nhân phẩm như vậy, cũng không định dùng vũ khí, ta biến hóa chưởng pháp rồi lại giao thủ với nàng, cố gắng kéo giãn khoảng cách. Mặc dù vũ khí của nàng giỏi đánh xa, nhưng ta sớm đã nhận ra cô gái rất giống Diệp Anh này nội lực không đủ. Không cách nào phát huy được uy lực của môn võ công kỳ lạ này, khi khoảng cách xa ra thì lực tấn công của dải lụa màu trở nên yếu mềm, rất thích hợp để ta vừa đánh vừa giải thích. "Ngươi rốt cuộc muốn đánh đến bao giờ mới chịu dừng tay hả? Công phu của ngươi tuy không tệ, nhưng tuyệt đối đánh không lại ta đâu, chiến trường là ở bên kia kìa, giành spotlight cũng không phải giành kiểu này chứ!" "Chờ ta đánh ngã ngươi thì sẽ cho ngươi biết rốt cuộc là ai đánh không lại ai!" Cô nữ sinh hoang dã này nghiến răng nói ra một câu như vậy, khiến ta cũng bực mình, rõ ràng đã biến thành đánh nhau vì thể diện. Chẳng có gì để nói lý lẽ cả. Không phải cô gái xinh đẹp nào cũng sẽ được ưu ái từ ta, vừa rồi ta nhận lỗi chỉ vì mình đuối lý, nàng ta lại không biết điều như vậy, đạo lý dường như cũng không đứng về phía ta nữa, vậy thì còn khách khí làm gì? Bộ võ công nàng đang dùng tên là Thải Hoàng Phi, là thẻ võ công cấp bảy, nguyên bộ 108 tấm. Giá sáu ngàn vạn ác ma tệ, lần đầu tiên tại phòng đấu giá đảo Ác Ma tìm thẻ võ công ta cũng đã chú ý tới nó. Chỉ là khi đó trong tay ta dù có tiền, lại bị chi phí ở đây dọa sợ, căn bản không dám phung phí, vả lại chiêu thức của bộ võ công này phức tạp, nhìn thì đẹp, rõ ràng là võ kỹ chuyên dùng cho con gái, cuối cùng ta vẫn mua loại võ công tâm pháp vô danh vừa kinh tế vừa có tính nhân ái. Nếu như bộ võ công này luyện đến mức cao nhất thì công thủ toàn diện, uyển chuyển vô song, là võ kỹ tương đối thực dụng, chỉ là cô nữ sinh xinh đẹp này hiển nhiên là người mới đến đảo Ác Ma, mua thẻ võ công chiêu thức nguyên bộ, nhưng không có nội công tương xứng, cho nên ta có nhiều cách phá bộ võ kỹ này. Ta cố ý để tay trái chậm nửa nhịp, để cô gái rất giống Diệp Anh này đánh ra dải lụa màu quấn lấy mình. Sau đó tay phải chộp lấy đầu còn lại của dải lụa, vô danh võ công tâm pháp vận chuyển, nội kình lạnh lẽo vô song thuận hai dải lụa chạy thẳng lên. Cô bé kêu lên một tiếng, sắc mặt cô gái hoang dã lập tức trở nên tái nhợt, vô danh võ công tâm pháp của ta đã luyện đến tầng thứ năm của kỳ kinh bát mạch, nếu như không phải qua hai dải lụa này phát lực thì đã đủ để đông chết một tráng hán trong nháy mắt. Đây là ta nương tay, chỉ muốn đoạt vũ khí của nàng, nếu không đã sớm khiến tay nàng nứt toác rồi. Ta dùng kình lôi kéo hai lần, cô bé kia rất quật cường, thà bị ta kéo lại cũng không chịu buông tay. Ta thầm nghĩ trong lòng một câu: "Nếu đã không chịu bỏ vũ khí, vậy thì ta chế trụ cả người lẫn vũ khí luôn." Chịu chân khí vô danh xung kích, động tác của nàng chậm đi mấy nhịp, sau khi bị ta kéo đến gần thì bị ta giơ chân đá ra, liên tiếp phong sáu bảy huyệt đạo trên người nàng. Kỹ xảo điểm huyệt của ta thực ra rất kém. Chỉ là chân khí vô danh băng hàn vô song, chỉ cần đưa vào cơ thể đối thủ, dù có lệch huyệt đạo mấy tấc thì cũng có thể khiến đối phương đông cứng không thể động đậy, có thế mới khiến cho chiêu điểm huyệt bằng chân có vẻ đáng sợ. Đổi người khác giỏi võ hơn ta gấp mấy lần cũng không có được kỹ năng tiêu sái như vậy. "Được rồi, hiện giờ ta mạnh hơn ngươi rồi đấy, vừa rồi ta thật sự không cố ý đâu. Ngươi muốn chấp nhận lời xin lỗi của ta, hoặc là về luyện võ cho tốt rồi học nghệ thành tài rồi đến đòi công đạo sau, ta thả ngươi ra nhé?" "Ô ô ô!" Ta vừa mới bỏ tay ra, cô gái vốn rất hoang dã này lại không nhận lấy hai dải lụa, mà ôm gối ngồi dưới đất khóc nức nở, khiến ta vô cùng xấu hổ. "Vừa rồi là ngươi liên tục tấn công, ta chỉ phản công thôi, cũng đâu có đánh đau ngươi đâu, đừng khóc nữa được không, ở đây nhiều người lắm!" Lời khuyên của ta hoàn toàn phản tác dụng, cô gái này khóc lợi hại hơn, ta ở đây gây náo loạn, cả Yến Thiên Hồng và Sát Nhân Vương Jack chiến đấu cũng không có thời gian quan sát. Lúc này Yến Thiên Hồng đã đại phát thần uy, một đao chém rụng tay Sát Nhân Vương Jack, nhưng gã này quả nhiên có chút cổ quái, cánh tay bị chém xuống rơi trên mặt đất lại phát ra tiếng kim loại. Thanh đao dài năm thước của Yến Thiên Hồng, từ chuôi đao đến mũi đao, có một tầng lửa xanh nhạt đang cháy ở mũi, tựa như có thêm một lưỡi đao lửa, vừa rồi nàng dùng lưỡi đao này chém rụng cánh tay của Sát Nhân Vương Jack. Thắng bại hai bên đã phân, lão giả kia đắc ý, lại phái ra một người có vóc dáng thẳng tắp, oai hùng bất phàm ra sân, còn bên phía tập đoàn Tứ Phương có vẻ nóng nảy, phái một người đầu trọc ra. Ta liếc mấy cái chiến trường, không hứng thú với trận chiến đấu này, xoay đầu định dặn dò thêm vài câu nữa, rồi nhanh chóng rời khỏi cô nữ sinh khó chiều này, nàng lại đột nhiên cầm lên vũ khí hai dải lụa của mình, nghẹn ngào nói với ta: "Thật xin lỗi, ta biết ngươi không cố ý, nhưng tâm trạng của ta thật sự tệ, chỉ muốn tìm người đánh một trận, vừa rồi vô lễ mong ngài tha thứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận