Ác Ma Đảo

Chương 496: Quân đoàn vinh dự

Chương 496: Quân đoàn vinh dự Bối Tạp Nô tuổi già an lòng, vừa mới chỉ chú ý đến hai chữ thông gia, lại không suy nghĩ sâu xa. Hiện tại, công chúa Ngả Bích Tạp nói như vậy, hắn lại thấy đúng là một món hôn sự không tệ, chỉ không biết Vương Lân kia có vừa mắt nữ nhi mình không? Người ta là người có quan hệ với thần hậu mà..."Bệ hạ, còn một điểm nữa, ta nghĩ chúng ta nhất định phải suy nghĩ cho kỹ." Vì công chúa Ngả Bích Tạp đã tự đồng ý đề nghị thông gia, nên Khắc Vĩ Đa tự nhiên không cần phải đóng vai tiểu nhân nữa, lão giả áo bào đen và vị Khôi Bắc Khắc vương sư nãy giờ vẫn im lặng cũng đều trở lại bên cạnh Bối Tạp Nô, bắt đầu bàn chuyện thông gia."Điều thứ nhất, là phải thể hiện thực lực của vương quốc." Vị quân sư nãy giờ vẫn im lặng, giờ mới lên tiếng.
Bối Tạp Nô lẫn công chúa Ngả Bích Tạp đều im lặng lắng nghe. Quân sư dù rất ít nói, nhưng một khi mở lời, đồng nghĩa với việc đã nắm rõ mọi chi tiết, và có một kết quả cẩn trọng.
"Bản thân hắn đã là một cường giả, mà trước mắt lại đang nắm trong tay đội hộ vệ gia tộc Khải Lôi Trát, còn có thần che chở, vậy chúng ta dựa vào cái gì để lôi kéo hắn?" Quân sư khẽ thở dài, vẻ mặt mệt mỏi."Chỉ khi ở vị thế ngang hàng, mới có thể tính đến chuyện thông gia." Quân sư gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn: "Không có thực lực tương xứng, thì đó không gọi là thông gia, mà là kết giao."
Lời của quân sư khiến mọi người trầm tư.
"Ta thấy, việc cấp bách trước mắt không phải là đàm chuyện thông gia, mà là phải cho thấy thực lực của vương quốc." Trên mặt quân sư bắt đầu xuất hiện nụ cười đã được tính toán trước: "Chúng ta cần phải cho hắn thấy sức mạnh cường đại của vương quốc. Phải cho hắn hiểu rằng, một vạn Hoàng Kim Kỵ Sĩ là chưa đủ để dựa vào."
"Vậy còn vị thần kia?" Công chúa Ngả Bích Tạp nhanh chóng chỉ ra vấn đề lớn nhất."Thần?" Quân sư cười lạnh: "Thần không thể che chở hắn cả đời, điểm này, ta muốn hắn phải rõ hơn bất cứ ai, nếu không, sao hắn phải toàn lực tham gia vào gia tộc Khải Lôi Trát để nắm quyền chứ? Chúng ta cần cho hắn biết, vương quốc Khôi Bắc Khắc mới là đối tác tốt hơn Khải Lôi Trát. Gia tộc Khải Lôi Trát có thể cho hắn cái gì? Cho dù hắn toàn diện nắm quyền gia tộc Khải Lôi Trát, cũng chỉ thu về lợi ích kinh tế, vì Khải Lôi Trát xưa nay vốn nổi danh là gia tộc làm thương nghiệp. Chỉ có tiền thì không thể gây dựng hay phục hưng lại một gia tộc đang suy thoái, mà phải có lực lượng hùng mạnh, đó mới là gốc rễ. Vì thế nên vị thần kia mới tăng cường sức mạnh cho rất nhiều người trở thành cường giả cấp hoàng kim. Chúng ta chỉ cần thể hiện lực lượng của vương quốc. Vậy cái gì nhẹ, cái gì nặng, tự nhiên hắn sẽ rõ."
Công chúa Ngả Bích Tạp giật mình, không kìm được mà gật đầu.
"Vậy thì phát lệnh, triệu tập quân đội!" Bối Tạp Nô đứng phắt dậy, không còn do dự bất an như lúc trước: "Triệu tập đệ nhất kỵ sĩ đoàn, triệu tập Hoàng gia trưởng lão đoàn, triệu tập Huyết Sư tử kỵ sĩ đoàn!"
Ba thế lực này chính là lực lượng hùng mạnh nhất của vương quốc Khôi Bắc Khắc. Dù vương quốc có hàng trăm vạn binh lính, thì ba thế lực này vẫn là trụ cột. Cho dù phần lớn quân đội của Khôi Bắc Khắc bị địch tiêu diệt, chỉ cần một trong ba thế lực này còn tồn tại, thì không ai dám nói đã đánh bại vương quốc Khôi Bắc Khắc.
Đặc biệt nhất là Hoàng gia trưởng lão đoàn. Đây là một lực lượng luôn được giữ kín, trong lịch sử Khôi Bắc Khắc từng nhiều lần gặp nguy hiểm, nhưng chưa từng sử dụng đến lực lượng này.
Bởi vì nó chính là mâu và thuẫn cuối cùng của vương quốc.
Chỉ cần có nó, vương quốc Khôi Bắc Khắc dù ở hoàn cảnh nào cũng có thể quật khởi.
Việc Bối Tạp Nô huy động cả Hoàng gia trưởng lão đoàn chứng tỏ đã hạ quyết tâm. Dù thế nào, bọn họ cũng không muốn trở thành địch với ta.
Bối Tạp Nô lo lắng điều gì ta cũng không rõ. Ta chỉ nhìn thấy những khả năng tương lai. Chẳng hạn, bọn họ chuẩn bị dùng biện pháp thông gia để lôi kéo ta.
Thật lòng mà nói, ta không phản đối chuyện này.
Dù sao thì công chúa Ngả Bích Tạp cũng là một mỹ nhân. Nếu họ chịu mang một người đẹp như vậy đến bên cạnh ta, ta có lý do gì mà không nhận?
Sáng sớm hôm sau, công chúa Ngả Bích Tạp đã đến chỗ ta ở, nói là muốn đưa ta đi tham quan cảnh sắc đế đô Khôi Bắc Khắc. Ta hiểu ý nàng, bất quá là để tránh ta phát giác việc Bối Tạp Nô triệu tập quân đội thôi.
Haizz, ta thấy chuyện này có chút buồn cười, chỉ dùng một người phụ nữ là có thể che giấu được sao? Hơn nữa...vẫn là sự chênh lệch về cấp độ!
Những lão già đó dù rất lợi hại, thậm chí có thể liên thủ ép lui Lang Vương và Bát Tỉnh Chân Phù, nhưng đứng trước mặt ta, họ vẫn chẳng là gì.
Nếu nơi đây không phải là thế giới do Hắc Ám Chí Cao Thần tự mình nắm quyền, ta cần gì phải mất công bày trò? Đã sớm giết thẳng vào rồi.
Có mỹ nữ tươi cười, vui vẻ bầu bạn nói chuyện, cũng là một điều rất thoải mái. Cả ngày ta cùng công chúa Ngả Bích Tạp đi dạo khắp nơi, tuy có hơi chán nhưng cũng vui vẻ.
Về đến nơi ở, ta bất ngờ thấy Khấu Dạ Tuyết đang đợi ta, chuyện này khiến ta có chút kỳ quái. Cô gái nhỏ này chẳng phải cảm thấy ta đang cướp đoạt tài sản của gia tộc cô ta sao? Sao lại đến tìm ta chứ? Thật kỳ lạ!
Công chúa Ngả Bích Tạp thấy Khấu Dạ Tuyết, vẻ mặt lộ ra một tia khẩn trương, theo bản năng kéo tay ta chặt hơn. Tất cả điều này đều lọt vào mắt ta, không khỏi cảm thấy rất thỏa mãn tính xấu của mình.
"Tộc trưởng đại nhân đến đây, có gì chỉ giáo?" Tuy ta chỉ là một học sinh cấp ba đã c·h·ết, nhưng kiếp trước ta từng là một đại ác ma gây ra sóng gió trong các thần hệ, nên những lời này nói ra cũng khá là trôi chảy.
Khấu Dạ Tuyết cắn chặt môi, liếc nhìn công chúa Ngả Bích Tạp: "Không có gì, chỉ là... chỉ là... đã lâu không gặp, gần đây ngươi thế nào?"
Ta hiểu tâm tình phức tạp của Khấu Dạ Tuyết, nhưng hiện tại ta không có tâm trạng để ý đến nàng. Ta đang phải đối mặt với cuộc kiểm tra sự sống còn, nào có thời gian mà quan tâm đến chuyện khác? Việc cùng công chúa Ngả Bích Tạp đi chung một chỗ, là vì chén rượu thứ tư, nếu không thì đã chẳng thèm quan tâm đến nàng, đã đi khắp thiên hạ tìm rượu ấm cùng Phan Ly Nhi rồi.
Vừa nghĩ đến Phan Ly Nhi, tâm tình ta có chút ảm đạm, theo bản năng liếc nhìn Ngả Bích Tạp. Trong tay nàng đang giữ ba lưỡi đao thần thương của Phan Ly Nhi!
Khấu Dạ Tuyết vội vàng rời đi, công chúa Ngả Bích Tạp cũng theo đó rời đi. Trước khi đi, nàng ném lại một câu: "Phụ vương mời ngài ngày mai cùng tham dự lễ duyệt binh của hoàng gia. Vương quốc Khôi Bắc Khắc của chúng ta sắp bắt đầu cuộc c·hiến t·ranh vĩ đại thống nhất toàn bộ bắc Hoàng Kim đại lục, việc gia tộc Khải Lôi Trát đầu tư, chắc chắn sẽ được bảo hộ, ngày mai, tại lễ duyệt binh, ngài sẽ rõ."
Ta chỉ gật đầu, không suy nghĩ nhiều. Lễ duyệt binh! Trước kia, ta chỉ là một học sinh cấp ba c·h·ết yểu, chuyện hùng vĩ như lễ duyệt binh, ta chỉ có thể xem trên TV, nào ngờ có một ngày mình được đứng trên đài cao kiểm duyệt quân đội, có vẻ là một việc rất thú vị nha!
Vậy... ngày mai mình có nên vẫy vẫy tay, hô to một tiếng "Các đồng chí vất vả" không nhỉ? Thật đúng là một vấn đề khiến người đau đầu!
Mang theo vấn đề đó, ta trằn trọc trên giường, khó mà đi vào giấc ngủ, ngay cả Lilith cũng nhận ra ta có điều khác thường, tưởng rằng ta đang lo lắng chuyện gì. Rất nhẹ nhàng an ủi ta.
Ngày thứ hai trời vừa sáng, công chúa Ngả Bích Tạp đích thân dẫn đội vệ sĩ lái chiếc xe ngựa xa hoa đến đón ta.
Chuyện này thật kỳ lạ, Hoàng Kim đại lục là một thế giới văn minh ma pháp, họ cũng có đủ loại xe lửa ma pháp, sao lại dùng loại xe súc vật kéo lạc hậu thế này?
Công chúa Ngả Bích Tạp đưa ta đến hoàng cung, chứ không phải quảng trường như ta tưởng.
Ta không có hứng thú nói chuyện nhảm nhí với Bối Tạp Nô, thái độ của ta còn khiến mấy thị vệ có vẻ tức giận khi ta quên hành lễ với ông ta! Nhưng cũng không trách được ta, ta là thần, và có khả năng trở thành một trong những Chí Cao Thần của Hắc Ám thần hệ quản lý Hoàng Kim đại lục này, bảo ta hành lễ với một phàm nhân như vậy sao? Đừng có nằm mơ, kể cả Thánh tổ Bàn Cổ, ta cũng không hành lễ.
Nhưng Bối Tạp Nô không hề để ý thái độ ngạo mạn của ta. Đương nhiên, không phải vì ông ta biết thân phận của ta, mà là vì thực lực của ta đã quá rõ. Không cần phải vì một việc nhỏ mà làm mất hòa khí.
Bối Tạp Nô gặp ta tại thư phòng của ông, người ở đây không quá nhiều, nhưng đều là những quyền quý của vương quốc Khôi Bắc Khắc. Ta hiểu chuyện gì sắp xảy ra, không cần phải nhìn ngó lung tung, cứ yên lặng ngồi xuống ghế chờ Bối Tạp Nô ném ra miếng mồi nhử của ông.
Thật kỳ lạ, Bối Tạp Nô chỉ chào hỏi qua loa với ta rồi viện cớ phải chuẩn bị cho lễ duyệt binh mà dẫn mọi người đi hết, chỉ có Khắc Vĩ Đa, vị đại thần tài chính là ở lại trò chuyện với ta."Vương Lân các hạ anh tuấn tiêu sái, lại trẻ tuổi tài cao, tuổi còn trẻ đã trở thành cường giả cấp hoàng kim, hơn nữa còn có mối quan hệ thâm hậu với gia tộc Khải Lôi Trát, đúng là tấm gương cho thế hệ trẻ noi theo!" Khắc Vĩ Đa là người đầu tiên mở miệng, một tràng nịnh nọt.
"Đâu có đâu có, ta chỉ là người bình thường thôi, các hạ quá khen rồi!"
"Biểu hiện của ta khiến bản thân cảm thấy rất khiêm tốn." "Vương Lân các hạ nhìn qua tuổi hình như không lớn, chỉ không biết đã thành thân rồi?" Khắc Vĩ Đa nháy mắt, nhanh chóng đi vào chủ đề. "Tổ tiên quang huy chưa khôi phục, lấy cái gì mà lập gia đình?" Ta lại một lần nữa minh xác bày tỏ mục tiêu của mình. "Cái này... Chấn hưng uy danh tổ tiên cố nhiên trọng yếu, nhưng vấn đề cá nhân cũng nên suy nghĩ một chút!" Khắc Vĩ Đa mặt mày có vẻ thật thà. "Khắc Vĩ Đa đại nhân quan tâm, khiến tại hạ thật sự cảm động!" Ta dứt khoát cười ha hả. Hừ hừ, coi ta là học sinh cấp ba dễ bắt nạt sao? Mấy lời này, ta cũng biết nói! Khắc Vĩ Đa hơi chậm lại, rồi sau đó rất thẳng thắn đi vào vấn đề chính: "Quốc vương bệ hạ rất thưởng thức các hạ, cố ý muốn gả công chúa nước ta cho ngài, không biết ngài nghĩ thế nào?" Ta há hốc mồm, phối hợp lộ ra vẻ kinh ngạc. Vừa định mở miệng nói chuyện, Khắc Vĩ Đa lại giành lời: "Đương nhiên, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của các hạ, ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ càng cân nhắc, không cần vội vàng bây giờ đã trả lời." Ta biết ý của Khắc Vĩ Đa, đó là để ta cân nhắc kỹ cái lợi và hại trong đó. Chẳng qua... Tại sao lại phải nói như vậy? Thật là kỳ quái! Không để cho ta suy nghĩ nhiều, công chúa Ngả Bích Tạp phảng phất không biết Khắc Vĩ Đa cùng ta nói chuyện gì, đẩy cửa bước vào: "Vương Lân, lễ duyệt binh sắp bắt đầu, mời cùng ta đến xem uy dũng của binh lính Khôi Bắc Khắc chúng ta!" Ta cười nhạt một tiếng, có chút hiểu được ý trong lời nói của Khắc Vĩ Đa. Hiển nhiên, vương quốc Khôi Bắc Khắc đang muốn cho ta một cú đấm thép, để ta không dám từ chối lời cầu thân! Chỉ tiếc bọn họ vẽ rắn thêm chân, căn bản không cần phải thế này, có người Mỹ mang tới tận miệng, sao ta lại không muốn chứ? Tú Lỵ Nhi luôn miệng la hét trong chỗ cất trữ mỹ nữ đòi thêm hàng mới kia kìa! Vẫn ngồi trên chiếc xe ngựa xa hoa, chứ không phải loại xe lửa ma pháp thường dùng ở đại lục Hoàng Kim. Tiếng vó ngựa vang lên, nửa ngày sau mới đến một quảng trường khổng lồ. Phía đông quảng trường là một dải doanh trại dài dằng dặc, xem ra đó là chỗ để duyệt binh. Điều này khiến ta khá khó chịu, ban đầu khi xem duyệt binh trên Địa Cầu, không có doanh trại phá cảnh như thế. Chẳng qua... Nơi này không phải Địa Cầu, vả lại dù gì ta cũng được coi là khách quý đặc biệt của bọn họ, điều này khiến tâm lý của ta được cân bằng lại rất nhiều. Tiếng kèn vang lên, tiếng bước chân đều đặn. Đầu tiên xuất hiện chính là đệ nhất kỵ binh đoàn của vương quốc Khôi Bắc Khắc, chỉ huy của bọn họ chính là Longinus, cường giả đỉnh cao của đại lục Hoàng Kim, đương nhiên tràn ngập một khí thế kiêu hùng. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là, ta cảm nhận được sát khí nồng đậm của kỵ binh đoàn này. Theo lý thuyết phải giữ mình khỏi nóng nảy, quân đội phải giữ mình khỏi kiêu căng, thế mà từ trên người quân đội này, ta lại cảm thấy một sự kiêu hùng không hề bình thường. Đó là một sự kiêu hùng mà vì vinh dự quân đoàn có thể hy sinh tất cả! Trong lòng ta không khỏi có chút nặng nề. Chỉ có một đội quân thực sự, tuyệt đối không phải đội quân của gia tộc Khải Lôi Trát kia có thể so sánh. Đội quân gia tộc Khải Lôi Trát, dù đã trải qua sự chỉnh đốn của Lang Vương, còn ban cho thiên thư, để bọn họ đạt đến cấp độ hoàng kim, mặc dù sức chiến đấu cá nhân cường hãn, nhưng so với quân đội chân chính, đặc biệt là đội quân hùng tráng trước mắt này, bọn họ vẫn thiếu một chút gì đó. Thiếu đi cái quyết tâm bảo vệ tín ngưỡng và vinh dự tới cùng. Chương trước trở về mục lục chương sau Tiểu nhắc nhở: Nút Enter [Enter] khóa về mục lục ấn ← khóa trở về trang trước ấn → khóa vào trang kế tiếp. đảo Ác Ma đọc nhắc nhở: 1, « đảo Ác Ma » bản quyền thuộc về tác giả lang thang cóc, « đảo Ác Ma » chỉ là quan điểm cá nhân của người viết, không liên quan tới lập trường của đậu nành tiểu thuyết. 2, đậu nành tiểu thuyết TXT tỉ mỉ chỉnh lý ra toàn văn gõ tay của đảo Ác Ma, là trang web thiết yếu cho những người đang đọc truyện và không muốn chờ đợi cập nhật. 3, đảo Ác Ma là một bộ tiểu thuyết rất hay do lang thang cóc sáng tác, chương tiết do các thành viên bổ sung, mục đích của nó là để quảng bá những tác phẩm tiểu thuyết ưu tú như vậy và chia sẻ với nhiều bạn đọc hơn. 4, mời những bạn đọc rộng rãi có hành động thực tế (như: Tặng phiếu đề cử, thêm vào kho truyện, quảng bá quyển sách, mua sách thực tế...) ủng hộ lang thang cóc không ngừng cố gắng viết ra những tiểu thuyết hay hơn cả đảo Ác Ma. Liên quan tới đậu nành | khoai tây tiểu thuyết Internet | bản điện thoại di động | bản đồ trang web | điện thoại khoai tây tiểu thuyết Internet | RSS đặt mua | mới nhất đổi mới Đậu nành tiểu thuyết Internet là tốt nhất Thượng Hải ICP chuẩn bị 1503 Lục004 sáu mươi sáu _ đảo Ác Ma _ đậu nành tiểu thuyết Bối Tạp Nô tuổi đã cao, chỉ vừa mới để ý tới hai chữ thông gia, mà không nghĩ sâu xa. Hiện tại công chúa Ngả Bích Tạp nói như vậy, ông ta cho rằng đây đúng là một chuyện hôn sự rất không tệ, chỉ không biết nói Vương Lân kia có vừa ý con gái mình hay không. Người ta đã cùng thần hậu có quen biết... "Bệ hạ, còn một điểm, ta nghĩ chúng ta nhất định phải suy nghĩ kỹ." Nếu công chúa Ngả Bích Tạp đã đồng ý với lời cầu hôn, tự nhiên Khắc Vĩ Đa không cần làm kẻ xấu nữa, áo bào đen lão giả cùng một người sư vương Khôi Bắc Khắc nãy giờ im lặng, cũng đều trở lại bên người Bối Tạp Nô, bắt đầu bàn bạc về việc thông gia. "Điểm đầu tiên, chính là phải thể hiện thực lực của vương quốc." Quân sư nãy giờ không nói gì lúc này mới mở miệng. Bối Tạp Nô cùng công chúa Ngả Bích Tạp đều im lặng lắng nghe. Quân sư tuy rất ít khi nói, nhưng một khi đã lên tiếng, có nghĩa là hắn đã nắm chắc mọi chi tiết và có kết luận cẩn thận. "Bản thân hắn đã là một cường giả, hơn nữa trước mắt còn nắm trong tay đội quân hộ vệ gia tộc Khải Lôi Trát, lại còn có được thần che chở, vậy chúng ta dựa vào cái gì để thu phục hắn?" Quân sư khẽ thở dài, thần thái có chút mỏi mệt. "Chỉ có ở vị thế ngang nhau, mới có khả năng thông gia." Quân sư nhẹ nhàng gõ ngón tay xuống mặt bàn: "Không có thực lực tương ứng, thì không gọi là thông gia, mà là kết giao." Lời quân sư khiến mọi người đều suy tư. "Ta thấy, việc cấp bách trước mắt không phải là bàn chuyện thông gia với hắn, mà là thể hiện sức mạnh của vương quốc." Quân sư trên mặt bắt đầu lộ ra nụ cười đã có tính toán từ trước: "Chúng ta phải để hắn thấy được thực lực cường đại của vương quốc. Phải để hắn hiểu rằng, một vạn kỵ sĩ Hoàng Kim không đáng để ỷ lại." "Vậy vị thần kia thì sao?" Công chúa Ngả Bích Tạp sắc bén chỉ ra vấn đề lớn nhất. "Thần?" Quân sư cười lạnh: "Thần không thể bảo vệ hắn cả đời, điểm này. Ta tin rằng hắn phải hiểu rõ hơn bất kỳ ai, bằng không tại sao hắn lại muốn nắm toàn quyền gia tộc Khải Lôi Trát? Chúng ta phải cho hắn biết, vương quốc Khôi Bắc Khắc mới là đối tượng hợp tác tốt hơn Khải Lôi Trát. Gia tộc Khải Lôi Trát có thể cho hắn cái gì? Cho dù hắn nắm trong tay gia tộc Khải Lôi Trát, thì cũng chỉ có được lợi ích kinh tế mà thôi, gia tộc Khải Lôi Trát từ xưa đến nay đều nổi danh về thương mại. Chỉ có tiền không thể xây dựng hoặc phục hưng một gia tộc đã suy tàn, chỉ có lực lượng cường đại mới là căn bản của mọi thứ. Vì vậy vị thần kia mới giúp nâng cao sức mạnh cho rất nhiều người đến cấp hoàng kim. Chúng ta chỉ cần thể hiện được thực lực vương quốc. Cái gì quan trọng cái gì không quan trọng, tự nhiên hắn sẽ rõ." Công chúa Ngả Bích Tạp giật mình, không khỏi gật đầu. "Nếu như vậy, phát lệnh, triệu tập quân đội!" Bối Tạp Nô đứng dậy, không còn vẻ do dự thấp thỏm lúc trước: "Triệu tập đệ nhất kỵ sĩ đoàn, triệu tập trưởng lão đoàn Hoàng gia, triệu tập kỵ sĩ đoàn huyết sư tử!" Ba loại sức mạnh, chính là lực lượng cường đại nhất của vương quốc Khôi Bắc Khắc. Mặc dù Khôi Bắc Khắc có hàng triệu binh lính, nhưng những lực lượng thật sự mang tính trụ cột thì vẫn là ba loại này. Cho dù phần lớn quân đội của Khôi Bắc Khắc bị quân địch tiêu diệt, chỉ cần một trong ba lực lượng này còn tồn tại, thì không ai dám nói rằng đã đánh bại Khôi Bắc Khắc. Trong đó rõ ràng nhất, chính là trưởng lão đoàn Hoàng gia. Đây là một lực lượng luôn ẩn mình, trong lịch sử vương quốc Khôi Bắc Khắc đã trải qua rất nhiều lần nguy cơ, nhưng vẫn chưa từng dùng đến lực lượng này. Bởi vì, nó chính là lá chắn và mũi mác cuối cùng của vương quốc. Chỉ cần có nó, vương quốc Khôi Bắc Khắc dù trong hoàn cảnh nào cũng có thể quật khởi. Bối Tạp Nô đem cả trưởng lão đoàn Hoàng gia kéo ra, chứng tỏ ông đã quyết tâm. Bất luận thế nào, họ cũng không muốn làm kẻ thù với ta. Bối Tạp Nô lo lắng điều gì ta đều không rõ. Ta chỉ thấy được các khả năng trong tương lai. Ví dụ như, họ đang chuẩn bị dùng chiêu trò thông gia để thu phục ta. Thật mà nói. Ta cũng không phản đối việc đó. Dù sao đi nữa, công chúa Ngả Bích Tạp cũng là một mỹ nhân. Nếu họ sẵn sàng đưa một mỹ nhân như vậy vào lòng ta, thì sao ta lại không làm chứ? Sáng sớm hôm sau, công chúa Ngả Bích Tạp liền chạy đến chỗ ở của ta, nói là muốn đưa ta đi dạo ngắm cảnh đế đô Khôi Bắc Khắc. Ta biết ý nàng, chẳng qua là muốn tránh cho ta phát giác Bối Tạp Nô đang triệu tập quân đội mà thôi. Ai, ta thấy thật buồn cười, như vậy là, thật có thể che mắt được nhờ vào một người phụ nữ? Lại nói... Vẫn là sự chênh lệch đẳng cấp quá lớn! Mấy lão già đó dù rất lợi hại, thậm chí liên thủ còn có thể đẩy lui được Lang Vương và Bát Tỉnh Chân Phù, nhưng trước mặt ta, bọn họ vẫn chỉ là tép riu thôi.
Nếu không phải nơi này là Hắc Ám Chí Cao Thần tự mình chưởng khống thế giới, ta đâu còn phải phiền phức bày trò thủ đoạn như vậy? Đã sớm trực tiếp gi·ế·t xông vào. Có mỹ nữ cười nói tự nhiên ở bên cạnh bầu bạn nói chuyện, cũng là một việc rất thoải mái. Ta cả ngày cùng công chúa Ngả Bích Tạp đi loanh quanh, tuy hơi nhàm chán nhưng cũng thích thú. Về đến nơi ở, ta bất ngờ phát hiện cô bé Khấu Dạ Tuyết thế mà đang chờ ta, điều này khiến ta không khỏi có chút kỳ lạ. Cô bé này chẳng phải cảm thấy ta đang cướp đoạt sản nghiệp gia tộc nàng sao? Sao lại đến tìm ta? Thật sự rất kỳ lạ nha! Công chúa Ngả Bích Tạp vừa thấy Khấu Dạ Tuyết, vẻ mặt không tự chủ được lộ ra chút căng thẳng, kéo tay ta cũng theo bản năng gấp gáp mấy phần. Tất cả điều này đều thu hết vào mắt ta, không khỏi cảm thấy có chút thỏa mãn cái thú vui xấu xa của mình. "Tộc trưởng đại nhân đến đây, có gì chỉ giáo?" Tuy ta chỉ là một học sinh cấp ba đã ch·ế·t, nhưng kiếp trước ta là đại ác ma gây long trời lở đất các thần hệ, cái này rối tinh rối mù, tựa hồ cũng viết nên chuyện thường. Khấu Dạ Tuyết cắn chặt môi, liếc nhìn công chúa Ngả Bích Tạp: "Không có gì, chỉ là... chỉ là... lâu rồi không gặp, dạo này ngươi có khỏe không?" Ta hiểu rõ tâm tình phức tạp của Khấu Dạ Tuyết, nhưng hiện tại ta không có tâm trí để ý tới nàng. Bây giờ ta đang phải đối mặt với khảo nghiệm sinh t·ử, nào còn tâm tình đi quản cái khác? Ở cùng công chúa Ngả Bích Tạp là vì ly rượu thứ tư, nếu không đã sớm không thèm để ý đến nàng, đi khắp thế giới tìm rượu ấm và Phan Ly Nhi rồi. Vừa nghĩ đến Phan Ly Nhi, tâm tình ta cũng có chút ảm đạm, theo bản năng nhìn thoáng qua Ngả Bích Tạp. Trong tay nàng, có ba lưỡi đao thần thương của Phan Ly Nhi! Khấu Dạ Tuyết vội vàng rời đi, công chúa Ngả Bích Tạp cũng đi theo. Chỉ trước khi đi lại ném cho ta một câu: "Phụ vương mời ngài ngày mai cùng tham gia nghi thức duyệt binh hoàng gia. Vương quốc Khôi Bắc Khắc chúng ta sẽ bắt đầu cuộc chiến thống nhất vĩ đại toàn bộ bắc hoàng Kim Đại lục, gia tộc Khải Lôi Trát đầu tư, chắc chắn có sự bảo hộ đáng tin cậy, điểm này ngày mai ngài sẽ rõ vào lúc duyệt binh." Ta chỉ gật đầu, hoàn toàn không nghĩ nhiều. Duyệt binh ư! Trước kia ta trên Địa Cầu chỉ là một học sinh cấp ba đã c·h·ế·t, duyệt binh thức kiểu hùng vĩ thế này, ta chỉ có thể xem trên màn hình TV, không ngờ có ngày cũng được đứng trên đài cao kiểm duyệt quân đội, có vẻ là một việc rất thoải mái nha! Vậy... Ngày mai ta có phải cũng nên vẫy vẫy tay, hô lớn một tiếng "Các đồng chí vất vả" không? Thật đúng là một vấn đề khiến người đau đầu nha! Mang theo vấn đề như vậy, ta trằn trọc trên gi·ường mãi không ngủ được, ngay cả Lilith cũng nhận ra ta khác lạ, cho rằng ta đang lo lắng điều gì. Giọng cô ấy rất dịu dàng. Sáng hôm sau trời vừa sáng, công chúa Ngả Bích Tạp đã đích thân dẫn đội vệ binh lái xe ngựa sang trọng đến đón ta. Thật kỳ lạ, hoàng Kim Đại lục là một thế giới văn minh ma pháp, bọn họ cũng có các loại xe lửa ma pháp, sao lại dùng loại xe súc vật kéo lạc hậu này? Công chúa Ngả Bích Tạp đưa ta đến hoàng cung, chứ không phải quảng trường như ta tưởng tượng. Ta không có hứng thú nói nhảm nhiều với lão quốc vương Bối Tạp Nô, thái độ của ta thậm chí khiến đám thị vệ kia nổi cáu vì ta đã quên hành lễ với lão già kia! Nhưng cái này thực sự không trách ta được, ta là thần, hơn nữa rất có thể sẽ trở thành một trong các Chí Cao Thần hệ Hắc Ám cai quản hoàng Kim Đại lục này, bảo ta đi hành lễ với một phàm nhân thế này sao? Không phải là nằm mơ, kể cả là Thánh tổ Bàn Cổ ta cũng không đi hành lễ. Nhưng Bối Tạp Nô lại không để ý thái độ ngạo mạn của ta. Đương nhiên, không phải hắn biết thân phận của ta mà vì thực lực của ta quá lớn. Không cần vì chút chuyện nhỏ nhặt mà làm tổn hại hòa khí. Bối Tạp Nô gặp ta tại thư phòng, người ở đây cũng không nhiều, nhưng đều là những quyền quý của vương quốc Khôi Bắc Khắc. Trong lòng ta biết chuyện gì xảy ra nên cũng chỉ nhìn ngó xung quanh, rồi yên lặng ngồi xuống ghế đợi Bối Tạp Nô đưa ra mồi nhử. Kỳ lạ là, Bối Tạp Nô vừa chào hỏi ta xong đã viện cớ sắp xếp duyệt binh rồi dẫn cả đám người đi hết, chỉ có vị đại thần tài chính Khắc Vĩ Đa ở lại bầu bạn với ta. "Vương Lân các hạ anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ mà đã trở thành cường giả cấp hoàng kim, hơn nữa còn có tình hữu nghị sâu sắc với gia tộc Khải Lôi Trát, đúng là tấm gương của lớp trẻ!" Khắc Vĩ Đa nhảy ra trước nhất, nói một tràng nịnh nọt. "Đâu có đâu có, ta cũng chỉ là người bình thường thôi, ngài quá khen rồi!" Thái độ của ta, tự mình cảm thấy là rất khiêm tốn. "Vương Lân các hạ nhìn tuổi có vẻ còn trẻ, không biết đã thành thân chưa?" Khắc Vĩ Đa nháy mắt, nhanh chóng vào đề. "Tổ tiên chưa phục hưng, lấy gì để dựng gia thất?" Ta lại một lần nữa nói rõ mục tiêu của mình. "Cái này... chấn hưng tổ tiên dĩ nhiên rất quan trọng, nhưng chuyện cá nhân cũng nên suy nghĩ chút!" Khắc Vĩ Đa giả bộ khuyên nhủ. "Đại nhân Khắc Vĩ Đa quan tâm, làm tại hạ thật sự cảm động!" Ta dứt khoát đánh trống lảng. Hừ hừ, xem ta là một học sinh cấp ba đã c·h·ế·t dễ ức hiếp hả? Mấy lời này, ta cũng biết nói! Khắc Vĩ Đa khựng lại một chút, sau đó đi thẳng vào vấn đề chính: "Quốc vương bệ hạ rất thưởng thức các hạ, cố ý muốn gả công chúa cho ngài, không biết ý của ngài thế nào?" Ta há hốc mồm, ra vẻ kinh hãi. Vừa định lên tiếng thì Khắc Vĩ Đa lại nhanh lời hơn: "Dĩ nhiên, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của các hạ, ngươi cứ suy nghĩ cân nhắc kỹ càng, không cần vội trả lời ngay." Ta hiểu ý của Khắc Vĩ Đa, đó là muốn ta cân nhắc kỹ lợi hại trong chuyện này. Nhưng... sao lại nói như vậy nhỉ? Thật khiến người khó hiểu! Không để cho ta nghĩ nhiều, công chúa Ngả Bích Tạp như thể không biết Khắc Vĩ Đa vừa nói gì với ta, đẩy cửa bước vào: "Vương Lân, duyệt binh sắp bắt đầu rồi, xin cùng ta tiến đến, xem uy phong binh lực của Khôi Bắc Khắc!" Ta cười nhạt một tiếng, đã có chút hiểu ra ý của Khắc Vĩ Đa. Hiển nhiên, vương quốc Khôi Bắc Khắc đang muốn ra oai phủ đầu, để ta không dám từ chối đề nghị thông gia! Tiếc rằng họ vẽ rắn thêm chân, vốn dĩ không cần như vậy, có mỹ nữ đưa đến tận tay, sao ta lại không muốn chứ? Tú Lỵ Nhi vẫn luôn la hét trong cái danh sách 'Mỹ nữ cần cất chứa' là muốn tăng thêm sắc màu mới đó thôi! Lại cưỡi chiếc xe ngựa sang trọng, thay vì dùng xe lửa ma pháp thông dụng của hoàng Kim Đại lục. Tiếng vó ngựa vang vọng một hồi mới tới một quảng trường khổng lồ. Phía đông quảng trường là một loạt doanh trại kéo dài không dứt, có vẻ như là để duyệt quân đội. Điều này khiến ta hơi không thoải mái, khi còn trên Địa Cầu xem duyệt binh thì đâu có cái kiểu doanh trại chắn tầm mắt như thế này đâu. Nhưng... nơi này không phải Địa Cầu, mà thôi thì ta cũng được coi là khách quý đặc biệt của họ, điều này khiến tâm lý của ta cân bằng lại đôi chút. Tiếng kèn vang lên, tiếng vó ngựa dồn dập. Đội xuất hiện đầu tiên là kỵ binh đoàn đệ nhất vương quốc Khôi Bắc Khắc, người chỉ huy của bọn họ là cường giả đỉnh cao của hoàng Kim Đại lục, Longinus, toàn thân tự nhiên tràn đầy khí phách hiên ngang. Nhưng điều làm ta kinh ngạc chính là, ta cảm nhận được từ đội kỵ binh này một luồng sát khí hung bạo. Thông thường, kiêu hãnh sẽ gây ra sự nóng nảy, hống hách nhưng từ quân đội này, ta lại thấy một loại kiêu hãnh không bình thường. Đó là loại kiêu hãnh sẵn sàng hy sinh tất cả vì vinh quang của quân đoàn! Lòng ta bất giác nặng trĩu. Một đội quân chân chính, tuyệt không thể so sánh với cái gọi là quân đội của gia tộc Khải Lôi Trát. Quân đội gia tộc Khải Lôi Trát, dù đã được Lang Vương rèn giũa, còn nhận được 'Thiên Đường chi thư', để họ đạt đến cấp hoàng kim, dù sức mạnh cá nhân rất mạnh, nhưng so với một đội quân chân chính, đặc biệt là một đội quân kỷ luật như trước mắt thì họ vẫn thiếu một chút gì đó. Thiếu đi sự quyết tử, sự bảo vệ tín ngưỡng và vinh quang của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận