Ác Ma Đảo

Chương 187: Lâm thời bổ nhiệm đội trưởng

Chương 187: Lâm thời bổ nhiệm đội trưởng Hiện tại ta vẫn chưa thể chế tạo ra vong linh bảo vật cấp bảy, trong tay chỉ có hai món vong linh bảo vật cấp bảy. Hoàng Kim Công Chúa thì không thể mang ra chiến đấu, hay nói đúng hơn là không thể sử dụng trong các trận chiến quy mô nhỏ. Có lẽ trong các trận hải chiến lớn, Hoàng Kim Công Chúa sẽ có uy lực thần kỳ, nhưng hiện tại không phải lúc để nó thể hiện sức mạnh trên chiến trường. Vong Linh Hoàng Long Thương là tác phẩm ta cải tạo lại từ Roger. Để tự mình chế tạo vong linh vũ khí cấp bậc này thì có hơi vượt quá khả năng, đã mất đi Tử Vong Hô Hấp khiến thực lực của ta hao tổn, gần như đã đạt tới cảnh giới vô danh võ công tâm pháp đột phá tới Đại Bàng Tiêu Dao Quyết.
"Xem ra phải nghĩ cách tìm lại hai thanh ma pháp kiếm, có lẽ ta có thể cảm ứng được sự tồn tại của Tử Vong Hô Hấp."
Trước kia, ta không làm được những chuyện khoa trương như vậy, nhưng khi võ công của ta đột phá đến Tiên Thiên, giác quan thứ sáu vẫn luôn được đồn đại là bắt đầu thức tỉnh, có năng lực kỳ dị, đã vượt ra khỏi phạm vi võ công. Nó giống như Cổ Tuân từng nói, đây đã là cảnh giới nhập đạo. Võ cực thiên đạo!
Tử Vong Hô Hấp là do chính tay ta tạo ra, nên khi nhắm mắt lại và cố gắng cảm nhận sự tồn tại của nó, ta nhanh chóng mơ hồ phát hiện ra phương hướng của chúng. Một luồng đang hướng về phía Đông Nam và càng lúc càng xa, còn một luồng lại càng ngày càng gần.
"Có người mang theo nó và đang truy đuổi chúng ta!"
Khi cảm nhận tỉ mỉ, ta phát hiện một luồng Tử Vong Hô Hấp đang ngày càng đến gần. Tốc độ của nó còn nhanh hơn cả ma pháp phi hành khí. Điều này chứng tỏ người sở hữu thanh ma pháp kiếm kia có thực lực rất kinh khủng, chưa kể đến việc làm sao hắn có thể di chuyển nhanh như vậy. Chỉ nói việc người này dám một mình truy đuổi đội quân của chúng ta đã đủ để coi hắn là kẻ tài cao gan lớn.
"Ta phải cho hắn một đòn h·u·n·g á·c để lấy lại Tử Vong Hô Hấp của ta!"
Lặng lẽ thả ra Minh giới Huyễn Điệp, giác quan thứ sáu của ta chưa khoa trương đến mức nhìn thấy được mọi thứ. Ta mượn quân đoàn Minh giới Huyễn Điệp để quan sát thực lực của kẻ địch bí ẩn này, đồng thời xem xét nên ra tay như thế nào.
Từng con Minh giới Huyễn Điệp xuyên qua ma pháp phi hành khí và bay về phía sau. Ít nhất có bốn người đột nhiên nhìn về phía ta, hiển nhiên đã cảm nhận được khí tức của Minh giới Huyễn Điệp. Ta âm thầm tặc lưỡi, bỏ qua sự khinh thường với các thành viên kỳ cựu của Phong Ma dong binh đoàn. Có lẽ ta thật may mắn khi học được các năng lực hoa văn phong phú và thực lực tăng lên cực nhanh, nhưng trên nhiều phương diện, so với đám lính đánh thuê già dặn này, ta vẫn còn non nớt.
Phỉ Ti Hi Nhĩ liếc nhìn, rồi thu hồi ánh mắt. Sau khi sắp xếp xong kế hoạch chiến lược tiếp theo, nàng trầm ngâm một lát rồi đột nhiên lớn tiếng nói: "Hiện tại là thời khắc nguy hiểm nhất của dong binh đoàn. Ta muốn thông qua một quyết định bổ nhiệm lâm thời, tạm thời không thể trưng cầu thêm ý kiến của nhiều người. Nhưng nếu bây giờ có ai phản đối thì có thể xem xét để đưa vào danh sách bổ nhiệm chính thức sau này."
Câu nói này của Phỉ Ti Hi Nhĩ có âm lượng khá lớn, hơn hai mươi người trên phi hành khí đều nghe thấy. Tề Cách Na hiển nhiên đã biết trước dự định của Phỉ Ti Hi Nhĩ, nàng đứng thoải mái bên cạnh Phó đoàn trưởng đại nhân. Rõ ràng nàng ủng hộ quyết định bổ nhiệm này.
Mỗi lần Phong Ma dong binh đoàn điều động nhân sự đều là một sự việc quan trọng trong nội bộ. Nó phải trải qua một quy trình dân chủ phức tạp. Bởi vậy, việc Phỉ Ti Hi Nhĩ tuyên bố như vậy, rõ ràng đã được tính toán kỹ lưỡng và đã chuẩn bị cho việc mọi người phản đối.
Những người trong ma pháp phi hành khí này chiếm gần một phần tư số thành viên chính thức của Phong Ma dong binh đoàn, được coi là nền tảng dân chủ khá lớn. Khi nghe Phỉ Ti Hi Nhĩ có bổ nhiệm nhân sự mới, họ đều dồn mười hai vạn phần tinh thần vào chuyện này.
"Vương Lân! Mặc dù là thành viên mới gia nhập dong binh đoàn, nhưng trong trận chiến lần này hắn đã thể hiện rất xuất sắc. Liên tiếp đánh úp Thung Lũng Phi Miêu, giải cứu chiến đấu phân đội của Tác Chiến Bộ, còn giúp ta giải cứu những chiến sĩ bị nặc khách nhân bắt làm tù binh. Ta tuyên bố sẽ đưa hắn vào danh sách những người được lựa chọn cho chức đội trưởng của ba chiến đấu đoàn đội thuộc bộ hậu cần. Lần này chúng ta tổn thất khá nhiều chiến sĩ ưu tú, ba chiến đấu đoàn đội của bộ hậu cần càng bị t·h·ươn·g vong t·h·ả·m trọng. Đồng thời, ta đề nghị tất cả nhân viên hậu cần trên chiếc phi hành khí này tạm thời thuộc quyền chỉ huy của Vương Lân!"
Ngạc nhiên nhất với quyết định bổ nhiệm này chính là ta. Phong Ma dong binh đoàn được chia thành các chiến đội lớn nhỏ khác nhau. Các chiến đấu đoàn đội này đều có chỗ trực thuộc, ví dụ như chiến đấu đoàn đội ban đầu của chúng ta, đội trưởng là Cao Bách, người phụ trách hậu cần và huấn luyện là Cổ Nhã Lệ. Chúng trực thuộc vào bộ liên lạc, trên danh nghĩa thì Mỹ Thụ là cấp trên trực tiếp của chúng ta.
Bây giờ ta lại tách khỏi đoàn đội ban đầu và chuyển sang bộ hậu cần để làm đội trưởng. Tuy xem như thăng chức, nhưng vừa nghĩ đến việc sau này phải đối mặt với cái tên mập chết bầm lúc nào cũng cười như trộm cắp, chứ không phải đại mỹ nhân ôn nhu tao nhã như Mỹ Thụ, trong lòng ta thật sự không thấy vui vẻ gì.
"Ta mới gia nhập Phong Ma, hình như lập tức đi làm đội trưởng không quá hợp lý thì phải? Phó đoàn trưởng đại nhân có lẽ nên suy nghĩ thêm một chút!"
Lời phản đối của ta vừa dứt thì liền nghe thấy những tiếng đồng ý thưa thớt vang lên:
"Chúng ta không có vấn đề gì, đồng ý để Vương Lân làm đội trưởng."
"Đề án của Phó đoàn trưởng, mấy người chúng tôi không có ý kiến phản đối. Dù sao đây cũng là chuyện của bộ hậu cần!"
"A! Vương Lân, ta biết ngay tiểu tử ngươi có tiền đồ mà, ta vẫn chưa lăn lộn được tới chức đội trưởng đây này..." Người lải nhải này chính là gã da đen Benjamin.
Trong ma pháp phi hành khí lại vang lên một tràng âm thanh đồng ý, không nghe thấy bất kỳ ý kiến phản đối nào. Điều này khiến ta, người duy nhất phản đối, lúng túng không nói nên lời. Nếu ta tiếp tục kiên trì thì có vẻ hơi giả tạo, nhưng ta thực sự không muốn làm cái chức đội trưởng này. Vừa rồi, những người đồng ý ta làm đội trưởng đều là đám người xác ướp quấn băng vải. Ta thậm chí còn không phân biệt được họ là nam hay nữ. Nói cách khác, việc ta lên làm đội trưởng đồng nghĩa với việc phải làm bảo mẫu cho một đám người lớn. Đó là một công việc tương đối chẳng có chút uy phong nào.
"Cái gì mà đội trưởng? E là chỉ muốn lợi dụng ta làm công nhân tình nguyện miễn phí để hầu hạ đám thương binh này thôi! Chờ đến khi vết thương của bọn họ lành lại thì chức bổ nhiệm lâm thời này đương nhiên cũng sẽ bị hủy bỏ, rồi ta lại phải xám xịt quay lại làm một đội viên bình thường."
Phỉ Ti Hi Nhĩ tuyên bố xong và thấy không ai phản đối thì bắt đầu bố trí một cuộc chiến đấu. Ta không chút ngạc nhiên khi bị giao nhiệm vụ bảo vệ tân binh. Trong số các thành viên bị nặc khách nhân đóng đinh vào cọc sỉ nhục có hơn một nửa là người của bộ hậu cần. Kim Bình Nam và Ôn Xích Hổ, những người vốn cùng một đội với ta, đã không may bị nặc khách nhân chém đứt đầu trong trận chiến kia. Lúc đó, ta không kịp cứu viện, giờ nghĩ lại có chút buồn bã. Dù không phải là đồng đội thân thiết gì, dù sao cũng coi như là người quen.
Bị sự bổ nhiệm lâm thời này làm cho sốc, trong chốc lát ta đã quên mất việc phía sau chúng ta còn một đại địch đang theo đuôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận