Ác Ma Đảo

Chương 1: Lần thứ nhất chứng kiến giết người hiện trường

Chương 1: Lần đầu chứng kiến hiện trường giết người "Diệp Anh, hắn sẽ không thích ngươi, ngươi làm gì cứ phải để mắt đến nàng?" Trong lòng ta không biết tự nhủ mấy chục lần, nhưng vẫn cứ không nhịn được mà chờ nàng trên con đường này, đây là lần thứ chín mươi tám ta đợi Diệp Anh trên đường về nhà. Là một kẻ ngốc trên tình trường, ta chỉ hiểu cái biện pháp ngốc nghếch này để theo đuổi nữ sinh. Ta năm nay học lớp mười, hầu như ngay lần đầu nhìn thấy Diệp Anh lớp sáu, ta đã thích nàng, bỏ ra hơn một học kỳ theo đuổi nàng nhưng tiến triển quá ít, thậm chí còn gây ra nhiều tác dụng ngược. So với việc đó, Diệp Anh thường xuyên thay đổi đường về nhà, khiến ta đợi không ít thời gian."Haiz, gần chín giờ rồi, vẫn là nên về nhà thôi." Ta xoa xoa cái đùi sắp tê rần, đang định rời khỏi chỗ khuất thì đột nhiên mấy nam tử với tiếng bước chân dồn dập xông vào con hẻm nhỏ nơi ta ẩn nấp. "Phương Bách Xuyên, nếu ngươi không giao thứ đó ra, hôm nay sẽ chết ở đây!" Nghe được câu này, ta lập tức run rẩy cả người, không dám nhúc nhích nửa phần."Ta gặp phải bọn lưu manh giết người!" Tựa hồ để xác nhận suy nghĩ này của ta, mấy nam tử sau khi cãi cọ, rất nhanh liền động tay đánh nhau, hơn nữa bọn họ dường như có chút kỹ năng chiến đấu, còn kịch liệt và đặc sắc hơn trên phim ảnh, ta vụng trộm xem mà đã mắt. Đến khi một người mặc âu phục đen ngã xuống cạnh ta, hai mắt trợn trừng nhìn lên trời, yết hầu bị người cắt, một vũng máu phun ra ngay bên cạnh, ta mới bắt đầu rùng mình."Những người này thật sự giết người!" Lần đầu nhìn thấy người chết, tay chân ta đều bị dọa đến không thể cử động. Mắt ta dán chặt vào một cây đoản đao trong tay người chết."Bọn họ có thể sẽ giết người diệt khẩu không? Hy vọng bọn họ không phát hiện ra ta! Mẹ kiếp, đáng lẽ không nên theo đuổi Diệp Anh, nếu bây giờ ta ở nhà, làm sao có chuyện gặp phải chuyện này!""Phương Bách Xuyên, công phu của ngươi không tệ, không hổ là đặc công xuất thân, trước đây anh em không biết ngươi là nội ứng, vẫn rất khâm phục ngươi. Nhưng hôm nay ngươi hết đường sống rồi. Đồ vật ở đâu? Nói mau!" Cái tên không may bị truy sát kia, mặc dù giết bốn người, nhưng bản thân cũng bị chém đến bê bết máu me khắp người, nhìn không ra hắn là cảnh sát, nhưng ta đoán mình không thể trông chờ vào vị cảnh sát thúc thúc này cứu được ta, chính hắn còn đang cần người cứu mà. "Phủ Đầu, ngươi trong tổ chức luôn luôn là một nam tử hán. Cho ta thống khoái đi, ta tuyệt đối không giao thứ này cho ngươi!" "Hừ, Phương Bách Xuyên, không có thứ đó, Quan gia nhất định sẽ giết chúng ta, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?" Tên được gọi là Phủ Đầu kia mặt hung ác, vẫy tay, hai tên sát thủ còn lại liền mỗi người một đao chém vào hai chân của tên Phương Bách Xuyên kia, sau đó bắt đầu lục soát người hắn. Phương Bách Xuyên đau đớn tột cùng, không ngừng gào thét nhỏ, lăn lộn trong con hẻm. Hai tên hắc y nhân nhất thời không giữ được Phương Bách Xuyên, tiến lên mấy bước, liền ngay lập tức phát hiện sự tồn tại của ta."Phủ Đầu ca, có một đứa bé!" Phương Bách Xuyên nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của ta, vừa định hét lớn bảo ta chạy, thấy Phủ Đầu chặn lối ra của con hẻm, lập tức lộ ra vẻ bất lực. Hắn biết ta không thể nào trốn thoát khỏi tay Phủ Đầu. "Giết luôn đi!" Nghe thấy mệnh lệnh lạnh lùng đó, ta sợ hãi đến dựng cả tóc gáy, đang định hét lên thì đột nhiên nghe Phương Bách Xuyên quát nhỏ: "Mau nuốt cái này vào, nhớ kỹ gặp người của chúng ta thì nói cho họ biết Quan gia là..." Còn chưa chờ ta kịp phản ứng, miệng ta đã bị Phương Bách Xuyên nhét vào một vật, và khi hai tên áo đen cùng tên gọi Phủ Đầu kia, mặt đầy vẻ kinh hoàng lao về phía ta, trên người ta bỗng bừng lên ánh sáng trắng, sau đó cứ như vậy biến mất trong không khí đêm tối. Phủ Đầu lập tức đỏ mắt, tràn đầy tơ máu, giận dữ hét lớn: "Phương Bách Xuyên, tao giết mày!" Hai tên áo đen cũng không biết chuyện gì, nhìn Phủ Đầu nhỏ giọng hỏi: "Phủ Đầu ca, chúng ta phải làm gì bây giờ, Quan gia sẽ không tha cho chúng ta đâu!" Phủ Đầu không nói lời nào, đoạt lấy đao của một tên thủ hạ, hung hăng đâm vào ngực Phương Bách Xuyên. Giọng hắn giận dữ mắng: "Mày có biết không, cũng tại mày, tao không còn đường trở về. Quan gia sẽ ra lệnh tiêu diệt chúng ta!" Phương Bách Xuyên tựa hồ muốn nói gì, nhưng vẻ mặt ảm đạm, chỉ có thể gượng gạo nở một nụ cười, liền nghiêng đầu tắt thở. "Mẹ kiếp, mày chết thật sảng khoái!" Sau khi đứng dậy lùi lại một bước, Phủ Đầu đột nhiên thân thể loạng choạng sang trái sang phải, hai tên thủ hạ của hắn lập tức lộ vẻ mặt không thể tin, từ từ ngã xuống đất. "Hai thằng ngốc các người, thay vì chết dưới tay Quan gia, chi bằng tao giúp chúng mày giải thoát còn hơn. Mất thứ đó rồi, Quan gia nhất định sẽ không tha cho bất cứ ai biết chuyện này đâu!" Buông con dao xuống, Phủ Đầu không thèm quan tâm đến hai tên thủ hạ đang trào máu ở ngực, cởi bộ âu phục trên người, lau sạch vết máu trên tay, sải bước xoay người rời đi. "Đây là ta chết rồi sao? Hay là...?" "Chào mừng đến với đảo Ác Ma, đây là Ác Ma Chi Thư của ngài, xin hãy cầm cẩn thận. Ngài là vị khách thứ 16.821 của chúng ta theo quy tắc của đảo Ác Ma, ngài sẽ có phần thưởng đấy ạ!" Còn chưa chờ ta nghĩ rõ mọi chuyện, một giọng nói dễ nghe du dương vang lên bên tai. Cùng lúc đó một bộ sách lớn dày cộp tựa như từ điển, đập thẳng vào gáy ta, đồng thời làm ta ngã nhào trên mặt đất. Khi ta ngồi dậy được, cắn răng hết sức đẩy quyển sách to nặng có thể xem như vũ khí này ra, thì thấy một quyển sách bìa làm từ da dê thượng hạng, vẽ hình ngôi sao năm cánh, bên trong ngôi sao năm cánh là hình Bát Quái Thái Cực nhỏ cổ quái. Rồi bìa sách từ từ lật ra sau, một cô gái dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, hoạt bát đáng yêu, từ trang đầu của cuốn sách xuất hiện, cười rạng rỡ nói chuyện với ta, cô mặc một bộ trang phục siêu gợi cảm mà không cô gái nào trong đời thực dám mặc. Chiếc váy ngắn đến mức quần lót cũng không che hết được, để lộ những đường cong mơ hồ. Áo lót nhỏ chỉ che được phần ngực quan trọng nhất, một mảng lớn da thịt trắng nõn hiện rõ trước mắt. Ngoài ra, chỉ có đôi tất dài là coi như bình thường, nhưng nó lại có nhiều chỗ hở rất hoa văn, những ngón chân nhỏ nhắn xinh xắn như ẩn như hiện. Điều đáng kinh ngạc nhất không phải là những thứ này, mà là đôi cánh nhỏ đáng yêu sau đầu cô gái, khiến cả người cô lơ lửng cách trang sách khoảng mười mấy centimet. Ta đầu tiên là ngây người ra, đến khi não bộ khôi phục khả năng suy xét, thế mà lại ngơ ngác hỏi một câu chẳng ăn nhập: "Tại sao con số mười sáu ngàn tám trăm hai mươi mốt lại có phần thưởng, nó có gì đặc biệt đâu chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận