Ác Ma Đảo

Chương 155: Thủy Tinh Đảo

Chương 155: Đảo Thủy Tinh
Nhìn thấy chữ viết trên bàn đá, ta rốt cuộc hiểu ra, lần này không thể mang đi, bởi vì sáu con viên hầu này chính là người bảo vệ hòn đảo vô danh này, chúng không được giải thoát thì hệ thống điều khiển của hòn đảo không thể kích hoạt. Muốn có được quyền quản lý hòn đảo vô danh, ta nhất định phải để sáu tên viên hầu thủ vệ này được tự do.
Tay ta đặt lên bàn đá, vô số ánh sáng hội tụ về phía ta, cảnh tượng kỳ dị này khiến Quan Linh trợn mắt há hốc mồm. Chờ sức mạnh từ sáu trụ đá trong cơ thể ta kết thành một khối, thì sáu tượng viên hầu với hình dạng khác nhau từ đỉnh cột đá biến mất.
Hoàn thành quy trình cần làm, trong tay ta xuất hiện một tấm thẻ màu đỏ, là không gian thẻ cấp bảy. Ta đã có được quyền quản lý cấp ba của hòn đảo này, có thể phong bế toàn bộ hòn đảo, làm nó biến mất khỏi mặt biển, hòn đảo này vốn dĩ không có tên, vậy nên ta có quyền đặt tên cho nó.
"Vương Lân rốt cuộc ngươi đã làm cái gì vậy? Sao ta thấy ngươi càng ngày càng thần bí!"
Dưới sự truy hỏi của Quan Linh, ta thoáng giải thích về chuyện không gian thẻ, nàng lập tức mừng rỡ, đề nghị: "Đảo nhỏ tư nhân à, cha ta cũng có hai cái, nhưng lại không cho ta lên chơi. Hay là ngươi đặt tên là đảo Thủy Tinh đi? Sau này ta sẽ thường xuyên lên chơi."
"Đảo Thủy Tinh? Cái tên này nữ tính quá đấy, nhưng mà, ta không quan trọng, tên chỉ là một danh xưng mà thôi."
Ngay khi ta nắm giữ hòn đảo này, ta có được quyền chỉ huy toàn bộ sinh vật trên đảo, ngoài sáu viên hầu thủ vệ, đảo Thủy Tinh còn có một lượng ma thú tương đối lớn, bao gồm loại đại điểu màu đen đã tấn công ta và Quan Linh, lần trước bị chúng ta dẫn dụ đến rồi không quay về đảo, và một bầy nhỏ chim lôi điện từ Ma giới. Cùng với các ma thú sống trên biển đảo với hình dạng muôn hình vạn trạng, phần lớn là loài chim.
Ngoài ra, những ma thú ở khu vực biển cách đảo Thủy Tinh hai trăm km cũng trở thành lực lượng bảo vệ đảo Thủy Tinh, trong đó có vài con hải thú vô cùng mạnh mẽ.
Ta là người quản lý đầu tiên của đảo Thủy Tinh, chỉ cần có được thông tin trong mật thất là có thể làm chủ hòn đảo, nhưng nếu có người khác nhòm ngó hòn đảo này, thì phải đánh bại sáu con viên hầu thủ vệ, đồng thời đánh bại ta thì mới cướp được quyền quản lý.
Khi ta và Quan Linh rời khỏi mật thất dưới lòng đất, ra khỏi hang bảo tàng, sáu con linh hầu hung dữ với hình dáng khác nhau đã đứng ngoài cửa hang chờ đợi, hai con Hữu Dực Ma Viên và bạch sắc cự viên vừa đánh nhau một trận, lông trên người có hơi rối bù, nhưng lại đều không bị thương, xem chúng đánh nhau ầm ĩ như vậy, nhưng vẫn là giữ sức, không giống như là giao chiến sinh tử.
Một Hầu Vương mặc áo giáp đồng uy vũ. Đầu tiên nó hướng ta thi một lễ nghi cổ xưa, trầm thấp gầm lên và nói: "Ta là Hầu Vương Mã Vũ, người bảo vệ hòn đảo! Người quản lý, ngài có gì phân phó không?"
"Ta muốn đóng cửa hòn đảo, ở trên đảo tu luyện một thời gian, không biết các ngươi có thể chỉ cho ta vài kỹ xảo chiến đấu được không?"
Bản lĩnh của sáu viên hầu thủ vệ này có ghi chép trên bàn đá tròn, lai lịch của chúng khá thần bí, tựa như đến từ các đại lục khác nhau. Hầu Vương Mã Vũ võ công xuất thần nhập hóa, từng khai sáng một sự nghiệp lớn tại một đại lục nào đó, được mệnh danh là vô địch trên đại lục, giờ mà chỉ điểm ta, kẻ chỉ mới học võ thuật được một thời gian thì thật là lãng phí tài năng.
Hầu Vương Mã Vũ là người có địa vị cao nhất trong sáu viên hầu thủ vệ, bởi vậy vẫn là hắn lên tiếng trả lời: "Người quản lý có thể tùy ý sử dụng tài nguyên trên đảo, bao gồm cả chỉ huy chúng ta. Nếu ngài muốn học võ nghệ. Vậy hãy để thái Nguyên Chân người chỉ điểm. Hắn là một đạo sĩ từ đại lục Nguyên Nguyên, có kiến thức uyên bác về Bách Gia Chư Tử, tuy rằng võ công chưa đạt đến đỉnh cao nhưng lại học rộng hiểu nhiều, hiểu biết cao hơn chúng ta gấp trăm lần, là một sư phạm nhân tài hàng đầu. Nếu có chỗ nào không hiểu, ngài cũng có thể hỏi ta."
Mã Vũ tuy chỉ là một người bảo vệ, nhưng giọng điệu nói chuyện lại quá lớn, tầm mắt cao xa, khí phách mạnh mẽ. Vẫn còn thể hiện phong thái tung hoành đại lục năm nào, không có vẻ gì cung kính đối với ta, người quản lý này.
"Vậy thì xin nhờ Thái Nguyên Chân người!"
Con linh hầu với dáng vẻ cổ xưa, hành động giống người nhất. Dù Hầu Vương Mã Vũ oai phong như vậy, nhưng đôi khi vẫn có hành động vò đầu bứt tai, Thái Nguyên Chân khoan thai đứng đó, nếu bỏ qua lớp lông trên mặt thì trông tựa như một người uyên bác, mang vẻ ẩn dật giữa núi rừng.
Dù cho trên bàn đá ghi chép về lai lịch của Thái Nguyên Chân khá mờ hồ, chỉ nhắc đến qua loa vài ba câu, nhưng mà việc Thái Nguyên Chân tinh thông nhiều môn tạp học có đến mấy chục đầu mục, thì linh hầu cổ xưa này chắc chắn không phải nhân vật đơn giản, vậy nên ta không dám thất lễ, giữ thái độ tôn trọng vừa đủ.
"Người quản lý quá khách khí, đây là phận sự của chúng ta, không biết ngài muốn tu luyện như thế nào?"
Ta đã được đại sư Horus huấn luyện ở đảo Đầu Lâu, đối với võ thuật xem như có chút kinh nghiệm, vừa rồi nói vậy cũng là khách sáo, không thực sự cần bọn chúng chỉ điểm. Ở đảo Thủy Tinh bế quan, ta chỉ muốn đột phá tầng cuối cùng của tâm pháp vô danh võ công chưa hoàn thành, nâng cao một chút sự thuần thục của các loại vũ khí khác, ta vốn dùng song kiếm rất thuần thục cũng có nhiều chỗ cần nâng cao, chỉ là không có đối thủ xứng tầm, nếu chỉ khổ luyện một mình thì khó mà tiến bộ được. Có các viên hầu thủ vệ vũ lực cao cường này làm đối thủ, sẽ rất có ích cho ta.
Khi người ta bày tỏ nguyện ý gánh vác trách nhiệm, ta cũng không khách sáo nói ra: "Nhược điểm về chiến kỹ chỉ có luyện tập thực chiến mới thấy rõ được, vậy thì xin mời các vị chỉ giáo."
Khi ta thi triển một thức khởi đầu Tiêu Dao Động Thiên Chưởng, con hầu Thái Nguyên Chân tướng mạo cổ xưa này không khỏi lộ ra một chút hung ác, cũng đồng thời thi triển một chiêu thức khởi đầu, sau đó thân ảnh xoay tròn, trong nháy mắt đã đá ra mười bảy mười tám chân.
"Con khỉ này đá chân lợi hại thật!"
Ta song chưởng triển khai, vừa đánh vừa phòng, tự thấy đã sử dụng chiêu thức kín kẽ không kẽ hở. Nhưng qua một chiêu, trên vai, bụng dưới, sườn trái lại có thêm ba vết giày, khiến mặt ta đỏ bừng, xấu hổ chắp tay xin chỉ giáo.
Con khỉ này ra chân rất nhẹ nhàng, để lại dấu giày mà ta không cảm giác được gì, sự khác biệt này không chỉ ở kỹ xảo mà còn ở tốc độ, áo nghĩa võ học, vân vân.
Hầu Vương Mã Vũ vừa chắp tay, gầm lên một tiếng rồi lao đi, bốn viên hầu thủ vệ còn lại cũng tản ra xung quanh, Hữu Dực Ma Viên và cự viên lông trắng vẫn còn ghét nhau, nhe răng gầm gừ, đe dọa, nhưng chuyện này thì ta không thể can thiệp nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận