Chương 504: Lạc Nhĩ Địch Ni Áo. Lần trước trêu chọc, để nàng cho rằng ta muốn cùng nàng làm gì đó đây. Nhìn Khấu Dạ Tuyết khuôn mặt nhỏ ửng hồng, ta cũng chỉ có thể cười khổ. Dù sao còn muốn người ta giúp ta chuyên tâm làm việc, lại không tiện quá mức làm mất mặt nàng. Hơn nữa, thịt đã đưa tới tận cửa, không ăn chẳng phải đồ ngốc sao? Một tay ôm lấy Khấu Dạ Tuyết, ta cúi đầu xuống cổ nàng mà hít mạnh một hơi, hành động trêu ghẹo này lập tức khiến mặt Khấu Dạ Tuyết đỏ bừng tới tận cổ. Nhẹ nhàng đưa tay, luồn vào trong lớp lụa mỏng như nước, làn da thịt trơn mịn khiến người mê mẩn. Nói thật, trong bộ sưu tập mỹ nữ của ta, người đẹp không ít. Nhưng da thịt có thể trơn nhẵn như Khấu Dạ Tuyết thì đúng là không một ai. Da thịt của Khấu Dạ Tuyết, đơn giản như nước… "Ngươi..." Khấu Dạ Tuyết nhắm chặt mắt mặc ta trêu chọc. Mãi một lúc mới nhỏ giọng nói: "Người ta vẫn là lần đầu tiên... Ngươi..." Lần đầu tiên... Bỗng nhiên ta nhớ tới Phan Ly Nhi, ta lúc đầu chẳng phải cũng đã nói với nàng rằng, khi nàng trở về quá khứ của ta, ta sẽ là người đầu tiên thích nàng sao? Tất cả hứng thú lập tức tan biến. "Thật xin lỗi." Ta trầm giọng xin lỗi: "Vương Lân quá mức lỗ mãng." Khấu Dạ Tuyết kinh hãi, nàng không biết mình đã làm sai điều gì: "Ta... Ta thật sự là lần đầu tiên, nếu ngươi không thích thì, ta... Ta sẽ rất nhanh học được!" Khấu Dạ Tuyết đáng thương cho rằng ta tức giận. "Không phải, chỉ là nhớ đến rất nhiều chuyện." Ta an ủi ôm nàng: "Có một người, không biết ngươi có biết người này không." Lúc này Khấu Dạ Tuyết mới yên tâm: "Người nào?" Ai, ta không khỏi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Nếu ở trên địa cầu, vào thời điểm mấu chốt như thế này mà ta bứt ra trở lại, thì cô gái này đoán chừng cả đời sẽ không để ý đến ta thì còn nhẹ, chỉ sợ sẽ coi ta là kẻ thù mất? "Lạc Nhĩ Địch Ni Áo." Ta nhẹ nhàng thốt ra cái tên: "Người này, ngươi có biết không?" "Lạc Nhĩ Địch Ni Áo?" Khấu Dạ Tuyết cau mày, "Sao ngươi lại hỏi người này?" Ta không nói gì, chỉ đưa tay lấy cái ly trước mặt. Khấu Dạ Tuyết lập tức nhận ra mình vô lễ, sắc mặt hơi bối rối, rồi lại khéo léo đem thân thể dựa vào ngực ta thêm ba phần: "Lạc Nhĩ Địch Ni Áo là thương nhân thành công nhất Hoàng Kim Đại Lục." "Ồ?" Nghe được đánh giá của Khấu Dạ Tuyết, ta không khỏi cũng dấy lên vài phần hứng thú. "Tài sản của hắn ngầm giàu có, không một vương quốc hay gia tộc nào trên toàn bộ Hoàng Kim Đại Lục có thể sánh bằng." Khấu Dạ Tuyết nhắc đến Lạc Nhĩ Địch Ni Áo này, lại tràn đầy sự sùng kính. "Toàn bộ Hoàng Kim Đại Lục, không một nơi nào không có cửa hàng của hắn. Đến giờ, chúng ta thậm chí không thể xác định được, rốt cuộc hắn đang khống chế và nắm giữ bao nhiêu nhà thương hội nữa." Khấu Dạ Tuyết thận trọng nhìn ta một cái: "Người này... mạo phạm ngài sao?" Ta khẽ lắc đầu, chỉ ra hiệu nàng nói tiếp. "Nghe nói, Lạc Nhĩ Địch Ni Áo này trước kia cũng rất nghèo, có một ngày, hắn trên đường phát hiện một đám ếch xanh vây quanh một cái hũ ca hát. Lạc Nhĩ Địch Ni Áo cảm thấy rất kỳ lạ, liền đuổi ếch xanh đi, mang cái hũ đó về. Rồi một ngày, hắn ngạc nhiên phát hiện, cái hũ kia lại là một Tụ Bảo Bồn! Ném vào một đồng bạc, cái hũ sẽ phun ra mười đồng bạc. Bất kể là thứ gì, chỉ cần ném vào, liền sẽ trở thành gấp mười. Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, nghe nói là một người hầu nào đó của hắn không cẩn thận tiết lộ ra ngoài, cũng không biết thật hay giả." "Dù cho truyền thuyết này là giả, thì Lạc Nhĩ Địch Ni Áo cũng tuyệt đối là một thương nhân rất thành công." Mắt của Khấu Dạ Tuyết cũng hơi híp lại. Gia tộc Khải Lôi Trát trong một thời gian rất dài, đều lấy thương nghiệp làm chủ, tự nhiên đối với những người kiệt xuất trong giới thương nhân tràn đầy lòng ngưỡng mộ. "Ồ?" Ta vẫn khinh thường cười một tiếng. Một thương nhân, có mạnh đến đâu cũng chỉ là một thương nhân, sao có thể đối đầu với cả vương quốc? Ta tuyệt đối không tin, một thổ dân trên Hoàng Kim Đại Lục, có thể sở hữu thực lực như gia tộc Khải Lôi Trát sau khi trải qua sự giúp đỡ của ta, hay là vương quốc Khôi Bắc Khắc. "Nói cho ta biết, hắn ở đâu?" Ta càng nghĩ càng thấy vậy. Dựa vào quân đội tiếp cận có chút quá chậm, vẫn là trực tiếp để ăn cắp Ma Thần Andromalius ra tay thì hơn. Như vậy sẽ càng nhanh hơn một chút. "Không ai biết hắn ở đâu cả." Khấu Dạ Tuyết ủ rũ lắc đầu: "Hắn là một truyền kỳ của Hoàng Kim Đại Lục, là tấm gương của tất cả thương nhân. Hành tung của hắn từ trước đến nay là một bí ẩn. Chưa từng có ai có thể biết được tung tích của hắn." Ta không khỏi kỳ lạ: "Vậy hắn làm sao khống chế vương quốc thương nghiệp của mình?" Khấu Dạ Tuyết cười khổ: "Ban đầu, các thương hội do hắn sáng lập đều nhận được thư tín của hắn, dựa theo chỉ thị trong thư để tiến hành thao tác. Hiện tại thì… không ai biết nữa." Ta không khỏi nhíu mày. Người khác có lẽ sẽ coi truyền thuyết về cái Tụ Bảo Bồn là suy đoán. Nhưng ta lại biết, đó chắc chắn là rừng rậm trùng điệp xanh biếc, một đám ếch xanh vây quanh... Ngoài hai cái đầu Thanh Oa Thối chết tiệt kia ra, còn có thần nào nhàm chán đến mức thế nữa? "Ngươi chắc chắn, vương quốc thương nghiệp của Lạc Nhĩ Địch Ni Áo trải rộng khắp đại lục chứ?" Ta lại một lần nữa hỏi. Khấu Dạ Tuyết nghiêm túc gật đầu. Từ sắc mặt của ta nàng biết, lúc này ta rất thành khẩn: "Chỉ cần nơi nào có người, thì nơi đó có cửa hàng của Lạc Nhĩ Địch Ni Áo." Ta thở dài. Cảm giác thật khó giải quyết. "Vậy, thật không ai biết tung tích của hắn sao?" Một vương quốc thương nghiệp trải rộng toàn đại lục, ta cũng bất lực. Ở đây, ta không thể vận dụng thần lực của mình, chỉ dựa vào gia tộc Khải Lôi Trát và vương quốc Khôi Bắc Khắc, là tuyệt đối không có cách nào thay thế được một vương quốc thương nghiệp như vậy. Ta chỉ có thể hy vọng trong lòng, xem có thể tìm ra tung tích của hắn hay không. Để thực hiện kế hoạch "trảm" của mình. "Chưa từng có ai." Khấu Dạ Tuyết lại một lần nữa dập tắt hy vọng của ta. Ta hoàn toàn bó tay. Dù vương quốc Khôi Bắc Khắc và gia tộc Khải Lôi Trát liên thủ, có thể gây ra một tổn thất nhất định cho vương quốc thương nghiệp khổng lồ này, nhưng căn bản là không có cách nào nhổ tận gốc nó. Hậu quả của việc đánh rắn không chết, ai ai cũng hiểu rõ. Ta khẽ gật đầu. Đặt lên trán Khấu Dạ Tuyết một nụ hôn an ủi. Để Ninh Ngao đưa nàng về. Bên này Khấu Dạ Tuyết chưa đi xa, thì giọng Quan Linh đã vang lên. "Vương Lân, mấy ngày nay ngươi làm cái trò quỷ gì vậy?" Quan Linh tức giận nhìn ta. Tiểu nha đầu... chỉ có thể đè nén tâm tư xuống, rồi cùng nàng nói chuyện hồi lâu. Lúc này mới trấn an nàng được. Nói thật, Quan Linh tiểu nha đầu tuy cho ta ấn tượng ban đầu có chút đanh đá, nhưng khi thực sự sống chung với nhau thì vẫn là người rất biết quan tâm đến người khác. Hiện tại, đã không ai biết tung tích của Lạc Nhĩ Địch Ni Áo. Vậy chỉ còn cách tự ta ra tay. Tung tích của hắn, chỉ là không ai biết thôi. Không có nghĩa là thần không biết. Mà ta, vừa vặn là thần. Năng lực Thời Không Thủ Tự Sĩ, khởi động! Con mắt thời không thủ tự của ta sau khi có được hai thanh bầu rượu trong thế giới, đã tăng lên rất nhiều. Lạc Nhĩ Địch Ni Áo chỉ là một phàm nhân, hắn sao có thể ngăn cách được thần lực của ta? Thế là, ta thấy được. Đó là một cung điện nguy nga tráng lệ! Cung điện này, thậm chí còn xa hoa hơn cả thần điện của thần. Tường vàng, hoa ngọc bích, sàn ngọc mỹ lệ… Trời ơi. Chẳng lẽ tên chết tiệt Lạc Nhĩ Địch Ni Áo này lại là một vị thần sao? Nếu không phải thần, thì sao hắn lại ở trong cung điện như vậy được? Đây không phải là cung điện nên có ở nhân gian! Nhìn kỹ lại, ta lại kinh ngạc phát hiện, đây tuyệt đối không phải là thần điện của bất kỳ vị thần nào. Bởi vì ta thấy một đám đông lít nha lít nhít. Rõ ràng tất cả đều là phàm nhân. Trong thần điện của thần, sao có thể có nhiều phàm nhân như vậy? Con mắt thời không thủ tự khóa chặt một người. Ta biết, đó chính là mục tiêu của ta, Lạc Nhĩ Địch Ni Áo. Thương nhân truyền kỳ này, có khuôn mặt gầy dài. Một đôi mắt sáng ngời có thần. Đôi mắt màu xanh thẳm, ánh lên tia sáng. Chỉ nhìn là biết đây là một người ý chí kiên cường. Còn trên người hắn thì mặc một chiếc áo choàng cực kỳ bình thường. Một chút cũng không cho thấy thân phận phú hào bậc nhất Hoàng Kim Đại Lục của hắn. Thế nhưng, trên người hắn, ta không thấy rừng rậm trùng điệp xanh biếc. Nghĩ đi cũng phải. Cái rừng rậm trùng điệp xanh biếc đó là căn cơ của nhà hắn, đương nhiên sẽ không mang trên người. Chắc hẳn là hắn đã giấu ở nơi nào đó mà hắn cho là an toàn nhất. Ta rất muốn thấy được vị trí của chiếc bầu rượu kia. Đáng tiếc, Hắc Ám Chí Cao Thần đang ngăn cản ta tiếp xúc. Thu hồi con mắt thời không thủ tự. Ta trầm mặc. Ngôi thần điện kia, rốt cuộc ở đâu? Nếu nói là thần điện được xây dựng ở nhân gian. thì làm sao nhân gian có thể xây dựng được kiến trúc xa hoa như thế? Nếu nói là do một vị thần nào đó tạo ra, thì sao có thể để cho nhiều phàm nhân như vậy đặt chân vào đó? Thần có kiêu ngạo của thần, không có khả năng để phàm nhân ngang nhiên như vậy. Dù cho phàm nhân có may mắn được đặt chân vào, cũng sẽ nhún nhường sợ hãi vì uy thần, không có chuyện trò vui vẻ như những gì ta nhìn thấy được từ con mắt thời không thủ tự. Đây quả thực là một bí ẩn. Khiến ta chỉ muốn tức giận chém mấy nhát. Sau khi đến Hoàng Kim Đại Lục, cuộc sống của ta đã ổn định hơn rất nhiều, không còn thần truy sát nữa, nhưng ta lại cứ cảm thấy vẫn không bằng cuộc sống trước kia. Trước kia, tuy bị các chiến sĩ do thần điều động truy sát, nhưng tới rất thống khoái. Còn bây giờ thì lại như thế này, lúc nào cũng bị bí ẩn bao phủ. Mà còn có một lưỡi kiếm treo trên đỉnh đầu ta. Một khi ta không cách nào phá giải bí ẩn do Hắc Ám Chí Cao Thần để lại, thì có nghĩa là ta không vượt qua được khảo nghiệm. Vậy thì… Hắc Ám thần hệ, ta đã từng là minh hữu, sẽ trở thành kẻ thù của ta. Mà ta, Lại thân ở thế giới bị địch nhân khống chế. Kết cục không cần nói cũng biết. Bây giờ thời gian nhìn qua an ổn, kỳ thật càng thấy hung hiểm. Bởi vì, nhìn như an toàn, kỳ thật nguy hiểm ở khắp mọi nơi, luôn luôn rình rập. Đang lúc trầm tư, thanh âm Ninh Ngao ở cửa ra vào trầm thấp vang lên: "Vương Lân đại sư, công chúa Ngả Bích Tạp cầu kiến." Ta chấn phấn tinh thần một chút: "Mời nàng vào." Công chúa Ngả Bích Tạp mặt tươi như hoa, vừa gặp ta đã không chút keo kiệt dâng lên nụ hôn. Thấy nàng có bộ dáng này, ta liền biết Lang Vương nhất định là dựa theo ý ta mà làm. Nói thật, tại Hoàng Kim Đại Lục huấn luyện ra cường giả cấp bậc hoàng kim, thật sự là một việc vô vị. Đem Thiên Đường Chi Thư lấy xuống, lại phục chế một nhóm thẻ võ kỹ cấp thấp, hết thảy liền đều làm tốt rồi. Nhưng đối với Khôi Bắc Khắc vương quốc mà nói, lại là một kinh hỉ. Trưởng lão đoàn Hoàng gia Khôi Bắc Khắc sở dĩ trở thành bình chướng cuối cùng của vương quốc, cũng là bởi vì thành viên của họ đều là cao thủ cấp hoàng kim đỉnh phong. Lang Vương huấn luyện một vạn người, tuy không thể đạt tới hoàng kim đỉnh phong, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian. Tại Hoàng Kim Đại Lục, hiện tại ngoại trừ Khôi Bắc Khắc vương quốc cùng gia tộc Khải Lôi Trát, còn ai có được đội quân Kỵ Sĩ Hoàng Kim số lượng như vậy? Có dạng này hồi báo, công chúa Ngả Bích Tạp còn lo lắng gì? Nàng có thể lo lắng gì? Lo lắng ta cướp vương quốc? Với thực lực của ta, nếu như muốn cướp vương quốc, Khôi Bắc Khắc vương quốc căn bản chính là không có lực hoàn thủ. "Vương Lân, cám ơn ngươi!" Trên mặt công chúa Ngả Bích Tạp, rốt cuộc không nhìn thấy vẻ ủy khuất khi dâng rượu trước kia, thay vào đó là sự hưng phấn. Hưởng thụ sự ôn nhu của mỹ nhân một lát, ta thuận miệng hỏi một câu: "Ngả Bích Tạp, ngươi nói kiến trúc xa hoa đến mức không giống nhân gian, mọi người có khả năng xây dựng được không?" Công chúa Ngả Bích Tạp cười nhẹ, nhưng vẫn rất nghiêm túc suy tư. Nàng biết, ta sẽ không hỏi những vấn đề không có mục đích. Một khi đã mở miệng, chắc chắn là có mục đích. "Nếu như nói kiến trúc xa hoa không giống nhân gian, như vậy chỉ có tân thần điện của Giáo Hội Hoàng Kim Bảo Thạch." Công chúa Ngả Bích Tạp cố gắng suy tư hồi lâu mới trả lời. "Giáo hội Hoàng Kim Bảo Thạch xây dựng một tòa Thần Điện, thật khiến người nhìn mà than thở." Công chúa Ngả Bích Tạp dù thân phận tôn quý, nhưng cũng chưa từng gặp qua kiến trúc như thế. "Giáo hội Hoàng Kim Bảo Thạch?" Ta không khỏi tò mò. Tên giáo hội này... Chậc chậc. Thật có cá tính! "Giáo hội Hoàng Kim Bảo Thạch là một trong những giáo hội lớn nhất và có sức ảnh hưởng nhất đại lục." Công chúa Ngả Bích Tạp giải thích cặn kẽ: "Từ hơn năm mươi năm trước, bọn họ đã bắt đầu xây dựng một tòa Thần Điện. Nghe nói toàn bộ thần điện sẽ dùng hoàng kim làm tường, bảo thạch làm hoa, mỹ ngọc làm nền. Thật là khó có thể tưởng tượng. Nếu thật sự xây dựng theo cách nói này... Có lẽ ngay cả thần linh cũng chưa chắc có được một thần điện như vậy?" Lòng ta cuồng loạn. Hoàng kim làm tường, bảo thạch làm hoa, mỹ ngọc làm nền!