Ác Ma Đảo

Chương 171: Cùng đi đi một chút

Sau một ngày nghỉ ngơi trong phòng, thể lực của ta và Yến Thiên Hồng đều đã hồi phục, lúc này ta mới biết được tình hình chiến đấu hiện tại ở đảo Ác Ma từ miệng của vị băng sơn mỹ thiếu nữ này. Ban đầu, đảo Ác Ma có hai ba mươi đội dong binh, ngoài những đội có doanh địa, còn có một số đội nhóm thực lực hùng hậu. Chỉ vì không có doanh địa, nên không thể thành lập thế lực độc bá một phương. Trước đây, tranh chấp ở Thung Lũng Phiêu Miêu cũng là cuộc chiến tranh giành địa bàn giữa sáu đội của An Khâu Thánh, Lạc Sở Sơn và các tập đoàn khác. Sau khi đội bất tử của tập đoàn Locke xuất hiện đã gây ra chiến loạn quy mô lớn trên toàn đảo, ít nhất hai vạn người đã bị cuốn vào. Tập đoàn Locke và đội dong binh Phong Ma là chiến trường chính, còn An Khâu Thánh, Lạc Sở Sơn và Đại Nhật Dận Quỳ những người đã đầu quân cho Locke, thì mở một chiến tuyến khác. Yến Thiên Hồng gần gũi với An Khâu Thánh, Lạc Sở Sơn nên cũng bị cuốn vào. Về phần các đội dong binh và đội nhóm khác thì thừa cơ đục nước béo cò, đó là chuyện khác. Ta cũng đã liên lạc với Lang Vương, Bát Tỉnh Chân Phù và huấn luyện viên Mỹ Thụ. Lang Vương và Bát Tỉnh Chân Phù đang chiếm tiện nghi ở doanh địa của tập đoàn Locke, cướp được một đợt vật tư, hiện đang bị đội bất tử của Locke truy kích, tạm thời không về được khách sạn đảo Ác Ma. Ngược lại, Mỹ Thụ rất khích lệ ta, ta tập kích Thung Lũng Phiêu Miêu đã tạo cơ hội cho đội dong binh Phong Ma nội ứng ngoại hợp. Mặc dù chưa gây tổn thất lớn cho tập đoàn Locke, nhưng đã cứu được huấn luyện viên đầu trọc William, cùng những thành viên kỳ cựu khác, khiến thực lực của Phong Ma tăng mạnh, lật ngược được một chút thế yếu cục bộ. Qua lời kể của huấn luyện viên Mỹ Thụ, ta còn biết được vài chuyện mà Yến Thiên Hồng không rõ, có vẻ như tập đoàn Locke đang có dự tính tăng viện, đội dong binh Phong Ma hiện tại đang muốn tập trung binh lực, công phá Thung Lũng Phiêu Miêu, phá hủy trận pháp truyền tống ma pháp mà Locke đang xây dựng. Bất quá, chiến dịch lần này Phong Ma chỉ tuyển những chiến sĩ giỏi nhất trong đội dong binh, không đến lượt những người mới như ta có danh tiếng kém. Mỹ Thụ cũng không muốn cho ta tham gia vào cuộc tấn công này. Điều này khiến ta thở phào nhẹ nhõm. Xung quanh khách sạn đảo Ác Ma toàn là người của tập đoàn Locke, dù muốn ra hay vào đều phải dùng vũ lực vượt ải. Ta lại rất muốn về đảo Thủy Tinh. Tình huống như vậy khiến ta dập tắt ý nghĩ này. Thật ra ta không sợ những mạo hiểm giả đầu quân cho tập đoàn Locke kia, khách sạn đảo Ác Ma rất an toàn, sao ta phải đi tìm nguy hiểm? Điều duy nhất khiến ta không yên tâm chính là tiểu nha đầu Quan Linh, nàng ở đảo Thủy Tinh thì an toàn không đáng lo ngại, có sáu con viên hầu bảo vệ. Cho dù Tư Nặc Khắc phái đội bất tử đến tấn công, cũng khó lòng mà hạ được. Ta chỉ sợ nàng không nghe lời, xông xáo lung tung, một khi rời khỏi đảo Thủy Tinh, ta hết cách đảm bảo an toàn cho nàng. Quan Linh thông minh hơn những nữ chính ba xu kia rất nhiều, sau khi ta và Lilith rời đảo, nàng đã được Lão hầu tử có kiến thức uyên bác - Thái Nguyên Chân Nhân chỉ điểm, đang khổ tu Thái Âm Phù Kinh. Chiến sự ở đảo Ác Ma xảy ra quá gấp gáp, võ công của ta và Quan Linh đều chưa tu luyện hoàn thành đã phải tham chiến, việc nàng dụng công như vậy khiến ta rất vui mừng. Trong thẻ thông tin ta đã khen Quan Linh vài câu, tâm trí ta lại trở về với căn phòng khách sạn, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. “Ta có vẻ càng ngày càng giống ba của tiểu nha đầu này, đáng lẽ phải bồi dưỡng thành bạn bè thân thiết, vậy mà hình thức này có vẻ không ổn chút nào!” Yến Thiên Hồng bước ra từ phòng tắm, thấy ta lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, liền nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi đang lo lắng cho ai vậy?” Ta nhún vai, đáp không quan trọng: “Ta lo cũng đâu có giúp được gì, nghĩ nhiều cũng vô ích!” Từ khi ta ra tay giúp nàng xua đi trớ chú, Yến Thiên Hồng liền xem ta là người ngang hàng, chứ không phải là một người mới vô dụng. Nàng vừa dùng khăn tắm lớn xoa mái tóc dài đến eo, vừa nói: “Ngươi không phải muốn quay về thế giới bình thường sao? Sao lại trở lại đây. Phong Ma chỉ đưa người mới về huấn luyện để thử nghiệm. Đa số người mới sẽ lợi dụng cơ hội này rời khỏi đảo Ác Ma.” Ta tò mò hỏi: “Mấy người này đi một mạch không về, đội dong binh Phong Ma không quản à?” Yến Thiên Hồng lộ vẻ mỉa mai, lạnh lùng đáp: “Đội dong binh Phong Ma chỉ cần nhân tài chứ không muốn phế vật, những kẻ đến cả huấn luyện cơ bản cũng không chịu nổi thì họ nhận về làm gì? Hơn nữa chỉ cần rời đảo Ác Ma quá một năm, ác ma chi thư sẽ hoàn toàn mất hiệu lực. Bọn chúng cũng chỉ như người bình thường. Chẳng có giá trị gì.” “Rời đảo Ác Ma quá một năm. Ác ma chi thư sẽ mất hiệu lực? Mấy món bảo vật, thẻ bài cũng không dùng được à?” “Đương nhiên! Trừ phi họ có thể quay lại đảo Ác Ma, thì công năng của ác ma chi thư mới được kích hoạt lại. Nhưng một khi đã mất hết sức mạnh thì có lẽ không còn cơ hội vào được đảo Ác Ma.” Ta hít sâu một hơi, cười khổ nói: “Đã từng có được đủ loại năng lực thần kỳ, một khi mất đi chắc chắn sẽ có rất nhiều người không chấp nhận được.” Yến Thiên Hồng hờ hững nói: “Nhưng cũng có người có thể thoát khỏi ác ma chi thư, có được sức mạnh hoàn toàn thuộc về mình, ví dụ như Chiến Sĩ Chi Tâm chẳng hạn.” Yến Thiên Hồng khoác một chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, khi di chuyển để lộ ra đôi chân thon mượt rất gợi cảm, nhưng có vẻ nàng không để ý đến chuyện đó, tùy tiện ném khăn lau tóc, đi vào phòng mình, nhanh chóng đổi sang đồ thể thao, mái tóc dài vừa gội buộc thành đuôi ngựa thả sau lưng, dáng vẻ mạnh mẽ tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Nàng lơ đãng nói: “Ta phải ra ngoài một chuyến, ngươi thích thì ở lại phòng, tối ta không nhất định về đâu.” Ta giật mình, vội hỏi: “Bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi ra ngoài làm gì?” Yến Thiên Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng đáp: “Càng nguy hiểm thì càng tôi luyện được võ đạo, trong thực chiến có được đột phá dễ hơn khổ luyện.” "Ta sớm nên nhìn ra, cái nữ nhân này là một tên võ si!" Ta bất đắc dĩ vuốt vuốt mái tóc trên trán, biết không khuyên được nàng, quay sang nói với Lilith: "Ta đi cùng nàng ra ngoài một chút, em ăn chút gì đó rồi chờ ta về." Yến Thiên Hồng đã cứu mạng ta, cũng đã giúp đỡ ta rất nhiều, lòng tự trọng của một nam nhi không cho phép ta lùi bước lúc này. Huống chi đám mạo hiểm giả hèn hạ đầu quân cho tập đoàn Locke kia cũng không phải là ghê gớm gì, có khi chúng còn sợ ta mới đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận