Ác Ma Đảo

Chương 157: Triệu hoán Lilith

"Thiên phú võ học của ngươi được cho là không tệ, nhưng bản tính của ngươi lại không có sự khát máu cùng tâm địa hung ác. Hiện tại, tâm pháp ngươi học không hợp với bản tính. Người dạy ngươi chiến kỹ trước đây, coi như là bậc thầy võ học, tông sư võ đạo, đã phần nào thay đổi con đường võ học của ngươi, nhưng đó chỉ là chữa phần ngọn chứ không chữa gốc. Sau này ngươi muốn theo đuổi võ đạo đỉnh cao, thiếu sót về tâm pháp sẽ là một trở ngại không thể vượt qua."
Thái Nguyên Chân Nhân êm ái nói, phân tích từng khuyết điểm của ta. Ngoài việc gật đầu lắng nghe, ta cũng đang tự vấn bản thân.
"Thành quả tu luyện mấy chục, mấy trăm năm của người khác, không thể trong vài tháng ngắn ngủi mà ta có thể đạt được. Tuy cá nhân ta có khuynh hướng chiến đấu cận chiến, nhưng ta lại có thành tựu cao trong ma pháp và thuật luyện kim, đây cũng là những kỹ năng rất hữu dụng trong các cuộc mạo hiểm. Thiên đạo võ học đối với ta mà nói vẫn là quá xa vời..."
Trong lúc đang suy tư, bỗng thông tin thẻ phát ra âm thanh, kiểm tra thì thấy đó là tín hiệu của Tư Nặc Khắc mà ta đã sớm quên lãng.
"Vương Lân, ta biết ngươi đang ở đảo Ác Ma, ngươi không muốn ra mặt gặp lại những người bạn cũ sao? Lilith rất nhớ ngươi đấy! Lần trước cô ta không giữ được ngươi, khiến ta rất tức giận, vô cùng tức giận..."
Bỗng một tiếng hét thảm vang lên, chính là giọng của Lilith. Tư Nặc Khắc cười điên dại, hòa lẫn trong tiếng kêu thảm thiết của Lilith rất chói tai. Một cỗ sát ý tàn bạo cực độ từ xương cụt xông thẳng lên đỉnh đầu. Ta lạnh lùng nói: "Kẻ bất tử không có nghĩa là thật sự không thể chết, Tư Nặc Khắc, ngươi tưởng ta không cứu được Lilith sao?"
"Ồ? Ngươi vẫn còn nhớ nhung cô nàng này sao? Nếu biết sớm lúc ta vừa về đến đảo thì đã đem cô ta đưa cho ngươi rồi. Nhưng thôi đi! Bây giờ chỉ còn cách chính ngươi đến lấy thôi, đám dong binh đoàn mới thành lập của chúng ta đang ở Thung Lũng Phi Miêu. Mau tới nhanh đi! Nếu không ta không dám đảm bảo Lilith còn sống được bao lâu!"
Giọng điệu của Tư Nặc Khắc lạnh lùng băng giá, dù liên tục cười điên dại nhưng chẳng hề nghe ra ý vui vẻ, hắn vốn là một kẻ thù dai. Sự hận thù sâu sắc này dành cho ta, ngoài việc tâm lý biến thái thì cũng không có gì đáng để giải thích.
"Bốp!"
Một tiếng tách thẻ vang lên, từ trong thông tin thẻ truyền đến giọng nói của Tư Nặc Khắc đầy kinh ngạc và tức giận: "Vương Lân bản lĩnh ngươi không nhỏ. Ngươi vậy mà dám mặt đối mặt cứu Lilith đi, nhưng mà đợi đến lúc ta tìm được ngươi thì từng món nợ cũ sẽ từ từ tính. . ."
"Mẹ nó! Đồ khốn kiếp... Một lũ phế vật."
Dù Tư Nặc Khắc luôn cố giữ vẻ lịch sự để thể hiện sự bất thường trong lòng, nhưng cuối cùng qua giọng mắng chửi cấp dưới trong thẻ thông tin, vẫn bộc lộ cảm xúc nóng nảy không kiềm chế được.
"Phế vật mắng phế vật!"
Ta lạnh lùng thêm dầu vào lửa, cắt đứt liên lạc. Nhìn Lilith đầy thương tích đang rên rỉ, không khỏi sát tâm nổi lên.
Vừa rồi ta đã dùng thẻ triệu hồi mỹ nữ để đưa Lilith từ đảo Ác Ma đến. Phải nói thẻ cấp bảy của Bất Lãng quả thật là quá hữu dụng.
Ta tiện tay vỗ một thẻ trị liệu, vết thương trên người Lilith dần dần khép lại. Ánh mắt cô ấy rất phức tạp nhìn ta không nói gì, ngược lại khiến ta có chút áy náy.
Thái Nguyên lão hầu tử cao đạo hắng giọng một tiếng, run run vạt áo rồi lặng lẽ rời đi, giữ vững vẻ tiêu sái lạnh nhạt như thường. Quan Linh, người cũng đang nghe ông giảng bài cùng ta thì lại đứng lên, tốt bụng đỡ Lilith và nhỏ giọng mắng: "Cái tên Tư Nặc Khắc thật là biến thái, may mà Vương Lân có cách cứu người, không thì đúng là bị hắn tính kế rồi. Tỷ Lilith đừng sợ, mọi chuyện ổn cả rồi, bọn họ không thể nào tìm tới đây đâu."
"Hiệu quả của thẻ triệu hồi mỹ nữ chỉ kéo dài hai mươi bốn giờ, đến thời gian Lilith sẽ trở về vị trí cũ, Tư Nặc Khắc tính toán không sai, ta vẫn phải đến Thung Lũng Phi Miêu cứu người!"
Việc triệu hồi Lilith chỉ giải quyết được nguy cơ trước mắt. Nhưng Thung Lũng Phi Miêu thì ta vẫn phải đến. Ta không thể nhìn Lilith bị giết chết, nhất là khi Tư Nặc Khắc giết nàng lại có liên quan đến một phần lỗi của ta.
Kẻ bất tử dù lợi hại, ta cũng chưa chắc đã sợ, Tư Nặc Khắc không biết Lilith sẽ trở về chỗ cũ sau hai mươi tư giờ, chắc chắn sẽ không ngờ ta sẽ đến cứu người. Vì vậy, ta có cơ hội tạo cho hắn một sự bất ngờ thú vị.
"Loại hỗn đản này vô duyên vô cớ gây sự, giữ lại chỉ thêm họa, chi bằng sớm giết đi!"
Ta nghiến răng nghiến lợi, đang suy nghĩ khi nào xuất phát để có thể đúng giờ xuất hiện tại Thung Lũng Phi Miêu sau hai mươi tư giờ. Quan Linh xung phong nhận việc: "Ta cũng có thể đi giúp ngươi."
Lilith đã bị cải tạo thành Dạ Ma Nữ, thể chất dù không mạnh như kẻ bất tử, nhưng những vết thương đó sau khi sử dụng thẻ trị liệu thì cũng đã hồi phục. Nghe Quan Linh nói vậy, nàng vội vàng ngăn cản: "Mọi người không cần đi! Tư Nặc Khắc đã tập hợp gần bảy trăm tên thủ hạ, ngay cả dong binh đoàn Phong Ma cũng bị hắn đánh cho không còn sức chống cự, mọi người đến Thung Lũng Phi Miêu thì căn bản không thể sống sót mà quay về."
Giọng Lilith có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt trong veo như nước suối lại lộ rõ nỗi sợ hãi không thể che giấu. Toàn bộ linh hồn của nàng đang run rẩy. Lilith không phải là không sợ chết, lúc trước không cam tâm làm mồi nhử thu hút Hữu Dực Ma Viên nên mới liều mình tìm ta. Bây giờ nàng lại hết sức khuyên ta đừng đi cứu mình, khiến ta không biết nên an ủi nàng thế nào.
Quan Linh không hiểu sự sợ hãi của Lilith, dù liên tục an ủi nhưng vẫn không có tác dụng.
"Ba người chúng ta cùng nhau nhất định có thể vượt qua khó khăn, Vương Lân, khi nào chúng ta xuất phát?"
"Cái gì mà chúng ta, chỉ có ta đi đảo Ác Ma thôi, ngươi thậm chí còn không biết bay, lúc chạy trốn thì tính sao?"
"Ngươi biết bay đấy à?"
Quan Linh mỉa mai lại. Ta lặng lẽ mở cánh ma pháp, khiến cô gái này ngay lập tức im bặt.
Kỹ thuật cánh vĩnh hằng tạo ra cánh ma pháp, ta cũng còn vài bộ dự trữ, bất quá ta cũng không định nói cho Quan Linh chuyện này. Không nên để cô ấy thêm phiền phức. Lấy cớ này là tốt nhất rồi.
Lilith biết ta có khả năng tạo cánh ma pháp bằng Lôi Điện Điểu. Thấy ta dùng cách này để lừa gạt Quan Linh, khuôn mặt tái nhợt của nàng cũng nở một nụ cười.
Đến đảo Ác Ma còn cần chuẩn bị một chút. Ta cũng không muốn nói nhiều với Quan Linh những chuyện này, đưa tay vỗ vai gầy của Lilith, ra hiệu nàng cứ yên tâm.
Từ đảo Thủy Tinh đến đảo Ác Ma, quãng đường vài trăm km, toàn là biển cả mênh mông. Cánh ma pháp mở ra, ta lao đi cực nhanh ở độ cao cách mặt biển vài trăm mét. Rất nhiều quái thú hung ác dưới biển chẳng hề sợ hãi, thỉnh thoảng còn ngoi lên mặt nước, há miệng rộng ngoác hung hăng cắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận