Ác Ma Đảo

Chương 233: Mãnh quỷ u linh, lặng yên vượt quan

"Bát Tỉnh Chân Phù quả thực rất có quyền lực, Lang Vương có một đội có thể chỉ huy, tính toán mưu đồ danh lợi. "Hai đồng đội của ta đều là người có hùng tâm tráng chí, giống như Jack nói, ta có khí chất của lãnh tụ, nhưng không có tâm thái của lãnh tụ, trong thế giới đảo Ác Ma như thế này, vẫn không thể xem là một nhân vật đáng chú ý."
Lang Vương nhìn thoáng qua Vương Chung vẫn luôn trầm mặc ít nói, rồi nói với ta: "Vương Lân, có phải chúng ta nên tinh giản đội ngũ một chút không, hai cô nàng của ngươi thì không nói, còn cái tên chiến sĩ Raizou kia cũng không cần mang theo! Dù hắn có khả năng hóa thành nước không tệ, nhưng tố chất thân thể quá kém."
Ta liếc mắt ra hiệu với Vương Chung, hắn khẽ gật đầu, ta nhún vai nói: "Vậy cứ để hắn ở lại đi, chúng ta lên đường thôi!"
Với tài năng và thủ đoạn của Vương Chung, chỉ sợ Lang Vương và Bát Tỉnh đi chuyến này trở về, hơn ba trăm người ở đây đã bị Vương Chung chỉnh đốn đâu vào đấy, đề nghị của Lang Vương này có chút sai lầm, nhưng hiện tại mọi người vẫn là một đội, một chút tranh giành quyền lãnh đạo cũng không ảnh hưởng đến đoàn kết nội bộ.
Ai cũng nguyện phục tùng kẻ mạnh, về thực lực cá nhân, ta đã xác định vị trí người mạnh nhất trong đội, nhưng về năng lực lãnh đạo thì lại chưa thể hiện nổi bật, nếu cứ dung túng hai người kia giở trò, có lẽ ngược lại ta sẽ bị gạt khỏi đội này.
Chỉ cần ta thể hiện mạnh hơn bọn họ về mọi mặt, thì mới có thể khiến kẻ kiêu ngạo như Lang Vương phải phục tùng, cũng khiến người mưu cầu danh lợi như Bát Tỉnh Chân Phù cam tâm nghe lệnh. Trong thế giới đảo Ác Ma, không thể biểu hiện chút mềm yếu nào.
Sáu người chúng ta bỏ ra vài tiếng để nghỉ ngơi, khôi phục tinh lực, thay đồ tác chiến rằn ri và kiểm tra vũ khí thường dùng, thậm chí còn tắm vội cái, sau đó mới rời khỏi thung lũng từng bị đám nặc khách nhân chiếm đóng này.
Thung lũng này nằm ở vị trí trung tâm đảo Ác Ma, địa thế khá cao, xung quanh đều là rừng rậm, giao thông bất tiện lại dễ thủ khó công. Đây là một lựa chọn tốt cho căn cứ quân sự. Khả năng xây dựng của đám nặc khách nhân khá kém cỏi, ngoài việc xây mấy ngôi nhà gỗ và giật vài đường dây điện bên trong thung lũng thì không hề có công trình gì khác.
Lang Vương và Bát Tỉnh Chân Phù để mắt tới nơi này không phải là không có lý do.
Khi chúng ta lái xe thẳng đến đại tửu điếm đảo Ác Ma thì trên đường đi trở nên vắng vẻ hơn, không những không gặp được nhiều mạo hiểm giả, mà số lượng ma thú cũng ít đi rất nhiều. Chỉ gặp một đám nhện quái khổng lồ, khoảng hai ba mươi con, đến cả người hiếu chiến như Lang Vương cũng lười ra tay, ta tiện tay ném ra một quả cầu lửa, đuổi đám ma thú yếu kém này đi.
Lang Vương nhổ một cái rồi nói: "Ngày xưa, chúng ta còn vì đánh với đám nhện khổng lồ này mà sứt đầu mẻ trán, rất nhiều học viên đã bỏ mạng trong trận chiến đó. Bây giờ cho dù có một vạn con nhện khổng lồ thì ta..."
"Đừng có nói gở!"
Lang Vương cười hắc hắc. Cú khoe mẽ bị ta đánh gãy cũng đều chả sao, rống lên vài tiếng rồi hăng hái nói: "Chúng ta nhất định sẽ xây dựng được thế lực của mình. Sẽ thành lập một tập đoàn mạnh hơn cả Phong Ma và Locke, lão tử sẽ bắt từng tên chó má ngày xưa truy sát ta lại, dán chúng trên đảo Ác Ma, để chúng luôn sống trong sợ hãi!"
Ta lắc đầu, những lời điên cuồng của Lang Vương vẫn như trước. Mấy người chúng ta lên đảo Ác Ma, vẫn luôn phải sống ở tầng lớp thấp, một thành viên bình thường của dong binh đoàn Phong Ma cũng đủ đè bẹp chúng ta, tập đoàn Locke lại càng như cây lớn rễ sâu, cứ như một đám mây đen phủ lên đầu tạo cảm giác áp bức.
Dù cho bây giờ, bản chất vẫn không có gì thay đổi, nhưng với việc tăng cường thực lực và có một tiểu đội thuộc về mình, cũng coi như một bước chuyển mình nho nhỏ. Chỉ cần lần này thành công trở về thế giới hiện thực, lập được ma pháp trận truyền tống giữa đảo Ác Ma và thế giới hiện thực thì sẽ thoát khỏi sự khống chế của dong binh đoàn Phong Ma.
Việc Lang Vương nói muốn thành lập một tập đoàn mạnh hơn cả dong binh đoàn Phong Ma hay tập đoàn Locke, cũng không phải không có khả năng, chỉ có điều hiện tại chúng ta chỉ mới là bắt đầu thôi.
"Được rồi, mọi người xuống xe đi, phía trước có trạm gác, chắc là do tập đoàn Locke dựng lên."
Lilith rất nghe lời đạp phanh, cô gái Pháp xinh đẹp này đã thành người lái xe chuyên dụng của tiểu đội, nào là xe ô tô, máy bay, sau này có lẽ xe tăng, phi thuyền vũ trụ gì đó cũng do nàng điều khiển hết, đám đàn ông chúng ta chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng.
Lang Vương nhảy xuống xe, nhỏ giọng nói: "Cái trạm gác đó có bao nhiêu người?"
Ta duỗi ngón tay ra quẹt một cái, một màn hình trong suốt xuất hiện ngay trước mắt, hiển thị cảnh tượng ở phía trước, cách đó hơn chục cây số. Một công sự được xây tạm, mấy khẩu súng máy hạng nặng, hai khẩu pháo, hơn mười người mặc quân trang, cùng hơn năm mươi mạo hiểm giả đang kiểm tra người qua lại.
Nơi này là đường độc đạo dẫn tới đại tửu điếm đảo Ác Ma, trạm gác mà tập đoàn Locke dựng lên, vô cùng hợp lý, chúng ta mà muốn đi đường khác vòng qua, cũng sẽ bị bọn chúng phát hiện bởi trạm quan sát được bố trí trong trạm gác.
"Trừ khi là ẩn thân hoặc độn thổ, nếu không muốn đi qua thật khó!"
Lang Vương nhổ nước bọt, định xách súng tiểu liên xông lên, ta kéo hắn lại rồi lắc đầu nói: "Cứ ẩn thân đi qua thôi, ta có thể cho mọi người đồ chơi nhỏ đó."
Ta thuận tay ném ra năm chiếc nhẫn, chính là U Minh hoàng kiếm cải biến hình thái thứ hai, cái vong linh vũ cụ cấp sáu này, vừa hay có thể dùng vào lúc này, nó có thể hóa thân thành u linh, chẳng khác gì ẩn thân cả.
Lang Vương giơ tay túm lấy một chiếc nhẫn, cười nói: "Vương Lân, ngươi càng ngày càng có nhiều bản lĩnh, ngay cả bảo vật như này cũng có, lần sau ta có thể đi dọa người bằng trò bắt ma rồi."
Bát Tỉnh Chân Phù cũng nói: "Ta xuất thân từ thế gia trừ ma, giờ lại phải giả quỷ, trong lòng vẫn có chút trở ngại, nhưng vật này rất thú vị, chỉ là thuộc tính chiến đấu hơi kém."
"Hừ, bây giờ các ngươi đã quen dùng vũ khí cấp bảy, cấp tám rồi, ngày xưa chúng ta thậm chí còn phải cướp cả bảo vật cấp hai đấy."
Câu nói của ta làm Lang Vương và Bát Tỉnh Chân Phù đều bật cười, Lilith cũng cong lên khóe miệng cười tươi, chỉ có Quan Linh là không hiểu những vất vả trước đây của chúng ta, nàng bĩu môi nói: "Ngay cả bây giờ, nhìn thấy bảo vật cấp hai, ta vẫn sẽ muốn cướp, trong tay ta không có đến năm món vũ khí, nào có giống các ngươi như cường đạo, cái gì cũng không buông tha, giàu nhanh cứ như quốc vương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận