Ác Ma Đảo

Chương 354: Có đủ hay không nam nhân

"Thanh thương này ta rất thích, đáng tiếc lại là lễ vật mà đại sư Phleps tặng cho phu nhân của hắn. Trên đảo Ác Ma, nàng đã từng thấy vũ khí nào tương tự chưa? Ta nguyện ý bỏ ra một số tiền lớn để mua nó." Ta mỉm cười đáp: "Nếu ngài nhất định muốn cái hoàng long pháo... cấp linh năng súng này thì ta chịu, nếu chỉ cần loại vũ khí tương tự, thì ta có thể chế tạo. Không cần gì số tiền lớn, ta rất sẵn lòng tặng cho một mỹ nữ như ngài một khẩu linh năng súng do ta chế tạo. Nếu nó có thể thường xuyên được ngài thưởng thức thì đó còn là vinh hạnh của ta nữa." "Tuyệt quá rồi!" Nữ nhân trong bồn tắm lập tức vui vẻ đứng dậy, vừa nãy ta còn không có cảm giác gì, khi thân thể ướt sũng của nàng rời khỏi mặt nước, ta mới phát hiện nữ nhân này cao lớn thật, dáng người gần như hoàn hảo theo tỷ lệ vàng, ở eo và bụng dưới đều có cơ bắp rất rõ, có vẻ như nàng thường xuyên rèn luyện để có được cơ thể khỏe đẹp và cân đối. "Này! Tiểu nam hài nghịch ngợm, không được nhìn lung tung, nhìn chằm chằm một phu nhân như vậy là rất bất lịch sự." Hai tay ta buông xuống, tỏ vẻ vô tội, lớn tiếng phản bác: "Chính ngài ở trước mặt ta lộ ra vẻ quyến rũ như vậy, lại còn hoàn hảo vô cùng, ta có làm gì đâu, thậm chí còn chưa nháy mắt cái nào." Nữ nhân này chắc cũng hơn ba mươi tuổi, trên mặt không thấy dấu vết thời gian. Bây giờ, nửa người trên kiêu ngạo của nàng nhô lên khỏi mặt nước, lập tức khiến cho gương mặt vốn bình thường trở nên vô cùng có mị lực. Phụ nữ không hoàn toàn chỉ là sinh vật coi trọng khuôn mặt, nếu không đã không có những mỹ nữ khí chất, mỹ nữ tài trí, một người phụ nữ ghi điểm ở mị lực cá nhân, ít nhất một nửa không đến từ trời sinh. Nữ nhân đang đứng trong bồn tắm này càng thể hiện nét quyến rũ một cách tinh tế, rõ ràng khuôn mặt nàng trông có chút kiên cường, nhưng khi kết hợp với đường cong mềm mại của cơ thể, nó lại trở nên duyên dáng hơn, một kiểu nét đẹp như tượng mà người phương Tây thường có. "Tiểu nam hài nghịch ngợm, đừng có nhìn trộm nữa, lấy quần áo ở đằng kia với cả khăn mặt giúp ta!" "Không vấn đề gì, thưa phu nhân!" Ta tùy ý vẫy tay, bộ quần áo để ở ghế bên cạnh và chiếc khăn tắm lập tức tự động bay vào tay ta, chiêu này khiến vị nữ nhân kia kinh ngạc trợn to mắt. Sau đó, nàng mới hé miệng cười: "Ngươi là đệ tử của đại sư Phleps? Cũng học được Địa Ma pháp của hắn rồi sao?" "Không, sư phụ của ta là một võ giả nổi danh ngang hàng với đại sư Phleps, chiêu này không phải ma pháp mà là võ kỹ. Nó tên là cầm long công." "Quả thật là một võ kỹ rất thần kỳ, ngươi đến đảo Ác Ma được bao lâu rồi?" Từ đầu đến cuối nữ nhân này không hề nói tên mình, ta cũng giả vờ quên đi, không hỏi đến. Về câu hỏi của nàng, ta rất tùy ý đáp: "Chỉ hơn một năm thôi, ở đảo Ác Ma thì loại võ kỹ này tuyệt đối không phải thần kỳ. Gần như một học đồ cũng có thể dùng được thành thạo." Trong ánh mắt mong đợi của ta, vị nữ nhân này rốt cuộc bước ra khỏi bồn tắm, không hề có tiếng kêu kinh hãi như vừa nãy, lúc này nàng có vẻ đang cố tình thể hiện cơ thể mềm mại của mình. Không thể không nói, nếu đánh giá dung mạo, nàng chỉ được tám mươi điểm, nhưng với những gì nàng có, nàng không những có thể lấy lại tất cả điểm trừ mà thậm chí còn có thể lấn át cả những người phụ nữ khác. Dáng người của Lilith đã rất hoàn hảo, nhưng so với người phụ nữ này, cơ thể của Lilith có phần mảnh mai, không sánh được với bộ ngực nảy lửa của nàng, cũng như vòng ba căng tròn. Cho dù đôi chân dài thẳng tắp cũng ở cùng đẳng cấp, thì nàng vẫn có được vẻ đẹp khác biệt với Lilith, đôi chân ấy như mang theo sức mạnh bùng nổ. Chỉ cần tưởng tượng một chút thôi về việc đôi chân mạnh mẽ ấy kẹp chặt eo người khác, cũng sẽ khiến toàn thân có cảm giác sung huyết. "Đại sư Phleps còn nhắn lại gì cho phu nhân của mình không?" "Ừm, hình như còn có một chút thông tin về tiểu thư Lạp Ni Á, nhưng những điều đó đều viết trong thư cả, còn nội dung cụ thể thì ta không biết." Nhìn phụ nữ mặc quần áo vào, hoàn toàn không giống lúc họ cởi đồ để hưởng thụ. Nhìn thấy cơ thể tuyệt đẹp kia bị che kín sau từng lớp vải, từ hưng phấn đến thất vọng, cảm giác y như vừa xem một cuốn tiểu thuyết vẫn còn dang dở mà đã phải dừng lại vậy. Một bầu nhiệt huyết bỗng chốc tan biến. "Vậy thì tốt, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Ma Lạp?" "Cảm ơn, nhưng liệu ngài có thể cho ta biết tên của ngài được không? Để khi trở về ta còn có thứ để nhâm nhi, thật là một cơ duyên kỳ ngộ hôm nay!" Sau khi mặc quần áo vào, nữ nhân này càng có sức hấp dẫn hơn cả lúc khỏa thân. Nàng không mặc váy áo phụ nữ đang rất phổ biến ở đại lục Ngải Trạch, mà mặc một bộ chiến phục bằng da thuần. Bộ chiến phục này tựa như đồ bơi kiểu mới của vận động viên Olympic trên Địa Cầu, vô cùng vừa vặn, phô diễn hết dáng người mềm mại tinh tế. Thắt một thanh trường kiếm, một cái túi đeo và cung tên, trong chớp mắt từ một bà thục nữ bốc lửa vừa tắm xong đã biến thành một nữ chiến sĩ hiên ngang. Ta khẽ khép tay lại, amasu tương di thuẫn lập tức được thu vào ống tay áo, tất nhiên đây chỉ là một cách đánh lạc hướng thôi, tay áo của ta không phải là Tụ Lý Càn Khôn thần tiên gì mà chứa được tất cả mọi thứ. Ta chỉ cất tấm thuẫn kia vào trong ác ma chi thư mà thôi. Nữ nhân này có vẻ rất thích thú với trò ảo thuật này, từ cái hành động nhỏ này, ta cũng nhận ra nàng không hề hiểu rõ tình hình trên đảo Ác Ma, cùng lắm nàng cũng chỉ nghe ngóng được chút tin tức từ đâu đó, thậm chí có khả năng nàng còn không biết đến ác ma chi thư là gì. "Tiểu nam hài nghịch ngợm, ngươi muốn biết tên ta thì phải chứng minh cho ta thấy ngươi có năng lực như vậy, chứ ta sẽ không dễ dàng để một kẻ không đủ bản lĩnh biết tên thật của ta đâu." "À, vậy phải chứng minh bằng cách nào?" "Rất đơn giản thôi, chỉ cần ngươi đánh bại được ta!" Nữ chiến sĩ mặc chỉnh tề sải bước rời khỏi phòng, ta lắc đầu, mỉm cười đi theo. Vừa bước chân ra khỏi cửa phòng, một thanh trường kiếm sắc bén liền chém xuống, phán đoán từ cuồng phong mà thanh kiếm tạo ra, thì đây là một nhát kiếm rất có sát khí. Nhưng muốn dùng kiếm pháp đánh bại ta, người phụ nữ này ít nhất phải có cảnh thất tinh hoặc trình độ của Yến Thiện Hồng, kiếm pháp của nàng mặc dù có phần cay độc, cuồng dã, nhưng cùng lắm chỉ đạt trình độ của một mạo hiểm giả cấp 5-6 trên đảo Ác Ma thôi. Ta vẫn không hề thay đổi nụ cười, duỗi ra hai ngón tay, khẽ bóp, thanh trường kiếm liền được giữ chặt cố định trong không trung, không thể tiến thêm được nữa. "Nếu như dùng phương thức này để đánh giá năng lực của một nam nhân, thì ta tin ngài sẽ rất hài lòng thôi. Trên đảo Ác Ma, ta cũng là một cường giả có tiếng, còn ở đại lục Ngải Trạch thì có tìm được đối thủ của ta không lại là chuyện khác rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận