Vạn Giới Mạnh Nhất Hệ Thống Chi Triệu Hoán Quần Hùng

Chương 94: Mộ Dung rời đi

**Chương 94: Mộ Dung rời đi**
"Bây giờ muốn đi, muộn rồi!"
Gặp sáu vị tu sĩ còn lại muốn chạy trốn, Mộ Dung Oản khẽ hừ một tiếng, lập tức trong tay phải xuất hiện thêm một dải lụa đỏ, chính là thứ mà Từ Hạo lần đầu gặp Mộ Dung Oản, khi nàng và đám người Hàn Diệp chiến đấu đã sử dụng qua, cũng là một kiện thánh khí.
Thêm vào Tương Tư Linh Lung, đôi chủy thủ này, Mộ Dung Oản một mình trên người vậy mà lại mang hai kiện thánh khí.
Phải biết, thánh khí loại vật này coi như đặt ở trong thế lực cấp vương triều, thì đó cũng là bảo vật trấn quốc của hoàng thất vương triều.
Mộ Dung Oản, thật là phú bà!
"Không tốt, là Phược Địa Hồng Lăng! Mau trốn!"
Nhìn thấy dải lụa đỏ xuất hiện trong tay Mộ Dung Oản, sáu tên tu sĩ đang chạy trốn về phía xa sắc mặt đại biến, tốc độ chạy trốn cũng nhanh hơn không ít, hiển nhiên là danh tiếng của dải lụa đỏ này không nhỏ.
Nhưng muốn chạy trốn dưới tay Mộ Dung Oản, thực lực của những người này còn kém một chút.
Chỉ thấy Mộ Dung Oản nhẹ nhàng vung tay ngọc, dải lụa đỏ kia giống như một con Linh Xà màu đỏ bay ra, hóa thành sáu mảnh mây đỏ che kín bầu trời, nhanh chóng đuổi tới sau lưng sáu tên tu sĩ, bầu trời hoàng đô trong phút chốc cũng tối sầm xuống.
Ông!
Sau một khắc, sáu mảnh mây đỏ phát ra ánh sáng rực rỡ, như nước lũ nhấn chìm bóng dáng sáu tên tu sĩ.
"Huyết Độn thuật!"
Nhìn ánh sáng đỏ bao phủ phía sau lưng, sáu tên tu sĩ Địa Tiên cảnh sắc mặt trắng bệch không còn máu, điên cuồng bấm pháp quyết trên tay, muốn thi triển thuật chạy trốn, tránh thoát sự thôn phệ của ánh sáng đỏ quỷ dị.
Bọn họ rất rõ ràng, một khi bị ánh sáng đỏ quỷ dị này bao phủ, vậy thì bọn họ sẽ không còn khả năng sống sót.
Huyết hải thần quang của yêu nữ Mộ Dung Oản Huyễn Linh tông, nghe nói chưa bao giờ thất thủ, bọn họ tuy là Địa Tiên, cũng không có cách nào ngăn cản.
Chỉ là nếu huyết hải thần quang dễ dàng thoát khỏi như vậy, làm sao có thể trở thành tuyệt kỹ thành danh của Mộ Dung Oản?
Huyết Độn thuật của sáu tên cường giả Địa Tiên cảnh còn chưa kịp thi triển, đã bị huyết hải thần quang bao phủ.
"A. . ."
Từng tiếng kêu thảm thiết từ trong huyết hải hồng quang truyền đến, vẻn vẹn chỉ trong thời gian mấy hơi thở, tiếng kêu thảm thiết thê lương liền biến mất vô hình, hồng quang chậm rãi tiêu tán, ngưng tụ lại thành dải lụa đỏ, bay vào trong tay Mộ Dung Oản mặt không đổi sắc.
Trên bầu trời rộng lớn, không còn khí tức của sáu tên tu sĩ.
Hiển nhiên, sáu tên tu sĩ kia đã chết.
Các tu sĩ trong đế thành bị khí tức trên không hoàng cung hấp dẫn, giờ phút này đều có sắc mặt trắng bệch, hung hăng nuốt nước bọt.
Lúc bảy tên tu sĩ kia vừa hiện thân, cỗ khí tức pháp lực cuồn cuộn kia đã làm bọn họ kinh hãi, đó là khí tức cường đại mà bọn họ chưa từng cảm nhận qua, mỗi một cỗ đều đủ để san bằng cả tòa đế thành, giống như thiên tướng tiên thần.
Nhưng tu sĩ cường đại như thế, vậy mà ở trước mặt Mộ Dung Oản không hề có lực hoàn thủ, một chiêu liền bị miểu sát.
Thủ hạ của Hoàng đế bệ hạ quả nhiên cao thủ như mây!
Có vị hoàng đế như vậy chỉ huy, Đại Chu vương quốc bọn họ lo gì không hưng thịnh? Tu sĩ Đại Chu vương quốc lo gì không có tương lai?
Lý Bạch vẫn luôn khảy đàn, liếc qua Mộ Dung Oản cách đó không xa bên cạnh, trong mắt cũng hiếm khi lộ ra một tia ngưng trọng.
Thực lực của bảy tên tu sĩ Địa Tiên cảnh bị chém giết đều tương đối không tầm thường, trong đó còn có ba vị Địa Tiên cảnh viên mãn, tuy rằng sức chiến đấu của bọn họ kém xa đỉnh phong của chính mình và Diệp Lưu Thanh, nhưng cũng coi là không tệ. Nhưng bọn hắn vẫn bị Mộ Dung Oản miểu sát như cũ.
Nói cách khác, Mộ Dung Oản đồng dạng có thực lực kinh khủng nghiền ép chính mình, nữ nhân này tuyệt đối không thể khinh thường.
Về phần Tô Đát Kỷ, chỉ còn lại sự sợ hãi.
Nàng biết quan hệ của Mộ Dung Oản và Từ Hạo, trước kia còn tưởng rằng Mộ Dung Oản cũng chỉ là một Luyện Hư cảnh nho nhỏ, cho nên cũng không để trong lòng, bây giờ Mộ Dung Oản cho thấy thực lực, nàng mới ý thức được sự kinh khủng của nữ nhân này.
Chính mình vậy mà lại nhiều lần trêu chọc Từ Hạo ngay trước mặt Mộ Dung Oản, thật sự là ông cụ thắt cổ, chán sống rồi.
Lúc này, Từ Hạo đạp không đi tới bên cạnh Mộ Dung Oản, cùng nàng đứng sóng vai, khẽ nói: "Bảy tên cường giả Địa Tiên cảnh, trong đó còn có ba tên Địa Tiên cảnh viên mãn, cứ như vậy bị ngươi nhẹ nhõm miểu sát, ngươi làm ta kinh hãi đấy!"
Đem Phược Địa Hồng Lăng và Tương Tư chủy thủ thu hồi, Mộ Dung Oản mỉm cười, khiến thiên địa thất sắc, Từ Hạo nhìn đến có chút ngây dại.
Giờ khắc này, Mộ Dung Oản cùng ma nữ cái thế sát phạt quyết đoán trước đó như hai người khác nhau, dường như Mộ Dung Oản vừa rồi mới thật sự là yêu nữ Huyễn Linh tông khiến vô số người của Thiên Thánh hoàng triều sợ hãi, mà Mộ Dung Oản lúc này chỉ là một đại tỷ tỷ nhà bên.
Mộ Dung Oản nhìn Từ Hạo một lát, sau đó lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của Từ Hạo, dịu dàng nói: "Nhìn cái gì đấy, ngây ra rồi!"
Từ Hạo hoàn hồn, cười hắc hắc, hỏi: "Đây đều là những người nào vậy?"
Mộ Dung Oản nói: "Vương trưởng lão kia là trưởng lão của Huyễn Linh tông chúng ta, vẫn luôn ngấp nghé Huyền Nữ thể chất của ta, sáu người còn lại phân biệt đến từ bốn thế lực, đều là cao thủ của tam đại Ma Tông cùng lục đại chính phái, mục đích giống như Vương trưởng lão.
Cũng trách bọn họ tới không đúng lúc, vừa đến nơi đây thì phong ấn tu vi của ta liền đột phá, vốn dĩ bọn họ muốn chạy, đáng tiếc đã chậm một bước, ta liền đem bọn hắn đều giải quyết."
Mộ Dung Oản nói nhẹ nhàng, nhưng sự hung hiểm trong đó, Từ Hạo hết sức rõ ràng, nếu bảy người này đến sớm một phút, phong ấn tu vi của Mộ Dung Oản còn chưa đột phá, chỉ sợ nàng liền gặp phiền toái.
Đợi nàng nói xong, hai người bỗng nhiên rơi vào trầm mặc.
Bọn họ đều rất rõ ràng, theo phong ấn tu vi của Mộ Dung Oản đột phá, hai người cũng đến lúc chia tay.
Thật lâu sau, Mộ Dung Oản dẫn đầu phá vỡ sự trầm mặc.
"Từ Hạo, ta phải đi rồi!"
Từ Hạo chấn động, sau đó thở dài nói: "Ta có chuẩn bị tâm lý, bất quá không thể chậm mấy ngày sao?"
Mộ Dung Oản cười lắc đầu, nói: "Không thể, ta sợ chậm thêm mấy ngày, ta sẽ không nỡ rời xa ngươi."
Nói xong, Mộ Dung Oản không quan tâm ánh mắt của vô số người trong đế thành, giữa không trung nhào vào trong ngực Từ Hạo, sau đó ghé vào tai hắn khẽ nói: "Từ Hạo, ngươi phải nhanh chóng đến Thiên Thánh hoàng triều tìm ta, đến lúc đó ta nhất định đã đem công pháp đại thành."
Từ Hạo trong lòng hơi động, hắn hiểu được thâm tình chân thành của Mộ Dung Oản, sau đó ôm chặt Mộ Dung Oản.
Hai người thật lâu không nói gì.
. . .
Mộ Dung Oản rời đi, tuy Từ Hạo có rất nhiều không nỡ, hắn cũng không biết làm thế nào để giữ lại.
Hiện tại điều duy nhất hắn có thể làm, chính là tận khả năng làm bản thân mạnh lên, sau đó nhanh chóng đi tìm Mộ Dung Oản.
Không đến ba ngày sau khi Mộ Dung Oản rời đi, Từ Hạo liền mang theo thủ hạ cao thủ, lên đường đến Dạ U vương triều.
Lần này Dạ U vương triều cho Đại Chu và Liệt Nhật, hai đại vương quốc 50 danh ngạch thiên kiêu tranh đoạt chiến, Từ Hạo vốn nên chọn ra 50 thiên tài trong vương quốc cùng đi, nhưng Từ Hạo ngại phiền phức, liền giao chuyện này cho Phùng Di.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia, phần lớn những thiên tài này cũng chỉ là đi làm nền, tại thiên kiêu tranh đoạt chiến cũng không đạt được thành tích gì, cho nên Từ Hạo cũng không để sự kiện này trong lòng, chính mình trước sớm đi Dạ U vương triều, chờ Phùng Di chọn ra 50 tên thiên tài xong, lại để cho hắn phái người đưa những thiên tài này đến.
Đi sớm, trước khi thiên kiêu tranh đoạt chiến mở ra, hắn cũng có thể tận khả năng có được nhiều cơ duyên hơn, làm bản thân mạnh lên.
Đương nhiên, trên đường đến Dạ U vương triều, hắn còn muốn thuận đường đi một chuyến đến Thiên Tuyết thần quốc, đây là điều hắn đã đáp ứng Diệp Phong Tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận