Vạn Giới Mạnh Nhất Hệ Thống Chi Triệu Hoán Quần Hùng

Chương 228: Ta đại ca muốn tới

**Chương 228: Đại ca ta muốn tới**
Biểu hiện của Từ Hạo khiến Diệp Thi bọn người càng thêm khinh thường hắn. Một màn hắn cầu cứu Phạm Tư Tư vừa rồi, thật sự khiến người ta buồn nôn, việc ăn cơm chùa này quá rõ ràng.
Việc Từ Hạo là trai bao đã hoàn toàn được chứng thực.
Phạm Tư Tư có thiên phú tu luyện tốt, người lại xinh đẹp, xuất thân cao quý, làm sao có thể thích Từ Hạo?
Diệp Thi bọn người dường như đã quên, lúc trước Từ Hạo ra tay cứu bọn họ đã thể hiện sự cường đại.
Lấy tu vi Độ Kiếp cảnh, vượt cấp đối đầu với ngạch quỷ bóng đám người Thiên Tiên cảnh, đây là điều mà thiên tài bình thường có thể làm được sao?
Thiên tài xuất sắc nhất Linh Thiên đại lục cũng rất khó làm được.
Có lẽ là bọn họ không nguyện ý thừa nhận, cho nên mới lựa chọn bỏ qua sự ưu tú của Từ Hạo!
Xuất thân của Từ Hạo khiến những người này không nguyện ý hạ thấp sự cao ngạo của mình, đi nhìn thẳng vào Từ Hạo.
Bạch Lạc Phong giả bộ đi tới trước mặt tên thủ vệ kia, nói: "Vị huynh đệ này, ngươi xem có thể nể mặt ta, cho ta mang vị đạo hữu này đi lên không, ta là Bạch Lạc Phong của Bạch gia, ngươi hẳn đã nghe nói qua ta!"
Tên thủ vệ kia nghe vậy, lập tức tươi cười, phối hợp nói: "Là tiểu nhân mắt vụng về, nguyên lai là Bạch thiếu Bạch Lạc Phong của Ám Dạ sơn trang, là của ngài lời nói, đương nhiên có thể mang thêm một người, ngài mau mời lên lầu đi!"
"Ừm, ngươi rất không tệ!"
Bạch Lạc Phong vỗ vai tên thủ vệ, sau đó nói với Từ Hạo: "Từ huynh đệ, ngươi có thể lên rồi!"
"Ha ha ha, không hổ là Bạch thiếu, ngay cả Bách Bảo thương hội đều phải nể tình, Bạch thiếu lợi hại!"
"Bạch thiếu ở thánh thành uy danh truyền xa, ai dám không nể mặt hắn chứ! Ngay cả Bách Bảo thương hội cũng không ngoại lệ."
"Có ít người a! Dính ánh sáng của Bạch thiếu, còn không biết cảm ơn, thật sự là thoái hóa đạo đức!"
"Bạch thiếu cũng là thiện tâm, nếu là ta, ta sẽ không mang một số người đâu, da mặt thật dày!"
"Được rồi, chư vị nể mặt ta, đều ít nói vài lời, chúng ta lên đi!" Bạch Lạc Phong cười nói.
Một đám người đóng vai phản diện, Bạch Lạc Phong hát mặt đỏ.
Đám người này phối hợp ngược lại rất ăn ý.
Ngay cả Phạm Tư Tư cũng tiếp tục phát huy kỹ năng diễn xuất của Ảnh Hậu, phối hợp nói: "Thật không ngờ, Bạch thiếu lại có năng lực lớn như vậy, quy củ của Bách Bảo thương hội, ngay cả ta là người của Phạm gia cũng không thể ngoại lệ, ngươi lại có thể sửa đổi."
Nhận được sự tâng bốc của Phạm Tư Tư, Bạch Lạc Phong càng thêm vui mừng nói: "Phạm tiểu thư quá khen rồi!"
Nói xong, hắn dẫn theo mọi người đi lên lầu sáu, Từ Hạo và Phạm Tư Tư cố ý chậm nửa bước, đi phía sau cùng.
Khi Phạm Tư Tư đi đến bên cạnh tên thủ vệ kia, nụ cười ngọt ngào trên mặt ban đầu, bỗng nhiên biến mất.
Thay vào đó là sự lạnh lùng.
Trong đôi mắt nàng tỏa ra hàn quang, khiến mấy tên hộ vệ ở cửa vào lầu sáu như rơi vào hầm băng.
Nữ tử này nhìn như người vô hại và vật vô hại, đáng yêu động lòng người, mỹ lệ, giờ phút này dường như biến thành hồng thủy mãnh thú đáng sợ.
Nàng lạnh lùng nhìn về phía mấy tên thủ vệ, nói: "Từ hôm nay trở đi, các ngươi không cần trực ở Bách Bảo lâu nữa!"
Mấy tên thủ vệ nghe vậy, lúc này mới hoàn hồn, tên thủ vệ cầm đầu cưỡng ép bản thân trấn định lại, sau đó tức giận nói: "Ngươi là ai? Chúng ta đều là thủ vệ của Bách Bảo thương hội, không đến phiên người ngoài..."
Chỉ là nói được nửa câu, liền không nói được nữa.
Bởi vì trong tay Phạm Tư Tư, bỗng nhiên xuất hiện một tấm lệnh bài màu đỏ, tấm lệnh bài màu đỏ này, chỉ cần là người của Bách Bảo thương hội, liền đều nhận ra được.
Đây là tượng trưng cho lệnh bài của gia chủ Phạm gia.
Thấy lệnh bài, như thấy gia chủ.
Nữ tử trước mắt này vậy mà lại cầm lệnh bài gia chủ, thân phận của nàng cũng liền được thể hiện rõ ràng.
Sáng nay gia tộc mới truyền đến tin tức, nói từ hôm nay Phạm gia sẽ có một vị gia chủ mới kế vị, mà lại là nữ tử.
Chỉ là vì chuyện xảy ra đột ngột, bọn họ cũng đều là tu sĩ tầng lớp thấp, cho nên không nhận ra tân gia chủ.
Những hộ vệ này vạn vạn không nghĩ đến, nữ tử trước mắt này chính là tân gia chủ.
Chính mình vừa mới đã làm gì?
Vậy mà ngay trước mặt tân gia chủ, cùng người ngoài hợp mưu làm khó nàng, đây không phải tự mình đâm đầu vào họng súng sao?
So với tân gia chủ, Bạch Lạc Phong kia chẳng là cái thá gì, càng đừng đề cập đến mặt mũi!
Mấy tên hộ vệ lập tức luống cuống.
Bọn họ không phải là người Phạm gia, đãi ngộ của Bách Bảo thương hội là có tiếng tốt, mà lại địa vị lại cao, rời bỏ công việc này, đừng nói lợi ích nhận được bị tổn hại bao nhiêu, thì ngay cả địa vị của bọn họ ở thánh thành, cũng sẽ giảm sút ngàn trượng.
Đây cũng không phải là điều bọn họ muốn nhìn thấy.
Nghĩ tới đây, mấy tên hộ vệ nhất thời hai chân nhũn ra, muốn quỳ xuống đất cầu xin Phạm Tư Tư tha thứ.
Nhưng không biết tại sao, dường như có một cỗ lực lượng ngăn cản bọn họ, dù thế nào cũng không quỳ xuống được.
Phạm Tư Tư và Từ Hạo nhẹ nhàng đi qua bên cạnh mấy người, một thanh âm phiêu đãng bên tai bọn họ.
"Bách Bảo thương hội có quy củ của mình, tuyệt không cho phép có người phá hư quy củ tồn tại."
"Các ngươi đã lựa chọn hợp tác với Bạch Lạc Phong, phá hư quy củ, vậy thì cần phải chấp nhận cái giá vốn có!"
"Đi tìm lâu chủ kết thúc thù lao đi!"
"Ta không muốn làm ầm ĩ quá khó coi!"
Nghe được lời của Phạm Tư Tư, mấy tên hộ vệ nhất thời như cha mẹ chết, mặt mũi tràn đầy thất hồn lạc phách.
Bọn họ biết, hết thảy đều xong rồi.
...
"Có thể a! Có chút dáng vẻ gia chủ! Vừa mới rất uy phong." Từ Hạo trêu đùa.
Phạm Tư Tư khẽ cười nói: "Ta trước kia là thương nghiệp thiên tài nổi danh thánh thành, lại làm hội trưởng Bách Bảo thương hội của U Thành nhiều năm, uy nghiêm gia chủ này một ít vẫn phải có, cũng không chỉ là một bình hoa!"
Từ Hạo cười ha hả nói: "Bất quá chỉ là mấy tên hộ vệ bị ép tiến hành, kỳ thật ngươi không cần quá chăm chú."
Phạm Tư Tư lắc đầu nói: "Không giống nhau, có một số việc cho dù có thể hiểu được, cũng không thể dung túng."
Phạm Tư Tư có thể hiểu, những hộ vệ này muốn nịnh bợ Bạch Lạc Phong, đạt được chút lợi ích.
Nơi này là thánh thành, bọn họ, những hộ vệ phổ thông của Bách Bảo lâu, không thể đắc tội Bạch Lạc Phong, nhưng đây không phải lý do để bọn họ cùng người ngoài đồng lõa.
Nếu người của Bách Bảo lâu ai cũng làm như vậy, thì Bách Bảo lâu sẽ mất hết uy nghiêm, tín dự hoàn toàn không còn.
Cho nên Phạm Tư Tư đang giết gà dọa khỉ.
Từ Hạo nhún vai một cái nói: "Tùy tiện đi! Dù sao ngươi là gia chủ Phạm gia, về sau có ngươi, nữ tử hiếm thấy trong thương nghiệp này bao dưỡng, ta không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, cảm giác được tiểu phú bà bao dưỡng thật tốt!"
Bạch Lạc Phong chờ người đã lên lầu trước một bước, không hề chú ý tới chuyện phát sinh phía sau.
Nếu hắn biết thân phận của Phạm Tư Tư, đoán chừng sẽ cảm thấy mình buồn cười biết bao.
So với lầu năm, bảo vật ở lầu sáu rõ ràng càng lên một cấp bậc. Bất quá nơi này vẫn như cũ chỉ có thánh khí, chất lượng bảo vật không cao hơn lầu năm quá nhiều, mọi người không ở đây lâu, trực tiếp lên lầu bảy.
Lầu bảy không gian rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, số lượng các quầy hàng bán bảo vật ít hơn nhiều.
Ngược lại, các phòng yến ẩm lại có rất nhiều.
Lầu bảy đã rất cao, ở chỗ này thưởng thức mỹ cảnh thánh thành, cũng là điều mà rất nhiều tu sĩ có thân phận nguyện ý làm.
Bạch Lạc Phong đi đến trước mặt Phạm Tư Tư, cười nói: "Phạm tiểu thư, chúng ta đi trước tới phòng VIP số hai chữ địa đi! Hôm nay đại ca ta bọn họ sẽ ở phòng VIP số một chữ địa tiểu tụ, chờ bọn hắn tới, ta sẽ dẫn tiến cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận