Vạn Giới Mạnh Nhất Hệ Thống Chi Triệu Hoán Quần Hùng

Chương 316: Đối lập

**Chương 316: Đối Lập**
Gần như ngay khi Giang Thiên vừa dứt lời, trong đầu Từ Hạo liền vang lên âm thanh của hệ thống.
Việc này cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Sắp bùng nổ xung đột quy mô lớn, cảnh tượng hoành tráng như vậy nếu không xuất hiện nhiệm vụ, hệ thống có thể vứt vào đống rác.
Phần thưởng nhiệm vụ này cũng thực sự rất phong phú.
Nhất là thẻ triệu hồi nhân vật, đã có kinh nghiệm triệu hồi Na Tra, hắn đối với loại thẻ này ngày càng cảm thấy hứng thú.
Giang Thiên thân là Thái Thượng trưởng lão Thương Khung Các, thực lực không hề kém Trầm Như Sơn, lại thêm thân phận Thái Thượng trưởng lão Thương Khung Các, bởi vậy trong suy nghĩ của mọi người, uy vọng vẫn rất lớn.
Nghe được lời hắn, các tu sĩ của Hoa Thiên Tông, Huyết Y Môn và các thế lực khác liếc nhau một cái, sau đó dường như đã đạt thành nhận thức chung, tất cả đều mang đầy vẻ mặt sát ý đưa mắt nhìn về phía Từ Hạo.
Hết thảy vẫn là phải bắt Từ Hạo trước rồi tính.
Lúc này, Vân Thiên Thành mang theo hai vị Thái Thượng trưởng lão hoàng thất từ trên trời giáng xuống, đứng chắn giữa Từ Hạo và đám người Trầm Như Sơn.
"Chư vị, nơi này là Thiên Thánh hoàng triều của ta, muốn ra tay ở chỗ này, dường như quá không coi Vân gia ta ra gì!"
Vân Thiên Thành lạnh giọng nói, hắn không có ý định cứu Từ Hạo, nhưng cũng không muốn để mọi người tùy tiện làm bậy.
Nhiều thế lực lớn nhỏ như vậy đang nhìn, muốn động thủ, ít nhất cũng phải được hắn đồng ý trước!
Việc này liên quan đến thể diện Vân gia.
Vân Mạn ở trong tối thấy cảnh này, thở phào một hơi, có phụ hoàng tương trợ, áp lực của Từ Hạo hẳn là sẽ giảm bớt!
Ngay khi Từ Hạo vừa hiện thân, Vân Mạn liền trong bóng tối cầu cứu phụ hoàng Vân Thiên Thành, đáng tiếc nàng không biết, Vân Thiên Thành ngay từ đầu đã không tính toán giúp Từ Hạo.
Vân Mạn không nhìn thấu suy nghĩ của phụ hoàng, nhưng Giang Thiên cáo già, sao có thể không nhìn thấu tâm tư Vân Thiên Thành.
Hắn cười nhạt nói: "Thiên Thành đạo hữu, Nam Thiên Vực là địa giới của Thiên Thánh hoàng triều các ngươi, lão phu sẽ không làm trái quy củ nơi này, nghiêm túc tuân thủ pháp quy Thiên Thánh hoàng triều, tuyệt sẽ không lan đến thánh thành và tu sĩ Thiên Thánh hoàng triều!"
Lời này đã giữ đủ thể diện cho Vân Thiên Thành, mục đích lộ diện của hắn cũng đã đạt được, cũng coi là bảo toàn thể diện Vân gia.
Vân Thiên Thành nghe vậy, giả bộ hừ nói: "Chỉ hy vọng như thế, nếu không ta sẽ không ngồi yên mặc kệ!"
Nói xong, Vân Thiên Thành tới lui như gió, mang theo hai tên Thái Thượng trưởng lão Vân gia phi thân rời đi, điều này khiến sắc mặt Vân Mạn đại biến.
Nàng cuống cuồng đi đến bên cạnh Vân Thiên Thành vừa mới trở lại trên tầng mây, lo lắng nói: "Phụ hoàng, Từ Hạo gặp phiền phức! Những người này đều muốn đối phó hắn, ngài không thể ra tay giúp hắn một chút sao, hắn là bằng hữu hoàng thất, trong bí cảnh cũng đối với đệ tử Vân gia ta có nhiều chiếu cố, hơn nữa hắn vẫn là hôn phu tương lai của hài nhi."
Vân Thiên Thành thở dài một tiếng, nói: "Mạn Nhi, Từ Hạo đắc tội quá nhiều người, ngươi nhìn cục diện này, tuyệt không phải Vân gia ta có thể cứu được, ngươi từ nhỏ thông tuệ hơn người, có một số việc hẳn là cũng đã nhìn rõ, đã buông tay thì nên buông tay đi!"
Vân Mạn nghe vậy, hơi sững sờ, trên gương mặt xinh đẹp đoan trang mỹ lệ lộ ra vẻ xoắn xuýt nồng đậm.
Nhưng sau một lát, Vân Mạn luôn luôn tỉnh táo, thông tuệ, ánh mắt bỗng nhiên trở nên kiên định.
Nàng trầm giọng nói: "Phụ hoàng, ngài từ nhỏ đã dạy bảo Mạn Nhi, phải hiểu được cân nhắc lợi hại, hiểu được chọn lựa, nhưng có một số việc không thể chỉ dựa vào lợi và hại để phân xét, Mạn Nhi chưa từng tùy hứng, lần này xin hãy để ta tùy hứng một lần!"
Nói xong, Vân Mạn kiên quyết xoay người, phi thân về phía Từ Hạo, không có nửa phần do dự.
Nhìn bóng lưng Vân Mạn, một vị Thái Thượng trưởng lão Vân gia thản nhiên nói: "Thiên Thành, cứ để Mạn Nhi làm ẩu như vậy?"
Vân Thiên Thành sắc mặt bình tĩnh, giọng nói mang theo một tia lạnh bạc: "Thân là con gái Vân gia, nàng không nên đưa ra quyết định bốc đồng như thế, nếu nàng đã làm vậy, thì nàng đối với Vân gia không còn giá trị, cứ để nàng đi!"
Mặc dù Vân Mạn thiên phú bất phàm, là người con gái được Vân Thiên Thành coi trọng nhất, nhưng hắn đồng thời còn là một vị hoàng đế.
Hắn có vô số con nối dõi, không thể vì một đứa con gái mà bỏ qua lợi ích Vân gia.
"Sao ngươi lại tới đây!"
Nhìn Vân Mạn đi đến trước mặt, trong mắt Từ Hạo cũng lóe lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ tới.
Từ trước đến nay, Từ Hạo cũng chỉ coi Vân Mạn là một tình nhân, hắn giúp Vân Mạn giải quyết phiền phức, Vân Mạn thỏa mãn các loại nhu cầu của hắn, thường thường không có gì lạ trong giao dịch.
Cho dù Vân Mạn không hiện thân, Từ Hạo cũng sẽ không trách nàng.
Nhưng hắn không ngờ, đối mặt cục diện hung hiểm như vậy, Vân Mạn lại làm việc nghĩa không chùn bước mà hiện thân.
Điều này khiến hắn có chút cảm động.
Vân Mạn nắm chặt tay ngọc, trầm giọng nói: "Ta không biết mình nghĩ thế nào, nhưng ta sẽ không hối hận!"
Từ Hạo lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Chúc mừng ngươi đã đưa ra một quyết định chính xác!"
Nói xong, hắn nhẹ nhàng kéo tay Vân Mạn, để cho nàng đứng ở phía sau mình.
Cảnh này lại khiến vô số thiên tài trong lòng ghen ghét.
Tiểu tử này dựa vào cái gì khiến Vân Mạn cảm mến như vậy, thậm chí vì hắn, không màng an nguy bản thân.
Thật sự là khiến người ta quá căm ghét!
Mộ Dung Oản, Liễu Yên Mị, Vân Mạn...
Mấy vị này đều là đại mỹ nữ có tiếng Nam Thiên Vực, vậy mà đều đứng về phía Từ Hạo.
Duyên phận với nữ nhân, thật nhận người hận!
Bất quá đả kích bọn hắn còn không chỉ có vậy.
Gần như cùng lúc đó, lại có một vị mỹ nữ, mang theo một đám tu sĩ, đi tới trước mặt Từ Hạo.
"Ha ha, xem ra ta đến rất đúng lúc, các ngươi không phải là khinh khi Từ Hạo nhà ta không có ai đi!"
Một tiếng cười lạnh vang lên bên tai mọi người, sau đó Phạm Tư Tư mang theo tu sĩ Phạm gia, tụ họp đến trước mặt Từ Hạo.
Người không nhiều, tu vi cũng không mạnh, chỉ là Huyền Tiên, bất quá cũng làm cho thanh thế Từ Hạo lớn mạnh thêm mấy phần.
Đối với việc Phạm Tư Tư đến, Từ Hạo ngược lại không có chút nào ngoài ý muốn, hắn đã sớm chú ý tới Phạm Tư Tư.
Nhìn Phạm Tư Tư trước mặt, Từ Hạo bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Sao ngươi cũng tới ồn ào! Không cần thiết!"
Phạm Tư Tư trừng mắt nhìn, nói: "Ta biết ngươi không cần đến ta, bất quá ta cũng phải để cho người khác biết, Phạm Tư Tư ta là nữ nhân của Từ Hạo ngươi đi! Cũng không thể để người khác vượt lên trước!"
Nói xong, nàng ý vị thâm trường nhìn thoáng qua ba nữ nhân Mộ Dung Oản, Liễu Yên Mị và Vân Mạn sau lưng Từ Hạo đang ganh đua sắc đẹp.
Đây là hậu cung tề tụ! Ta sao có thể lạc hậu?
Dù tốt xấu gì cũng phải làm nổi bật sự hiện diện.
Nhưng đối với Vân Mạn và Phạm Tư Tư, Giang Thiên lại không hề để vào mắt, hắn nhẹ hừ một tiếng nói: "Hừ, chỉ là một đám ô hợp ngay cả Chân Tiên cảnh cũng chưa tới, cũng muốn chống lại chúng ta? Đúng là không biết sống chết!"
Nhưng vừa dứt lời, một giọng nói già nua vang lên: "Ha ha, Giang Thiên trưởng lão, sao lại phát hỏa lớn như vậy!"
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy sư phụ của Mộ Dung Oản, Sương Hàn mang theo các tu sĩ của Huyễn Linh Tông như Diệt La từ trên trời giáng xuống.
Người không nhiều, chỉ có sáu, bảy người, nhưng đều là cao thủ Chân Tiên cảnh, nhất là Sương Hàn và Diệt La, càng là cường giả Chân Tiên cảnh viên mãn, danh tiếng vang vọng Nam Thiên Vực.
Huyễn Linh Tông vào cuộc, rốt cục khiến Giang Thiên hiếm thấy lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Thế mà còn chưa hết.
Sương Hàn và những người khác vừa mới đến, lại có một đám nữ tu sĩ phong tư vũ mị, cười tủm tỉm bay tới từ phía chân trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận