Vạn Giới Mạnh Nhất Hệ Thống Chi Triệu Hoán Quần Hùng

Chương 173: Tuyệt vọng Phương Bất Quần

Chương 173: Phương Bất Quần tuyệt vọng Địa Tiên cảnh?
Ghê gớm lắm sao?
Nghe thấy giọng nói ngông cuồng từ xa vọng lại trước khi người kịp đến, Từ Hạo ở lầu ba tửu lâu Linh Tuyền không khỏi nhếch mép.
Thời buổi này người ta không biết thế nào là khiêm tốn sao?
Thuộc hạ của ta còn có mấy cường giả Thiên Tiên cảnh, cũng không khoa trương như ngươi, ngươi đang thể hiện cái gì vậy?
Bất quá, Phương Tề Các vốn đã ngất đi, lại như được uống linh đan diệu dược, đột nhiên tỉnh lại.
Hắn quá quen thuộc giọng nói này, là sư phụ hắn.
"Ô ô ô ô..."
Phương Tề Các không thể phát ra tiếng, chỉ ú ớ vài tiếng, La Hành đã phi thân đến, đáp xuống trước mặt hắn.
Nhìn bộ dạng thê thảm của Phương Tề Các, La Hành nhất thời giận dữ nói: "Kẻ nào? Dám đả thương đồ đệ của ta La Hành thành ra thế này, mau ra đây, ta muốn xé xác hắn!"
Nói rồi, La Hành khẽ điểm lên người Phương Tề Các, giải trừ cấm chế Từ Hạo hạ trên người hắn.
Phương Tề Các lại có thể phát ra tiếng, khóc lóc kể lể: "Sư phụ, người phải báo thù cho đồ đệ a! Tên hỗn đản này vậy mà đả thương ta thành ra thế này, hắn đang sỉ nhục người đó!"
Phương Tề Các chỉ về phía Từ Hạo.
La Hành khẽ gật đầu, lạnh lùng nói: "Đồ đệ, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó."
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hạo, giận dữ nói: "Tiểu tử, chính là ngươi đả thương đồ đệ của ta, ngươi..."
Chỉ là lời còn chưa dứt, ánh mắt của hắn đã không thể rời đi, nhìn chằm chằm Phạm Tư Tư và Dạ Thanh Thu hai nàng đang ngồi bên cạnh Từ Hạo, tựa như mất hồn.
Đẹp quá.
Một người thì sở hữu đôi chân dài siêu cấp, phong thái ngự tỷ vô địch.
Một người thì có dung mạo trẻ thơ, thân hình bốc lửa, tuyệt mỹ thiếu nữ.
Hai người này thật sự là cực phẩm a!
So với hai mỹ nữ trước mắt này, những người Phương gia đưa cho mình quả thực là tầm thường, xấu xí.
Ân, tu vi cũng không tệ, đều là Đại Thừa cảnh trung kỳ.
Có thể chịu được chinh phạt!
Không được, ta nhất định phải chinh phục các nàng.
Mấy tiểu cô nương Đại Thừa cảnh, chắc chắn không chống lại được mị lực vô thượng của cường giả Địa Tiên cảnh đường đường là hắn.
La Hành già nua xấu xí, trong nháy mắt tự tin.
Vẻ mặt tươi cười nhìn Phạm Tư Tư và Dạ Thanh Thu, La Hành mang theo nụ cười tự cho là anh tuấn nói: "Hai vị cô nương, tại hạ La Hành, chấp sự Hoa Thiên Tông, kết giao với hai vị thật vinh hạnh."
Phụt!
Phương Tề Các vừa mới chuẩn bị bò dậy từ dưới đất, nhất thời phun ra một ngụm máu, lại nằm xuống.
Sư phụ, ta là muốn người báo thù cho ta, sao người lại nổi sắc tâm vào lúc này, đi tán tỉnh tiểu cô nương nhà người ta chứ.
Hơn nữa nhìn trúng, vậy mà còn là nữ nhân của ta.
Nhưng La Hành thực lực cường đại, ngay cả Phương Tề Vân cũng phải nhường hắn ba phần, cho nên Phương Tề Các giận mà không dám nói gì.
Phạm Tư Tư nghe vậy, nhất thời che miệng cười duyên, sau đó ôm chặt cánh tay Từ Hạo, cọ xát bộ ngực đồ sộ lên cánh tay Từ Hạo, nũng nịu nói: "Từ Hạo ca ca, có người coi trọng nô gia a! Nếu huynh đối xử không tốt với nô gia, lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt, nô gia sẽ đi theo người khác đó!"
Nhìn Phạm Tư Tư mị thái mười phần, đám thanh niên tài tuấn ở lầu ba tửu lâu Linh Tuyền đều ngây ngẩn cả người.
Phạm Tư Tư lại còn có bộ mặt như vậy.
Còn Dạ Thương, lúc này lòng đang rỉ máu.
Nữ thần mình từng quỳ liếm, lúc này lại nịnh nọt trong lòng người khác, tư vị này đừng hỏi đến chua xót bao nhiêu.
"Đồ không biết xấu hổ!"
Nhìn thấy Phạm Tư Tư làm như thế, Dạ Thanh Thu bỗng nhiên có chút ghen tị, trong lòng thầm mắng một câu.
Bất quá tính cách của nàng, không cho phép nàng tranh sủng với Phạm Tư Tư trước mặt bao người, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.
"Tiểu yêu tinh, tối nay ta sẽ thu thập ngươi!"
Từ Hạo hung ác lườm Phạm Tư Tư một cái, tay nhịn không được lặng lẽ đặt lên mông vểnh cao của nàng.
Nhìn Từ Hạo và hai người thân mật, La Hành lúc này mới hoàn hồn, giận dữ mắng: "Tiểu tử, con mẹ nó ngươi không nghe thấy ta đang hỏi ngươi sao? Chính là ngươi đả thương đồ đệ của ta!"
Từ Hạo khẽ gật đầu, cười nhạo nói: "Đúng vậy a! Lão già rùa đen như ngươi không phải đều thấy được sao?"
"Đinh, chúc mừng kí chủ thành công thu hoạch một tên tử địch, thu được giá trị ác ý 12 vạn!"
Chỉ một câu nói, La Hành liền trực tiếp trở thành tử địch.
Từ Hạo đâm trúng tử huyệt của La Hành, gia hỏa này trước kia có một đạo lữ, cùng tu sĩ khác bỏ trốn.
"Tiểu tử, ngươi muốn chết!"
La Hành giận dữ, sát ý trên người trào dâng.
Lúc này, đám cao thủ Phương gia, bởi vì tu vi không đủ, chậm chạp đến trễ một bước, cũng đã đến tửu lâu.
"La đại nhân, là kẻ không có mắt nào, dám ở U Thành đả thương người của Phương gia ta, chúng ta..."
Phương Bất Quần bọn người tiến vào lầu ba tửu lâu Linh Tuyền, ai nấy đều không đem người trong thiên hạ để vào mắt.
Lời vừa mới nói đến một nửa, Phương Bất Quần nhất thời trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Từ Hạo.
Đám trưởng lão Phương gia, cũng đều sau lưng lạnh toát, trong mắt bắt đầu tràn ngập hoảng sợ.
"Ngọa Tào", gia hỏa này tại sao lại ở đây?
Chẳng lẽ Phương Tề Các chọc tới sát tinh này?
Tuyệt đối đừng, tuyệt đối đừng!
Phương Bất Quần trong lòng điên cuồng cầu nguyện.
Thế nhưng La Hành lại dội cho hắn một chậu phân lớn.
"Phương gia chủ, chính là người này đả thương Tề Các, còn nói năng lỗ mãng làm nhục lão phu!"
"Ngươi yên tâm, hôm nay ta nhất định trừng trị hắn, thay Phương gia các ngươi cứu vãn danh dự!"
"Có bản tọa ở đây, U Thành không người nào có thể địch lại Phương gia!"
La Hành nói xong, uất khí trong lòng tiêu tan hết.
Cái cảm giác chỉ điểm giang sơn, kích động văn tự, xem thiên hạ anh hùng như không có gì, chỉ có một chữ: Sảng khoái!
Chỉ là mồ hôi lạnh trên đầu Phương Bất Quần đã tuôn ra.
Đại ca của ta, ta có thể đừng kiêu ngạo như vậy được không?
Ngươi biết hắn là ai sao?
Ngay ngày hôm qua, thuộc hạ của hắn tiện tay chém chết một phân thân Thiên Tiên cảnh.
Ngươi chỉ là Địa Tiên cảnh hậu kỳ, còn có thể so với phân thân Thiên Tiên cảnh hậu kỳ của người ta à.
Ngươi muốn chết, đừng kéo ta theo a!
Khi hắn nhìn thấy con Hao Thiên Khuyển trong mắt lấp lóe hàn quang dưới chân Từ Hạo, Phương Bất Quần càng hoảng sợ.
Hắn đuổi theo vài bước, kéo ống tay áo Phương Tề Các, cười gượng nói: "La đại nhân, ta cảm thấy... Sự việc này là do Phương gia chúng ta sai, hay là thôi đi!"
La Hành nghe vậy, không vui nói: "Sao có thể bỏ qua? Chẳng lẽ tiểu tử này còn có bối cảnh gì, khiến ngươi kiêng kị? Không cần lo lắng, có ta ở đây, chuyện này ta thay các ngươi giải quyết!"
Phương Tề Các cũng đầy vẻ không quan tâm nói: "Cha, người cứ yên tâm đi! Có sư phụ ta ở đây, hiện tại U Thành có ai là đối thủ của Phương gia ta, vừa vặn trận chiến ngày hôm nay, cũng để cho người U Thành đều biết, Phương gia ta về sau sẽ quật khởi."
Đào mộ tổ tiên nhà ngươi!
Phương Bất Quần trong lòng giận mắng Phương Tề Các, hôm nay Phương gia chúng ta không bị diệt, thì đã cảm tạ trời đất rồi.
"Phương gia chủ, xem ra Phương gia các ngươi rất phách lối a! Ta bảo các ngươi mang tiền chuộc người, các ngươi cứ như vậy mà chuộc a!"
Phương Bất Quần còn muốn nói gì đó, giọng Từ Hạo bỗng nhiên vang lên bên tai mọi người.
"Chuộc người? Chuộc cái con mẹ nó! Chết đi cho bản tọa!"
La Hành không thể nhịn được nữa, quát lớn một tiếng, hóa thân thành thiêu thân lao đầu vào lửa, xông về phía Từ Hạo.
Thân như chim ưng, một đi không trở lại.
Nhìn bóng lưng La Hành lao lên chịu chết, bên cạnh Phương Tề Các vẻ mặt điên cuồng, Phương Bất Quần tuyệt vọng.
Xong đời rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận