Vạn Giới Mạnh Nhất Hệ Thống Chi Triệu Hoán Quần Hùng

Chương 706: Ta là tới tìm người

**Chương 706: Ta là tới tìm người**
"Sở Mộ Hoa tiên tử đến!"
Trong khi mọi người còn đang bàn luận, thanh âm ngoài cửa bỗng nhiên vang lên.
Thương Tiểu Linh lập tức biến sắc, vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, các thiên tài khác cũng theo đó đứng lên.
Cửa phòng bao được đẩy ra, một nữ tử dung mạo có chút xinh đẹp bước vào. Nữ tử này ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo cực đẹp, thanh tú, đặc biệt là cặp lông mi dài che giấu phía dưới, đôi mắt màu băng lam dường như có thể đoạt mất hồn phách người khác.
Nàng chính là khách nhân hôm nay của Thương Tiểu Linh, Sở Mộ Hoa!
Đệ nhất thiên tài đương đại của Lăng Vân tông, đệ tử duy nhất của Thái Thượng trưởng lão Sở Thiên của Lăng Vân tông, tông chủ tương lai của Lăng Vân tông.
Thậm chí có người nói, Sở Mộ Hoa là siêu cấp thiên tài có thể chỉ huy, nâng cao tương lai của Lăng Vân tông lên một bước.
Đông đảo quang hoàn gia thân, cũng khiến cho nàng có quang mang vạn trượng.
So với thiên chi kiêu nữ như vậy, những nữ tử như La Thanh Sương, lộ ra thật không chịu nổi, bất luận là thiên phú hay dung mạo, đều kém hơn không chỉ một bậc.
Theo Sở Mộ Hoa tiến vào phòng, những nữ tử khác trong phòng trong nháy mắt đều ảm đạm phai mờ, ánh mắt của tất cả thiếu niên thiên tài đều tập trung trên thân nàng, hơi hơi thất thần.
"Mộ Hoa gặp qua chư vị thiên tài Thương Thành!"
Lúc này, Sở Mộ Hoa nhàn nhạt mở miệng, phá vỡ sự trầm mặc trong phòng, Thương Tiểu Linh và những người khác lúc này mới hoàn hồn.
"Ai nha, Mộ Hoa tiên tử, ngài sao đột nhiên tới đây? Ngài nên sớm thông báo cho ta, ta thật sự là quá thất lễ," Thương Tiểu Linh tràn đầy tự trách nói.
Bộ dáng kia hoàn toàn chính xác rất giống như thật.
Bất quá Thương Tiểu Linh trong lòng lại rất giật mình, vốn tính toán của hắn là, chờ Sở Mộ Hoa đến Thương Thành, nô bộc trong nhà sẽ tới thông báo cho mình, mình sẽ đích thân đến trước cửa thành nghênh đón, lại không nghĩ rằng Sở Mộ Hoa trực tiếp tới.
Những thiên tài khác có lòng muốn tiến lên bắt chuyện với Sở Mộ Hoa, nhưng cố kỵ Thương Tiểu Linh, nên đều nhịn xuống.
Người sáng suốt đều nhìn ra được sự nịnh nọt của Thương Tiểu Linh đối với Sở Mộ Hoa, lúc này đừng nên tiến lên đoạt danh tiếng.
Cho nên tất cả mọi người chỉ là ào ào nghênh hợp vài câu.
"Đúng vậy a! Thương thiếu vẫn luôn mong ngóng ngài tới, vẫn luôn nói muốn đi đón ngài, không ngờ ngài lại tới trước."
"Ta thân là địa chủ Thương Thành, lần này đúng là chậm trễ, mong rằng Mộ Hoa tiên tử chớ trách tội."
"Mộ Hoa tiên tử đến, thật khiến cho Thương Thành ta rồng đến nhà tôm, lần này mong muốn ở lại thêm mấy ngày a!"
...
Từng đạo âm thanh a dua nịnh hót, cũng không làm cho Sở Mộ Hoa say mê, thậm chí nàng đều không thèm để ý.
Chờ mọi người yên tĩnh lại, Sở Mộ Hoa mới lên tiếng lần nữa: "Chư vị, Mộ Hoa lần này đến Thương Thành, chính là phụng mệnh sư phụ, đến đây gặp mặt một vị khách quý, có lẽ sẽ ở lại đây một thời gian, trong thời gian này, nếu có gì cần trợ giúp, hi vọng chư vị có thể rộng lòng giúp đỡ."
Nghe được lời Sở Mộ Hoa, trong lòng mọi người hơi hơi giật mình, đồng thời, tâm tư cũng bắt đầu linh hoạt.
Sở Thiên là ai, bọn họ tự nhiên biết.
Lăng Vân tông đệ nhất cường giả, Đại Đạo Hiển Thánh cảnh hậu kỳ tuyệt đỉnh cao thủ, làm cho hắn coi trọng như vậy, còn phái ra đệ tử sủng ái nhất tự mình đến tiếp đãi, nhân vật này, địa vị muốn cao đến mức nào?
Nếu có thể cùng người này kết giao, tranh thủ hảo cảm của đối phương, vậy chẳng phải là sẽ nhất phi trùng thiên sao?
Nghĩ tới đây, thiên tài Trần gia Trần Giang mang theo vài phần thăm dò nói: "Không biết Mộ Hoa tiên tử tìm vị thiên tài nào?"
Những người khác cũng đều dỏng tai lên, sợ bỏ qua tin tức quan trọng, ngay cả Thương Tiểu Linh luôn luôn tự phụ cũng không ngoại lệ.
Hắn là hoàn khố, có đôi khi cũng sẽ phạm thiểu năng trí tuệ, nhưng thân là một hoàn khố nhị đại, hắn còn không đến mức cái gì cũng không hiểu.
Nhưng mọi người không nghĩ tới chính là, Sở Mộ Hoa dưới ánh mắt soi mói của mọi người, lại chỉ bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Kỳ thật ta cũng không rõ lắm thân phận của người kia, chỉ biết là địa vị của hắn rất cao, tuyệt đối không thể đắc tội.
Vốn sư tôn dự định tự mình tác bồi, chỉ là bởi vì thân phận không thích hợp, bị vị khách quý kia cự tuyệt, cho nên mới phái ta tới, để ta tùy thời chờ người kia liên hệ."
Kỳ thật Sở Mộ Hoa chính mình cũng rất tò mò, người khiến sư tôn khẩn trương như vậy, rốt cuộc là thân phận gì.
Lời nói của Sở Mộ Hoa, khiến mọi người càng thêm giật mình vạn phần.
Sao càng nghe càng mơ hồ vậy?
Bất quá bất kể thế nào, cũng nói rõ một việc.
Người Sở Mộ Hoa tìm không tầm thường.
Sau đó, những người trong phòng bao bắt đầu có ý đồ riêng, tuy rằng đều nâng ly cạn chén, nhưng trong âm thầm lại không có một ai nhàn rỗi, đều đang len lén truyền tin tức cho gia tộc.
Sở Mộ Hoa tìm đến đại nhân vật.
Ngược lại Thương Tiểu Linh tuy rằng cũng để bụng chuyện này, nhưng hành động lại chậm nửa nhịp, vẫn chưa đem tin tức truyền về gia tộc.
Hắn vốn không phải người quá thông minh.
...
Một đám thiên tài trên lầu mang ý đồ riêng, thì lầu hai trong đại sảnh Từ Hạo giờ phút này cũng đang suy tư.
Người Sở Mộ Hoa muốn tìm, dĩ nhiên chính là hắn!
Trước đó bởi vì thân phận Sở Thiên đặc thù, Từ Hạo cũng không giữ hắn lại, nhưng Sở Thiên lại để lại cho Từ Hạo một phương thức truyền tin, dùng để liên hệ với đệ tử của hắn Sở Mộ Hoa.
Sở Mộ Hoa danh khí tuy rằng cũng rất lớn, nhưng dù sao cũng là thế hệ trẻ, tuổi tác tương tự Từ Hạo, mà lại ngày thường thâm cư không ra ngoài, bên ngoài rất ít người từng thấy bộ mặt thật của nàng.
Để nàng đến hầu hạ Từ Hạo, vừa vặn!
Tại lầu hai chờ đợi một thời gian ngắn, Từ Hạo phát hiện không thể thu hoạch được tin tức hữu hiệu gì, liền chuẩn bị tìm Tứ Hải các mua tình báo, xem có thể tìm được Tương Quân hay không.
Bất quá mây đen địa vị thấp, tuy rằng ở gần Thương Thành có chút tiếng tăm, nhưng chung quy là không ra gì, để hắn đi mua tin tức, Tứ Hải các chưa chắc chịu bán.
Cho nên hắn nghĩ tới Sở Mộ Hoa.
Nói thế nào cũng là tấm lòng thành của Sở Thiên, mình nếu một mực không cần, chẳng phải làm lạnh tâm của cấp dưới sao?
Tuy rằng Sở Thiên và những người khác tuyệt đối sẽ không phản bội mình, nhưng có đôi khi Thiên Đế cũng cần phải có chút nhân tình.
Nghĩ tới đây, Từ Hạo đứng dậy gọi mây đen rời đi.
Cũng không biết đệ tử của Sở Thiên đến chưa.
...
Ngay tại trong phòng bao, Sở Mộ Hoa đang cùng một đám cái gọi là thiên tài Thương Thành qua loa ứng phó, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
"Mộ Hoa tiên tử, ngài làm sao vậy?"
Thương Tiểu Linh ở bên cạnh trước tiên chú ý tới dị dạng của Sở Mộ Hoa, sự chú ý của hắn vẫn luôn ở trên thân Sở Mộ Hoa.
Sở Mộ Hoa hoàn hồn, bất động thanh sắc nói: "Không có gì, nghĩ đến một ít chuyện, cần tạm thời ra ngoài xử lý một chút, các vị, xin lỗi không tiếp được một lát!"
Nói xong, Sở Mộ Hoa đứng dậy muốn rời đi.
Thương Tiểu Linh thấy thế, chặn lại nói: "Mộ Hoa tiên tử, chuyện gì vội vã như vậy a! Có gì cần giúp đỡ, ngài cứ việc nói ra, trong Thương Thành, ta nói chuyện vẫn là chắc chắn."
Sở Mộ Hoa dừng bước chân, bình thản nói: "Thương công tử không cần phí tâm, thật sự chỉ là một số việc nhỏ riêng tư, Mộ Hoa không muốn người theo, rất nhanh sẽ trở lại, đa tạ!"
Nói xong, Sở Mộ Hoa không cùng mọi người tốn nhiều miệng lưỡi nữa, quay người rời khỏi phòng, lưu lại mọi người không biết làm thế nào.
Vội vã rời đi như thế, chẳng lẽ là vị đại nhân kia triệu kiến?
Đây là ý nghĩ của tất cả mọi người, trừ Thương Tiểu Linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận