Vạn Giới Mạnh Nhất Hệ Thống Chi Triệu Hoán Quần Hùng

Chương 733: Ta nghĩ giải ngươi

**Chương 733: Ta muốn giải thoát cho ngươi**
Sau một hồi lâu, Đường Nguyệt Hoa giật mình nói: "Cái này... Rốt cuộc là thứ gì? Vì sao lại đáng sợ như vậy?"
Từ Hạo lấy lại tinh thần, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười quỷ dị, chính mình tựa hồ đã nhặt được bảo vật.
Ảnh Sát Đế Nhận đáng sợ, tự nhiên không cần phải nói nhiều.
Có được ý thức tự chủ, đối mặt với sinh mệnh bóng đen, không cần tu sĩ điều khiển, chủ động phát động công kích về phía địch nhân.
Trận chiến vừa rồi đã chứng minh, cho dù không có một tu sĩ cường đại nào khống chế, Ảnh Sát Đế Nhận vẫn có thể bạo sát đường đường Thánh Nhân cửu giai, quả thực là lợi hại đến kinh người.
"Đốt, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ: Tru diệt sinh mệnh bóng đen Ma Long lão nhân, mở ra quyết đấu Ám Ảnh Giới chiến tranh."
"Chúc mừng ký chủ thu hoạch được ban thưởng: Một lần chỉ định triệu hoán cơ hội, một lần cực hạn thức tỉnh cơ hội, 300 triệu ác ý giá trị!"
Lúc này, âm thanh của hệ thống cũng vang lên!
Từ Hạo không trả lời vấn đề của Đường Nguyệt Hoa, bàn tay nhẹ nhàng đảo một cái, đem Ảnh Sát Đế Nhận thu vào.
"Đi thôi! Nơi này không nên ở lâu!"
Nói xong, Từ Hạo vung ống tay áo lên, một cơn gió lớn cuốn lấy Đường Nguyệt Hoa, thân ảnh hai người biến mất ngay tại chỗ...
Ám Ảnh Giới có tên là bóng đen, kỳ thực cũng có sự phân chia giữa ban ngày và ban đêm, chỉ là ban ngày ở đây dường như không sáng tỏ, mà ban đêm lại càng lộ ra âm trầm hơn.
Những người quen thuộc với Ám Ảnh Giới đều biết, so với ban ngày còn có chút bình thường, ban đêm càng thêm đáng sợ.
Giờ phút này, đêm tối của Ám Ảnh Giới đã giáng xuống.
Đêm tối này không hề nghi ngờ là dài dằng dặc, dài đến mức cơ hồ mỗi một sinh linh Ám Ảnh Giới đều cảm thấy một ngày dài như một năm.
Khắp nơi đều là sát khí lạnh như băng, làm cho người ta không rét mà run.
Tại một cửa hang động đen kịt, Từ Hạo bố trí một tòa pháp trận, che lấp cửa hang, rồi mới đốt lửa lên.
Lúc này, trong sơn động rốt cục sáng lên.
Cho dù với thực lực tu vi hiện tại của Từ Hạo, một mình ở Ám Ảnh Giới, cũng không dám có chút chủ quan.
Mặc dù thực lực của Ám Ảnh Giới Đông Châu kém xa so với thực lực của Ám Ảnh Giới Chân Võ, nhưng lúc này Từ Hạo không còn là Tử Vi Thiên Đế năm đó.
Hắn vẫn cần phải coi chừng.
Đường Nguyệt Hoa ngồi trước đống lửa, cẩn thận nhìn thân ảnh Từ Hạo thật lâu, yếu ớt mở miệng nói: "Từ Hạo, có phải chàng cảm thấy ta là một nữ nhân rất có tâm cơ hay không, nếu không phải tại ta, hai chúng ta sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này."
Từ Hạo vẫn nhắm mắt khoanh chân dưỡng thần, không hề mở mắt, thản nhiên nói: "Nàng suy nghĩ nhiều quá, ta chưa từng cho rằng như vậy, đến đây đều là quyết định của chính ta."
Đường Nguyệt Hoa là gì chứ?
Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, trong thế giới của Từ Hạo đều không được xem là một nữ tử xuất sắc, chỉ có thể coi là bình thường.
Luận về tâm cơ, nàng không có chỗ xếp hạng tại Thượng Cổ Tử Vi Thiên Đình.
Luận về thiên phú, nàng lại càng kém xa một trời một vực.
Nàng muốn lừa gạt mình, còn kém xa lắm.
Đường Nguyệt Hoa cho rằng, là nàng hại Từ Hạo đi vào Ám Ảnh Giới hiểm địa này, nhưng đối với Từ Hạo mà nói, hết thảy đều là quyết định của chính hắn, không có quan hệ gì với Đường Nguyệt Hoa.
Đường Nguyệt Hoa nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia sáng, sau đó nàng đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh Từ Hạo ngồi xuống, tay chống cằm, nhìn Từ Hạo nói: "Chàng thật sự là nam tử kỳ lạ nhất mà ta từng gặp, thật không biết cái gì có thể làm loạn tinh thần của chàng."
"Ít nhất nàng không thể!" Từ Hạo bình thản đáp lại.
Đường Nguyệt Hoa bĩu môi, nhưng trong lòng lại không tin.
Ta không cách nào làm loạn tinh thần của chàng sao?
Ta thấy chưa chắc!
Vẫn là phương thức của ta không đúng.
Nếu như ta dùng đúng phương thức, coi như chàng thật sự lòng dạ sắt đá, ta cũng không tin chàng không động lòng.
Bất quá Đường Nguyệt Hoa cũng không phải là người vũ mị xinh đẹp, cũng không có ý đồ xấu gì, nàng nhẹ giọng thở dài nói: "Nói chuyện nghiêm chỉnh đi! Chúng ta làm sao rời khỏi đây?"
Đây mới là vấn đề nàng quan tâm nhất.
Ám Ảnh Giới nơi quỷ quái này, nàng không muốn ở lại nữa.
Nghe được vấn đề của nàng, Từ Hạo rốt cục mở mắt.
Hắn nhìn thoáng qua bên ngoài sơn động, khẽ nói: "Ngọc phù mà nàng đưa cho ta, trừ việc là chìa khóa tiến vào Ám Ảnh Giới Đông Châu, đồng thời cũng là một bức địa đồ, dựa theo địa đồ, ta nghĩ chúng ta có thể tìm được đường ra ngoài."
"Bất quá trước đó, chúng ta còn cần phải trải qua không ít cửa ải khó khăn, bởi vì lối ra hẳn là ở khu vực trung tâm của Ám Ảnh Giới nơi này, trong quá trình này có thể sẽ đụng phải cường địch mạnh tới đâu!"
Có thể làm cho Từ Hạo xưng là cường địch, thực lực tự nhiên không thể khinh thường, tuyệt đối là cao thủ tuyệt đỉnh.
Đương nhiên, đây là trong tình huống Từ Hạo không thả cấp dưới ra.
Thả ra cấp dưới tác chiến có chút gian lận.
Nghe được lời của Từ Hạo, Đường Nguyệt Hoa lập tức xị mặt xuống như quả bóng xì hơi, tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Sau một hồi lâu, nàng mới yếu ớt nhìn Từ Hạo hỏi: "Từ Hạo, chàng sẽ không bỏ lại ta chứ!"
Hiện tại nàng chỉ có thể dựa vào Từ Hạo.
Từ Hạo nhìn nàng một cái, giễu cợt nói: "Nếu như ta có thể giúp nàng, tự nhiên sẽ toàn lực hỗ trợ, thế nhưng nếu như gặp phải cường địch, ta dựa vào cái gì dốc hết toàn lực bảo vệ nàng? Hoặc là nói một cách khác, ta có thể nhận được lợi ích gì!"
"A? Vậy không biết Từ công tử muốn lợi ích gì?"
"Không biết lợi ích này thế nào?"
Đường Nguyệt Hoa đột nhiên cười một tiếng vũ mị, trên mặt lộ ra mấy phần kiều diễm không phù hợp với khí chất của nàng, sau đó nàng nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh Từ Hạo, nhẹ giọng ghé vào tai hắn nói: "Không biết Từ công tử muốn ban thưởng gì, cái này có được không?"
Không thể không nói, Đường Nguyệt Hoa đoan trang cao nhã, trên mặt đột nhiên lộ ra biểu lộ kiều mị mê người như vậy, mười phần quyến rũ.
Nếu như nói Từ Hạo là một đứa trẻ còn non kinh nghiệm, bị Đường Nguyệt Hoa dụ hoặc như vậy, đã sớm không biết đường đi nước bước.
Có thể Từ Hạo là ai?
Đường đường Thiên Đế, không chỉ có tu vi cao cường, mà định lực càng kinh người, thường thấy không biết bao nhiêu mỹ nữ, sự dụ hoặc của Đường Nguyệt Hoa, đối với Từ Hạo hoàn toàn không có lực hấp dẫn.
Ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ truyền đến chóp mũi, Từ Hạo đột nhiên đưa tay dùng sức, trong tiếng kinh hô của Đường Nguyệt Hoa, kéo nữ nhân với tư thái ngàn vạn này vào trong lòng.
Trong nháy mắt, hương thơm tràn ngập cõi lòng!
Không thể không nói, Đường Nguyệt Hoa có thể lưu lại thanh danh lớn như vậy ở Thương Thành và xung quanh, rất có nội tình.
Thân cao trọn vẹn 1m75, dáng người có thể nói là bốc lửa, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, đúng chuẩn siêu mẫu.
Đáng quý hơn nữa là, sau khi bị kéo vào lòng, Từ Hạo lập tức cảm giác được một trận mềm mại.
Đây quả thật là nhìn thì có vẻ gầy, sờ vào lại có da có thịt, cực phẩm.
Nếu như không phải là Từ Hạo, đổi một người khác nhìn thấy Đường Nguyệt Hoa với bộ dạng mặc cho người ta định đoạt thế này, đã sớm không nhịn được.
Cái này mà còn có thể nhịn, có còn là nam nhân không?
Kỳ thật Đường Nguyệt Hoa lúc này cũng sợ choáng váng.
Nàng hoàn toàn không ngờ rằng, chính mình chỉ muốn trêu chọc Từ Hạo một chút, lại khiến chính mình rơi vào hiểm địa như vậy.
Cảm nhận được khí tức hùng hậu truyền đến từ nam tử trước mặt, Đường Nguyệt Hoa cứ ngây ngốc ngồi trong lòng Từ Hạo, trái tim đập thình thịch.
Xong rồi, lần này chơi lớn rồi.
Nếu như Từ Hạo thật sự thú tính nổi lên với mình, mình nên phản kháng hay không phản kháng đây?
Phản kháng?
Hình như không có tác dụng!
Thực lực của Từ Hạo mạnh hơn mình quá nhiều.
Không phản kháng?
Nơi này liền muốn tỉnh lược mấy vạn chữ?
Nên lựa chọn thế nào đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận