Vạn Giới Mạnh Nhất Hệ Thống Chi Triệu Hoán Quần Hùng

Chương 178: Bị người ta quá căm ghét

**Chương 178: Bị người ta quá căm ghét**
Là việc quan trọng trăm năm có một, hoàng thất Dạ U vương triều đối với Thiên Kiêu tranh đoạt chiến cũng cực kỳ coi trọng. Mỗi một kỳ Thiên Kiêu tranh đoạt chiến đều do hoàng đế đích thân chủ trì, đồng thời có ít nhất một vị hoàng thất cung phụng phụ trách công tác an toàn, đề phòng biến cố.
Lần này Thiên Kiêu tranh đoạt chiến cũng không ngoại lệ.
Có lẽ bởi vì có dị loại như Từ Hạo, nên lần này, người phụ trách công tác an toàn cho Thiên Kiêu tranh đoạt chiến là hoàng thất đại cung phụng Dạ Phong Vân, tu vi cao tới nửa bước Địa Tiên.
Nửa bước Địa Tiên, xét theo nghĩa nghiêm ngặt, vẫn thuộc phạm trù Độ Kiếp cảnh. Bất quá, vì mạnh hơn Độ Kiếp cảnh thông thường một chút, nên được gọi là nửa bước Địa Tiên.
Địa điểm thi đấu của Thiên Kiêu tranh đoạt chiến là ở Hắc Dạ huyễn cảnh.
Đây là một tiểu thế giới được khai mở bằng không gian chi lực. Nghe nói là do một vị đại năng nào đó của Thiên Thánh hoàng triều, mấy vạn năm trước, nhận được sự nhờ vả của hoàng thất Dạ U vương triều, dùng đại thần thông khai mở ra.
Không gian của Hắc Dạ huyễn cảnh không nhỏ, rộng chừng 10% U Thành, có thể chứa được mấy trăm vạn người, đồng thời cũng có thể chịu được cường giả chiến đấu dưới Địa Tiên cảnh.
Mỗi lần Thiên Kiêu tranh đoạt chiến mở ra, đều có hàng ngàn thiên tài từ khắp nơi của Dạ U vương triều đến, triển khai kịch chiến trong Hắc Dạ huyễn cảnh, đồng thời có hơn mười vạn người xem quan sát.
Bởi vì Thiên Kiêu tranh đoạt chiến có liên quan đến danh ngạch dự thi Cái Thế Thiên Kiêu chiến, cho nên ngoài tu sĩ của Dạ U vương triều, cũng có không ít tu sĩ của các đại thế lực Thiên Thánh hoàng triều đến xem chiến đấu, để hiểu rõ tình hình đối thủ tiềm ẩn trong tương lai.
Thậm chí, hoàng thất Thiên Thánh hoàng triều còn phái cường giả đến giám sát việc triển khai Thiên Kiêu tranh đoạt chiến của Dạ U vương triều.
Lối vào của Hắc Dạ huyễn cảnh nằm trong một tòa hoàng gia viên lâm ở U Thành, nơi này cách Bách Bảo thương hội không xa.
Bởi vậy, ba ngày trước khi bắt đầu thi đấu, Từ Hạo liền cùng đám thủ hạ chuyển vào Bách Bảo thương hội.
Ba ngày sau, Từ Hạo mang theo hơn sáu mươi tên dự thi của mình, cùng nhau tiến vào Hắc Dạ huyễn cảnh.
Những người có thể tiến vào Hắc Dạ huyễn cảnh, thứ nhất là tuyển thủ có Dự Thi lệnh, thứ hai là người có Đi Cùng lệnh của tuyển thủ, như đồng môn, tùy tùng, v.v... , thứ ba là người xem thi đấu thông thường.
Lối vào của Hắc Dạ huyễn cảnh là một mặt kính hình tròn, đường kính ba mét, tỏa ra ánh sáng. Sau khi kiểm tra chứng thực nhập cảnh tại lối vào Hắc Dạ huyễn cảnh, liền có thể tiến vào.
Trong khoảnh khắc bước vào Hắc Dạ huyễn cảnh, Từ Hạo chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, sau đó cảnh tượng biến hóa.
Đây là một tiểu thế giới không gian có hoàn cảnh không khác biệt nhiều so với bên ngoài. Bên trong tiểu thế giới này, có sơn mạch, hạp cốc, sông ngòi, rừng rậm, đồng bằng, sa mạc, v.v...
Mà địa điểm của Thiên Kiêu tranh đoạt chiến chính là một mảng đồng bằng lớn được bao quanh bởi dãy núi.
Bốn phía đồng bằng là những ngọn núi, giống như cột chống trời, chống đỡ một tòa trận pháp, bảo vệ đồng bằng.
Dưới sự bảo vệ của trận pháp này, trừ khi tu vi đạt tới Địa Tiên cảnh trở lên, nếu không, không ai có thể đánh vỡ trận pháp.
Mà trên tầng mây, lúc này đã tụ tập vô số người, nhìn qua, chỉ sợ không dưới mấy chục vạn.
Đây đều là các bậc tiền bối trưởng lão của các đại môn phái, hoặc là người xem thi đấu. Dạ Thanh Thu, Phạm Tư Tư, bọn người lúc này cũng đã ở trên tầng mây, hơn nữa hai nàng còn ngồi cùng một chỗ.
Điều này khiến Từ Hạo hơi nghi hoặc, hai người không đánh nhau sao?
Xem ra hậu cung của mình rất hòa hài mà!
Hai nàng cũng thấy được Từ Hạo đầu tiên, sau đó lập tức truyền âm cho hắn, bảo hắn đến.
Từ Hạo cười nói: "Đi thôi! Chúng ta đi qua đó!"
Lần này tiến vào Hắc Dạ huyễn cảnh, Từ Hạo cũng không bất cẩn, mang theo Lý Bạch, Thái Bạch Kim Tinh và Tiểu Trương thái tử ba người.
Hai vị Thiên Tiên, một vị kiếm tu Địa Tiên cảnh viên mãn, đội hình có thể nói là khủng bố, bên trong Hắc Dạ huyễn cảnh không ai là đối thủ.
Còn Đát Kỷ và Hao Thiên Khuyển, lo lắng bọn họ đều là Yêu thú chi thân, lần này Thiên Kiêu tranh đoạt chiến có thể có bất ngờ, nên Từ Hạo đã để chúng ẩn giấu khí tức, tạm thời trốn đi.
Hoa Thiên tông, hoàng triều Long gia. . .
Trong hai tháng, những thế lực lớn này vẫn luôn chưa từng ra tay với mình. Từ Hạo biết, bọn họ nhất định đang trù tính ở một nơi bí mật nào đó.
Không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay tất nhiên sẽ dốc toàn lực muốn lấy mạng Từ Hạo. Mặc dù Từ Hạo rất tự tin, nhưng vẫn hết sức cẩn thận, đảm bảo không có sơ hở nào.
Mang theo Lý Bạch ba người bay lên tầng mây, đi tới bên cạnh Dạ Thanh Thu hai người ngồi xuống. Hơn bảy mươi người dự thi còn lại thì phân ra tìm chỗ ngồi, ngồi xuống.
Hắc Dạ huyễn cảnh đủ lớn, cho nên người dự thi và người xem thi đấu đều ngồi cùng một chỗ. Đợi sau khi rút thăm kết thúc, đến lượt vị thiên tài nào lên sân khấu, chỉ cần bay thẳng xuống chiến đấu là được.
Vì thân phận tôn quý, nên vị trí của Dạ Thanh Thu và Phạm Tư Tư cũng là tốt nhất, nằm ở trên tầng mây trên cùng của đồng bằng, hơn nữa còn rất gần chiến trường phía dưới.
Từ Hạo ngồi ở giữa hai người, Thái Bạch Kim Tinh ba người thì ngồi ở phía sau Từ Hạo.
Tình cảnh này cũng đưa tới vô số người ghé mắt.
"Tiểu tử kia là ai? Dám phách lối như vậy, một mình dám chen chúc hai đại mỹ nữ, thật sự là thích ăn đòn!"
"Hai vị mỹ nữ kia ta từng gặp, một vị là Phạm Tư Tư tiểu thư của Bách Bảo thương hội, một vị là Dạ Thanh Thu đại công chúa của Dạ U vương triều chúng ta, được xưng là U Thành song mỹ."
"Ngọa Tào, mỹ nữ cao quý như vậy, vì sao lại bị tiểu tử này một mình chiếm lấy. Ta không phục, có ai cùng ta đi đánh tiểu tử kia một trận tơi bời không."
"Tỉnh lại đi! Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, vị công tử kia gọi là Từ Hạo, ngươi nếu dám tìm hắn gây sự, thì cứ đi đi!"
"Từ Hạo nào, ta làm sao chưa từng nghe nói qua!"
. .
Từ Hạo vừa xuất hiện, liền lập tức khiến những thanh niên tuấn tài nổi giận, có thể nói là mối thù đoạt vợ, không đội trời chung.
Tuy U Thành không ai dám chọc hắn, nhưng hai tháng nay, hắn cơ hồ không rời khỏi Vạn Giới lâu, thanh danh lớn tại U Thành cũng dần dần tiêu tán. Vô số cao thủ, thiên tài từ khắp nơi mới đến U Thành, phần lớn không biết Từ Hạo.
Nếu không phải bây giờ không phải là lúc động thủ, chỉ sợ đã có rất nhiều thiên tài xông lên hành hung Từ Hạo.
"Xem ra, ngươi là người trời sinh dễ chiêu hận. Ngươi nhìn xem, có bao nhiêu ánh mắt giết người đang chĩa về phía ngươi!" Phạm Tư Tư vì Từ Hạo rót một chén rượu, trêu đùa với vẻ mặt đầy ý cười.
Trải qua nhiều ngày được tình yêu bồi đắp, Phạm Tư Tư, không những vẻ thiên chân khả ái vốn có không giảm, mà còn có thêm mấy phần thành thục quyến rũ.
Từ Hạo cười nhạt một tiếng nói: "Mặc kệ bọn họ đi! Bọn họ đây đều là đang ghen tỵ, ghen ghét vẻ đẹp trai và thực lực của ta!"
"Xì!" Phạm Tư Tư bĩu môi.
Lúc này, Dạ Thanh Thu mở miệng nói ra: "Từ Hạo, những ngày này, hệ thống tình báo của hoàng thất phát hiện không ít bóng dáng tu sĩ lạ mặt trong U Thành. Những người kia thực lực cường đại, có thể là người của hoàng thất Long gia, hoặc là Hoa Thiên tông.
Hơn nữa ta nghe nói, ca ca của Phương Tề Các, Phương Tề Vân cũng đã trở về U Thành, chỉ sợ những người này đều là muốn đối phó ngươi."
Từ Hạo nghe vậy, nheo nheo mắt nói: "Ta biết, yên tâm đi! Muốn đối phó ta, bọn họ còn thiếu rất nhiều."
Từ Hạo tuy an tĩnh hai tháng, nhưng Tiểu Trương thái tử, bọn người cũng không có an tĩnh, bọn họ nắm giữ không ít tin tức.
Lúc này, bỗng nhiên một trận huyên náo truyền đến, hoàng đế Dạ U vương triều Dạ Sát La chân đạp Yêu thú, từ trên trời giáng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận