Vạn Giới Mạnh Nhất Hệ Thống Chi Triệu Hoán Quần Hùng

Chương 224: Bạch Lạc Phong

Chương 224: Bạch Lạc Phong
"Ha ha ha ha, đây không phải Hàn Húc sư huynh của Bách Linh cốc sao? Thật sự là đã lâu không gặp!"
Ngay khi bốn người Hàn Húc đang nói chuyện, bên tai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm ngạc nhiên.
Hàn Húc lấy lại tinh thần nhìn qua, chỉ thấy một đám thiếu nam thiếu nữ mặc phục sức Thiên Vân học viện đang hướng bọn họ đi tới.
Người cầm đầu hắn nhận biết, là thiên tài Bạch Lạc Phong của thánh thành đêm tối sơn trang, hắn còn có một thân phận khác, là đệ đệ của Ám Dạ công tử Bạch Lạc Đề, một trong tứ đại công tử ở thánh thành.
Bất quá bây giờ chỉ còn lại tam đại công tử.
Còn năm sáu người phía sau Bạch Lạc Phong, đều là học sinh của Thiên Vân học viện, xuất thân từ nhất lưu, nhị lưu gia tộc ở thánh thành.
Hàn Húc chắp tay với Bạch Lạc Phong nói: "Thì ra là Bạch huynh a! Đã lâu không gặp!"
Ba người Diệp Thi cũng chắp tay ra hiệu với Bạch Lạc Phong.
Đối với Bạch Lạc Phong, Hàn Húc không quá ưa thích, người này bản lĩnh không nhiều, lại ngang ngược.
Nhất là ỷ vào uy danh của ca ca hắn, làm mưa làm gió ở thánh thành, có thể nói là điển hình của loại công tử phá gia chi tử.
Một kẻ vô đức vô tài như vậy, thân là thiên tài Hàn Húc của Bách Linh cốc, tự nhiên là chướng mắt.
Bất quá đưa tay không đ·á·n·h người mặt tươi cười, Hàn Húc cũng không biểu hiện ra là không thích, vẫn làm chút mặt ngoài công phu.
Nhìn thấy Hàn Húc ở đây, Bạch Lạc Phong vô cùng mừng rỡ.
Hắn tuy rằng xuất thân bất phàm, xưa nay ở thánh thành cũng làm mưa làm gió, nhưng đêm tối sơn trang chỉ là thế lực nhất lưu ở thánh thành, so với cửu đại tông môn thì kém xa, cho nên bình thường hắn cũng rất muốn kết giao với người của cửu đại tông môn.
Chỉ là thiên tài của cửu đại tông môn mắt cao hơn đầu, căn bản không để tên hoàn khố t·ử đệ này vào mắt.
Hôm nay gặp gỡ Hàn Húc bốn người ở nơi này, đương nhiên hắn cũng muốn biểu hiện tốt một chút.
Mang theo mấy tên học sinh của Thiên Vân học viện, đi tới trước mặt Hàn Húc, Bạch Lạc Phong vẻ mặt tươi cười nói: "Hàn Húc sư huynh, huynh về thánh thành sao không nói với tiểu đệ một tiếng, tiểu đệ cũng có thể vì huynh mà bày tiệc mời khách a!"
Hàn Húc cười nhạt một cái nói: "Hôm qua mới trở về, còn chưa kịp liên hệ Bạch huynh."
Bạch Lạc Đề không có nghe ra sự qua loa của Hàn Húc, tiếp tục cười nói: "Hàn huynh, có hứng thú lên xem một chút không."
Hàn Húc sững sờ, nói: "Ngươi nói là tầng thứ sáu?"
Nghe nói Bách Bảo lâu tầng thứ sáu, có bán ngũ đẳng Tiên Thiên Linh Bảo, còn có một số kỳ trân dị bảo hiếm thấy, bọn người Hàn Húc tự nhiên cũng rất muốn lên xem một chút, thế nhưng là lấy thân phận địa vị của hắn, lại không có tư cách.
Luôn luôn thích khoe khoang Bạch Lạc Phong, nhất thời dương dương đắc ý nói: "Đừng nói chỉ là tầng thứ sáu, dù là tầng thứ bảy, ta cũng có thể mang các vị đạo hữu của Bách Linh cốc cùng đi lên xem một chút, thế nào, chư vị có muốn đi cùng không?"
Nói xong, hắn từ trong không gian giới chỉ lấy ra một tấm lệnh bài màu tím, lệnh bài này là của Bạch Lạc Đề.
Là một trong tứ đại công tử của thánh thành, cường giả Thiên Tiên cảnh hậu kỳ, Bạch Lạc Đề trên tay có lệnh bài do Bách Bảo thương hội tặng, nắm giữ lệnh bài này có thể lên lầu 7 của Bách Bảo lâu.
Bạch Lạc Phong lấy được viên lệnh bài này từ Bạch Lạc Đề, sau đó mang theo đồng học của Thiên Vân học viện tới trang bức.
Hắn không ngờ, vậy mà ở lầu năm lại ngoài ý muốn gặp bốn người Hàn Húc của Bách Linh cốc, Bạch Lạc Phong lập tức nảy sinh tâm tư muốn trang bức trước mặt mấy người này.
Trang bức trước mặt những người của Thiên Vân học viện, làm sao có thể thoải mái bằng trang bức trước mặt những thiên tài của cửu đại tông môn như Hàn Húc chứ!
Lúc này, Diệp Thi vui mừng nói: "Bạch công tử, ngài thật sự có thể lên tầng thứ bảy sao!"
Tả Dao và Nhậm Minh trên mặt, cũng tràn đầy mừng rỡ và kinh ngạc, đương nhiên bọn họ đều muốn lên tầng thứ sáu, tầng thứ bảy nhìn xem, coi như không mua n·ổi, được mở mang kiến thức cũng tốt!
Thấy các thiên tài của Bách Linh cốc luôn không để mình vào mắt, lúc này trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, lòng hư vinh của Bạch Lạc Phong được thỏa mãn cực lớn.
Hắn nhịn không được ha ha cười nói: "Huynh trưởng ta có lệnh bài ở đây, đương nhiên có thể lên tầng thứ bảy! Mà lại huynh trưởng ta cùng Hữu Tình công tử, Lạc Hoa công tử, và mấy vị thiên tài của các đại thế lực ở thánh thành, có một buổi tụ hội ở lầu 7, nếu chư vị muốn đi, ta có thể dẫn tiến cho các vị."
Nói xong, Bạch Lạc Phong bỗng nhiên hạ giọng nói: "Hàn huynh, hôm nay nghe nói Vân Mạn công chúa cũng tới nha!"
Bách Bảo lâu không chỉ bán bảo vật, mà còn kinh doanh loại hình t·ử·u lâu cao cấp, lầu 7 mỹ vị sơn hào hải vị đếm mãi không hết.
Hàn Húc vốn định từ chối, nhưng khi nghe được ba vị trong tứ đại công tử đều sẽ tới, còn có Vân Mạn công chúa nổi danh hoàng đô, thiên phú tuyệt hảo cũng sẽ hiện thân, Hàn Húc từ lâu đã ngưỡng mộ mấy người kia, có chút động lòng.
Tuy rằng trong tứ đại công tử, ngoại trừ Vân Thiên Lang xuất thân hoàng thất, ba người khác xuất thân không bằng hắn, nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể đ·á·n·h đồng với mấy vị kia.
Tứ đại công tử có thể nói là thiên tài có tiếng, nổi danh Thiên Thánh hoàng triều, thiên phú vượt xa hắn có thể so sánh.
Đổi một góc độ khác mà nói, nếu như bọn họ nguyện ý gia nhập Bách Linh cốc, địa vị ở Bách Linh cốc cũng không phải hắn có thể sánh được.
Hàn Húc có thể chướng mắt Bạch Lạc Phong, nhưng tuyệt đối sẽ không khinh thị tứ đại công tử, ngược lại hắn còn phải ngưỡng mộ.
Nhìn ánh mắt khát vọng của sư muội sư đệ, thêm vào việc hắn cũng muốn đi xem, Hàn Húc liền nói: "Vậy liền nhờ Bạch huynh vậy, bất quá hôm nay ta còn mang theo hai vị bằng hữu, chờ ta gọi bọn họ cùng đi!"
Bạch Lạc Phong nghe vậy, trong mắt sáng lên, nói: "Hàn huynh còn có bằng hữu à! Không biết là thiên tài của Bách Linh cốc, hay là đạo hữu của môn p·h·ái nào khác? Bằng hữu của Hàn huynh cũng là bằng hữu của ta, vậy thì cùng đi lên thôi!"
Bạn của Hàn Húc chắc hẳn cũng là người của cửu đại tông môn a!
Có thể trang bức, cớ sao không làm chứ?
Hàn Húc còn chưa t·r·ả lời, Diệp Thi liền giễu cợt nói: "Thiên tài gì chứ! Cũng chỉ là một tên nhà quê đến từ Dạ U vương triều, có chút thiên phú và thực lực, dính líu đến một vị tiểu thư của Phạm gia, nhờ cơ duyên xảo hợp, mới quen biết sư huynh ta.
Hôm nay cũng là sư huynh ta mời bọn họ tới tham gia triển lãm hội, bằng không bọn họ còn không có tư cách tới nơi này!"
Bạch Lạc Phong nghe vậy, nhất thời m·ấ·t đi hứng thú.
Thì ra là tên nhà quê a!
Bất quá nể mặt Hàn Húc, hắn cũng không nói thêm gì, chỉ là ngoài miệng một đằng trong lòng một nẻo mà nói: "Được thôi! Nếu là bằng hữu của Hàn huynh, vậy thì mang theo hắn cùng đi! Thật vất vả mới tới thánh thành một lần, cũng phải để hắn mở mang kiến thức một chút."
Hàn Húc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
Hắn thật không biết, đáp ứng Bạch Lạc Phong là đúng hay sai.
Hi vọng lát nữa những người này đừng làm loạn, nói ra những lời khiến Từ Hạo mất hứng, vậy thì hắn sẽ rất khó xử.
...
Mà giờ khắc này, Từ Hạo và Phạm Tư Tư đang đứng trước một gian hàng, có chút hứng thú nhìn bảo vật trên quầy hàng.
Tầng thứ năm không có bảo vật nào lọt vào mắt Từ Hạo, hắn và Phạm Tư Tư chỉ là hưởng thụ cảm giác ở cùng nhau như thế này.
Bất quá món bảo vật trước mắt này cũng không tệ, là một khối bảo thạch hiếm thấy có thể dùng để luyện chế một kiện thánh khí đỉnh phong.
"Tảng đá kia không tệ, cho ngươi luyện tập vừa vặn, ta còn chưa đứng đắn dạy ngươi luyện thánh khí đâu!" Từ Hạo cười nói.
Phạm Tư Tư đỏ mặt, vừa nhắc tới luyện khí, nàng liền nhớ tới một số chuyện xấu hổ.
Lúc này, bên tai hai người bỗng nhiên truyền đến một thanh âm chói tai: "Thế nào, Từ công tử xem kỹ chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận