Vạn Giới Mạnh Nhất Hệ Thống Chi Triệu Hoán Quần Hùng

Chương 467: Đát Kỷ địch ý

Chương 467: Đát Kỷ có địch ý "Hô hô hô!"
Trong phòng, mồ hôi nhễ nhại trên đầu Từ Hạo, hắn không ngừng thở hổn hển, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
Đừng hiểu lầm, Từ Hạo không làm chuyện gì xấu, trong phòng chỉ có một mình hắn, hắn cũng không có thói quen dùng hai tay làm bạn gái.
Đây chỉ là di chứng sau khi luyện đan.
Ngay vừa rồi, hắn đã luyện chế được ba viên đan dược đỉnh cấp.
Bồ Đề Đan cấp bậc 11.
Trước khi luyện chế ra ba viên đan dược này, hắn còn luyện chế được mười viên Long Minh Đan và mười viên Vô Cực Đan.
Đan dược thập phẩm, đối với hắn mà nói không tính là quá khó khăn để luyện chế, chỉ tốn của hắn không đến một nửa pháp lực.
Nhưng ba viên đan dược cấp 11 luyện chế xong, suýt chút nữa thì lấy đi cái mạng già của hắn, không chỉ pháp lực trong cơ thể hao hết sạch, mà lực lượng nguyên thần cũng tổn hao không ít.
Ngay cả cái lò luyện dược có phẩm cấp bất phàm, đạt đến Tiên Thiên Linh Bảo ngũ đẳng kia, cũng suýt chút nữa bị luyện nổ.
Luyện dược quả thật không phải chuyện dễ dàng.
Hiện tại hắn cũng nhịn không được mà bắt đầu cảm thấy may mắn, may mắn chính mình không không biết tự lượng sức mình mà luyện chế đan dược thập nhị phẩm.
Nếu lần này mình luyện chế là đan dược thập nhị phẩm, nổ lò là chắc chắn, bản thân mình cũng chắc chắn sẽ bị trọng thương.
"Xem ra vẫn là tu vi không đủ a! Trước khi tu vi đạt tới Kim Tiên cảnh, tùy tiện không thể luyện chế đan dược thập nhị phẩm!"
Điều tức một chút, khôi phục một chút pháp lực, Từ Hạo lại lần nữa khống chế lò luyện dược, chuẩn bị luyện thêm một lò nữa.
Vừa rồi luyện chế ba lò đan dược, tỷ lệ xuất đan cực cao, bởi vậy vẫn còn dư lại một số dược liệu quý giá.
Công năng Siêu cấp Luyện Dược Sư này hoàn toàn chính xác mười phần cường hãn, đan dược cấp 11, một lò đã luyện chế thành ba viên, đan dược thập phẩm càng là một lò hoàn mỹ luyện thành mười viên.
Điều này đã vượt qua tất cả Luyện Dược Sư của Vạn Thần giới, cho dù là mấy vị dược thánh có thể đếm được trên đầu ngón tay kia, kỹ thuật luyện dược, ở trước mặt Từ Hạo cũng chỉ có thể coi là vai em út.
Phải biết, mấy vị gọi là dược thánh kia, tỷ lệ luyện chế thành công đan dược cấp 11 cũng chỉ có khoảng ba phần mười.
Là luyện chế ba lò, có khả năng chỉ có thể thành đan một viên.
Từ Hạo lại có thể một lò thành đan ba viên.
Ngày sau tu vi tăng tiến, kỹ nghệ luyện đan của Từ Hạo sẽ càng thêm thuần thục, sớm muộn gì cũng có thể làm được đan dược cấp 11, một lò mười viên.
Những dược liệu còn lại này tuy không nhiều, nhưng cũng đều cực kỳ hiếm thấy, còn có một số Phong Vân thương hành cũng không tìm thấy, là Từ Hạo tốn một chút giá trị ác ý, đổi lấy từ trong cửa hàng ám ảnh.
Những dược liệu đỉnh cấp này, luyện chế ra mấy bình đan dược thất phẩm, bát phẩm, là không có vấn đề gì.
Tiếp theo Từ Hạo luyện chế những đan dược này, chủ yếu là cho tiểu đồ đệ Từ Linh Nhi và Đát Kỷ bọn họ dùng.
Mấy vị này tu vi đều không cao, sau khi nuốt những đan dược này, trong thời gian ngắn cũng có thể tăng lên không ít cảnh giới.
"Sư phụ, Lạc Vân tiểu thư cầu kiến!"
Đem tất cả dược liệu dùng hết, luyện chế được mấy bình đan dược sơ phẩm, bên ngoài gian phòng bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Từ Linh Nhi.
Từ Hạo lấy lại tinh thần, đem lò luyện dược thu hồi, chỉnh sửa lại một chút y phục, sau đó nói: "Để nàng vào đi!"
Hắn biết nữ nhân này vẫn luôn giám thị mình, cũng biết nàng không có ác ý gì, chỉ là phụng mệnh lệnh của Trầm Bình.
Tốt xấu gì cũng ở bên ngoài phủ một đêm, với tính cách của nha đầu kia, hơn nửa là chịu không được cái khổ này, lúc này rốt cục đi ra.
Sau khi Từ Linh Nhi rời đi không lâu, Lạc Vân liền vội vàng từ bên ngoài gian phòng xông vào, đặt mông ngồi xuống ghế.
Vừa mới ngồi xuống, Lạc Vân liền trách móc nói: "Linh Nhi nha đầu, mau đi pha cho ta ấm trà, mệt c·hết ta!"
Từ Hạo liếc nhìn Lạc Vân một cái, bất đắc dĩ nói: "Ngươi đường đường là cường giả Kim Tiên cảnh, chỉ bất quá ở bên ngoài một đêm, đã la hét mệt mỏi, thật làm cho người ta không nói được lời nào, có thể đừng già mồm như vậy được không?"
"Thôi đi, cảm tình không phải ngươi ở bên ngoài trông coi!"
Vừa mới nói khích Từ Hạo một câu, Lạc Vân liền lấy lại tinh thần, sau đó hung tợn nói với Từ Hạo: "Tốt! Ta còn tưởng rằng ngươi không biết đâu, không ngờ ngươi đều rõ ràng, nếu như thế, vì sao không cho ta vào phủ? Hại ta ở bên ngoài chịu mệt!"
Từ Hạo nhún vai một cái nói: "Ngươi lại không nói với ta, ta còn tưởng rằng ngươi thích làm chuyện này đâu!"
"Ngươi..."
Lạc Vân sắc mặt giận dữ, vừa mới chuẩn bị mắng Từ Hạo, một đạo âm thanh quyến rũ ngàn vạn, liền truyền đến trong phòng.
"U, đây không phải Lạc Vân cô nương sao? Sáng sớm đã đến phòng của công tử chúng ta, là coi trọng công tử nhà ta sao?"
Thanh âm này đừng nói là Lạc Vân, ngay cả Từ Hạo đều có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy bưng một bình trà thơm, dung mạo quyến rũ diễm lệ Tô Đát Kỷ, đong đưa dáng người vũ mị, đi vào gian phòng.
Công việc này đều là tiểu nha đầu Từ Linh Nhi kia làm, sao bỗng nhiên lại đổi thành Tô Đát Kỷ rồi?
Hồ ly tinh này có ý đồ gì?
Lạc Vân cũng sửng sốt rất lâu, cho đến khi Đát Kỷ rót trà cho nàng, nàng mới hoàn hồn.
Sau đó nàng nâng chén trà lên, nhìn về phía Từ Hạo, nói giọng mũi: "Quỷ tài mới coi trọng hắn, được a Từ Hạo, trong phủ ngươi thật đúng là giấu không ít mỹ nhân nũng nịu đâu, quả nhiên là người không phong lưu uổng thiếu niên a!"
Nhan trị của Đát Kỷ thật sự vô cùng cao, hơn nữa là loại nhan sắc vừa mềm mại vừa đẹp kiểu yêu dã, cùng là nữ tử, nhìn Đát Kỷ đứng ở trước mặt, ngay cả Lạc Vân cũng nhịn không được có chút ghen tị.
Cái Từ Hạo này, thật sự là có diễm phúc tốt.
"Khụ khụ..."
Từ Hạo ho nhẹ một tiếng, che giấu một chút xấu hổ trong lòng, sau đó nhẹ giọng hỏi Đát Kỷ: "Sao ngươi lại tới đây?"
Đát Kỷ ngược lại cũng không có hồ nháo, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Khoa Phụ vừa mới truyền đến tin tức, mấy người thần bí kia đã hiện thân, giờ phút này đang ở xung quanh đấu chiến đài, hắn vốn muốn tự mình tới nói cho ngươi, nhưng Lạc Vân ở đây, hắn không tiện hiện thân."
Hắn không tiện hiện thân, để tiểu nha đầu Linh Nhi kia tới nói một tiếng không phải tốt sao, cũng không cần ngươi qua đây a!
Từ Hạo có chút dở khóc dở cười.
Đát Kỷ chính là yêu hậu nổi danh, tâm tư ghen tuông kia cũng không phải nữ tử bình thường có thể so sánh.
Tuy trước đó có mình đè ép, nàng không dám tùy ý làm loạn liên quan đến cuộc sống riêng tư của mình, nhưng mắt thấy mình thu nạp nữ nhân càng ngày càng nhiều, lại chậm chạp không động tới nàng, nàng rốt cục không nhịn được nữa.
Lần này tới khả năng chính là sợ mình ra tay với Lạc Vân!
Ý tứ này đã rất rõ ràng, chủ nhân muốn thu nạp những nữ nhân khác, làm sao cũng phải thu nạp người hầu gái là ta đây trước!
Bất quá Từ Hạo là thật sự không có ý gì với Lạc Vân.
Loại tiểu cô nương điêu ngoa tùy hứng, tâm trí ấu trĩ này, mặc dù có chút nhan sắc, nhưng cũng không đủ để làm mình rung động.
Mỹ nữ nhan sắc, mình còn nhiều.
Hơi tập trung ý chí, Từ Hạo nói: "Ngươi đi thông báo cho Dương Tiễn, Viên Hồng và Tôn Ngộ Không, theo ta cùng nhau đi tới đó!"
Đã những người này trước đó từng nhìn trộm mình, vậy chính là đối với mình có mục đích, Từ Hạo cũng muốn tiếp xúc với đối phương một chút.
Ít nhất cũng phải biết rõ ràng địch hay bạn.
Đát Kỷ khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn thật sâu Lạc Vân một cái, lúc này mới nhẹ hừ một tiếng, rời khỏi phòng.
Điều này khiến Lạc Vân có chút không hiểu, mình cũng không đắc tội mỹ nữ mê hoặc này! Nàng có vẻ như có địch ý với mình.
Lúc này, Từ Hạo mở miệng cắt đứt suy nghĩ của nàng.
"Bên đấu chiến đài có thể sẽ phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn, ngươi hẳn là sẽ cảm thấy hứng thú, chúng ta cùng đi qua xem một chút đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận