Vạn Giới Mạnh Nhất Hệ Thống Chi Triệu Hoán Quần Hùng

Chương 287: Phong Tuyết Đế Quân

**Chương 287: Phong Tuyết Đế Quân**
Nơi được gọi là truyền thừa của Bắc Phong Lang Vương nằm ở khu vực trung tâm của khu rừng Biết Quay Lại, là một hồ nước bị đóng băng.
Hồ nước không lớn, nhưng lại bị băng cứng bao phủ hoàn toàn.
Sau khi Từ Hạo đi đến bờ hồ, hắn cảm nhận được một luồng ba động nhiếp nhân tâm phách từ phía dưới hồ nước.
Dưới hồ này có đồ vật!
Lúc này, giọng nói kinh ngạc của Lương Băng bỗng nhiên vang lên bên tai Từ Hạo: "Cái này... Chẳng lẽ là Phong Tuyết Đế Quân?"
Từ Hạo khẽ động lòng, sau đó hỏi: "Phong Tuyết Đế Quân là ai? Tiền bối biết sao?"
Lương Băng đáp: "Phong Tuyết Đế Quân là một cường giả thời Thượng Cổ, tinh thông phong tuyết thuật pháp, nghe nói Băng Tông được sinh ra có liên quan đến vị Phong Tuyết Đế Quân này, con đường tu luyện của ta cũng là chịu ảnh hưởng của Phong Tuyết Đế Quân.
Vị Đế Quân này có tạo nghệ rất cao về phong tuyết thuật pháp, ân trạch hậu thế, là một vị cường giả tuyệt thế đáng được kính ngưỡng, nhưng tại sao khí tức của nàng lại xuất hiện ở đây?"
Từ Hạo khẽ cau mày, hỏi: "Tiểu lang, ngươi nói nơi này có một vị đại năng tọa hóa, nàng là người của Vãng Sinh Các sao?"
Bắc Phong Lang Vương trên vai trầm ngâm một lát, sau đó lắc đầu nói: "Cái này cũng không biết, bất quá rừng Biết Quay Lại cách khá gần hạch tâm chi địa của Vãng Sinh Các, nếu cường giả này có thể tọa hóa ở chỗ này, chắc hẳn là cao thủ của Vãng Sinh Các đi!"
Nghe xong lời của Bắc Phong Lang Vương, Từ Hạo lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, trong này nói không chừng có bí ẩn gì đó.
Ngay lúc Từ Hạo đang suy nghĩ sâu xa, Liễu Yên Mị bỗng nhiên kinh hô một tiếng nói: "Từ Hạo, chàng nhìn xem đó là ai?"
Từ Hạo hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ thân mặc áo trắng, mặt che lụa mỏng, khuynh thành tuyệt thế, từ trên trời giáng xuống, rơi vào mặt băng giữa hồ.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng điểm một ngón tay lên mặt băng, mặt băng cứng rắn vô cùng giữa hồ nhất thời ầm vang vỡ nát.
Nữ tử kia không do dự, nhảy xuống theo mặt băng vỡ nát, chìm vào đáy hồ sâu thẳm.
Từ đầu đến cuối, nữ tử kia dường như chưa hề chú ý tới sự tồn tại của Từ Hạo và Liễu Yên Mị bên bờ.
Nhưng vẻ mặt Từ Hạo lại tràn đầy kinh ngạc.
Bởi vì hắn nhận ra nữ tử kia.
Đó chẳng phải là thiên chi kiêu nữ của Băng Tông, Tô Thấm - người đứng đầu trong lần cái thế thiên kiêu chiến trước đây sao?
Lúc này, Tô Thấm lẻ loi một mình, bên cạnh không hề có bất kỳ đệ tử Băng Tông nào, hành tung vô cùng bí hiểm.
"Nàng ta sao cũng tới nơi này?" Từ Hạo lẩm bẩm nói.
Liễu Yên Mị nhất thời kinh ngạc nói: "Tô Thấm mà chàng cũng biết sao?"
Từ Hạo không giấu diếm, gật đầu nói: "Cùng nàng từng có vài lần duyên phận, bất quá không thân quen lắm."
Điều này khiến Liễu Yên Mị cảm thấy Từ Hạo có chút kín tiếng.
Tô Thấm ở toàn bộ Nam Thiên vực đều là một dị loại.
Nàng không có bất kỳ bằng hữu nào, thậm chí đối với đồng môn, cũng hầu như không hòa hợp với bất kỳ ai, càng đừng đề cập đến người khác phái.
Nhưng nàng hết lần này đến lần khác lại có thiên phú tuyệt thế, ngay cả Mộ Dung Oản đã từng có danh tiếng lẫy lừng, cũng phải cam bái hạ phong.
Một nữ tử hiếm thấy như vậy, khiến cho vô số tu sĩ ở Nam Thiên vực vừa kính vừa sợ, tự ti mặc cảm.
Nhưng Từ Hạo lại có liên hệ với Tô Thấm, việc này nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Từ Hạo không biết Liễu Yên Mị đang suy nghĩ gì, hắn trầm ngâm một lát, sau đó trầm giọng nói: "Nếu Tô Thấm đã tới đây, thì đáy hồ này tuyệt đối không đơn giản chỉ là một nơi tọa hóa của một vị đại năng, chúng ta cũng xuống xem một chút!"
Nói xong, khí huyết màu đỏ trên người hắn phun trào, bao phủ lấy Liễu Yên Mị, sau đó kéo Liễu Yên Mị, nhảy vào đáy hồ.
Hồ này không lớn, nhưng lại sâu ngoài dự liệu, hơn nữa nhiệt độ cực thấp, so với đường hầm của Bắc Phong Lang Vương càng tăng thêm.
Từ Hạo có được Hoang Cổ Thánh Thể, vẫn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, nếu không có hắn bảo vệ, Liễu Yên Mị càng không thể chịu đựng được.
Thật khó tưởng tượng, tu vi chỉ có Địa Tiên cảnh viên mãn như Tô Thấm, rốt cuộc là làm thế nào nhẫn nhịn được băng hàn của hồ nước này.
Ước chừng lặn xuống hồ được nửa khắc đồng hồ, hai mắt cảm thấy sáng ngời, một tòa cung điện lớn dưới đáy hồ xuất hiện trước mắt.
Từ Hạo tăng tốc độ lặn, rơi xuống trước cửa cung điện.
Lúc này cửa lớn cung điện mở rộng, hiển nhiên là Tô Thấm đã tiến vào bên trong cung điện.
"Phong Thần cung!"
Nhìn tấm biển trên cửa chính cung điện, Từ Hạo hơi nheo mắt lại, chỉ riêng ba chữ to này đã toát lên một cỗ khí khái cuồn cuộn mênh mông không thể che giấu.
Cung điện này không đơn giản.
Bắc Phong Lang Vương mang theo hiếu kỳ nói: "Hồ này trước kia ta cũng đã tới không ít lần, làm sao không phát hiện ra còn có một tòa cung điện lớn như vậy? Trước kia dường như chỉ có hài cốt của một vị đại năng cường giả ở đáy hồ, đây là có chuyện gì!"
Khóe miệng Từ Hạo lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó nói: "Cũng không phải ngươi trước kia không phát hiện ra sự tồn tại của cung điện, mà là tòa cung điện này trước kia chưa từng xuất hiện, hẳn là chỉ gần đây khi bí cảnh mở ra, nó mới xuất hiện."
Xem ra Vãng Sinh Đế Quân tính kế rất khôn khéo!
Lúc này Từ Hạo càng phát giác ra, tòa bí cảnh này chính là một âm mưu của Vãng Sinh Đế Quân.
Liễu Yên Mị có chút không hiểu hỏi: "Nếu gần đây mới mở ra, vậy Tô Thấm chưa từng tiến vào nơi này, sao lại biết sự tồn tại của Phong Thần cung? Nhìn dáng vẻ trước đó của nàng, dường như là đặc biệt vì cung điện này mà đến."
Từ Hạo lắc đầu, nói: "Những thứ này ta cũng không rõ lắm, bất quá có lẽ liên quan tới Phong Tuyết Đế Quân."
Băng Tông thành lập đã có liên quan rất lớn đến Phong Tuyết Đế Quân, Băng Tông hiểu rõ một số bí ẩn liên quan đến Phong Tuyết Đế Quân cũng không kỳ quái, hơn nữa theo tình huống hiện tại, mối quan hệ này dường như còn vô cùng không tầm thường.
Nếu không, Tô Thấm đường đường là đệ nhất thiên tài của Băng Tông, gánh vác tương lai của Băng Tông, sẽ không đến mức một thân một mình, độc thân mạo hiểm.
Liễu Yên Mị hiểu được phần nào gật đầu, sau đó hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta làm sao?"
Từ Hạo cười nói: "Đã đến thì cũng phải vào xem một chút, trong này tất nhiên có đại cơ duyên."
Nói xong, hắn liền cất bước vào Phong Thần cung.
Liễu Yên Mị cũng vội vàng đuổi theo.
Phong Thần cung rất lớn, nhưng lại rất phổ thông, nhiệt độ trong cung điện thấp hơn bên ngoài, còn lại dường như không có gì khác biệt.
Bên trong cung điện trống trải, duy nhất có thể gây chú ý chính là từng viên bảo châu lớn lơ lửng.
Những bảo châu này tỏa ra ánh sáng lung linh, khí tức dồi dào, dường như bên trong ẩn chứa lực lượng thần bí gì đó.
Ngoài ra, bức họa trên mặt đất cũng khiến Từ Hạo rất ngạc nhiên.
Những bức họa này dường như đang kể lại một câu chuyện, một câu chuyện về vô số cường giả đại chiến.
Nhưng hắn lại không biết, câu chuyện này có ý nghĩa gì.
Đi dọc theo đại đạo trong điện rất lâu, trong mắt Từ Hạo cũng xuất hiện một bóng lưng thanh lãnh.
Hắn hơi dừng chân, đứng cách đối phương mấy chục mét, yên lặng nhìn bóng lưng kia.
Lúc này, thanh âm thanh lãnh bỗng nhiên vang lên: "Từ công tử vậy mà cũng tới nơi này, ngược lại khiến Tô Thấm có chút ngoài ý muốn."
Bóng lưng kia vẫn không quay người lại.
Từ Hạo cười nói: "Cảm nhận được bên này có chút khác biệt, cho nên tới xem một chút, không ngờ Tô cô nương cũng ở đây."
Nói xong, Từ Hạo chậm rãi đi tới bên cạnh Tô Thấm, cùng nàng đứng ngang hàng, mà ở trước mặt Tô Thấm, lúc này sừng sững một pho tượng băng sương nữ thần sống động như thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận