Vạn Giới Mạnh Nhất Hệ Thống Chi Triệu Hoán Quần Hùng

Chương 375: Trước khi chiến đấu giải áp hoạt động

Chương 375: Hoạt động giải tỏa áp lực trước trận chiến
Thực tế, đúng như Từ Hạo nghĩ, Thủy Hi Mộng đến đây là để hiến thân, hơn nữa ý định này đã nhen nhóm từ lâu.
Trước đó, nàng bận rộn với việc thống nhất thành Tội Ác, không có thời gian rảnh. Bây giờ, cuối cùng nàng cũng có chút thư thả.
Sau khi bị Từ Hạo chinh phục, người t·h·iếu phụ cực phẩm này luôn thèm muốn thân thể Từ Hạo, có chút nôn nóng không thể chờ đợi.
Hiện tại, nàng giữ chức thành chủ thành Tội Ác, đạt được tất cả mọi thứ, giống như một giấc mơ.
Trước kia, nàng không dám nghĩ mình có thể trở thành người nắm quyền ở thành Tội Ác. Tất cả những điều này đều là do Từ Hạo ban tặng.
Để bản thân an tâm, để chỗ dựa càng thêm vững chắc, Thủy Hi Mộng cảm thấy hiến thân là phương p·h·áp tốt nhất.
Vì vậy, mới có tình cảnh hiện tại. Đường đường Hoa Mãn lâu lâu chủ, giờ là thành chủ thành Tội Ác, lại hạ mình đến Di Hồng viện, một nơi thanh lâu như thế này, để hiến thân cho Từ Hạo.
Nếu để người ngoài biết, chắc chắn sẽ chấn động đến rớt cả răng!
"t·h·i·ê·n Đế bệ hạ!"
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Từ Hạo, Thủy Hi Mộng ở ngoài cửa đẩy cửa bước vào, hơi cúi người trước Từ Hạo.
"Sao ngươi lại đến đây?" Từ Hạo khẽ cười.
"Ngươi giao thành Tội Ác cho ta, ta đương nhiên phải đến cảm tạ đại ân của ngươi," trong mắt Thủy Hi Mộng ánh lên vẻ nóng bỏng.
Mặc dù Thủy Hi Mộng là một t·h·iếu phụ cực phẩm, nhưng khuôn mặt nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi, vẫn mang nét t·h·iếu nữ.
Giờ phút này, nàng mặc một chiếc váy ngắn bó sát, trang nhã lộng lẫy, tôn lên đường cong cực kỳ quyến rũ. Mái tóc dài đẹp như thác nước buông xuống bờ m·ô·n·g tròn trịa, đôi chân ngọc thon dài trắng như tuyết ẩn hiện trong váy.
Nàng có một phong thái cao nhã, chỉ cần nhìn nàng đứng yên với dáng vẻ thướt tha, liền cảm thấy tràn đầy ý vị hàm súc, quyến rũ, càng toát lên nét phong tư của một người phụ nữ trưởng thành.
Đây cũng là điều làm người ta say đắm nhất.
"Lời này khách khí quá, t·h·i·ê·n Đình tương lai muốn thống trị Linh t·h·i·ê·n đại lục, cuối cùng cũng cần một số người giúp đỡ. Ngươi vốn là tu sĩ của thành Tội Ác, thực lực lại cường hãn, ta cũng hiểu rõ ngươi, chức thành chủ thành Tội Ác, giao cho ngươi là thích hợp nhất," Từ Hạo nói.
Thủy Hi Mộng vội vàng giơ cánh tay ngọc lên, khoát tay nói: "Không phải, ngài ban cho ta thứ mà trước kia ta không dám nghĩ tới. Ta biết t·h·i·ê·n Đình cao thủ như mây, vô số người muốn quy hàng ngài. Ngài có thể giao trọng trách này cho ta, đích thực là phúc khí của ta."
Trong thành Tội Ác, có vài người tu vi cao hơn Thủy Hi Mộng, chưa kể đến những người trong t·h·i·ê·n Đình.
Nếu chỉ tìm người đại diện làm thành chủ, thay t·h·i·ê·n Đình thống trị thành Tội Ác, Từ Hạo có rất nhiều lựa chọn.
Lúc này, Thủy Hi Mộng bước đôi chân dài, uyển chuyển tiến lại, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ kính phục, ngước nhìn Từ Hạo.
Từ Hạo hơi sững sờ, sau đó cười ha hả nói: "Hoa lâu chủ, ngươi đi một vòng lớn, chính là vì nịnh nọt ta?"
"Cũng không phải, kỳ thật ta muốn hỏi, ngươi hôm nay có thời gian không? Hôm nay ta rất rảnh rỗi!"
Nói ra câu này, mặt ngọc Thủy Vân Mộng ửng đỏ, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sáng ngời của Từ Hạo.
Bộ dạng này có vài phần thẹn thùng, bẽn lẽn của t·h·iếu nữ.
Nàng không hề giả vờ.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng nói ra những lời như vậy.
Cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Mặc dù nàng từng có một cuộc hôn nhân, nhưng đó chỉ là hữu danh vô thực, đến nay nàng vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ.
Trong cuộc hôn nhân gia tộc đó, nàng không được hưởng hương vị tình yêu, vẻ t·h·iếu phụ của nàng kỳ thật đều là giả vờ.
Sau này, nàng sống ở Hoa Mãn lâu, xung quanh toàn là nữ giới, thỉnh thoảng có nam nhân nịnh nọt, nàng cũng không động lòng.
Với tu vi của nàng, nam t·ử có thể khiến nàng động tâm rất ít, gặp được lại càng khó.
Dần dà, Thủy Hi Mộng cũng không còn ý định tìm kiếm nam nhân, một mình say mê tu luyện, cũng rất tốt.
Cho đến khi Từ Hạo xuất hiện.
Vẻ nam tính của Từ Hạo làm nàng rung động, địa vị và năng lực của Từ Hạo cũng khiến nàng vô cùng ngưỡng mộ.
Đặc biệt là sau khi chứng kiến Từ Hạo lấy tu vi Huyền Tiên cảnh, tự tay trấn s·á·t Chân Tiên cảnh viên mãn, sự ngưỡng mộ này càng thêm sâu sắc.
t·h·i·ê·n phú trác tuyệt, thực lực mạnh mẽ, địa vị cao thượng, anh tuấn suất khí, nam nhân như vậy, có nữ nhân nào không động lòng?
Vốn đã có một số tiếp xúc thân m·ậ·t với Từ Hạo, cộng thêm xuân tâm manh đ·ộ·n·g, nội tâm Thủy Hi Mộng càng ngày càng nóng bỏng.
Hôm nay, mọi việc thuận lợi, công việc nhàn nhã, lại có thời gian đơn đ·ộ·c ở bên, nàng càng không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Những ngày qua, nàng luôn cho người chú ý động tĩnh của Dạ Thanh Thu, biết Dạ Thanh Thu đang bế quan.
Giờ phút này, nhìn thấy Từ Hạo, nội tâm nàng k·í·ch động, liền nói ra những lời đã đè nén trong lòng từ lâu.
Có một số nam t·ử đáng để nữ t·ử chủ động theo đuổi, tranh thủ.
Giống như Từ Hạo.
Dù nàng không hy vọng xa vời có thể bước chân vào hậu cung của Từ Hạo, nhưng chỉ cần có một buổi hoan hỉ với Từ Hạo, cả đời này cũng đáng.
Nếu may mắn có thể lưu lại huyết mạch của t·h·i·ê·n Đế, đó là chuyện may mắn, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Ít nhất Thủy Hi Mộng cảm thấy như vậy.
Nghe được những lời đầy dụ hoặc của Thủy Hi Mộng, Từ Hạo chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, ướt át của nàng.
Thủy Hi Mộng nói ra những lời này khiến hắn có chút bất ngờ.
Tính cách của Thủy Hi Mộng, Từ Hạo rất rõ. Đây là một nữ nhân dịu dàng như nước, mặc dù trước mặt Từ Hạo luôn vô tình thể hiện sự hào phóng và vũ mị, nhưng tổng thể vẫn tương đối truyền thống.
Nếu không, nàng đã không thể trải qua nhiều năm như vậy, ở một nơi như thành Tội Ác, vẫn giữ được sự trong sạch, thuần khiết.
Cảm nh·ậ·n được ánh mắt nóng bỏng của Từ Hạo, trái tim nhiều năm chưa từng dao động của Thủy Hi Mộng, bắt đầu đập loạn.
Nàng chưa bao giờ có cảm giác này.
Nhưng nàng không sợ ánh mắt của Từ Hạo, ngược lại rất thản nhiên ngẩng đầu, để Từ Hạo thưởng thức vẻ đẹp của mình.
Mũi ngọc tinh xảo, môi đỏ mọng, đôi mắt sáng lấp lánh, dù nhìn ở góc độ nào, cũng đều vô cùng xinh đẹp.
Một nữ nhân cực đẹp và thành thục.
Làn da của nàng mịn màng như mỡ đông, năm tháng không hề để lại dấu vết t·ang t·hương trên dung nhan, ngược lại càng làm cho nàng có thêm phong vận đ·ộ·c đáo mà t·h·iếu nữ không có.
Chiếc váy dài bó sát, ôm lấy ngọn núi cao ngất, eo thon, m·ô·n·g cong hoàn hảo.
Phía dưới là đôi chân ngọc thon dài, mượt mà, tà váy xẻ cao lộ ra làn da trắng như tuyết, càng làm cho người ta r·u·ng động lòng người.
Dáng người đẫy đà, uyển chuyển, dung nhan cực đẹp, khí chất thục nữ vũ mị và tài trí, kết hợp hoàn mỹ với nhau.
Từ Hạo không còn chút kháng cự nào.
Bản thân cũng đã bớt ăn mấy ngày, khoảng cách U Minh Thần Tông giáng xuống càng ngày càng gần, Từ Hạo vẫn còn có chút áp lực.
Đã có người nguyện ý giúp mình giải tỏa, tại sao phải cự tuyệt?
Coi như là hoạt động giảm sức ép trước khi chiến đấu đi!
Nghĩ đến đây, Từ Hạo trực tiếp đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Thủy Hi Mộng, trong mắt bừng lên ngọn lửa.
Da t·h·ị·t chạm nhau, hai người dính chặt vào nhau.
Thủy Hi Mộng hô hấp dồn d·ậ·p, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Từ Hạo, đôi mắt xanh thẳm ngập nước tuôn ra cảm xúc mênh m·ô·n·g, ngọn núi trước ngực chập trùng không ngừng.
Động tác của Từ Hạo đã nói lên tất cả.
Chuyện mình chờ đợi, cuối cùng cũng sắp thành hiện thực sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận