Vạn Giới Mạnh Nhất Hệ Thống Chi Triệu Hoán Quần Hùng

Chương 772: Cừu địch tới cửa

**Chương 772: Cừu địch tới cửa**
"Ngươi... Tìm nàng có chuyện gì?" Đường Nguyệt Hoa liếc nhìn Từ Hạo, có chút hiếu kỳ mà hỏi.
Nàng cũng không phải có ý nghĩ gì, Đường Nguyệt Hoa đối với vị trí của mình hết sức rõ ràng, có thể đi theo bên cạnh Từ Hạo chính là phúc khí lớn nhất của nàng, còn những chuyện khác, nàng không có quyền quản, cũng không quản được.
Từ Hạo đáp: "Ta cùng Bích Thủy Tông có chút nguồn gốc, cho nên muốn cùng vị khuynh thành cô nương này nói chuyện đôi câu."
"Bên cạnh có nhã các, ta dẫn ngươi tới!"
Nói xong, Đường Nguyệt Hoa dẫn theo Từ Hạo hai người rời đi.
Đám người thấy vậy, lập tức ghen tỵ trong mắt bốc hỏa.
Bọn hắn vốn cho rằng, Từ Hạo trước mặt Đường Nguyệt Hoa bắt chuyện Bạch Khuynh Thành, lấy thân phận địa vị của Đường Nguyệt Hoa, nhất định sẽ bất mãn trong lòng, thậm chí sẽ p·h·át tác tại chỗ.
Nhưng là ai cũng không ngờ, Đường Nguyệt Hoa không chỉ không có biểu hiện ra bất mãn gì, ngược lại đối với Từ Hạo mười phần ủng hộ, thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị nhã gian cho Từ Hạo cùng Bạch Khuynh Thành.
"Hắc hắc, vị môn chủ này thật đúng là không tầm thường, vậy mà có thể một mình mang đi hai vị đại mỹ nữ, không tầm thường!"
Nhìn bóng lưng Từ Hạo ba người rời đi, Sở Mộ Hoa cười hắc hắc, không hổ là người mình noi theo, lợi hại!......
Bên trong bao sương đẹp đẽ, Đường Nguyệt Hoa rời đi, để lại không gian này cho Từ Hạo và Bạch Khuynh Thành hai người.
"Từ công tử, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Bạch Khuynh Thành nhìn Từ Hạo trước mặt, nhíu mày hỏi.
Từ Hạo cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói: "Khuynh thành tiên tử, ta tìm ngươi, thật ra là vì sư tôn của ngươi Tương Quân, nếu như ngươi có thể liên hệ được nàng, xin hãy gọi nàng tới đây, ta có vài lời muốn nói với nàng."
"Sư phụ ta? Ngươi biết sư phụ ta?"
Bạch Khuynh Thành nghe vậy, lập tức lòng tràn đầy nghi hoặc.
Tên Tương Quân, tự nhiên là danh chấn Đông Châu giới, nhưng nàng lại rất ít xuất hiện trước mặt người đời.
Ít nhất trong khoảng thời gian trăm vạn năm này, nàng chỉ xuất hiện trước mặt người đời ba lần, mà mỗi lần xuất hiện đều dẫn tới gió tanh mưa máu.
Lần thứ nhất, nàng tấn thăng Tạo Hóa Hỗn Nguyên cảnh, g·iết vào một thế lực nhất lưu, đem thế lực này triệt để xóa sổ tru diệt.
Lần thứ hai, nàng vì đệ tử tông môn báo thù, ra tay g·iết c·hết mấy tên Đại Đạo Chí Thánh cảnh cao thủ, cả thế gian chấn kinh.
Lần thứ ba, nàng cùng một vị Tạo Hóa Hỗn Nguyên cảnh cao thủ giao thủ, đ·á·n·h đối phương thành trọng thương.
Ở cấp bậc Tạo Hóa Hỗn Nguyên cảnh này, Tương Quân không phải mạnh nhất nhưng là n·ổi danh nhất.
Những Tạo Hóa Hỗn Nguyên cảnh khác cho dù hiện thế cũng chưa có xuất thủ, dù sao bọn hắn cần phải bận tâm thân phận của mình.
Nhưng Tương Quân không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện tất nhiên sẽ có người gặp nạn.
Nói đơn giản, chính là người tàn nhẫn không nói nhiều.
Chỉ có ba lần rời tông môn ghi chép như vậy, Bạch Khuynh Thành chưa từng nghe nói qua, nàng cùng người ngoài từng có gặp gỡ.
Từ Hạo là hậu sinh vãn bối, mặc dù thiên phú thực lực không tầm thường, nhưng bất luận thế nào cũng không thể quen biết sư tôn mình!
Cho nên giờ phút này Bạch Khuynh Thành đã bắt đầu hoài nghi ý đồ của Từ Hạo.
Từ Hạo cười nói: "Khuynh thành cô nương không cần khẩn trương như vậy, ta không phải là nhận biết sư tôn của ngươi, chỉ là nhận ủy thác của cố nhân nàng, muốn nói với nàng mấy câu, ta hi vọng ngươi chuyển lời lại cho nàng, không có ý khác!"
Bạch Khuynh Thành trầm ngâm một lát, nói: "Từ công tử mời nói!"
Từ Hạo gật đầu nhẹ, nói: "Xin khuynh thành cô nương nói cho sư tôn của ngươi, ta ngoài ý muốn gặp được Cửu Tiêu Lôi Thánh! Chỉ một câu này thôi!"
Nếu như Tương Quân còn nhớ tình cũ, một câu kia liền đủ để nàng tới tìm mình.
Nếu như nàng là kẻ bạc tình bạc nghĩa, đã quên người có đại ân với nàng, đồng thời cùng nàng từng có tình cảm sâu đậm là Cửu Tiêu Lôi Thánh, vậy Từ Hạo có chủ động tìm nàng, cũng không có ý nghĩa gì.
Bạch Khuynh Thành lần nữa khẽ nhíu mày, cái tên Cửu Tiêu Lôi Thánh này nàng thật sự chưa từng nghe qua, sư tôn của nàng hình như chưa bao giờ nhắc tới.
Bất quá với thiên tài như Từ Hạo, không có lý nào lại đùa giỡn ta bằng chuyện như vậy, hơn nữa còn liên quan tới sư tôn của mình.
Nghĩ tới đây, nàng gật đầu nói: "Lời của Từ công tử, ta sẽ truyền đạt!"
Sau khi Bạch Khuynh Thành rời đi, Đường Nguyệt Hoa có chút kinh ngạc nhìn Từ Hạo, nói: "Ngươi thậm chí còn biết tông chủ Bích Thủy Tông lừng danh Tương Quân, thật sự là càng ngày càng làm cho người ta thấy cao thâm khó lường!"
Từ Hạo nhìn về phía ngọn núi chập trùng kia, có thâm ý nói: "Ngươi cũng rất cao thâm khó lường!"
Trước đó Từ Hạo cùng Đường Nguyệt Hoa từng có tiếp xúc gần gũi, biết nàng là có tài cán thực sự.
Nhưng giờ phút này lần nữa tiếp xúc gần gũi, nhất là khi Đường Nguyệt Hoa thay đổi bộ cung trang phô bày đường cong hoàn mỹ, Từ Hạo mới lại một lần được thấy sự ẩn tàng sâu sắc của nữ nhân này, hoàn toàn không phải loại tiểu nữ hài nhi như Sở Mộ Hoa có thể so sánh a!
Nghe được lời của Từ Hạo, Đường Nguyệt Hoa có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại.
Nàng hoàn toàn không lộ ra vẻ ngượng ngùng, ngược lại tự tin ưỡn ngực, mang theo vài phần mị ý hỏi: "Ngươi... ưa thích?"
Từ Hạo thấy vậy, lập tức trong lòng nóng lên.
Cái này cũng không trách hắn định lực không tốt, thật sự là có thể thông cảm được.
Hắn đến Đông Châu giới cũng coi như được một khoảng thời gian rồi, tuy rằng mang theo Đát Kỷ là tuyệt thế Yêu Cơ, nhưng vẫn luôn không có thả ra khỏi không gian hệ thống, cho nên hắn cũng thật lâu chưa được thưởng thức mùi vị của thịt.
Có chút tưởng niệm, không quá phận đi!
Trong lòng có chút mong đợi, Từ Hạo cũng không che giấu dục vọng của mình, một tay kéo Đường Nguyệt Hoa vào trong ngực.
Lập tức, hai tay cũng bắt đầu không an phận.
Đo đạc kích thước loại sự tình này, Từ Hạo am hiểu nhất.
Nửa khắc đồng hồ sau, thấy Đường Nguyệt Hoa trong ngực đã mị nhãn như tơ, miệng phun hương thơm, thân thể mềm mại rã rời, sắp không cầm giữ được, Từ Hạo rốt cục tạm thời buông tha nàng.
Bên ngoài còn có việc muốn làm, nếu như lúc này bắt đầu đại chiến, một lát thật sự không đủ no.
Hay là để muộn một chút rồi ăn món chính đi!......
Cùng lúc đó, bên ngoài cửu trọng lâu.
Đường Nghĩa lặng lẽ rời khỏi cửu trọng lâu, dẫn theo một đám trưởng lão Đường gia, đối diện với đám người Diệp gia khí thế hung hăng.
Sau lưng đám người Diệp gia, là các cao tầng của Lưu Quang Học Viện.
Diệp Phong Trần ánh mắt bất thiện nhìn Đường Nghĩa một chút, sau đó chắp tay, nói: "Đường gia chủ, mục đích Diệp mỗ lần này đến, chắc hẳn ngươi đã biết, can hệ trọng đại, ta liền không nói nhiều, xin Đường gia chủ có thể nói rõ chân tướng cái c·h·ế·t của con trai ta, Diệp mỗ ở đây vô cùng cảm kích."
Đường Nghĩa dù sao cũng là Đại Đạo Chí Thánh cảnh viên mãn, lại là gia chủ một trong tứ đại gia tộc của tứ hải các là Đường gia, cho dù trong lòng Diệp Phong Trần có muôn vàn bất mãn, mọi loại phẫn nộ, hắn cũng nhất định phải nhẫn nhịn.
Ít nhất trên bề nổi, hắn cho Đường Nghĩa đủ mặt mũi.
Phó viện trưởng Lưu Quang Học Viện là Huyền Ngự cũng tiến lên phía trước nói: "Đường gia chủ, Diệp Khinh Cuồng dù sao cũng là thiên tài của Lưu Quang Học Viện ta, không thể c·h·ế·t một cách không minh bạch như vậy.
Đường gia cũng là một trong những người sáng lập của Lưu Quang Học Viện, chắc hẳn sẽ theo lẽ công bằng xử trí, sẽ không làm trái quy củ của học viện!"
Đường Nghĩa biết, chuyện hôm nay bất luận thế nào cũng không thể qua loa được, hắn hít sâu một hơi nói: "Tâm trạng của hai vị, ta có thể hiểu được, nhưng ta lấy nhân cách đảm bảo, cái c·h·ế·t của Khinh Cuồng là kết quả giao đấu bình thường, tuyệt không có ngoại lực can thiệp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận