Vạn Giới Mạnh Nhất Hệ Thống Chi Triệu Hoán Quần Hùng

Chương 160: Làm cho ngươi cái thị thiếp đi

**Chương 160: Cho ngươi một thị thiếp đi**
Dạ Phong, gia chủ Dạ gia ở thành tây.
Vị trưởng lão cuối cùng đã qua sàng lọc của Hồ gia.
Một đám tu sĩ cấp thấp còn sót lại của Long gia.
Bốn đại cung phụng của hoàng thất.
Còn có vô số tu sĩ U Thành may mắn sống sót sau miệng Hao Thiên Khuyển, lúc này tất cả đều sợ đến ngây người.
Trên mặt bọn hắn tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Biến hóa này thực sự là quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ suýt chút nữa không kịp phản ứng, nhanh như là một giấc mộng không chân thực.
Đường đường cường giả thiên tiên cảnh, cứ như vậy bị diệt sát rồi sao?
Thế giới này làm sao vậy?
Thiên tiên cảnh không phải vô địch sao?
Lúc này, Long Chấn, kẻ đã biến mất dưới dạng phân thân, âm thanh còn vang vọng trên không trung, đánh thức mọi người ở đây.
"Mối nhục ngày hôm nay, lão phu nhớ kỹ! Lần sau gặp mặt, lão phu nhất định báo mối thù này."
Tiểu Trương thái tử không thèm để ý chút nào. Hắn khẽ hừ một tiếng, ánh mắt chuyển hướng Long Ngạo Thiên đang bị bỏ lại tại chỗ.
Bị Tiểu Trương thái tử ánh mắt lạnh như băng để mắt tới, Long Ngạo Thiên như bị sét đánh, thân thể cứng ngắc tại chỗ, không nghe theo sự điều khiển.
Lúc này, âm thanh lạnh như băng của Từ Hạo truyền đến.
"Tiểu Trương thái tử, g·iết hắn!"
"Không. . ."
Từ Hạo vừa dứt lời, Long Ngạo Thiên kêu thảm một tiếng, âm thanh im bặt mà dừng, một thanh trường thương xuyên thủng ngực hắn.
Ngay sau đó, thanh trường thương kia hơi xoay chuyển, nhục thân và nguyên thần của Long Ngạo Thiên trong khoảnh khắc biến thành tro bụi.
Đối mặt thiên tài của hoàng triều Long gia mà tàn nhẫn như vậy, khiến hoàng thất cung phụng đều trong lòng run sợ, sau lưng phát lạnh.
Chém g·iết Long Ngạo Thiên xong, Tiểu Trương thái tử bay đến trước mặt Từ Hạo, cung kính nói: "Mạt tướng cứu giá chậm trễ, khiến bệ hạ chấn kinh, xin bệ hạ thứ tội!"
Từ Hạo cười nói: "Tới đúng lúc, tiếp theo chúng ta liền đi bái phỏng mấy thế gia đi!"
Có những mối thù, phải báo.
Tiểu Trương thái tử nhất thời nghiêm mặt nói: "Mạt tướng nguyện theo bệ hạ tiến về, nhất định bảo vệ bệ hạ an toàn!"
"Từ Hạo công tử!"
Hai người đang nói chuyện, Dạ Thanh Thu từ đằng xa bay tới, sau lưng còn có bốn vị hoàng thất cung phụng.
Chỉ là bốn vị Độ Kiếp cảnh viên mãn hoàng thất cung phụng, đang nhìn chằm chằm Hao Thiên Khuyển cùng đám cao thủ nhìn soi mói, cũng không dám tới gần nửa phần, chỉ là đứng ở đằng xa trơ mắt nhìn Từ Hạo.
Từ Hạo khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, tự nhiên biết bọn họ tới làm cái gì.
Chỉ là hắn và Dạ Thanh Thu quan hệ cũng không tệ, không muốn trực tiếp trở mặt với mọi người.
Tạm thời không để ý đến Dạ Thanh Thu và những người khác bị Tiểu Trương thái tử ngăn cản, Từ Hạo nói: "Đát Kỷ, Hao Thiên Khuyển, hai người các ngươi đem tất cả những kẻ địch còn sống sót ở đây tru diệt."
Pháp Hải bị chút thương tổn, lại đang đứng trước cửa ải đột phá, Từ Hạo vẫn chưa để hắn ra tay.
Hôm nay đã bại lộ thực lực, cũng không cần thiết phải giấu dốt nữa, những người này Từ Hạo một người cũng sẽ không bỏ qua.
Hôm nay giương đao lập uy, hai tháng tới, U Thành sẽ không còn ai dám không có mắt trêu chọc hắn nữa.
Hao Thiên Khuyển và Đát Kỷ tuân lệnh, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, trên cánh đồng bát ngát lập tức vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Hai người như hổ vào bầy dê, tùy ý ra tay đều có thể thu hoạch vô số sinh mệnh, mặc kệ là Đại Thừa cảnh tu sĩ, hay là Độ Kiếp cảnh tu sĩ, ở trước mặt hai người đều không hề có lực hoàn thủ.
Những người này vốn đã thân chịu trọng thương, lại thêm không có đấu chí, làm sao chống đỡ được hai người hung hãn kia.
Dạ Thanh Thu thấy vậy, trong lòng càng cuống cuồng, vội vàng lại kêu một tiếng: "Từ Hạo công tử!"
Từ Hạo khẽ gật đầu, Tiểu Trương thái tử lúc này mới thả Dạ Thanh Thu và bốn vị cung phụng của Dạ gia đến trước mặt hắn.
Bốn vị cung phụng Dạ gia vừa đến trước mặt Từ Hạo, liền nhao nhao nịnh nọt khen ngợi.
"Từ công tử, ngài thật sự là kỳ tài trên trời rơi xuống, vậy mà có thể tru diệt cường giả thiên tiên cảnh, thật là khiến chúng ta bội phục."
"Đúng vậy a đúng vậy! Từ công tử, nếu là do ngài lãnh đạo Dạ U vương triều chúng ta, Dạ U vương triều tất nhiên có thể tiến xa hơn, trở thành vương triều cường đại nhất Nam Thiên vực!"
"Từ công tử, Thanh Thu là đại công chúa của hoàng thất ta, lại là mỹ nữ nổi danh hiển hách ở U Thành, ngài nếu thích, không bằng để nàng theo ngài bên người, làm thị thiếp thì thế nào?"
"Đúng đúng đúng, có thể ở bên cạnh hầu hạ ngài, là phúc khí của Thanh Thu, mong ngài có thể thu nhận nàng!"
. . .
Bốn người này ngươi một lời ta một câu, nghe đến mức Dạ Thanh Thu mặt đỏ bừng, không biết là tức hay là xấu hổ.
Xấu hổ là, bốn vị lão tổ lại ở ngay trước mặt chính mình, muốn đem mình dâng cho Từ Hạo làm thiếp.
Tức giận là, mình ở trong mắt lão tổ, tựa hồ không phải là người, mà chỉ là một công cụ có thể đổi lấy lợi ích.
Mình là ai, Dạ U vương triều đại công chúa, nữ cường nhân trên triều đình, có vẻ như biến thành nha hoàn rồi sao?
Bốn vị cung phụng này trong lòng cũng là có nỗi khổ khó nói, bọn họ đã hiểu được thân phận của Từ Hạo, Dạ U vương triều dưới trướng có sáu đại vương quốc, hoàng đế Đại Chu vương quốc, bây giờ bỗng nhiên quật khởi, thủ hạ có thêm nhiều cao thủ như vậy, thậm chí ngay cả cường giả thiên tiên cảnh đến từ hoàng triều cũng không làm gì được hắn, bọn họ có thể không sợ sao?
Đây chính là người có thể lật đổ Dạ gia, thay đổi triều đại đó!
Mà lại chỉ cần hắn nghĩ, Dạ gia không chút sức chống đỡ.
Có thể hi sinh một Dạ Thanh Thu, đổi lấy đường sống của toàn bộ Dạ gia, bọn họ đương nhiên rất nguyện ý.
Từ Hạo tự nhiên cũng biết những người này suy nghĩ trong lòng, trong nháy mắt đối với những người này chán ghét vô cùng.
Một lát sau, hắn trêu tức nhìn về phía Dạ Thanh Thu, hỏi: "Thanh Thu, ngươi có ý nghĩ gì sao?"
Dạ Thanh Thu thân thể mềm mại khẽ run lên, sau đó khẽ cắn môi đỏ, thấp giọng nói: "Ta. . . Nghe theo các vị cung phụng!"
Đây cũng là bi ai của nữ tử hoàng thất, mặc kệ năng lực của nàng lớn bao nhiêu, khi cần nàng hi sinh vì gia tộc, liền nhất định phải đứng ra, không có bất kỳ chỗ trống nào để cò kè mặc cả.
Trách thì chỉ có thể trách bản thân không đủ mạnh.
Không tiếp tục để ý tới Dạ Thanh Thu, Từ Hạo lắc đầu nói: "Nói thẳng đi! Các ngươi tìm ta đến làm cái gì?"
Hoàng thất đại cung phụng Dạ Phong Vân vội vàng nói: "Từ công tử, Dạ Phong là gia chủ Dạ gia ở thành tây, một trong ba đại gia tộc thủ hộ hoàng thất, mời ngài thủ hạ lưu tình, tha cho hắn một mạng!"
"Tha cho hắn một mạng?"
Từ Hạo nghe vậy, nhất thời cười lạnh nói: "Dựa vào cái gì mà tha cho hắn một mạng? Chỉ bằng một câu của ngươi? Ngươi không có tư cách đó."
Lời nói của Từ Hạo nhất thời khiến Dạ Phong Vân bốn người á khẩu không trả lời được.
"A. . ."
Đúng lúc này, nơi xa bỗng nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Dạ Phong, dẫn tới mọi người hoảng bận bịu ngẩng đầu nhìn lại.
Liền thấy Hao Thiên Khuyển cắn đứt thân thể Dạ Phong, nguyên thần của hắn vừa mới ly thể, lại bị móng vuốt sắc bén của Hao Thiên Khuyển đánh tan, hình thần triệt để tiêu tán ở trong thiên địa.
Dạ Phong Vân bốn người sắc mặt trắng bệch, không nghĩ tới Dạ Phong cứ như vậy mà chết đi, ở trước mặt yêu thú Địa Tiên cảnh, không có chút đường sống nào.
Lúc này, Từ Hạo lại lạnh giọng nói: "Các ngươi Dạ gia mọi việc đều thuận lợi, ta rất không thích, ta có thể bỏ qua cho Dạ Sát, đã là nể mặt Thanh Thu, để Dạ Sát ngày mai đến trước Vạn Giới lâu quỳ, quỳ đủ ba ngày, nếu không ta tất lấy tính mạng của hắn."
Tuy nói đối với Dạ Thanh Thu không có quá nhiều tình cảm, nhưng nàng trước đó vì bảo vệ mình, không tiếc điều động một vạn cấm quân, phần nhân tình này đúng là đáng ngưỡng mộ, Từ Hạo cũng không muốn cùng nàng làm quá căng.
Huống hồ không giết Dạ Sát, không có nghĩa là sẽ không trừng trị hắn, thậm chí Từ Hạo sẽ cho hắn một bài học suốt đời khó quên.
Không tiếp tục để ý đến mấy người Dạ gia kia, Từ Hạo nói với Tiểu Trương thái tử: "Chúng ta đi trước bái phỏng Hồ gia một chút!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận