Vạn Giới Mạnh Nhất Hệ Thống Chi Triệu Hoán Quần Hùng

Chương 136: Long Ngạo Thiên sát ý

**Chương 136: Sát ý của Long Ngạo Thiên**
Nhiều ngày không gặp, Tô Thấm vẫn như cũ thanh lãnh như vậy, làm rung động lòng người.
Tuy bị vô số thiên tài thiếu niên truy phủng, nhưng trên mặt nàng không hề có nửa phần đắc ý, tựa hồ thế gian không có bất kỳ sự tình gì có thể khiến cho nàng nổi sóng trong lòng. Nàng phảng phất như đóa Thu Cúc cao quý, trang nhã, di thế độc lập.
Gặp lại Tô Thấm, Từ Hạo vẫn như cũ cảm thấy kinh diễm.
Trong số tất cả nữ tử mà Từ Hạo quen biết, Tô Thấm là người duy nhất có thể sánh ngang với Mộ Dung Oản.
Trước mặt Tô Thấm, bất luận là Phạm Tư Tư hay Dạ Thanh Thu, đều phải kém hơn mấy phần.
Tuy nói nữ nhân đều có lòng đố kỵ, nhất là đối với những nữ nhân xinh đẹp khác, lại càng như vậy, nhưng đối với Tô Thấm, người xuất sắc hơn mình rất nhiều, Phạm Tư Tư trong lòng chỉ có khâm phục, không hề có nửa phần ghen ghét.
Nhận biết Tô Thấm, sẽ không ai có thể chán ghét nàng!
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Từ Hạo, giữa đám đông được mọi người vây quanh, Tô Thấm bỗng nhiên khẽ nhíu đôi mày thanh tú, nhìn về phía Từ Hạo.
Trong chốc lát, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong đôi mắt đẹp không chút gợn sóng của Tô Thấm, vậy mà hiếm thấy thoáng hiện một tia chấn động.
Tựa hồ nàng cũng thật bất ngờ, vậy mà lại ở chỗ này nhìn thấy Từ Hạo.
Đứng bên cạnh Tô Thấm, Long Ngạo Thiên khẽ nhíu mày, theo ánh mắt Tô Thấm nhìn sang.
Khi hắn nhìn đến Từ Hạo, trong mắt không che giấu chút nào lóe lên một đạo sát ý.
Từ Hạo rất nhạy bén bắt được cỗ sát ý này, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Tuy người này thiên phú bất phàm, đồng thời có tu vi trong tiên cảnh kỳ, nhưng vẫn như cũ không thể uy h·iếp được Từ Hạo bây giờ.
Ngược lại là tu vi của Tô Thấm, quả thực khiến Từ Hạo kinh hãi.
Hiện tại Từ Hạo có kỹ năng "mắt sáng như đuốc", bảo vật trên người Tô Thấm đã không che giấu được tu vi của nàng.
Tu vi của Tô Thấm, rõ ràng là Địa Tiên cảnh hậu kỳ.
Phải biết, bây giờ cách lần trước "cái thế thiên kiêu chiến" không đến trăm năm.
Tu sĩ tu vi càng cao, tốc độ tăng lên càng chậm, lần trước trong cuộc tranh tài "cái thế thiên kiêu", Tô Thấm chỉ có Độ Kiếp cảnh sơ kỳ. Trong vòng trăm năm, nàng có thể đột phá đến Địa Tiên cảnh hậu kỳ, quả thực là không thể tưởng tượng.
Thậm chí nàng đã vượt qua rất nhiều thiên tài trên bảng "cái thế thiên kiêu" lần trước.
Phải biết, Kiếm Ẩn Diệp Lưu Thanh, đứng thứ hai trên bảng "cái thế thiên kiêu" lần trước, thuộc Vô Lượng Kiếm Tông, hiện tại cũng chỉ là Địa Tiên cảnh viên mãn.
Mà lại, Tô Thấm năm đó lấy tu vi Độ Kiếp cảnh sơ kỳ, áp đảo một vị Độ Kiếp cảnh viên mãn, leo lên đỉnh của cuộc chiến "cái thế thiên kiêu" lần trước.
Bàn về năng lực vượt cấp tác chiến, không ai có thể sánh kịp.
Bây giờ nàng có thực lực Địa Tiên cảnh hậu kỳ, Diệp Lưu Thanh chưa chắc đã là đối thủ của nàng.
Thật sự là đáng sợ.
Khi Từ Hạo đang ngây người, Tô Thấm dưới sự chú ý của mọi người, vậy mà chậm rãi đi tới trước mặt Từ Hạo.
Phạm Tư Tư giật mình, vội vàng đứng dậy cười nói: "Tô tiểu thư đại giá quang lâm, thật là làm cho Bách Bảo thương hội rồng đến nhà tôm. Tư Tư không biết Tô Thấm cô nương đến, chưa từng ra nghênh đón, mong Tô tiểu thư thứ lỗi."
Phạm Tư Tư vốn chưa gửi thiệp mời cho Tô Thấm, bởi vì nàng không biết Tô Thấm đang ở U Thành.
Cho nên, Tô Thấm hôm nay tới đây là đi cùng những người khác.
Tô Thấm khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: "Tô Thấm không mời mà đến, đã làm phiền!"
Nói xong, nàng liền đưa mắt nhìn sang Từ Hạo.
Phạm Tư Tư cũng rất thức thời, không nói nhảm nhiều, mà tò mò nhìn nàng và Từ Hạo.
Hai người kia, tựa hồ có chuyện!
Chẳng lẽ lại là câu chuyện tình yêu cẩu huyết của thánh nữ thiên tài và Luyện Khí Sư chán nản?
Phạm Tư Tư trong lòng nhịn không được bắt đầu tò mò.
Có lẽ có rất ít người biết, bà chủ Bách Bảo thương hội lại có sở thích đọc tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết.
Người ta Tô Thấm đều đã đi tới trước mặt, Từ Hạo tự nhiên cũng không tiện giả bộ như không nhìn thấy.
Hắn đứng dậy cười nói: "Tô cô nương, đã lâu không gặp!"
Trên mặt Tô Thấm cũng nở một nụ cười, nụ cười này như ánh nắng ấm áp tháng ba, có thể làm tan chảy băng giá.
Tất cả mọi người vì nụ cười này mà say mê, ngay cả người có tuổi như Dạ Sơn cũng không ngoại lệ.
Một bên Long Ngạo Thiên càng là nhìn đến ngây ngẩn, chỉ là rất nhanh, trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tô Thấm cười.
Mặc kệ lúc trước ở Thiên Thánh hoàng triều, hay là hôm qua nhìn thấy Tô Thấm, hắn đều cực kỳ nịnh nọt.
Thế mà Tô Thấm lại không lộ ra nửa điểm vui mừng.
Bất quá Long Ngạo Thiên cũng không thèm để ý, bởi vì Tô Thấm vốn là người như vậy.
Nhưng hôm nay, nàng lại đối với một nam nhân khác lộ ra nụ cười.
Điều này khiến Long Ngạo Thiên cảm thấy mình như một thằng hề, đồng thời trên đầu lại có thêm một chiếc mũ xanh lè.
Đương nhiên, chiếc mũ này là do chính hắn tưởng tượng ra, Tô Thấm từ trước đến giờ đều không có quan hệ gì với hắn.
Giờ khắc này, trong lòng Long Ngạo Thiên sát ý cuồn cuộn, hận không thể lập tức g·iết c·hết Từ Hạo.
Thế nhưng lý trí mách bảo hắn không thể làm như thế.
Luận thân phận địa vị, luận thực lực tu vi, hắn đều kém xa Tô Thấm, hắn không thể động thủ trước mặt Tô Thấm.
Thứ nhất là không muốn làm Tô Thấm khó chịu, thứ hai là bởi vì hắn cũng không g·iết được.
Cho nên hắn chỉ có thể nhẫn nhịn tức giận trong lòng, gượng cười nói: "Tô Thấm sư muội, đây là bằng hữu của muội? Sao không giới thiệu cho ta một chút?"
Tô Thấm nhẹ gật đầu, lại hết sức kiệm lời mà nói: "Từ Hạo!"
Chỉ nói hai chữ, không nói rõ có phải là bằng hữu của mình hay không, cũng không nói rõ quan hệ với Từ Hạo.
Ngay cả Từ Hạo cũng không nhịn được cảm thán, nữ nhân này vẫn cao lạnh như xưa.
Long Ngạo Thiên trong lòng rất phiền muộn, không thể có thêm chút thông tin nào sao?
Bất quá Tô Thấm không thèm để ý đến cách nhìn của mọi người, nàng chuyển ánh mắt về phía Từ Hạo, hỏi: "Từ công tử, nhiều ngày không gặp, tu vi của ngươi lại tinh tiến không ít, là đến tham gia thiên kiêu tranh đoạt chiến sao?"
Từ Hạo gật đầu cười nói: "Ừm, không tệ, không biết Tô cô nương tới đây vì chuyện gì?"
Nghe Tô Thấm nói Từ Hạo là tới tham gia thiên kiêu tranh đoạt chiến, Long Ngạo Thiên nhất thời sáng mắt lên.
Đang lo không có cơ hội đối phó gia hỏa này, hiện tại cơ hội đã đến.
Vừa hay lần này Long gia có mười cao thủ muốn tham gia thiên kiêu tranh đoạt chiến, vậy thì trong chiến đấu g·iết chết tiểu tử này là được.
Tiểu tử này bất quá chỉ là Hợp Thể cảnh trung kỳ, không chịu nổi một kích.
Tô Thấm nói: "Có lẽ vì một vài chuyện xưa! Sư tôn bảo ta tới xem, phải chăng có thể gặp được cơ duyên!"
Từ Hạo nghe vậy, trong lòng hơi động.
Hắn tự nhiên biết khuyết điểm của Thanh Liên đạo chủng, hiện tại xem ra, Tô Thấm chính là vì chuyện này mà đến.
Một lát sau, Từ Hạo gật đầu nói: "Vậy ta chúc cô nương may mắn!"
"Cảm ơn!"
Tô Thấm nói một tiếng cảm ơn, không ở lại lâu, cùng Long Ngạo Thiên đám người rời đi, đến một chiếc ghế khác.
Chỉ là trước khi đi, Long Ngạo Thiên nhìn Từ Hạo cười đầy ẩn ý.
Từ Hạo cũng đọc được ý tứ trong nụ cười kia, sát cơ rất rõ ràng.
Lúc này, Phạm Tư Tư rốt cục mở miệng: "Xem ra ta đối với ngươi còn chưa đủ hiểu rõ a! Ngươi thậm chí còn quen biết Tô Thấm! Hơn nữa thoạt nhìn quan hệ không hề nông cạn, ta đối với ngươi càng ngày càng hiếu kỳ!"
Từ Hạo híp mắt nhìn Phạm Tư Tư, nói: "Ngươi tốt nhất là thu lại mấy trò xiếc nhàm chán kia đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận