Vạn Cổ Đế Tế

Chương 79: Làm trái quy củ ?

Chương 79: Làm trái quy củ?
"Trần công tử, phòng khách đã chuẩn bị tốt, ngài mời đi."
Lão Cổ phụ trách tiếp đãi khách nhân cười ha hả nói với vị công tử kia.
"Này, hai căn phòng khách này chúng ta đã muốn rồi!" Chu Băng Y tức khắc không vui.
"Cô nương nói giỡn, Trần công tử đã sớm đặt trước rồi." Lão Cổ cười ha hả nói.
"Hắn đã sớm đặt trước, vì sao ngươi lại nói với chúng ta là còn hai gian?" Chu Băng Y chất vấn.
"Ồ." Trần Hàn thấy Chu Băng Y cùng Chu Ấu Vi, mắt tức khắc sáng lên, nhưng vì có việc quan trọng, hắn đè nén dục vọng trong lòng, cười ha hả nói: "Hai vị cô nương không ngại lên ở chung một phòng đi, tại hạ trả tiền cho các ngươi."
Trả tiền xong, Trần Hàn nhanh chóng chạy đi, dường như đi đón người nào đó.
"Trần công tử quả là người tốt, miễn phí cho các ngươi ở chung phòng, các ngươi có thể thỏa mãn rồi nha." Lão Cổ cười nói.
"Ngươi!" Chu Băng Y tức khắc giận dữ.
"Coi như ở chung phòng đi." Chu Ấu Vi ngược lại không vui không buồn.
"Dạ Huyền!" Chu Băng Y không khỏi nhìn về phía Dạ Huyền.
Dạ Huyền nhún vai nói: "Đã có người rồi thì thôi vậy, miễn phí ở chung phòng chẳng phải tốt sao."
"Người trẻ tuổi như vậy mới đúng." Lão Cổ hiểu ý cười một tiếng, nói: "Trần Hàn công tử không phải là người các ngươi có thể trêu chọc đâu, hắn chính là nhị công tử của Trần gia - gia tộc bá chủ Thương Vân Đạo, lần này là để chiêu đãi một vị khách nhân thần bí."
"Thương Vân Đạo Trần gia?" Chu Ấu Vi nhíu mày.
"Rất lợi hại phải không?" Dạ Huyền quay đầu hỏi.
"Đương nhiên lợi hại!" Lão Cổ nói cao giọng, liền chuẩn bị phổ cập kiến thức cho Dạ Huyền một phen.
"Lão Cổ, là hai gian phòng kia sao?"
Lúc này Trần Hàn đã quay lại, phía sau theo bốn vị hộ vệ, bên cạnh còn có một vị lão giả gầy gò mặc trường bào màu xanh da trời.
Lão giả này để râu dê hai chòm (sơn dương tu), nhìn qua có chút xảo trá.
Lúc này, lão giả kia khẽ vuốt hàm râu, đôi mắt nhỏ đảo một vòng liền khóa chặt trên người Chu Ấu Vi cùng Chu Băng Y, con mắt tỏa sáng.
"Lô đỉnh tốt!"
"Trần công tử, đi theo ta." Lão Cổ liền dẫn đường.
"Chung đại sư, ngài mời trước." Trần Hàn tỏ ra rất tôn kính vị lão giả kia.
Lão giả kia khẽ vuốt hàm râu, cười híp mắt nhìn Chu Ấu Vi cùng Chu Băng Y.
Trần Hàn thấy biểu tình này của Chung đại sư, khóe miệng âm thầm giật giật. Lão gia hỏa này cũng để ý rồi à...
Bất quá, đối với vị Chung đại sư này, Trần Hàn cũng không dám bất kính, đối với yêu cầu của hắn, hắn nhất định phải toàn lực thỏa mãn.
Quyết tâm liều mạng, Trần Hàn xoay người đi về phía Dạ Huyền, tiến lại gần, thấp giọng nói: "Hai vị này là gì của ngươi?"
"Mắc mớ gì tới ngươi?" Dạ Huyền hai tay đút túi, liếc Trần Hàn một cái.
Trần Hàn tức khắc sửng sốt, chỉ vào mình: "Ngươi đang nói chuyện với Bổn công tử?"
"Chẳng lẽ ở đây còn có kẻ đần độn thứ hai sao?" Dạ Huyền không nhanh không chậm nói.
Sắc mặt Trần Hàn trong nháy mắt lạnh xuống, giận quá hóa cười nói: "Rất tốt, vốn đang định thương lượng với ngươi một phen, hiện tại không cần thương lượng nữa, hai nữ nhân này của ngươi, Bổn công tử muốn."
"Hai nữ nhân này mang tới phòng Chung đại sư, còn tiểu tử này thì chặt cho Bổn công tử."
Trần Hàn lạnh lùng nói.
"Chung đại sư đi trước gian phòng chờ xem, đợi lát nữa sẽ đưa đến." Trần Hàn đi về phía vị Chung đại sư kia, mặt cung kính nói.
Chung Chi Dũng hài lòng nhìn Trần Hàn một cái, vỗ vỗ vai Trần Hàn nói: "Chờ đến Thương Vân Đạo, lão phu sẽ lập tức trở thành cung phụng của Trần gia."
Trần Hàn tức khắc vui vẻ, khom người nói: "Đa tạ Chung đại sư."
"Dẫn đường đi, lão Cổ." Trần Hàn nháy mắt với lão Cổ.
Lão Cổ do dự một chút, nhìn ba người Dạ Huyền một cái, cuối cùng cắn răng làm bộ không thấy, dẫn Chung Chi Dũng đi về hướng phòng hạng nhất.
Ầm!
Sau đó.
Bốn vị hộ vệ của Trần Hàn toàn bộ bay ngược, trực tiếp nện vào vách tường, toàn bộ ngất đi.
Trần Hàn chỉ cảm thấy một luồng kình phong lướt qua, bốn tên hộ vệ liền bị giải quyết.
Chung Chi Dũng cùng lão Cổ đều dừng bước, bỗng nhiên quay lại.
Chu Ấu Vi tay áo phiêu phiêu, đã thu tay lại.
"Ngươi vừa mới nói muốn mang lão bà cùng muội muội của ta đi? Còn muốn chặt ta?" Dạ Huyền hai tay đút túi, cười như không cười nhìn Trần Hàn.
Con ngươi Trần Hàn co rụt lại, sắc mặt có chút khó coi.
Bốn gã hộ vệ của hắn toàn bộ đều là cảnh giới Minh Văn, đã coi như là cao thủ một phương, thế mà trong nháy mắt liền bị đánh gục.
Đối phương tuyệt đối có cường giả cấp Vương Hầu!
Trần Hàn nhìn Chu Ấu Vi giống như Băng Tuyết Nữ Thần, trong lòng dâng lên vẻ lạnh lẽo, trong con ngươi mang theo sự kiêng kỵ sâu sắc.
Nữ nhân này lại là Vương Hầu!
"Tại hạ là Trần Hàn, nhị công tử của Trần gia Thương Vân Đạo. Lúc trước là tại hạ thất lễ, mong rằng chư vị chớ trách." Trần Hàn chắp tay ôm quyền nói.
Trên trán hắn toát ra từng tia mồ hôi lạnh.
Hắn tuyệt đối không ngờ tới mình lại đá trúng thiết bản!
Dạ Huyền đi tới trước mặt Trần Hàn, nhàn nhạt nhìn hắn, ánh mắt yên tĩnh.
Trần Hàn nặn ra một nụ cười khó coi, chắp tay nói: "Tiểu huynh đệ..."
Đùng!
Dạ Huyền trở tay tung một cái bạt tai lên mặt Trần Hàn, lực lượng rất nặng, trực tiếp quất bay hắn.
"Ai là huynh đệ của ngươi?" Dạ Huyền liếc Trần Hàn một cái.
Trần Hàn lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại, khuôn mặt sưng vù, hắn bụm mặt, không dám có chút oán hận.
Vương Hầu trẻ tuổi như vậy đại biểu cho điều gì, hắn biết rõ.
Hắn tuy là nhị công tử Trần gia, nhưng tuyệt đối không thể xằng bậy, nếu không chính là rước họa cho gia tộc!
Dạ Huyền thấy Trần Hàn không lên tiếng, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào trên người Chung Chi Dũng, liếc qua bào phục của lão, cười híp mắt nói: "Luyện dược sư Ngũ đỉnh?"
Chung Chi Dũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn định nói: "Lão phu chính là thành viên của Công hội Luyện dược sư."
"Cho nên?" Dạ Huyền nhàn nhạt nói.
Chẳng biết tại sao, khi cảm nhận được ánh mắt của Dạ Huyền, trong lòng Chung Chi Dũng không nhịn được run sợ, phảng phất bị một vạn cổ ma đầu để mắt tới, có loại ảo giác linh hồn phát lạnh!
Chung Chi Dũng dời ánh mắt đi, trầm giọng nói: "Đây là trên Linh Chu, các ngươi đánh nhau đã là làm trái quy định của Linh Chu!"
Chung Chi Dũng nhìn lão Cổ nói: "Ngươi là người phụ trách trên Linh Chu, chẳng lẽ không xử lý chuyện này sao?!"
Lão Cổ tức khắc muốn khóc, mẹ nó chứ, sao lại kéo ta xuống nước thế này.
Bất quá, với tư cách là người phụ trách Linh Chu, lão Cổ chỉ có thể run run rẩy rẩy nói với Dạ Huyền: "Vị công tử này, trên Linh Chu quả thực không cho phép ẩu đả chém giết."
"Vừa nãy người này xuất thủ, sao không thấy ngươi nói chuyện?" Dạ Huyền liếc lão Cổ một cái, nhàn nhạt nói: "Hay là nói, chỉ cần là nhân vật mà ngươi cảm thấy rất lợi hại thì có thể tùy ý chà đạp quy củ của Linh Chu này?"
"Nếu là như vậy, vậy ta Dạ Huyền hôm nay cũng muốn chà đạp quy củ Linh Chu của ngươi."
"Ấu Vi, chặt lão gia hỏa kia."
Dạ Huyền tùy ý nói.
Lão Cổ kinh hãi toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Công tử, tuyệt đối không thể!"
"Trên Linh Chu cấm đánh nhau, người vi phạm, trảm!"
Lúc này, một giọng nói già nua mà lạnh lùng thình lình vang lên.
Một vị lão giả râu tóc bạc trắng đột nhiên xuất hiện.
"Tần lão!" Lão Cổ tức khắc mừng rỡ không thôi, vội cung kính cúi chào nói.
Lão giả được gọi là Tần lão lạnh lùng quét mắt qua ba người Dạ Huyền: "Chính là ba người các ngươi làm trái quy củ, đúng không?"
Trần Hàn cùng Chung Chi Dũng thấy thế đều vui mừng.
Trần Hàn càng vội vàng đứng dậy, hướng về phía Tần lão bái nói: "Tần tiền bối, ba người này vô duyên vô cớ đả thương hộ vệ của ta, còn tuyên bố muốn chặt Chung đại sư, đúng là ác độc, xin Tần tiền bối làm chủ."
"Ngươi nói xấu!" Chu Băng Y tức giận vô cùng.
"Tần lão, vị này chính là nhị công tử của Trần gia Thương Vân Đạo." Lão Cổ vội giới thiệu cho Tần lão.
"Ồ? Gia gia của ngươi là Trần Khánh Thiên?" Tần lão không để ý đến Chu Băng Y mà kinh ngạc nhìn về phía Trần Hàn.
Trần Hàn vui vẻ nói: "Đúng vậy!"
Tần lão khẽ vuốt cằm nói: "Nếu là cháu của bạn cũ, lão hủ tự sẽ vì ngươi lấy lại công đạo."
"Đa tạ Tần lão!" Trần Hàn vui mừng quá đỗi.
Không ngờ Tần lão này lại là bằng hữu của gia gia!
Lần này xem tên gia hỏa kia làm sao còn kiêu ngạo!
Trần Hàn có chút oán độc nhìn Dạ Huyền.
Cái tát vừa nãy quả thực đánh hắn rất đau.
Nhưng bây giờ có người làm chỗ dựa, Trần Hàn thoáng cái liền cứng rắn lên: "Tiểu tử, ngươi chờ chết đi!"
Tần lão cũng nhìn về phía ba người Dạ Huyền, hai tay chắp sau lưng, nhàn nhạt nói: "Linh Chu Hội của ta có quy củ của Linh Chu Hội, nếu các ngươi phá hư quy củ, vậy thì phải thừa nhận xử phạt tương ứng."
"Vương Tam, Trình Ngũ." Tần lão khẽ quát một tiếng.
Rầm rầm ———— Hai đạo khí tức kinh khủng trong nháy mắt giáng lâm.
Sắc mặt mọi người tức khắc thay đổi.
Đây...
Hai vị Vương Hầu đỉnh phong!
"Tần lão." Hai vị người đàn ông trung niên bỗng nhiên xuất hiện.
"Giết." Tần lão lạnh lùng nói.
"Vâng!" Hai vị người đàn ông trung niên trầm giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận