Vạn Cổ Đế Tế

Chương 6: Kiểm trắc thể phách , dị tượng chấn thiên!

Chương 6: Kiểm tra thể phách, dị tượng chấn thiên!
...
Hoàng Cực Tiên Tông.
Thiên Vân Điện.
Triệu Ngọc Long mặt mày u ám, một cái tát đập nát ghế ngồi dưới thân, trầm giọng nói: "Tên Dạ Huyền chết tiệt này lại phá hoại hết tính toán của Bổn công tử!"
Đáng giận nhất là hắn vẫn chưa có cách nào diệt trừ tên Dạ Huyền này, dù sao lúc này đang ở Hoàng Cực Tiên Tông, không cách nào giở trò được.
Triệu Ngọc Long hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: "Cứ để hắn nhảy nhót thêm hai ngày. Không lâu nữa, tiên vân quáng sơn của Hoàng Cực Tiên Tông sẽ bị Trấn Thiên Cổ Cửa lấy đi, đến lúc đó Bổn công tử không tin Hoàng Cực Tiên Tông không hoảng hốt."
"Đến lúc đó, bọn họ tự nhiên sẽ phải đến cầu xin Bổn công tử!"
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Ngọc Long ngược lại thoải mái hơn không ít.
"Công tử, có người muốn gặp ngươi."
Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đi tới gần, khom người nói.
"Người nào?" Triệu Ngọc Long hơi nhíu mày.
"Lãnh Dật Phàm." Người đàn ông trung niên nói.
Trong con ngươi Triệu Ngọc Long hiện lên một tia kinh ngạc: "Người này không phải là đại đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông sao? Lại có thể đến thăm hỏi Bổn công tử."
"Đi, để hắn vào điện một chuyến."
"Vâng." Người đàn ông trung niên lui ra.
Triệu Ngọc Long đôi mắt hơi khép, âm thầm trầm tư.
Lãnh Dật Phàm, đại đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông, nghe đồn rất có cơ hội trở thành Thánh tử của Hoàng Cực Tiên Tông. Nghe nói cảnh giới đã siêu việt Vương Hầu, tại Liệt Dương Thượng Quốc cũng thuộc hàng thiên kiêu nổi bật nhất.
Trong lời đồn, Lãnh Dật Phàm này cũng có hảo cảm với Ấu Vi, trước đây cùng Bổn công tử cũng không quá hợp nhau, lần này đến thăm hỏi Bổn công tử là vì chuyện gì đây...
"Triệu công tử đến Hoàng Cực Tiên Tông chúng ta mà cũng không sớm báo cho tại hạ một tiếng, để tại hạ tiện đường ra chào đón."
Trong lúc Triệu Ngọc Long đang trầm tư, một giọng nói thẳng thắn vang lên.
Ngay sau đó, một cơn gió mát thổi qua, một vị thanh niên nam tử xuất hiện ở trong điện.
Thanh niên nam tử mặc một bộ bạch y vân văn, xuất trần đến cực điểm, như tiên nhân giáng trần. Hắn đang mỉm cười nhìn Triệu Ngọc Long, hơi chắp tay.
Người này đúng là đại đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông, Lãnh Dật Phàm.
Triệu Ngọc Long mở mắt, đứng dậy, hơi ôm quyền nói: "Lãnh huynh quả là người bận rộn. Tại hạ lần này đến chỉ là để thăm Ấu Vi, cho nên không dám quấy rầy nhiều."
Lãnh Dật Phàm khẽ mỉm cười nói: "Triệu công tử muốn gặp sư muội, chẳng phải càng nên sớm cho tại hạ biết sao? Tại hạ cũng tiện sớm sắp xếp cho Triệu công tử."
Triệu Ngọc Long hơi híp mắt lại, giọng điệu bình thản nói: "Ít nói lời thừa, Lãnh huynh đến đây vì chuyện gì?"
Lãnh Dật Phàm tự mình ngồi xuống, thuận tay bày ra một cấm chế, chậm rãi nói: "Triệu công tử muốn cưới sư muội của ta?"
Triệu Ngọc Long hơi nhíu mày, giọng điệu chuyển lạnh: "Ấu Vi đã thành thân, Lãnh huynh đừng nên nói lung tung."
Lãnh Dật Phàm xem thường nói: "Phu quân của Ấu Vi là thứ hàng gì, còn cần nhiều lời sao?"
"Nói thật, thấy sư muội ta yêu thương nhất thành thân cùng một tên đồ bỏ đi như vậy, ta đây làm sư huynh trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Ngược lại, Triệu công tử tài năng như vậy mới là như ý lang quân của sư muội ta."
Lãnh Dật Phàm chậm rãi nói.
Lời này làm Triệu Ngọc Long híp mắt lại, hắn nhìn Lãnh Dật Phàm, nhàn nhạt nói: "Nói vào điểm chính."
Lãnh Dật Phàm thu lại vẻ tươi cười, ánh mắt sắc bén như hai thanh thần kiếm, gằn từng chữ một: "Ta giúp ngươi giải quyết tên đồ bỏ đi kia, ngươi cưới Ấu Vi."
Không khí dường như ngưng kết vào giờ khắc này.
Trong con ngươi Triệu Ngọc Long bắn ra hai đạo tinh quang, nhưng hắn thoáng chốc lại cười rộ lên: "Lãnh huynh, lời nói này của ngươi là tội lớn đấy nhé! Dạ Huyền chính là cô gia của Hoàng Cực Tiên Tông các ngươi!"
Lãnh Dật Phàm lạnh lùng nói: "Triệu công tử nếu muốn cưới Ấu Vi, tốt nhất đừng nói những lời nhảm nhí này. Sự kiên nhẫn của ta là có giới hạn."
Triệu Ngọc Long không vội mở miệng, mà đánh giá vị đại đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông này, trong lòng tính toán một phen rồi gật đầu nói: "Có thể."
Lãnh Dật Phàm nhất thời lộ ra nụ cười: "Triệu công tử cứ ở Thiên Vân Điện nghỉ ngơi mấy ngày, chờ tin tốt lành."
Nói xong, thân hình Lãnh Dật Phàm biến mất vào hư không.
Đợi Lãnh Dật Phàm rời đi, Triệu Ngọc Long lại nheo mắt lần nữa, lộ ra vẻ chế giễu: "Hay cho một Lãnh Dật Phàm! Là muốn phế bỏ Dạ Huyền, sau đó để Bổn công tử cưới Ấu Vi, còn bản thân thì ngồi lên vị trí Thánh tử, tương lai kế thừa đế vị Hoàng Cực Tiên Tông sao?"
"Đúng là một nhân vật có đảm lược đấy, ngay cả nữ nhân mình yêu mến cũng có thể từ bỏ." Triệu Ngọc Long châm biếm một tiếng.
Bất quá, chuyện này đối với hắn mà nói thì lợi nhiều hơn hại, cớ sao mà không làm.
Triệu Ngọc Long lùi lại một bước, lẩm bẩm nói: "Tốt nhất là giết chết Dạ Huyền trước khi Trấn Thiên Cổ Cửa đến, để tránh đến lúc đó ảnh hưởng đến Ấu Vi nhà ta trong lòng."
Việc Triệu Ngọc Long và Lãnh Dật Phàm gặp mặt, Dạ Huyền dĩ nhiên là không biết. Hắn lúc này đang ở Huyền Băng động phủ, cùng lão bà nhà mình Chu Ấu Vi trải qua thế giới hai người.
"Ngươi khôi phục thần trí từ lúc nào?" Chu Ấu Vi từ trên giường ngồi dậy, trong con ngươi xinh đẹp mang theo một chút hiếu kỳ.
Dạ Huyền nói: "Hôm nay."
"Mới vừa khôi phục thần trí đã có thể trị hết bệnh cho ta, còn có thể khiến Ngô sư bá cung kính như vậy?" Chu Ấu Vi mặt lộ vẻ hồ nghi.
"Cũng không nhìn xem nam nhân của ngươi là ai." Dạ Huyền chậm rãi nói.
"" Chu Ấu Vi nhất thời tức đến đen mặt.
Sau một trận trầm mặc, Chu Ấu Vi nhìn Dạ Huyền với ánh mắt cổ quái, mở miệng nói: "Ngươi bây giờ khác hẳn so với trước kia."
Dạ Huyền liếc mắt một cái: "Ngươi nói nhảm không vậy? Ta từ năm 11 tuổi đã ý thức không rõ, hiện nay khôi phục thần trí, khẳng định là không giống trước rồi."
Chu Ấu Vi như có điều suy nghĩ, cảm thấy lời này của Dạ Huyền hình như cũng có chút đạo lý.
Nhưng chẳng biết tại sao, Chu Ấu Vi luôn cảm giác Dạ Huyền đã thay đổi rất nhiều.
Chẳng lẽ chỉ vì thần trí khôi phục lại thôi sao?
Thấy Chu Ấu Vi nhìn chằm chằm mình, Dạ Huyền không khỏi mỉm cười, vẻ mặt thành thật nói: "Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một việc, ngươi, Chu Ấu Vi, là lão bà của ta, Dạ Huyền."
"Hiểu chưa?"
Chu Ấu Vi hơi nhíu mày, nhưng cũng không bác bỏ.
Nàng và Dạ Huyền đã thành hôn một năm, nói về danh nghĩa thì nàng thật sự là lão bà của Dạ Huyền.
"Ngươi đang làm gì?" Lúc này, Chu Ấu Vi đột nhiên trợn to đôi mắt sáng, ngạc nhiên nhìn Dạ Huyền đang cởi quần áo.
Dạ Huyền vừa cởi quần áo vừa nói: "Hai ta đã thành thân một năm, chỉ có phu thê chi danh mà không có phu thê chi thực. Hôm nay ta đã khôi phục thần trí, dĩ nhiên là muốn động phòng, làm rõ phu thê chi thực."
"Ngươi xuống đi!" Chu Ấu Vi vô ý thức hai tay ôm ngực, một cước đạp về phía Dạ Huyền.
Dạ Huyền nghiêng người một cái né tránh cú đá kia, tức giận nói: "Ngươi thật sự cho là ta muốn động phòng à? Ta muốn kiểm tra thể phách của ta."
Chu Ấu Vi hai gò má nóng lên, xấu hổ trừng mắt nhìn Dạ Huyền một cái: "Ngươi kiểm tra thể phách thì cứ kiểm tra thể phách, cởi quần áo làm gì."
Tuy nói như vậy, nhưng Chu Ấu Vi cũng lặng lẽ liếc nhìn thân thể Dạ Huyền một cái.
Điều khiến nàng khá kinh ngạc là thân thể nhìn như gầy yếu của Dạ Huyền lại lộ ra những đường nét bắp thịt rõ ràng, hoàn mỹ, phảng phất như một thể phách hoàn mỹ do ông trời tôi luyện vậy, khiến người ta không thể rời mắt.
Dạ Huyền không nhanh không chậm đổ Ngưng Khí Đan ra, chậm rãi nói: "Đợi lát nữa ngược lại cũng sẽ làm rách y phục, chi bằng cởi sớm đi, để tránh lát nữa không có y phục mặc."
Trong lúc nói chuyện, Dạ Huyền ngửa đầu lên, nuốt hết toàn bộ mười viên Ngưng Khí Đan.
Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ kinh hãi.
Ngưng Khí Đan tuy không phải là đan dược cao cấp gì, nhưng khoảng mười viên mà để một phàm nhân không có chút tu vi nào nuốt vào thì chỉ có một con đường chết!
Ầm ầm ———— Thế nhưng, sau khi Dạ Huyền dùng mười viên Ngưng Khí Đan, không những không có chút tổn hại nào, ngược lại còn kích phát dược hiệu kinh khủng, bên trong cơ thể phát ra tiếng gầm thét như trường hà cuồn cuộn, khí tức cả người tăng vọt!
Dưới ánh mắt kinh hãi của Chu Ấu Vi, bắp thịt toàn thân Dạ Huyền phồng lên, khí tức điên cuồng tăng vọt.
Luyện Thể nhất trọng.
Luyện Thể nhị trọng.
Luyện Thể tam trọng.
...
Luyện Thể thất trọng!
Luyện Thể bát trọng!
Luyện Thể cửu trọng!
Chuyện này còn chưa xong, kèm theo một tiếng vang lớn phảng phất như khai thiên tích địa, khí tức cả người Dạ Huyền nhận được sự thăng hoa.
Một hơi đột phá Luyện Thể cửu trọng, trực tiếp mở ra đan điền, quán thông kinh mạch toàn thân, đạt đến Thông Huyền chi cảnh!
Vù vù ———— Trên thể phách của Dạ Huyền, từng đạo văn lộ phức tạp quỷ dị hiện lên.
Cùng lúc đó, trên bầu trời Hoàng Cực Tiên Tông xuất hiện dị tượng kinh khủng!
Tử khí cuồn cuộn chín vạn dặm!
Dị tượng chấn thiên!
Giờ khắc này, những lão bất tử đang bế quan của Hoàng Cực Tiên Tông ào ào mở mắt ra, tràn đầy vẻ chấn động.
"Chẳng lẽ là thánh thể xuất thế? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận