Vạn Cổ Đế Tế

Chương 50: Lão tổ đứng ra

"Lão gia hỏa nhà ngươi ngược lại rất uy phong, cũng không biết lúc đối mặt với người của La Thiên Thánh Địa có uy phong như vậy không?"
Dạ Huyền lắc đầu bật cười nói.
"Ngươi cho rằng ngươi ngồi lên vị trí thủ tịch đại đệ tử thì có thể lớn lối như thế à? Có tin lão phu một câu nói là có thể khiến ngươi cút khỏi Hoàng Cực Tiên Tông không?" Quách Viễn Thành lạnh lùng nói.
"Ồ?" Dạ Huyền cười như không cười nhìn Quách Viễn Thành, nói: "Ta ngược lại thật sự muốn kiến thức một chút đây."
Quách Viễn Thành thấy Dạ Huyền lớn lối như thế, tức khắc giận không có chỗ phát tiết, lạnh lùng nói: "Giang Tĩnh, lập tức thu hồi vị trí thủ tịch đại đệ tử của người này, trục xuất khỏi Hoàng Cực Tiên Tông!"
"Thuận tiện nói với bên La Thiên Thánh Địa một tiếng, hung thủ giết người đã không còn là người của Hoàng Cực Tiên Tông ta, bảo bọn họ đi tìm người này gây phiền phức, đừng tới tìm Hoàng Cực Tiên Tông chúng ta!"
Lời của Quách Viễn Thành vừa nói ra, sắc mặt những người có mặt tại đây đều có biến hóa vi diệu.
Quách Viễn Thành thấy Giang Tĩnh không có động tĩnh, không khỏi cau mày nhìn lại, trầm giọng nói: "Thế nào, ngươi định chống lại mệnh lệnh của lão phu sao?"
Phải biết rằng, địa vị của thái thượng trưởng lão trong tông môn cao hơn tông chủ.
Cho dù Giang Tĩnh là trưởng lão và tông chủ phu nhân, nhưng khi đối mặt thái thượng trưởng lão vẫn thấp hơn một bậc.
"Thái thượng trưởng lão, Dạ Huyền là công thần của tông môn ta, tuy nói đã giết Triệu Ngọc Long, nhưng hắn càng là người giúp Hoàng Cực Tiên Tông chúng ta ngăn chặn Trấn Thiên Cổ Môn!" Giang Tĩnh kiên trì nói.
Quách Viễn Thành hơi híp mắt lại, nhàn nhạt nói: "Công không bù được tội, vả lại người này không coi ai ra gì, có thể nói là coi trời bằng vung, tương lai không biết sẽ gây ra bao nhiêu tai họa cho tông môn ta, nhất định phải trục xuất khỏi tông môn!"
"Nếu các ngươi không làm, vậy lão phu sẽ tự mình làm!"
Quách Viễn Thành hừ lạnh nói.
Tròng mắt Dạ Huyền hơi híp lại, trong con ngươi hiện lên một tia hàn mang, hắn chậm rãi nói: "Lão gia hỏa này, đừng có không biết điều. Lúc Hoàng Cực Tiên Tông nguy nan ngươi ở đâu? Hiện tại chạy đến đây la lối cái gì? Có tin ta chặt ngươi không?"
Người khác có thể sợ vị thái thượng trưởng lão này, nhưng Dạ Huyền là ai chứ?
Đường đường Bất Tử Dạ Đế, lẽ nào lại sợ một thái thượng trưởng lão hay sao?
"Thấy chưa? Thủ tịch đại đệ tử mà các ngươi dựng lên có đức hạnh gì thế? Ngay cả tôn sư trọng đạo cơ bản nhất cũng không làm được, còn làm cái đại đệ tử khỉ gì?" Quách Viễn Thành chỉ vào Dạ Huyền, nổi giận mắng Giang Tĩnh, Khâu Văn Hãn và những người khác.
Mọi người vẫn im lặng không nói.
Trên thực tế, theo bọn họ thấy, lời của Dạ Huyền mới là chính xác...
Dạ Huyền lại cười rộ lên, nhàn nhạt nói: "Vậy xin hỏi, ngươi là thầy của ta? Hay là đạo của ta?"
"Thằng nhãi ranh tự tìm cái chết!" Quách Viễn Thành giận không kìm được.
Một luồng uy áp kinh khủng từ trên người Quách Viễn Thành bộc phát ra, trực tiếp bao trùm toàn bộ Hoàng Cực đại điện!
Trong thoáng chốc, sắc mặt mọi người đều hơi tái đi.
Quách Viễn Thành này không hổ là thái thượng trưởng lão, về mặt thực lực quả thực bất phàm.
"Nói không lại liền muốn động thủ sao? Không hổ là thái thượng trưởng lão nhỉ." Dạ Huyền nhếch miệng cười, trong mắt không hề che giấu sự châm chọc nhàn nhạt.
Lời vừa nói ra, uy áp trên người Quách Viễn Thành đột nhiên thu lại. Quách Viễn Thành hơi nheo mắt, trong lòng thoáng kinh ngạc.
Dạ Huyền này trầm tĩnh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
"Lão phu thừa nhận ngươi quả thực rất có đảm lược." Quách Viễn Thành nhàn nhạt nói: "Nhưng mà, người của La Thiên Thánh Địa tuyệt đối không thể vấn trảm, hiểu chưa?"
Quách Viễn Thành đột ngột thay đổi giọng điệu khiến Giang Tĩnh và những người khác có chút ngẩn ra.
Vị thái thượng trưởng lão này rốt cuộc đang giở trò gì?
Tuy nhiên, khi nghe Quách Viễn Thành nói không cho vấn trảm, bọn họ đều thấy khổ sở trong lòng.
Đến nước này, lời cũng đã nói ra rồi, La Thiên Thánh Địa rõ ràng không có ý định giao nộp mỏ linh thạch và dược điền cho bọn họ. Nếu bọn họ không vấn trảm người của La Thiên Thánh Địa, chuyện này sẽ khiến Hoàng Cực Tiên Tông triệt để trở thành trò cười.
Bên Liệt Thiên Thượng Quốc không đồng ý thì thôi đi, không ngờ vị thái thượng trưởng lão này chạy về cũng muốn ngăn cản bọn họ.
"Ngươi nói không thể vấn trảm là không thể vấn trảm sao? Những người đó cũng đâu phải do ngươi bắt về." Dạ Huyền nhàn nhạt nói.
Chân mày Quách Viễn Thành cau lại, nhìn chằm chằm Dạ Huyền, trầm giọng nói: "Tiểu tử, lão phu thấy ngươi có vài phần dũng khí nên không muốn động đến ngươi, nhưng nếu ngươi cứ ngoan cố như vậy, lão phu e rằng sẽ không dễ nói chuyện như thế này nữa đâu."
"Ta nói, giờ Ngọ ba khắc lập tức vấn trảm." Dạ Huyền nói từng chữ từng câu, không hề nhượng bộ.
"Ngươi thật sự muốn ép lão phu trục xuất ngươi khỏi tông môn sao?" Quách Viễn Thành lạnh lùng nói.
"Chỉ bằng ngươi, còn chưa đủ tư cách làm điều đó." Dạ Huyền nói.
"Ồ?" Quách Viễn Thành chậm rãi đứng dậy.
Ùng ùng ———— Một luồng uy thế cực kỳ khủng bố đột nhiên bộc phát ra, khiến người ta tê cả da đầu. Quách Viễn Thành giống như một con lão long đang ngủ say tỉnh lại, dù chỉ một chút khí tức rò rỉ ra cũng đủ để đè sập cả một ngọn núi!
Vừa rồi, Quách Viễn Thành căn bản chưa thực sự vận dụng uy áp.
Lần này, Quách Viễn Thành đã thật sự tức giận!
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, một luồng thần niệm càng thêm mạnh mẽ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, uy áp kinh khủng của Quách Viễn Thành gần như bị quét sạch không còn trong nháy mắt!
Ngay sau đó, trong đại điện đột ngột xuất hiện một đạo hư ảnh.
Hư ảnh kia là hình bóng một người, nhìn không rõ lắm, rất mơ hồ.
Nhưng khi thấy hư ảnh này, tất cả mọi người trong Hoàng Cực đại điện đều kinh hãi trong lòng, vội vàng cúi lạy nói: "Bái kiến lão tổ!"
Người đến chính là một trong tam đại lão tổ của Hoàng Cực Tiên Tông!
"Tham kiến lão tổ!" Quách Viễn Thành tức khắc kinh hãi, cũng vội quỳ mọp xuống đất.
Chỉ có một mình Dạ Huyền đứng tại chỗ, ánh mắt tĩnh lặng vô song, dường như không nhìn thấy vị lão tổ kia giá lâm.
Nhìn thấy cảnh này, hư ảnh kia cũng không nhịn được lắc đầu bật cười, nhưng thoáng chốc đã thu lại vẻ vui cười, nhìn về phía Quách Viễn Thành, chậm rãi nói: "Dạ Huyền là người được tổ sư gia chọn trúng, vị trí thủ tịch đại đệ tử của hắn là do ta tự mình phong. Ngươi nếu có ý kiến, cứ đến tìm ta mà nói, không được làm khó Dạ Huyền."
"Còn nữa, La Thiên Thánh Địa muốn khiến tông môn ta sụp đổ, cuối cùng là Dạ Huyền đã ngăn cơn sóng dữ, hắn là đại công thần, còn La Thiên Thánh Địa mới là địch nhân. Lần này cứ làm theo lời Dạ Huyền nói, giờ Ngọ ba khắc trực tiếp vấn trảm."
"Hiểu chưa?"
Lời này vừa nói ra, Giang Tĩnh và những người khác đều mừng rỡ.
Mà Quách Viễn Thành lại biến sắc, hắn vội nói: "Lão tổ, vạn vạn lần không thể..."
"Ta nói, giờ Ngọ ba khắc trực tiếp vấn trảm!" Lão tổ trực tiếp cắt ngang lời Quách Viễn Thành.
Sắc mặt Quách Viễn Thành khó coi, mặc dù trong lòng trăm điều không muốn, cũng chỉ có thể cúi đầu: "Cẩn tuân lệnh lão tổ."
Nhưng trong lòng hắn lại dâng lên sự bất mãn cực độ đối với Dạ Huyền.
Cái gì mà người tổ sư gia chọn trúng, hoàn toàn là nhảm nhí!
Nếu tổ sư gia có linh thiêng, Hoàng Cực Tiên Tông sao lại đến mức này?
Quách Viễn Thành âm thầm oán thán, nhưng những lời này hắn lại không dám nói ra.
Vị lão tổ kia nói xong liền biến mất trong đại điện.
Cùng với sự biến mất của lão tổ, luồng thần niệm mạnh mẽ kia cũng tan đi, tất cả mọi người chỉ cảm thấy trên người nhẹ bẫng, thở phào nhẹ nhõm.
Lão tổ đứng ra, cuối cùng đã giải quyết được chuyện này.
"Lão gia hỏa này còn có ý kiến gì không?" Dạ Huyền liếc Quách Viễn Thành một cái, cười rộ lên.
Sắc mặt Quách Viễn Thành trầm xuống, hừ lạnh một tiếng nói: "Đừng tưởng có lão tổ chống lưng cho ngươi thì ghê gớm lắm. Chờ xem, lão phu ngược lại muốn nhìn xem sau khi ngươi vấn trảm người của La Thiên Thánh Địa thì sẽ nhận được kết cục tốt đẹp gì."
Nói xong, Quách Viễn Thành phất tay áo bỏ đi.
Có thể thấy nội tâm Quách Viễn Thành sát ý ngập tràn, nhưng vì lão tổ đã đứng ra nên hắn không dám bộc phát.
Nhìn theo bóng lưng Quách Viễn Thành rời đi, Dạ Huyền thì thầm: "Lão tổ chống lưng? Nếu lão đầu tử kia không hiện thân, ngươi đã bỏ mạng ở đây rồi..."
Lời này tức khắc khiến tất cả mọi người trong điện đều sợ hãi trong lòng.
Bọn họ thừa biết Dạ Huyền nắm giữ lực lượng thần bí của Liệt Thiên tổ miếu, có thể dễ dàng giết chết đại hộ pháp Viên Trảm Không của La Thiên Thánh Địa.
Ngay cả thái thượng trưởng lão Lãnh Như Phong cũng bị một cái tát đánh chết.
Thực lực của Quách Viễn Thành và Lãnh Như Phong không chênh lệch bao nhiêu.
Nếu thật sự chọc giận Dạ Huyền, ai là người chịu thiệt cũng không cần phải nói.
Vậy mà Quách Viễn Thành lại cho rằng lão tổ đang chống lưng cho Dạ Huyền.
Nào ngờ đâu, nếu không phải lão tổ hiện thân, chỉ sợ Dạ Huyền đã một tát đánh chết hắn rồi...
"Dạ Huyền, Quách Viễn Thành nói thế nào cũng là thái thượng trưởng lão của Hoàng Cực Tiên Tông ta. Tuy ý kiến không hợp, nhưng chung quy vẫn là người một nhà, ngươi đừng ra tay với hắn." Giang Tĩnh nói với Dạ Huyền.
Dạ Huyền khẽ gật đầu, nói: "Yên tâm, nếu thật sự là người mình, ta đương nhiên sẽ không xuất thủ. Nhưng nếu hắn sinh lòng phản loạn, vậy cũng đừng trách ta hạ thủ không lưu tình."
"Mọi người chuẩn bị một chút, lần này chắc hẳn sẽ có không ít tông môn thế lực đến xem lễ, đừng để những người đó xem thường Hoàng Cực Tiên Tông chúng ta." Dạ Huyền phất tay nói.
Nói rồi, Dạ Huyền một mình rời đi.
Chu Ấu Vi theo sau.
Mà ở trong điện, mọi người lại đưa mắt nhìn nhau.
Quách Viễn Thành chính là thái thượng trưởng lão của Hoàng Cực Tiên Tông, không thể nào sinh lòng phản loạn được chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận