Vạn Cổ Đế Tế

Chương 22: Cường thế bá đạo!

Chương 22: Cường thế bá đạo!
"Nguyên lai là con trai của Triệu sư huynh." Nam tử họ Ninh lộ ra nụ cười.
Áp lực đè nặng lên người Triệu Ngọc Long dường như vào khoảnh khắc này liền tiêu tan trong nháy mắt.
Triệu Ngọc Long lúc này mới cảm giác được sau lưng mình lại bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm!
"Ninh sư thúc lần này đến Hoàng Cực Tiên Tông chắc hẳn cũng đã mệt mỏi, không bằng vào uống một ngụm trà đi." Triệu Ngọc Long vội nói.
Nam tử họ Ninh nhìn về phía thanh niên áo bào trắng.
Thanh niên áo bào trắng khẽ gật đầu.
"Được." Nam tử họ Ninh lúc này mới trả lời.
Phảng phất người chủ trì chân chính là vị thanh niên áo bào trắng kia chứ không phải nam tử họ Ninh.
"Chuẩn bị trà!" Đại trưởng lão lập tức sắp xếp người chuẩn bị trà.
Thấy nam tử họ Ninh đáp ứng, Triệu Ngọc Long nhất thời mừng rỡ, còn không quên nhìn Dạ Huyền với ánh mắt khiêu khích, tựa hồ muốn nói: Thấy không, hắn là sư thúc của ta!
Cảm nhận được ánh mắt của Triệu Ngọc Long, Dạ Huyền nhàn nhạt nói: "Ngu ngốc."
Triệu Ngọc Long này trong mắt Dạ Huyền hoàn toàn giống hệt một tên hề ngu ngốc nhảy nhót.
"Ha, phế vật bất lực cuồng nộ." Triệu Ngọc Long cũng không tức giận, ngược lại còn cười nói.
Mà giờ khắc này, Triệu trưởng lão, Đại trưởng lão và những người khác thấy nam tử họ Ninh đáp ứng cũng đều mừng rỡ không thôi.
"Hai vị đạo hữu đường xa tới tông môn của ta, chiêu đãi không chu đáo, còn mong rộng lòng tha thứ." Đại trưởng lão khom người, mặt đầy nịnh nọt nói, tựa hồ sợ hai người có điều bất mãn.
Đại trưởng lão vừa dứt lời, thanh niên áo bào trắng đang ngồi liền nhíu mày.
Nam tử họ Ninh trung niên nhất thời phản ứng kịp, trở tay tung một cái tát trực tiếp đánh bay Đại trưởng lão, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ cái gì vậy? Cũng xứng xưng đạo hữu với công tử?"
Đại trưởng lão trực tiếp bị tát bay rất xa, trong miệng đổ máu nhưng cũng không dám có chút tức giận, vội nói: "Là tại hạ sai, là tại hạ sai, mong rằng hai vị đại nhân đừng nổi giận."
Cảnh tượng này khiến cho không ít người của Hoàng Cực Tiên Tông đều âm thầm nắm chặt nắm đấm, trong lòng giận dữ.
"Ninh sư thúc, Đại trưởng lão tuổi tác hắn đã cao, có chút hồ đồ, ngài đừng nóng giận." Triệu Ngọc Long vội tiến lên hoà giải nói.
Nam tử họ Ninh trung niên liếc Đại trưởng lão một cái, nhàn nhạt nói: "Lần sau không được tái phạm."
Nói xong, nam tử họ Ninh trung niên cùng thanh niên áo bào trắng mới ngồi xuống, chuẩn bị uống một ngụm trà.
Mọi người Hoàng Cực Tiên Tông lại đứng ở bên cạnh, không dám ngồi xuống, chỉ có thể cười làm lành.
Dạ Huyền thờ ơ lạnh nhạt quan sát cảnh tượng này, thần tình lạnh nhạt. Những trưởng lão này lúc thường cao cao tại thượng, lúc này lại giống hệt con chó, chỉ biết vẫy đuôi mừng chủ...
"Hiền chất, ta nhớ phụ thân ngươi hình như là Thánh Chủ của La Thiên Thánh Địa phải không, sao ngươi lại ở Hoàng Cực Tiên Tông?" Nam tử họ Ninh trung niên tay bưng chén trà, hơi nghi hoặc nhìn Triệu Ngọc Long.
"Ninh sư thúc có điều không biết, chất nhi đến Hoàng Cực Tiên Tông làm chút chuyện, cũng không phải là người của Hoàng Cực Tiên Tông." Triệu Ngọc Long cung kính trả lời.
"Thì ra là thế." Ninh Chính Thiên ung dung cười một tiếng.
Ninh Chính Thiên nhẹ nhàng nhấp hớp trà, nhìn về phía Triệu trưởng lão nói: "Nói chuyện chính sự, lần này cần phải giao ra Tiên Vân Khoáng Sơn, tông môn các ngươi tự chuẩn bị một chút để bàn giao, sau này Tiên Vân Khoáng Sơn liền không thuộc về các ngươi."
Triệu trưởng lão và đám người nghe vậy đều có sắc mặt khổ sở, lần nữa nhìn về phía Triệu Ngọc Long.
Đối mặt Ninh Chính Thiên, bọn họ ngay cả một câu cũng không dám nói.
Hy vọng duy nhất của bọn họ chính là Triệu Ngọc Long.
Còn như Dạ Huyền, bọn họ đã sớm quên mất.
Triệu Ngọc Long cũng biết phải đứng ra, liền vội vàng nói: "Ninh sư thúc, ngài xem chuyện này có thể thương lượng một chút không?"
"Tiên Vân Khoáng Sơn là huyết mạch của Hoàng Cực Tiên Tông, nếu như Tiên Vân Khoáng Sơn không còn, Hoàng Cực Tiên Tông cũng cơ bản là không còn, cho nên Ninh sư thúc có thể đổi một điều kiện khác được không?"
Triệu Ngọc Long mặt đầy hy vọng nhìn Ninh Chính Thiên.
Tuy trước đó hắn thề thốt chắc nịch, nhưng khi thật sự đối mặt với Ninh Chính Thiên, trong lòng hắn cũng không chắc chắn.
Mọi người cũng đều hy vọng nhìn Ninh Chính Thiên.
Ninh Chính Thiên nhíu mày, nhìn Triệu Ngọc Long một chút, lại nhìn thanh niên áo bào trắng không nói lời nào đang uống trà bên cạnh, chậm rãi nói: "Chuyện này e là không được."
"Cái gì?!"
Ninh Chính Thiên vừa nói xong, người của Hoàng Cực Tiên Tông đều ngây người, sắc mặt tái nhợt không gì sánh được.
Triệu Ngọc Long không dám tin, không phải chỉ cần nói tốt vài câu là được sao, sao lại thành ra thế này?!
"Vì cái gì?!" Triệu Ngọc Long theo bản năng nói.
"Hả?" Ninh Chính Thiên ngước mắt nhìn về phía Triệu Ngọc Long.
Triệu Ngọc Long tự biết lỡ lời, vội nói: "Ninh sư thúc, ngài suy xét một chút đi, Tiên Vân Khoáng Sơn mà không còn thì Hoàng Cực Tiên Tông cũng sẽ tiêu vong, nếu như Hoàng Cực Tiên Tông không còn, Trấn Thiên Cổ Môn liền không có cách nào ba năm thu lấy tài nguyên một lần."
Không đợi Ninh Chính Thiên mở miệng, thanh niên áo bào trắng đã chậm rãi mở miệng nói: "Không có thì liền không có, chỉ là một cái Hoàng Cực Tiên Tông hiện nay ngay cả thế lực tam lưu cũng không tính nổi, chút tài nguyên đó Trấn Thiên Cổ Môn chúng ta cũng không thiếu."
Nói xong, thanh niên áo bào trắng lại uống một hớp, lát sau liền đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng lên nói: "Uống quen Thanh Thần Trà của Trấn Thiên Cổ Môn, uống chút trà thô này cũng xem như không tệ."
"Coi như nể mặt chén trà thô này, liền không thu lấy Tiên Vân Khoáng Sơn nữa."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều ngây người.
Đây là cái trò quỷ gì vậy?!
Nể mặt một ly trà thô?
Một niệm địa ngục, một niệm thiên đường?!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Giống như một giây trước vừa bị tuyên án tử hình, giây tiếp theo liền thoát khỏi nguy cơ tử vong, thật sự là không nên quá vui mừng.
"Vẫn là Triệu công tử lợi hại a!"
Không ít người đều thầm than trong lòng không thôi.
"Dạ Huyền kia quả nhiên không đáng tin cậy, may mà có Triệu công tử, nếu không thì tiêu đời rồi."
Triệu Ngọc Long lúc này cũng kinh ngạc không thôi.
Chuyện này cũng quá quỷ dị rồi chứ?!
Bất quá, kết quả này cũng là điều hắn muốn, thế là đủ rồi!
Triệu Ngọc Long cười rộ lên, nhìn về phía Dạ Huyền, mặt đầy vẻ hài hước nói: "Ngươi thua."
Lúc này, Triệu trưởng lão và bọn người mới phản ứng kịp, kích động, ào ào liếc mắt nhìn về phía Dạ Huyền, mang theo vẻ châm chọc nhàn nhạt, phảng phất đang nói: Thấy không, đây mới gọi là bản lĩnh thật sự!
Dạ Huyền hai tay đút túi, mặt không biểu cảm liếc thanh niên áo bào trắng một cái. Một đám lớn kẻ ngu ngốc, người ta đùa giỡn các ngươi mà các ngươi còn cao hứng như vậy.
Người của Trấn Thiên Cổ Môn thật sự tốt bụng như vậy sao? Nếu thế Hoàng Cực Tiên Tông làm sao đến nông nỗi này?
"Các ngươi đừng cao hứng quá sớm." Quả nhiên, thanh niên áo bào trắng mở miệng lần nữa, cười nói: "Mặc dù không lấy Tiên Vân Khoáng Sơn, nhưng ta nghe nói Hoàng Cực Tiên Tông có một mảnh dược điền không tệ, vậy liền đổi thành mảnh dược điền kia đi."
"Dược... Dược điền?!"
Đại trưởng lão và đám người lần nữa sững sờ, sắc mặt đều biến thành màu gan heo, khó coi tới cực điểm!
So với Tiên Vân Khoáng Sơn, dược điền cũng là một mạch sống quan trọng khác của Hoàng Cực Tiên Tông a!
Không muốn Tiên Vân Khoáng Sơn nhưng lại muốn lấy đi dược điền? Chuyện này căn bản không có gì khác biệt về bản chất.
Quả thực là vui quá hóa buồn a.
"Đại nhân, không được a, mảnh dược điền kia cũng là mệnh căn của Hoàng Cực Tiên Tông chúng ta, nếu như không có nó, tông môn chúng ta có lẽ không chống đỡ nổi một năm!" Đại trưởng lão vội nói.
"Tiên Vân Khoáng Sơn cũng là mệnh căn, dược điền cũng là mệnh căn, Hoàng Cực Tiên Tông các ngươi đã có nhiều mệnh căn như vậy, chặt đứt một cái cũng không sao." Thanh niên áo bào trắng nhàn nhạt nói.
"Tiên Vân Khoáng Sơn duy trì việc cung ứng linh thạch cho Hoàng Cực Tiên Tông, dược điền duy trì việc cung ứng đan dược, thiếu một thứ cũng không được a!" Đại trưởng lão không ngừng kêu khổ.
Bất kể là Tiên Vân Khoáng Sơn hay là dược điền, đối với Hoàng Cực Tiên Tông mà nói đều vô cùng trọng yếu.
Thanh niên áo bào trắng này một giây trước còn nói không muốn Tiên Vân Khoáng Sơn, giây tiếp theo liền nói muốn lấy đi dược điền, cái này có gì khác biệt?
Đây không phải là muốn mạng của Hoàng Cực Tiên Tông sao?
Thanh niên áo bào trắng chậm rãi nhìn về phía Đại trưởng lão, nhàn nhạt nói: "Ngươi nghĩ rằng ta đang thương lượng với các ngươi sao? Ta chỉ đơn thuần thông báo cho các ngươi một tiếng, dược điền ta lấy đi."
"Ngoài ra, nghe nói Thánh nữ của tông môn các ngươi đã thức tỉnh thần thể đúng không, để nàng ra gặp một lần."
Mấy câu nói này trực tiếp khiến cho sắc mặt mọi người Hoàng Cực Tiên Tông triệt để thay đổi.
Chẳng những muốn dược điền, còn muốn mang Chu Ấu Vi đi?!
Sắc mặt Triệu Ngọc Long trực tiếp biến thành màu gan heo.
Lúc này, Dạ Huyền cũng nhìn về phía thanh niên áo bào trắng, hơi nhíu mày, không nhanh không chậm nói: "Ngươi tìm vợ ta làm chi?"
Thanh niên áo bào trắng theo tiếng nhìn lại, thấy Dạ Huyền, kinh ngạc nói: "Thánh nữ tông môn các ngươi là vợ của ngươi?"
"Dạ Huyền, không được nói bậy!" Giang Tĩnh mặt hơi biến sắc, vội vàng nói.
"Đại nhân không cần để ý tới người này, hắn chính là một tên ngu ngốc." Triệu trưởng lão cũng vội vàng nói.
Đột nhiên!
Oanh ———— Một luồng kiếm ý kinh khủng từ trên người thanh niên áo bào trắng bạo phát ra, trong nháy mắt ép tới tất cả mọi người ở đây không ngẩng đầu lên được.
"Ta không hỏi các ngươi." Thanh niên áo bào trắng quét mắt nhìn mọi người một cái, ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, im lặng như ve sầu mùa đông.
Thanh niên áo bào trắng lúc này mới hài lòng, hắn thu hồi ánh mắt, rơi vào trên người Dạ Huyền, nhàn nhạt nói: "Thông Huyền cửu trọng, phàm thể, Thần Môn chưa mở, như vậy mà ngươi thật sự là phu quân của Thánh nữ kia?"
"Phải thì như thế nào?" Dạ Huyền thần sắc không thay đổi, ngưng mắt nhìn thanh niên áo bào trắng, trong con ngươi màu đen ẩn hiện một tia sáng lóe lên.
"Tiên sinh..." Ngô Kính Sơn như lâm đại địch.
Thanh niên áo bào trắng này nhìn qua tuổi còn trẻ, nhưng thực lực quả thực thâm bất khả trắc!
Ngay cả Ngô Kính Sơn cũng cảm nhận được áp lực vô tận.
"Phu nhân của ngươi thức tỉnh thần thể, ở lại nơi này đúng là phí phạm nhân tài, ta đến đây là để mang nàng rời khỏi." Thanh niên áo bào trắng nhàn nhạt nói.
Lời vừa nói ra, Triệu Ngọc Long và đám người sắc mặt đều thay đổi!
Chuyện này...
Người của Trấn Thiên Cổ Môn thật sự coi trọng Chu Ấu Vi, muốn mang nàng đi!
Triệu Ngọc Long nhìn về phía Ninh Chính Thiên, trong lòng dâng lên nỗi đau khổ vô tận, hắn có thể nhìn ra, ngay cả Ninh Chính Thiên cũng không dám bất kính đối với thanh niên áo bào trắng, lời nói này từ miệng thanh niên áo bào trắng nói ra, chính là căn bản không có đường xoay sở.
Làm cả buổi, kết quả là làm áo cưới cho người khác.
"Ồ?" Dạ Huyền cười nhạt một tiếng, nói năng chậm rãi, rõ ràng: "Mang theo đám chó của ngươi cút khỏi Hoàng Cực Tiên Tông."
Không biết từ khi nào, Dạ Huyền đã nắm trong tay một tấm cổ lệnh màu đen.
Cổ lệnh màu đen, mặt trước và mặt sau lần lượt khắc một chữ.
Trấn
Bạn cần đăng nhập để bình luận