Vạn Cổ Đế Tế

Chương 557: Giá lâm

Chương 557: Giá lâm
Đúng lúc này, cành liễu lão quỷ phát sinh dị biến. Chỉ thấy trên cành liễu lão quỷ, từng luồng khói đen tuôn ra bao phủ, gần như trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ đại điện. Mà Dạ Huyền đương nhiên cũng bị nhấn chìm bên trong. Dạ Huyền nhìn màn sương đen mênh mông, thần sắc kinh ngạc trong thoáng chốc, rồi lại thấy buồn cười, nói: "Việc này mà ngươi cũng cảm ứng được à?"
Trong màn sương đen truyền đến một tiếng hừ lạnh nhàn nhạt, một giọng nói hư vô mờ mịt vang lên: "Trên thế gian này không có gì mà ta không cảm ứng được."
Dạ Huyền tay phải sờ cằm, tay trái lại nhanh như chớp siết chặt cành liễu lão quỷ trong tay, thong thả nói: "Cành liễu này đâu phải ta lấy từ trên người ngươi, ngươi cũng không thể cứ thế trực tiếp thu hồi chứ?"
Giọng nói hư vô mờ mịt cười nhạo một tiếng, từ tốn nói: "Yên tâm, ta còn chưa đến mức nhỏ nhen như vậy. Mấy cành liễu rải rác trong chư thiên vạn giới đều là ta tự động rụng xuống, có lấy về cũng chẳng để làm gì."
"Ngược lại là ngươi, động tác không khỏi quá chậm một chút rồi."
Sương đen cuồn cuộn tạo thành một khuôn mặt người mơ hồ. Lúc này, khuôn mặt người mơ hồ đối diện Dạ Huyền, hơi lộ vẻ hài hước nói. Dạ Huyền cười cười nói: "Nói ra có lẽ ngươi không tin, ta bị phu nhân và đồ đệ của mình phản bội."
Khuôn mặt người mơ hồ hơi nhíu mày, vẻ mặt cổ quái nói: "Đường đường Bất Tử Dạ Đế lại bị người phản bội?"
Trong giọng nói rõ ràng mang theo một tia trào phúng. Dạ Huyền đương nhiên cũng nghe ra, hắn cười nhạt một tiếng, nói: "Nói cho cùng, lòng người mới là thứ phức tạp nhất, nếu không thì ngươi cũng đâu cần ẩn mình ở nơi vô danh này."
Dạ Huyền ngước mắt nhìn khuôn mặt người mơ hồ. Khuôn mặt người mơ hồ thu lại ánh mắt châm chọc, lặng lẽ nói: "Xác thực là vậy, bằng không ta cũng chẳng tìm đến ngươi để làm chuyện kia."
"Nhưng bây giờ trông ngươi có chút đáng thương nhỉ?"
"Có muốn ta giúp ngươi một tay không?"
Khuôn mặt người mơ hồ cười như không cười nói. Dạ Huyền liếc mắt nói: "Ta cũng không muốn bị ngươi cướp đi thọ mệnh."
Khuôn mặt người mơ hồ cười ha hả nói: "Chậc chậc, Bất Tử Dạ Đế cũng có lúc quý trọng thọ mệnh sao?"
Dạ Huyền khóe miệng hơi nhếch lên, nói: "Ai bảo hiện tại ta không có năng lực mạnh như vậy chứ."
Khuôn mặt người mơ hồ thu lại vẻ vui cười, giọng nói cũng lạnh xuống: "Chuyện kia ngươi còn có thể hoàn thành không?"
Dạ Huyền nhìn thẳng vào nó, bình tĩnh nói: "Khi đó ngươi còn tin được ta, hiện tại ngươi lại không tin được sao?"
Khuôn mặt người mơ hồ lại cười một tiếng: "Ta sợ là ngươi chết sớm rồi..."
Dạ Huyền không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận