Vạn Cổ Đế Tế

Chương 3: Nhất thể song phách , dược sư cúi đầu

Chương 3: Nhất thể song phách, dược sư cúi đầu
Khi Dạ Huyền và Triệu Ngọc Long chạy tới Huyền Băng động phủ, thì trong động truyền đến tiếng nức nở của Chu Băng Y.
"Bá mẫu, Ấu Vi thế nào rồi?"
Triệu Ngọc Long bước vào Huyền Băng động phủ trước một bước, thần sắc khẩn trương nhìn nữ tử tuyệt mỹ đang nằm trên giường.
Giang Tĩnh đứng cạnh giường, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, chỉ lắc đầu không nói.
Mà Chu Băng Y thì ngồi ở một bên, trên mặt đẫm nước mắt, thỉnh thoảng lại nhìn về phía nữ tử trên giường kia.
Việc này nhất thời khiến sắc mặt Triệu Ngọc Long trầm xuống.
Cạnh giường, từng vị lão nhân áo bào trắng cau mày, sắc mặt nghiêm túc không gì sánh được.
"Giang sư muội, tình hình không lạc quan..."
Một lát sau, lão nhân áo bào trắng vẻ mặt buồn thiu nhìn về phía Giang Tĩnh, thở dài nói: "Ấu Vi vốn thuộc về Huyền Băng Chi Thể, nhưng bên trong lại xuất hiện liệt dương chi lực tạo thành hỏa độc, cùng Huyền Băng chi lực tạo thành thế đối kháng, băng hỏa đan xen. Coi như có thể bảo toàn tính mệnh của Ấu Vi, một thân tu vi cũng sẽ triệt để tiêu tán mất."
"Cái gì?!"
Lời vừa nói ra, mấy người trong động đều kinh hô thành tiếng, sắc mặt biến đổi vô cùng, cảm thấy không thể tin được.
Dạ Huyền đến gần một chút, nhìn về phía Chu Ấu Vi trên giường, hơi nhíu mày, lặng lẽ tỏa ra hồn niệm.
Lúc này, mặt Giang Tĩnh biến sắc, trở nên trắng bệch không gì sánh được, trong lòng hoàn toàn hoảng hốt.
Một thân tu vi mất hết, điều này đại biểu cho cái gì, nàng rõ ràng hơn bất cứ ai.
Tại thế giới cường giả vi tôn này, không có tu vi thì chẳng khác nào phế vật!
Dạ Huyền tại sao bị người xem thường? Không chỉ vì trước đây Dạ Huyền là một kẻ đần độn, mà càng bởi vì hắn không có chút tu vi nào.
Nhưng hôm nay, nữ nhi nhà mình, thần nữ Chu Ấu Vi danh chấn Liệt Thiên Thượng quốc, vậy mà cũng sắp trở thành phế nhân, khiến Giang Tĩnh làm sao có thể chấp nhận được?
"Ngô sư huynh, ngươi là lục đỉnh luyện dược sư, khẳng định có thể bảo toàn tu vi của Ấu Vi, đúng không..." Giang Tĩnh nhìn về phía lão nhân, cầu khẩn nói.
Lão nhân áo bào trắng lộ vẻ khó xử, thở dài nói: "Giang sư muội, phàm là có thể giữ được tu vi của Ấu Vi, lão phu dù có vứt bỏ mạng già cũng sẽ làm, nhưng chuyện này thật sự không còn cách nào khác."
Sắc mặt Triệu Ngọc Long trở nên cực kỳ khó coi. Hắn mặc dù có tình cảm với Chu Ấu Vi, nhưng nếu Chu Ấu Vi mất hết tu vi thì chẳng còn chút giá trị nào để nói...
"Rõ ràng là sự kết hợp của Huyền Băng Chi Thể và Liệt Dương Chi Thể, lại nói là hỏa độc gì đó, cực kỳ buồn cười." Lúc này, Dạ Huyền cũng chậm rãi mở miệng, đánh giá Chu Ấu Vi trên giường.
Không thể không nói, lão bà này của hắn xác thực có phong thái thiên nhân, dung nhan tuyệt mỹ đúng là nhất tuyệt!
Điều duy nhất không hoàn mỹ là trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành tuyệt mỹ kia không có chút huyết sắc nào, trắng bệch như tờ giấy, nhìn mà khiến người ta thương tiếc.
Hắn vừa tỏa ra hồn niệm đã điều tra ra nguyên nhân chủ yếu khiến Chu Ấu Vi bế quan tẩu hỏa nhập ma, căn bản không phải là hỏa độc gì đó, mà là vì... Nhất thể song phách!
Lời nói của Dạ Huyền nhất thời khiến mọi người có mặt đều ngẩn ra một chút.
Triệu Ngọc Long hơi híp mắt lại, lúc này hừ lạnh nói: "Dạ Huyền, lời này của ngươi là đang nói Ngô tiền bối chẩn đoán sai sao?"
Chu Băng Y cũng bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, trên mặt nước mắt chưa khô, nàng hận hận nhìn Dạ Huyền: "Tỷ tỷ đều như vậy rồi, ngươi kẻ ngu này còn ở đây nói bậy nói bạ, sao ngươi không đi chết đi?"
"Ngươi có biết tỷ tỷ sở dĩ luôn bế quan phá cảnh là vì chỉ có đạt đến Vương Hầu chi cảnh mới có thể giúp ngươi khôi phục thần trí không!"
"Bây giờ ngươi khôi phục thần trí rồi thì tỷ tỷ của ta lại ngã xuống!"
Nói rồi, nước mắt Chu Băng Y lại không ngừng rơi xuống, nàng cảm thấy bất công thay cho tỷ tỷ.
Giang Tĩnh cảm thấy tâm phiền ý loạn, nàng nhìn Dạ Huyền, có chút giận mà không làm gì được, nói: "Dạ Huyền, bớt ở đây hồ ngôn loạn ngữ đi!"
Nữ nhi nhà mình đều như vậy rồi, tên Dạ Huyền này vậy mà còn ở đây nói khoác mà không biết ngượng. Nàng thật sự hối hận, hối hận lúc trước không ngăn cản Chu Băng Y thành hôn với Dạ Huyền, nếu như nàng lúc trước ngăn cản, biết đâu đã không xảy ra chuyện như hôm nay!
"Tiểu tử, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bừa." Lão nhân áo bào trắng nhìn Dạ Huyền, giọng điệu bất thiện nói.
Hắn, Ngô Kính Sơn, là đường đường lục đỉnh luyện dược sư, càng là xuất thân từ Đông Hoang Dược Các, toàn bộ Liệt Thiên Thượng quốc đều tìm không ra mấy người có thể sánh ngang với hắn, vậy mà một tên mao đầu tiểu tử lại dám ở đây thả cuồng ngôn?
Dạ Huyền liếc Ngô Kính Sơn một cái, nói giọng không mặn không nhạt: "Đến cả nhất thể song phách cũng không hiểu, tên như ngươi làm sao trở thành lục đỉnh luyện dược sư được?"
"Nực cười, nhất thể song phách là cái gì chứ? Ai nói trở thành lục đỉnh luyện dược sư là sẽ biết những thứ này?" Triệu Ngọc Long lập tức châm chọc Dạ Huyền.
Ngô Kính Sơn nghe Dạ Huyền nói cũng rõ ràng ngẩn người một chút: Nhất thể song phách? Tiểu tử này làm sao biết?
Chẳng lẽ hắn cũng từng thấy qua pho cổ tịch kia?
Ngô Kính Sơn hơi nghi hoặc một chút. Hắn từng nhìn thấy ghi chép về nhất thể song phách trong một cuốn cổ thư, nhưng bên trên chỉ có đôi câu vài lời, không hề miêu tả cặn kẽ.
Nhìn bộ dạng Dạ Huyền, Ngô Kính Sơn càng thêm hoài nghi, tiểu tử này chắc là đang hù dọa người thôi!
Dạ Huyền nhận ra vẻ hoài nghi trong mắt Ngô Kính Sơn, cũng không giải thích gì, mà chỉ nhàn nhạt nói: "Vô tri. Đến cả căn bệnh khó nói của bản thân còn trị không hết mà cũng có mặt mũi đến chữa trị cho lão bà của ta sao?"
Lời vừa nói ra, nhất thời khiến sắc mặt mọi người có mặt đều đột ngột biến đổi.
"Tốt cho ngươi, Dạ Huyền! Ngươi dám nhục nhã Ngô tiền bối?!" Triệu Ngọc Long lúc này nội tâm mừng như điên, nhưng bề ngoài lại tỏ ra tức giận dị thường.
Coi như là cha hắn, Thánh Chủ của La Thiên Thánh Địa, đến đây cũng không dám tùy tiện trêu chọc Ngô Kính Sơn này. Dạ Huyền này thật không ngờ lại không biết sống chết, thật khiến Triệu Ngọc Long không ngờ tới, nhưng hắn vừa vặn có thể nhân cơ hội này làm loạn, hại chết Dạ Huyền!
Giang Tĩnh bị lời hồ ngôn loạn ngữ của Dạ Huyền làm cho tức đến run cả người, sắc mặt tái xanh, gằn từng chữ: "Dạ Huyền, ngươi cút cho ta!"
Không giống phản ứng của mọi người, con ngươi Ngô Kính Sơn lại co rút nhanh chóng, không dám tin nhìn Dạ Huyền. Người này vậy mà có thể nhìn ra nội thương của ta!
Thần sắc Ngô Kính Sơn biến đổi liên tục, nhìn Dạ Huyền, hơi thở trở nên dồn dập, cố gắng hạ thấp tư thái của mình, đầu tiên là chắp tay với Dạ Huyền, một lát sau mới cung kính nói: "Lúc trước là lão... tại hạ tài học sơ thiển, không biết tiên sinh mới là người có đại trí tuệ. Tại hạ trước tiên xin lỗi tiên sinh, khẩn cầu tiên sinh ra tay, tại hạ nguyện đáp ứng toàn bộ điều kiện của tiên sinh!"
Căn bệnh khó nói kia đã trăm năm không rõ nguyên nhân, chưa bao giờ nói với ai, thế mà Dạ Huyền lại có thể nhìn ra ngay lập tức. Ngô Kính Sơn biết mình đã gặp được cao nhân!
Ngô Kính Sơn đột nhiên xin lỗi như vậy, nhất thời khiến cả ba người Giang Tĩnh, Triệu Ngọc Long, Chu Băng Y đều ngây người.
"Ngô tiền bối, ngài đừng tin lời ma quỷ của hắn, hắn là Dạ Huyền, kẻ đần độn nổi danh đó!" Triệu Ngọc Long vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
"Câm miệng! Tiên sinh cũng là kẻ hỗn trướng như ngươi có thể nhục mạ sao?!" Ngô Kính Sơn đột nhiên quát lớn, như một con lão long tức giận, khí tức toàn thân khuấy động, vô cùng kinh khủng.
Chuyện này nhất thời khiến Triệu Ngọc Long giật mình, sau đó là một trận ngơ ngác. Hắn rõ ràng đang giúp Ngô Kính Sơn nói chuyện, tại sao người bị mắng lại là hắn chứ không phải Dạ Huyền?
Cảm nhận được ánh mắt như muốn giết người của Ngô Kính Sơn, Triệu Ngọc Long rụt đầu lại, trên mặt quả thực hiện lên một chút vẻ ủy khuất.
Giang Tĩnh nhíu mày, nói với Ngô Kính Sơn: "Ngô sư huynh, ngài có nhầm không vậy? Hắn là con rể Dạ Huyền của ta, không phải tiên sinh gì cả!"
Nàng sợ Ngô Kính Sơn không biết Dạ Huyền là ai, còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ "con rể".
Ngô Kính Sơn không để ý đến Giang Tĩnh, mà mặt vẫn cung kính nhìn Dạ Huyền, trong mắt mang theo vẻ cầu xin: "Tiên sinh, ngài xem..."
Dạ Huyền liếc Ngô Kính Sơn một cái, chậm rãi nói: "Ta đến đây là để thăm lão bà của ta."
"Phải phải, tiên sinh cứ ra tay cứu trị Ấu Vi trước, chuyện của tại hạ nói sau cũng được." Ngô Kính Sơn cười rạng rỡ, vừa nói vừa chủ động nhường chỗ cho Dạ Huyền.
Triệu Ngọc Long thấy vậy, ánh mắt lóe lên, đột nhiên mở miệng nói: "Bá mẫu, chất nhi thật sự lo lắng nếu giao Ấu Vi cho người này cứu chữa. Hay là người giao Ấu Vi cho chất nhi, chất nhi sẽ mang Ấu Vi trở về La Thiên Thánh Địa, mời luyện dược sư đỉnh cấp của La Thiên Thánh Địa chúng ta ra tay, nhất định có thể chữa khỏi cho Ấu Vi!"
Thực lực của La Thiên Thánh Địa mạnh hơn Hoàng Cực Tiên Tông, tại La Thiên Thánh Địa quả thực có vài vị luyện dược sư đỉnh cấp danh tiếng lẫy lừng.
"Nương, hay là cứ để Triệu Ngọc Long mang tỷ tỷ đến La Thiên Thánh Địa chữa trị đi." Một bên, Chu Băng Y cũng mở miệng khuyên nhủ. Mặc dù nàng không thích Triệu Ngọc Long, nhưng nàng càng không yên tâm để Dạ Huyền, cái tên không đáng tin cậy này, chữa trị cho tỷ tỷ.
Chuyện này nhất thời khiến Giang Tĩnh do dự.
Ngay lúc Giang Tĩnh do dự, Ngô Kính Sơn lại hừ lạnh nói: "Đông Hoang Dược Các của ta truyền thừa lâu đời, cất chứa cổ thư vạn quyển, nhưng cho dù là Các chủ Dược Các của ta cũng không cách nào giải được bí ẩn của nhất thể song phách."
Ngô Kính Sơn nhàn nhạt nhìn Triệu Ngọc Long, chậm rãi nói: "Luyện dược sư của La Thiên Thánh Địa mặc dù không tệ, nhưng chắc chắn có thể mạnh hơn Các chủ Dược Các của ta sao?"
Lời vừa nói ra, bất kể là Giang Tĩnh, Triệu Ngọc Long hay Chu Băng Y, sắc mặt tất cả đều thay đổi.
Các chủ Đông Hoang Dược Các!
Đây là tồn tại bực nào chứ? Đây tuyệt đối là luyện dược sư số một Đông Hoang a!
Nhưng lời của Ngô Kính Sơn lại nói, đến cả Các chủ Đông Hoang Dược Các cũng không cách nào phá giải bí ẩn của nhất thể song phách, chẳng phải là nói La Thiên Thánh Địa càng thêm không có hy vọng sao?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Dạ Huyền đã hoàn toàn thay đổi.
"Giang sư muội, lão phu luôn cảm thấy ngươi là người biết nhìn thời thế, tại sao hôm nay ngươi lại không mở mắt ra được thế này?" Ngô Kính Sơn nhìn về phía Giang Tĩnh, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng sâu sắc.
Sắc mặt Giang Tĩnh trắng nhợt, nhất thời như bừng tỉnh. Nàng thần sắc phức tạp nhìn Dạ Huyền, nghĩ đến đủ chuyện đã qua, nhất thời khó mở lời. Nhưng lúc này nàng đã biết chỉ có Dạ Huyền mới có thể cứu Ấu Vi, nàng khẽ cầu khẩn nói: "Dạ Huyền, quá khứ là ta sai, hy vọng ngươi có thể nể mặt Ấu Vi, ra tay cứu trị con bé... coi như nhạc mẫu cầu xin ngươi. Ngươi có điều kiện gì cứ việc nói..."
Lời Giang Tĩnh còn chưa nói hết, Dạ Huyền đã cắt ngang: "Coi như ngươi không cầu ta, ta cũng sẽ ra tay. Nhưng ta ra tay không phải vì bất cứ ai trong các ngươi, mà chỉ vì Ấu Vi là lão bà của ta."
"Chỉ vậy thôi."
Trong ký ức quá khứ, ở Hoàng Cực Tiên Tông, người duy nhất xem hắn là người, người duy nhất đối tốt với hắn, cũng chỉ có Chu Ấu Vi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận