Vạn Cổ Đế Tế

Chương 2480: Quyết định!

"Nếu như ngươi sớm cho tiểu lão nhi biết những chuyện này vào thời điểm đó, mọi thứ đã không giống như bây giờ, tối thiểu là trên người ngươi có thể nhìn thấy hy vọng chân chính..."
"Bất quá bây giờ mọi chuyện đều đã muộn, đã thành định cục."
Sơn Khuyết Tiên Vương loạng choạng đứng dậy, đưa tay cầm cây trượng gỗ đào, nhìn Dạ Huyền chằm chằm, hắn nhếch miệng cười nói: "Tiểu Dạ Đế, tiểu lão nhi thật sự rất hoài niệm năm đó đấy..."
Dạ Huyền lạnh lùng nhìn Sơn Khuyết Tiên Vương, giọng nói cũng lạnh lẽo: "Hoài niệm cái gì? Hoài niệm những tháng năm bị bản đế treo lên đánh à?"
Sơn Khuyết Tiên Vương cười tự giễu một tiếng: "Hiện tại nói gì ngươi cũng sẽ không tin tiểu lão nhi, nhưng tiểu lão nhi vẫn phải nói một câu, trong tình huống biết rõ Cổ Tiên Giới hoàn toàn không có khả năng chiến thắng Đấu Thiên Thần Vực, ngươi, một Tiên Vương nhỏ bé tầm thường, sẽ lựa chọn thế nào?"
Dạ Huyền nghiêng đầu nhìn Sơn Khuyết Tiên Vương, ánh mắt thản nhiên: "Ngươi hỏi nhầm người rồi, ta không trải qua thời Tiên Cổ."
"Vận mệnh trêu người a..."
Sơn Khuyết Tiên Vương than thở. Trong mắt Dạ Huyền ánh lên vẻ châm chọc: "Năm đó thời Tiên Cổ đúng thật là một thời đại tốt đẹp nhỉ, loại phế vật như ngươi cũng có thể thành Tiên Vương. Đáng thương cho Chư Thiên Vạn Giới, trong dòng chảy lịch sử biết bao anh hùng hào kiệt nhưng ngay cả ngôi vị Đại Đế cũng khó lòng leo lên."
"Nhưng bọn hắn cho dù không leo lên được ngôi vị Đại Đế, vẫn luôn tin tưởng 'mệnh của ta thuộc về ta chứ không thuộc về ông trời', cũng không tin cái gọi là vận mệnh trêu người."
"Mọi người rất thích gọi những chuyện mình không làm được là vận mệnh."
"Nhưng mà, chuyện bản đế thích nhất chính là đùa bỡn vận mệnh."
"Ngươi đã lựa chọn Đấu Thiên Thần Vực, vậy thì bây giờ bản đế có thể cho ngươi thấy vận mệnh của mình."
"Địa phủ Thập Đại Diêm La đang chờ ngươi."
Nói xong, Dạ Huyền phất tay một cái. Chỉ trong thoáng chốc, lực lượng bản nguyên như thủy triều hướng về phía Sơn Khuyết Tiên Vương mãnh liệt cuốn tới. Sơn Khuyết Tiên Vương chống cây trượng gỗ đào, lảo đảo lung lay như thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, hắn trông thảm hại nhưng lại cười lớn thoải mái nói: "Tiểu Dạ Đế giác ngộ thật cao a, nhưng tiểu lão nhi đã thấy nhiều chuyện hơn ngươi, ngươi không giết hết được tiểu lão nhi đâu!"
Nói xong, Sơn Khuyết Tiên Vương dang hai tay, vậy mà chủ động lao về phía lực lượng bản nguyên mênh mông. Khi lực lượng bản nguyên bao phủ lấy Sơn Khuyết Tiên Vương, trong sát na, toàn bộ tinh khí thần của Sơn Khuyết Tiên Vương đều bị rút sạch, hóa thành một cái thi hài khô héo, vô lực ngã xuống đất. Mà cây trượng gỗ đào thì hóa thành bột mịn. Dạ Huyền chậm rãi nhắm mắt lại, thầm nghĩ trong lòng: "Lão Sơn a Lão Sơn, bản đế cũng biết ngươi là 'thỏ khôn có ba hang', kể từ năm đó sau khi bị bản đế đánh cho một trận, liền không còn dùng bản thể xuất hiện nữa. Có điều ngươi cuối cùng vẫn để lộ dã tâm của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận