Vạn Cổ Đế Tế

Chương 69: Được loại trừ

"Hóa ra là một đứa trẻ chỉ biết nói mê sảng." Giang Âm lập tức mất hứng thú, lắc đầu nói: "Muội muội cũng thật là, bản thân không đến thì thôi, còn để Ấu Vi mang cái thứ như vậy đến, là định muốn làm phụ thân mất mặt sao?"
Mấy câu này được nói thẳng ra ngay trước mặt Dạ Huyền và Chu Ấu Vi.
"Ta đoán tiểu muội chính là nghĩ như vậy." Giang Tiêu Đường hừ lạnh một tiếng nói.
Có thể thấy được, bất kể là Giang Tiêu Tông, Giang Tiêu Đường hay Giang Âm, cả ba người đều vô cùng không vừa lòng với gia đình Giang Tĩnh, nhất là đối với Dạ Huyền thì càng không hài lòng đến cực điểm.
"Các ngươi quá đáng!" Lúc này Chu Băng Y viền mắt đỏ hoe, tức đến phát khóc chạy thẳng ra khỏi đại điện.
"Thật là không có lễ phép." Giang Tiêu Đường hừ lạnh một tiếng khi Chu Băng Y rời đi.
"Các vị ngay trước mặt chúng ta chửi mắng chúng ta thì có lễ phép sao?" Dạ Huyền cười rộ lên, chậm rãi nói: "Cái gọi là không biết xấu hổ, chắc là nói các ngươi đấy."
"Chửi mắng các ngươi? Chúng ta chẳng qua chỉ nói sự thật thôi, đến sự thật cũng không chịu thừa nhận thì sống làm gì? Chi bằng đi chết đi cho rồi." Giang Âm cười ha hả nói.
Khuôn mặt vốn xinh đẹp kia chẳng biết tại sao vào giờ khắc này lại lộ ra vẻ cực kỳ xấu xí.
"Đến lúc các ngươi thật sự nhìn rõ thực tế, chắc hẳn sẽ cực kỳ khó chịu đấy." Dạ Huyền cười cười.
"Đi thôi." Chu Ấu Vi lúc này đứng dậy, kéo Dạ Huyền rời đi.
Đối với đám thân thích này, Chu Ấu Vi đã hoàn toàn thất vọng.
Một đám người với bộ dạng thực tế đến cực điểm.
"Đừng quên bữa tiệc trưa lát nữa đấy." Giang Âm nói.
"Tiệc trưa? Tốt nhất đừng đến!" Giang Tiêu Đường hừ lạnh nói.
Dạ Huyền và Chu Ấu Vi rời khỏi đại điện, đi vào trong đình viện.
Lát nữa yến hội sẽ được cử hành trong đình viện.
"Lão bà, nếu ngươi thật sự không vui, ta sẽ san phẳng cái Giang gia này." Dạ Huyền quay đầu nhìn Chu Ấu Vi, cười nói.
Chu Ấu Vi chậm rãi lắc đầu nói: "Không cần đâu, sau hôm nay chúng ta sẽ về tông môn, đời này sẽ không đến nơi này nữa."
"Theo ngươi." Dạ Huyền mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Nhưng lúc này, sâu trong nội tâm Dạ Huyền cũng đã nổi lên sát ý.
Bất kể là Giang Tiêu Tông, Giang Tiêu Đường hay Giang Âm, rõ ràng là muốn đạp lên Hoàng Cực Tiên Tông một cước, cố ý làm khó Chu Ấu Vi.
Còn có Giang Thiên Nam chưa lộ diện kia cũng tương tự như vậy.
"Ta ngược lại muốn xem thử, lát nữa lúc tặng lễ ở tiệc trưa, là đánh vào mặt ai." Dạ Huyền thầm nghĩ trong lòng.
Rất nhanh, Dạ Huyền và Chu Ấu Vi tìm được Chu Băng Y, ba người cùng nhau đi tới đình viện chờ tiệc trưa bắt đầu.
Bên trong đình viện từ lâu đã bố trí gần trăm bàn tiệc, 'quỳnh tương ngọc dịch' đã chuẩn bị sẵn, thức ăn cũng là dùng linh thực, sau khi ăn rất có ích lợi cho việc tu luyện.
Thời gian trôi qua, gần đến giờ ngọ, khách khứa lần lượt kéo đến, khung cảnh trở nên náo nhiệt.
Giang Tiêu Tông, Giang Tiêu Đường, Giang Âm cũng lần lượt đứng ra nghênh đón khách quý.
Thế hệ trẻ tuổi như Giang Vân Kỳ, Giang Vân Mộng cùng với con cháu của Giang Âm là Vân Sáng, Vân Đồng cũng đều xuất hiện.
Những người đến đều là nhân vật từ các thế gia tu luyện, đại phái, thánh địa, tông môn cổ xưa, thượng quốc hùng mạnh.
Trong đó còn có luyện dược sư tôn quý đến đây.
Thậm chí còn có luyện dược sư đến từ Đông Hoang Dược Các, một thất đỉnh luyện dược sư —— Hoa Phong lão nhân.
Đội hình như vậy không thể nói là không hùng mạnh.
Luyện dược sư vốn đã vô cùng tôn quý, luyện dược sư xuất thân từ Đông Hoang Dược Các lại càng có thân phận đáng kính.
Tồn tại cấp bậc như Hoa Phong lão nhân bình thường sẽ không tham gia mấy yến tiệc sinh nhật kiểu này, sẽ làm giảm đẳng cấp.
Lần này Hoa Phong lão nhân cũng đến đây chúc thọ cho Giang Thiên Nam, quả thực khiến người ta vui mừng khôn xiết.
Mà Giang gia cũng vì sự có mặt của Hoa Phong lão nhân mà nở mày nở mặt.
Giang Tiêu Tông, Giang Tiêu Đường, thậm chí cả Giang Âm khi đối mặt với Hoa Phong lão nhân cũng đều khúm núm, cung kính.
Dù sao nhân vật như Hoa Phong lão nhân, đặt ở toàn bộ Nam Vực cũng là luyện dược sư đỉnh cao tuyệt đối, được người người tôn kính.
"Người con trai thứ hai kia của Giang Tiêu Tông, Giang Kiệt, thật là có bản lĩnh nha, thậm chí mời được cả Hoa Phong lão nhân."
Có người biết chuyện nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy, Giang Kiệt tuổi còn trẻ, mới hai mươi bốn tuổi đã bái nhập môn hạ Hoa Phong lão nhân, bản thân cũng là một tam đỉnh luyện dược sư, tương lai đầy hứa hẹn nha!"
"Hoài Nam Giang gia nhân tài lớp lớp, ngoài Giang Kiệt này ra, đại ca Giang Phong chưa tới ba mươi tuổi đã bước vào Vương Hầu đỉnh phong. Còn có con trai cả của Giang Tiêu Đường là Giang Vân Kỳ cũng đã bước vào Vương Hầu chi cảnh; con gái thứ hai Giang Vân Tuyết mới mười tám tuổi đã bước vào Minh Văn chi cảnh, lại còn là một linh trận sư hiếm có; con gái thứ ba Giang Vân Mộng vừa tròn mười lăm tuổi đã ở Đạo Đài đỉnh phong, đều là những người trẻ tuổi có tiềm lực phi thường nha."
"Nói tiếp còn có con cháu của Giang Âm là Vân Sáng, nghe nói không lâu nữa sẽ tranh đoạt vị trí Thần tử của Thiên Vân Thần Tông, còn Vân Đồng cũng là một luyện dược sư, hiện nay tuy mới là nhị đỉnh nhưng tuổi vừa tròn mười bảy, đều là những người bất phàm nha."
Tất cả mọi người đều đang cảm thán.
"Nghe nói lần này Giang Tĩnh hình như không tới, người đến là đại công chúa Chu Ấu Vi và nhị công chúa Chu Băng Y của Hoàng Cực Tiên Tông." Có người nhắc đến Giang Tĩnh.
Vừa nhắc tới đây, tất cả mọi người đều nghĩ đến Chu Ấu Vi.
"Đáng thương Chu Ấu Vi, tài năng hơn người, dung mạo vô song, tuổi còn trẻ lại thành thân với một cái đồ bỏ đi, rơi xuống phàm trần, thật đáng buồn, đáng tiếc."
"Thật sự không hiểu nổi Chu Ấu Vi nghĩ gì nữa."
"..."
Ngồi ở góc khuất, ba người Chu Ấu Vi đều nghe được những lời đó.
Chu Băng Y tức đến mức suýt nhảy dựng lên, nếu không phải Chu Ấu Vi kéo lại, chỉ sợ nàng đã chạy lên tìm người lý luận một phen.
"Dạ Huyền ngươi cũng vậy, người ta đều nói như vậy rồi mà ngươi không nói gì sao?" Chu Băng Y nhìn về phía Dạ Huyền, có chút tức giận nói.
Dạ Huyền đang úp mặt xuống bàn nghịch chén đũa, thờ ơ nói: "Toàn là hạng người gió chiều nào che chiều nấy thôi, có gì đáng nói đâu."
"Nhưng ngươi căn bản không phải đồ bỏ đi nha!" Chu Băng Y nói.
Dạ Huyền buông chén đũa xuống, cười ha hả nói: "Thế giới này người đông như vậy, 'làm dâu trăm họ', ngươi muốn ai cũng thấy ngươi lợi hại thì khó lắm."
"Cho nên ngươi mặc kệ sao?" Chu Băng Y nhíu mày.
Dạ Huyền lắc đầu không nói gì.
Hắn đến Giang gia không phải để chứng minh điều gì, hắn cũng không cần làm vậy, nhưng hắn cũng không muốn Chu Ấu Vi mất mặt.
Dạ Huyền nhìn về phía ông cụ mặt mày hồng hào đang ngồi ở vị trí chủ tọa trong đình viện, ánh mắt thờ ơ.
Đan dược kéo dài tuổi thọ coi như tiện nghi cho lão gia hỏa này.
"Phần tặng lễ sắp bắt đầu rồi."
Có người nói.
Ông cụ Giang Thiên Nam ngồi ở chủ vị, mặt mày hồng hào.
Từng vị khách quý ngồi vào vị trí, bắt đầu tặng lễ.
Trong nháy mắt, đại diện từ các thế lực hùng mạnh lần lượt dâng lên lễ vật chúc mừng cho Giang Thiên Nam!
Một lúc lâu sau, khách khứa mới tặng lễ xong.
Sau đó là đến lượt thế hệ trẻ của Giang gia.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào mấy vị thiên kiêu của Giang gia, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ tặng những món lễ vật có giá trị không nhỏ.
Đây không chỉ là dịp thể hiện tài lực của Giang gia, mà còn là cuộc 'minh tranh ám đấu' của thế hệ trẻ Giang gia!
Không ít người nhà họ Giang lại đưa mắt về phía góc khuất, nơi ba người Dạ Huyền trông lạc lõng, ánh mắt mang theo vẻ châm chọc: "Không biết Hoàng Cực Tiên Tông có thể lấy ra thứ gì đây..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận