Vạn Cổ Đế Tế

Chương 3166: Chân diện mục

"U Hồn Lão Tổ..."
Ánh mắt Đế Tôn dần dần bình tĩnh, nhắc lại cái tên này, hắn ngưng mắt nhìn Dạ Huyền, vẻ cười thảm trên mặt dần dần thu lại, mang theo vẻ nghi hoặc: "U Hồn Lão Tổ đúng là cố nhân của bản tọa, nhưng đã ngã xuống từ đại kiếp diệt thế năm đó rồi, ngươi biết được người này từ đâu?"
Dạ Huyền không nói gì. Lúc U Hồn Lão Tổ nói chuyện trước đó, đã nói ngay trước mặt hắn, hắn tự nhiên có thể phân biệt được thật giả trong lời nói của đối phương. Xem ra, Đế Tôn vừa tạm thời thoát khỏi vảy bạc cũng chưa có ý định nói thật hoàn toàn với Dạ Huyền. Có lẽ Đế Tôn cũng không ngờ tới, U Hồn Lão Tổ bị hắn tiêu diệt, tàn thi lại trôi dạt đến Hắc Ám Biên Hoang, cuối cùng bị đưa tới Thiên Uyên Phần Địa, rồi được Thiên Uyên Phần Địa làm cho sống lại. Cho nên dĩ nhiên cũng không biết U Hồn Lão Tổ đã nói rất nhiều chuyện với Dạ Huyền, bao gồm toàn bộ những gì đã xảy ra trong đại kỷ nguyên Đế Tôn năm đó. Nếu như biết chuyện này, thì có lẽ Đế Tôn cũng sẽ không dùng những lời đó để lừa gạt Dạ Huyền. Dạ Huyền thần sắc bình tĩnh, cứ thế nhìn Đế Tôn. Đế Tôn thấy vậy, không khỏi mỉm cười: "Xem ra ngươi nói là thật."
"Không sai, U Hồn Lão Tổ đúng là bị bản tọa giết chết."
"Còn về lý do thì..."
"Rất đơn giản."
"Nếu không phải bản tọa, hắn đã sớm chết trong đại kiếp nạn năm đó rồi, bản tọa tha cho hắn một mạng, nhưng sau khi sống sót, hắn lại đi truyền bá ác danh của bản tọa, ngươi nói xem hắn có đáng giết không?"
Giọng điệu Đế Tôn bình tĩnh, không có bất kỳ gợn sóng tình cảm nào. Nghe những lời này, Dạ Huyền lại không nhịn được cười rộ lên, khoát tay nói: "Nếu ngươi không giỏi bịa chuyện dối trá thì cứ nói thẳng ra đi."
"Ngươi cũng nói, Bản Đế là người có khả năng nhất đặt mình vào vị trí của ngươi năm đó, mặc dù không biết ngươi là người thế nào, nhưng khi đã ở vị trí đó của ngươi lúc ấy, tuyệt đối sẽ không vì cái gọi là danh tiếng ngoài thân mà tiêu diệt cố nhân, trừ phi bản thân ngươi vốn đã định giết hắn."
"Để Bản Đế đoán thử mục đích thật sự của ngươi xem sao nhé?"
Dạ Huyền đột nhiên dừng lại, nhìn Đế Tôn vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, đối phương dường như cũng ngầm thừa nhận cách nhìn của Dạ Huyền, không hề bác bỏ. Dạ Huyền chậm rãi nói: "Nếu như không đoán sai, ngươi năm đó cố ý giữ lại một nhóm người, cũng không phải thật sự muốn giữ bọn họ lại, mà là vì ngươi thấy được ‘thứ đã biến mất’ mới là cơ hội duy nhất của ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận