Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 389: Chiến trường (1)

Trong hẻm núi, mấy trăm người ở đó, nhưng không một ai dám phát ra tiếng động. Từng ánh mắt tập trung vào Vu Hoành ở trung tâm. Rung động, nghi hoặc, e ngại, suy đoán, đủ loại cảm xúc hỗn tạp trong lòng hai bên thuật sĩ lúc này. "Gã này...!!? Chuyện gì xảy ra!? Đạo tức của hắn rõ ràng yếu như vậy!" Nữ tử che mặt mặc áo choàng khẽ nói, hai tay vô thức nắm chặt, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. "Nên ta mới bảo, hắn là quái vật." Triệu Ngạn Quân truyền âm thở dài. "Ngươi ta liên thủ, thử một lần, rồi chạy, sao?" Nữ tử im lặng, nhìn thấy Vu Hoành đang quan sát mấy người còn lại bị ngân quang bao phủ, có vẻ như không rảnh để ý đến bọn họ. "Không, chúng ta không thắng được!" Triệu Ngạn Quân cự tuyệt, "Chuyện của Linh Quang minh ta vẫn luôn để ý, ngươi muốn chạy trốn thì cứ chạy, ta chuẩn bị gia nhập. Đánh không lại thì gia nhập, dù sao trước đó Long Tình Tử lôi kéo ta vào nhóm cũng vậy thôi. Bây giờ đơn giản là thay đổi chủ thôi." "... Ta không có cách nào, chuyện Tử Hòa cung lần trước đưa tới cửa là chính ta thi hành." Nữ tử ngập ngừng truyền âm nói. "Một cái còn sống Thất Hung, còn có giá trị hơn việc mất Tử Hòa cung." Triệu Ngạn Quân khuyên. "... " Nữ tử do dự.
Một bên khác, Vu Hoành nhìn Nhàn Không Tử đang từ từ bò dậy, Huyền Tinh Tử không nói một lời, và nữ tử che mặt sau khi bắn một phát súng liền cứng đờ toàn thân không dám động. Trong ba người này, Nhàn Không Tử và Huyền Tinh Tử đều đã cắm linh quang, chỉ còn lại nữ xạ thủ che mặt cùng Triệu Ngạn Quân, và cuối cùng là nữ tử mặc áo choàng đen. "Ta không có nhiều thời gian để lãng phí với các ngươi ở đây." Hắn thẳng thắn nói, "Bây giờ hỏi một câu, ai nguyện ý gia nhập Linh Quang minh thì giơ tay lên." "Ta không có nhiều thời gian để lãng phí với các ngươi ở đây." Hắn thẳng thắn nói. "Nếu không nguyện ý thì sao?" Nữ tử mặc áo choàng đen, một trong Thất Hung, trầm giọng hỏi. "Vậy thì không phải là bạn của ta, mà đã không phải là bạn thì trong tình hình ác liệt thế này, những yếu tố bất ổn, ta chỉ có thể xin lỗi." Vu Hoành không hề giấu giếm trả lời. "À phải rồi." Hắn bỗng nhiên quay sang nhìn một đám người thuộc đạo mạch đang xem trò vui. "Các ngươi cũng vậy, hoặc là bạn, hoặc là chết, chọn một đi." Hắn đối diện với đạo mạch thì ôn hòa hơn nhiều, mặc dù chỉ là tỏ vẻ ôn hòa, nhưng lựa chọn vẫn không hề thay đổi. "... " Đạo mạch bên này, Bất Ngữ chân nhân dẫn đầu tám vị, sáu vị môn chủ phần lớn đã sớm sâu cay khó lường, không hề có ý kiến gì với những lời khiêu khích uy hiếp này. "Vu quan chủ, như vậy không đúng sao? Chúng ta đều là người trong đạo mạch..." Một lão đạo trong đạo mạch nhịn không được lên tiếng nói. "Tử Hòa cung cũng coi các ngươi là người một nhà, lúc cần thì tính, lúc người ta cầu viện thì không tính, tiêu chuẩn người một nhà của đạo mạch thật là linh hoạt." Vu Hoành thản nhiên nói. Thấy người đạo mạch im lặng không nói, hắn cũng lười nói nhảm, vung tay ra, một mảnh ngân quang bắn ra, chính xác rơi vào người tất cả mọi người ở đó, mỗi người một chút. Phần lớn mọi người theo bản năng muốn từ chối né tránh, nhưng bị Vu Hoành liếc nhìn, phần lớn đều nén xuống không động. Bên đạo mạch vẫn còn người muốn kéo làm quen, bị mấy người Linh Minh ngăn cản trở về.
Bất Ngữ chân nhân nhìn các cao thủ của Linh Minh không ngừng tiến vào trong trận pháp, rõ ràng nhận ra trong đó vài người quen. Thêm vào đó, Vu Hoành vừa tự mình thể hiện sức mạnh, một người đối đầu với nhiều Thất Hung liên thủ. Mặc dù chưa tới mức Linh Vực đối kháng, nhưng tốc độ, sức bộc phát, lực phá hoại của Vu Hoành là vô song. Nếu như không phá được loại phòng hộ màu đỏ tím kia, thậm chí ngay cả một vết thương nhỏ cũng không thể gây ra. Ngay cả Huyền Tinh Tử có bị động thuật thức mạnh mẽ, trước mặt Vu Hoành cũng chỉ cầm cự được vài giây. Vô số ý nghĩ phức tạp đan xen. Khiến cho Bất Ngữ chân nhân cùng các môn chủ theo binh bất động, quan sát tình hình rồi quyết định. Quyết định này, khi Vu Hoành thả linh quang, bay tới chỗ tất cả mọi người, thì đã sai lầm rồi. Điểm sáng màu bạc phiêu tán rơi xuống, Bất Ngữ chân nhân và các môn chủ định ngăn cản. Nhưng trong nháy mắt kích phát bị động thuật thức, chỉ có thể ngăn được những điểm sáng bay về phía họ, các thuật sĩ khác thì không kịp phản ứng, lần lượt trúng chiêu. "Vu quan chủ, Thanh Trần quan cũng thuộc một nhánh của đạo mạch ta, nếu như Linh Minh của ngươi tự gây dựng dẫn người tới đây mà hỗ trợ thì chúng ta hoan nghênh, nhưng thái độ này của ngươi..." Bất Ngữ chân nhân sắc mặt khó coi nhìn linh quang màu bạc dung nhập vào cơ thể của các thuật sĩ đạo mạch. "Đạo mạch khi Tử Hòa cung cầu viện mà lại bỏ mặc, thì đã chỉ còn trên danh nghĩa." Vu Hoành thản nhiên nói, "Huống chi..." Lời hắn còn chưa dứt, đột nhiên từ bầu trời xa xa, một mảnh gợn sóng trong suốt khổng lồ, ầm vang khuếch tán ra, rung chuyển tới mọi hướng. Gợn sóng trong nháy mắt tới hẻm núi này, nó không làm rung chuyển vật gì, chỉ là với tất cả những người ở đây, trong lòng mỗi người đều nổ tung một tiếng chuông cổ xưa xa xăm. Tiếng chuông này, khiến Cửu Môn môn chủ và Thất Hung đều biến sắc. Tinh thần lực của họ rất mạnh, bản năng dự báo cũng cường hãn tương tự. Lúc này nhận sóng xung kích này, hai bên đều nảy sinh bất an. Đến cả Vu Hoành với tinh thần lực của mình cũng cảm thấy không thích hợp. Hắn tạm dừng lời nói, lấy ra đồng hồ vạn năng bên hông. Đích. Tiếng đo đạc vang lên. Trên màn hình LCD hiện lên con số rõ ràng: 112.324. "Sao tự nhiên lại tăng nhanh thế này!?" Vu Hoành sắc mặt khó coi. Trị số này chính là hồng trị. Ngay cả thế giới ở Hi Vọng thành cũng chưa từng xuất hiện con số nhảy vọt lớn đến vậy. Bên kia hồng trị cũng từ từ tăng lên. Mà bên kia đều là các Tuyệt Vọng Chi Môn duy nhất, hắc tai tuôn ra. Bên này có bao nhiêu cửa? Nghĩ tới đó, hắn nhanh chóng đổi sang kiểm tra giá trị dao động tinh thần của linh tai. Đích. Giá trị môi trường: 79.527. Trị số này cũng lớn không ít. Nhưng xem xét việc xung quanh toàn là các thuật sĩ đỉnh cao với tinh thần lực mạnh, việc trị số môi trường tăng lên có thể hiểu được. Nhưng chỉ mới nhìn chưa đến 2 giây, Vu Hoành vẫn cảm thấy có chỗ không đúng. Liền kiểm tra lại một lần nữa trị số tinh thần. Đích một tiếng. Đầu tiên là trị số: 184.652. Hắn mặt mày ngưng trọng chờ vài giây, lại lần nữa kiểm tra. Lần này, trị số thẳng đến 300! Lúc này hắn đã xác định được, chiến trường linh tai bên kia nhất định lại xảy ra biến cố lớn! Bất Ngữ chân nhân có vẻ vẫn còn đang nói bên tai, nhưng Vu Hoành đã nghe không rõ ràng. Hắn quay đầu nhìn về hướng Thông Ninh thị. Đó là nơi Toàn Hạc Chân Quân dẫn người tới chiến trường Thiên Sư. Mặc dù không biết rốt cuộc có chuyện gì. Nhưng, hi vọng Toàn Hạc kịp đến... Hắn không nghĩ nhiều nữa, quay đầu nhìn Bất Ngữ chân nhân đang nói chuyện. "Thiên Sư bên kia có thể đã xảy ra chuyện, ta định đến xem một chút, các ngươi có dám đi cùng không?" Bất Ngữ sững sờ, bị câu này làm cho những lý lẽ mà y định nói ra để thuyết phục đối phương bị chặn lại. "Chúng ta còn có việc quan trọng hơn." Hắn trầm ngâm một hồi, cảm thấy quá nguy hiểm. Bịch! Lời còn chưa dứt, trước mắt hắn hoa lên, vậy mà ngay lập tức có thêm một người xuất hiện. Chính là Vu Hoành! Vừa nãy còn ở ngoài hơn mười mét, bây giờ lại ngay tức khắc tới trước mặt hắn. Răng rắc một tiếng giòn. Từng tầng từng tầng bị động thuật thức trước người, như thủy tinh vỡ vụn, nổ tung ra vô số điểm sáng màu xám trắng. Tay phải Vu Hoành vung ra, xuyên qua phòng ngự của bị động thuật thức, ầm vang rơi vào mặt Bất Ngữ chân nhân. Oanh!! Bất Ngữ chân nhân tại chỗ bay ra ngoài, như đạn pháo đâm vào vách núi, nổ ra một cái hố nhỏ sâu hơn một mét, đá vụn văng ra, đất cát rơi xuống, cơ hồ là cùng lúc. Mấy Cửu Môn môn chủ còn lại đồng thời xuất thủ, đạo tức tinh thần lực khổng lồ lên tới mấy chục vạn cường độ, kích hoạt các loại pháp thuật, từ phía sau bao phủ lấy trời đất, đánh về phía Vu Hoành. Nhưng tất cả thuật pháp đều bị hắn đưa tay trái ra sau, năm ngón tay mở ra, chặn ở giữa không trung. Bành!!! Một vòng nội lực đỏ tím từ tay trái của Vu Hoành nổ tung thành vầng sáng, hóa thành mâm tròn cao tới một người, cứng rắn ngăn cản các loại ánh sáng linh pháp bay tới phía sau. Băng sương, hỏa diễm, dòng nước, kịch độc...những linh pháp được cụ thể hóa, vào thời điểm này toàn bộ bị nội lực màu đỏ tím ngăn trở, không thể tiến thêm. Không chỉ thế, các thuật pháp khi tiếp xúc với nội lực, mới giằng co chưa đến một giây, đã bắt đầu toàn bộ chuyển thành màu đen, vẩn đục, khí tức nhanh chóng suy giảm. Cứ như vật sống suy kiệt già đi vậy, không đến 2 giây đã suy giảm hơn một nửa. Phụt. Vu Hoành nắm tay trái, nội lực ngưng tụ thành một bàn tay lớn màu đỏ tím, bóp nát tất cả thuật pháp. "Linh Vực • Thiên Địa Vô Trần!" Đột nhiên từ trong vách núi, toàn thân xương cốt gãy nát một mảng lớn Bất Ngữ chân nhân tức giận đọc chân ngôn. Xoẹt! Một vầng sáng màu xám đậm, lấy hắn làm trung tâm, bỗng nhiên lan rộng về mọi hướng. Vầng sáng này tốc độ rất nhanh, gần như là tốc độ ánh sáng, khiến cho không ai có thể tránh. Khi Vu Hoành kịp phản ứng, hắn đã ở trong Linh Vực. Toàn bộ cảnh vật xung quanh đã thay đổi hoàn toàn. Hẻm núi, vách núi, những bãi cỏ khô, lúc này biến thành sa mạc màu xám vô tận. Trời đất đều là một màu xám xịt đầy cát bụi, chẳng thấy gì. Chỉ có những tượng đá màu xám quanh đó rõ ràng, cách hắn hơn chục mét. Những tượng đá này đang khoanh chân quanh Vu Hoành tại chỗ, mỗi một pho đều cao năm sáu mét, nhắm mắt, mặt mày đều được điêu khắc theo hình dáng hài nhi. Bọn chúng mặc đạo bào, đầu đội đạo quan, giữa lông mày có một phù văn màu xám trắng thẳng đứng, như thể con mắt thứ ba đang tỏa bạch quang. Cùng lúc đó, một làn sóng ý thức rõ ràng, truyền vào não của Vu Hoành. Cũng tự động truyền đến quy tắc cụ thể của Linh Vực này. Linh Vực Thiên Địa Vô Trần, được tiếp dẫn ý chí của các vị thần cát ở Thiên Đình hợp thành một lĩnh vực đặc biệt. Thời gian kéo dài bằng ba mươi nhịp tim, sau mỗi nhịp tim, người bước vào phải gánh chịu đợt công kích liên hợp của các tượng đá xung quanh. Nếu sau mười nhịp tim mà người đó vẫn còn sống, Linh Vực sẽ tan vỡ, thuật giả sẽ bị phản phệ. Còn không có khả năng người còn sống, ý thức sẽ bị kéo vào Hằng Sa giới của Thiên Đình, trở thành một trong những tượng đá Nguyên Anh, vĩnh viễn không thoát ra được. "Đây là Linh Vực sao?" Vu Hoành vẫn là lần đầu tiên tiến vào Linh Vực của thuật sĩ đỉnh cao. Loại thủ đoạn liều mạng cuối cùng của các thuật sĩ này, tựa hồ đã hợp nhất nhiều đặc điểm của linh tai và Thiên Đình. Chỉ nhìn sự biến hóa của cái hoàn cảnh nửa thật nửa giả này thôi, Linh Vực đã vượt ra ngoài phạm trù các thuật pháp truyền thống mà thuật sĩ dùng tinh thần để điều động sức mạnh môi trường. Mà là nâng lên đến độ cao thần ý linh tai của Thiên Đình. Thần ý đến tột cùng là gì, Thiên Đình rốt cuộc là cái gì, có phải hay không là trạng thái hư thể tinh thần của những thuật sĩ cường đại sau khi phi thăng, tất cả đều không được biết. "Vậy ta xem thử, Linh Vực này của ngươi, có phá được linh quang hộ thể của ta không!" Thịch. Đúng lúc này, giữa trời đất một tiếng tim đập lớn vang lên. Cùng lúc đó, hơn chục tượng đá hài nhi đạo nhân xung quanh Vu Hoành đồng thời mở mắt, con mắt và ấn đường giữa mày, cả ba con mắt đều phóng ra lít nha lít nhít chùm sáng màu xám, đánh vào người Vu Hoành. Những chùm sáng này tốc độ rất nhanh khi mở mắt, cơ bản gần với tốc độ ánh sáng, không thể tránh. Xuy xuy xuy xùy!!! Vô số ánh sáng xám rơi vào thân thể Vu Hoành, va chạm vào nội lực màu đỏ tím không ngừng đẩy ra từng đợt gợn sóng. Sức mạnh của chúng ít nhất đã tăng lên vài lần so với trước! Trước kia các thuật pháp chỉ tạo ra một chút gợn sóng, giờ thì lại tạo ra cả một mảng lớn gợn sóng. Nhưng rốt cuộc tình huống trở nên kịch liệt, nội lực bảo hộ màu đỏ tím vẫn như trước không gì phá nổi, bao bọc lấy Vu Hoành ở giữa, không hề bị tổn thương chút nào. Hắn vốn còn bao trùm một tầng linh quang dưới lớp nội lực, không ngờ tầng thứ năm của Thái Linh công lại mạnh mẽ đến vậy, lúc này cười lớn một tiếng. Toàn thân nội lực đỏ tím phóng to ra, bao phủ cả người, cực nhanh thiêu đốt. "Yếu ớt quá!" Oanh!!! Một ngọn lửa lớn màu tím từ trên người hắn biến thành cột lửa, bốc thẳng lên trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận