Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 233: Mê cục (3)

Chương 233: Mê cục (3) "Ý của bộ nghiên cứu khoa học là, ngài có thể một mình vượt qua vết nứt hắc tai dài như vậy, kinh nghiệm chắc chắn vô cùng phong phú, nếu như khảo thí thuận lợi, ý trên là, có thể chỉ định mời ngài gia nhập bộ đội tinh nhuệ trực thuộc bộ nghiên cứu khoa học, hưởng thụ phúc lợi cao cấp. Cho nên, đến lúc đó có thể sẽ có người cường hóa bị loại ở sở nghiên cứu không phục, mong Lâm tiên sinh thông cảm, phải nhẫn nhịn, đừng để xảy ra xung đột với họ." Đội trưởng nói.
Vu Hoành nhíu mày, lời này có chút ý vị, dường như trong thành, người cường hóa đã trở thành một danh từ mang ý nghĩa không ổn định và nóng nảy.
"Trong những người cường hóa hiện tại, có ai lợi hại nhất không? Có thể lợi hại đến mức nào?" Hắn tò mò hỏi.
"Trong sở nghiên cứu có một bảng xếp hạng của bộ khảo thí, là danh sách các số liệu khảo thí có được, nhưng không mang ý nghĩa thực chiến." Đội trưởng nói đơn giản, "Người có tốc độ cao nhất ngoại hiệu Nhãn Kính Xà, là người cường hóa toàn thân theo hình dáng tốc độ, bắt đầu từ số 0, có thể đạt tốc độ chạy 100 mét trong 4 giây, giỏi phạm vi nhỏ biến hướng cực nhanh, tốc độ vô cùng khoa trương."
"Người có lực lượng cao nhất, ngoại hiệu Lực Vương, là người cường hóa toàn thân, có thể dùng hai tay nâng được xe con nặng đến 3 tấn. Ngoài ra, những người cường hóa toàn thân này gần như toàn bộ da thịt xương cốt mật độ đều cực cao, người bình thường dùng hết sức đâm dao cũng không vào được. Bọn họ với người thường chúng ta, hoàn toàn không phải là một giống loài."
"...". Số liệu này. Vu Hoành liếc nhìn các tòa nhà cao tầng bên ngoài, bỗng cảm thấy nhân loại sắp xong rồi. . .
Vẻ mặt của hắn không hề lộ ra bất cứ sự khác thường nào, nhưng đội trưởng nhạy bén vẫn nhìn ra được một chút lo lắng.
"Không nói chuyện này nữa, đợi đến sở nghiên cứu, nếu như thông tin Lâm huynh đệ cung cấp có giá trị, có lẽ có thể phát tài một phen." Anh ta lộ ra một nụ cười ngưỡng mộ.
"Cảm ơn lời chúc của anh." Vu Hoành cười đáp.
Trong xe rất nhanh không nói gì nữa.
Ngoài cửa sổ xe, xuyên qua các giao lộ, vòng đi vòng lại, dần dần xung quanh nhà cửa kiến trúc càng ngày càng ít.
Hơn mười phút sau.
K-Í-T..T...T.
Xe dừng lại, bánh xe để lại một vết đen mờ trên mặt đất.
Mấy người lần lượt xuống xe, Vu Hoành đi theo sau, tiến vào một tòa nhà màu đen rộng thùng thình giống như trạch viện cổ đại.
Vệ binh ngoài cửa xác minh thân phận của bọn họ, rồi mở cửa cho vào.
Sau khi vào cửa, Vu Hoành giữ thái độ quan sát, một đường ngó nghiêng.
Ngay cửa vào là một thao trường cát trắng lớn, bên trong có những cặp người mặc đồ bó sát màu đen đang giao đấu.
Chỉ có điều khác biệt là, bên cạnh những người này đều có nhân viên nghiên cứu khoác áo trắng, đang ghi chép và thỉnh thoảng nói gì đó.
Không lâu sau, Vu Hoành được đưa vào một ngôi nhà trệt màu đen.
Căn phòng được chia làm hai khu vực, ngăn cách bằng kính cường lực.
Hắn ở khu vực bên phải tiếp nhận đối chiếu xác thực, khu bên trái lại có người đang đứng thảo luận, thỉnh thoảng nhìn về phía bên này.
"Bây giờ ta đang làm gì?" Vu Hoành liếc nhìn đội trưởng đang chờ cùng.
"Chờ sau khi anh kiểm tra đối chiếu xong, làm chút ghi chép, thu thập tình báo, sẽ có người chuyên nghiệp đến nói chuyện với anh, anh biết gì thì nói vậy là được." Đội trưởng thuần thục trả lời.
"Cần bao lâu?" Vu Hoành hỏi.
"Khoảng hơn nửa tiếng, nếu anh nói nhiều nội dung, có lẽ sẽ lâu hơn, nhưng thưởng và phúc lợi cũng sẽ tốt hơn." Đội trưởng cười nói.
"Được thôi." Vu Hoành không lên tiếng nữa. Tùy ý nhân viên y tế bắt đầu thu thập vân tay của hắn, kiểm tra huyết áp, hô hấp, bức xạ hồng ngoại các loại.
"Nghe nói cậu là người mới tới? Vừa đến đã có thể có phúc lợi cao cấp!?"
Ngồi trong phòng kiểm tra, một giọng nam bực bội đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Rất nhanh, theo tiếng bước chân, hai tráng hán mình đầy hình xăm Bạch Hổ, hai tay cột khăn hoa văn, một trước một sau bước vào cửa.
Hai người vừa nhìn thấy Vu Hoành đang kiểm tra.
"Mẹ nó! Lão t·ử nỗ lực hai tháng rồi! Không giành được một chỉ tiêu phúc lợi cao cấp! Dựa vào cái gì mà thằng nhóc ngươi vừa đến đã được!"
Người đàn ông đi trước vóc dáng to lớn gần bằng Vu Hoành, cao hơn hai mét, đi đến trước mặt Vu Hoành.
Hắn không khách khí, giơ tay chụp ngay cổ áo của Vu Hoành.
"Lão t·ử là người cường hóa! Dựa vào cái gì mà lại không bằng tên phế vật như mày! Hả!?" Hắn lớn tiếng hét lên.
A dường như là khẩu ngữ của hắn, nói câu nào cũng phải có thêm từ cuối.
"Trần Khải Đông! Đừng gây chuyện! Người ta vừa từ bên ngoài về, có thể mang tin tình báo quan trọng về hắc tai đó!" Đội trưởng dẫn Vu Hoành đến khó chịu, đứng dậy quát.
"Liên quan đến mày sao! !" Gã kia quay đầu quát vào mặt đội trưởng, "Tưởng cầm cái súng cùn là dám nghênh ngang trước mặt lão t·ử! Có tin lão t·ử g·iết m·ày thì trên kia cũng chẳng dám làm gì lão t·ử không!"
Tên to con tên Trần Khải Đông ngang ngược mắng chửi đội trưởng, làm đội trưởng tái mặt, tay nắm súng siết chặt kêu răng rắc.
"Nói như vậy, người có thực lực mạnh thì sẽ có đặc quyền?" Vu Hoành ngồi lên tiếng hỏi.
"Thì sao! ? Lão t·ử vừa nhìn thấy rồi, giá trị hồng ngoại là âm! Mẹ kiếp mày chỉ là thằng gặp may!" Trần Khải Đông bị thái độ bình tĩnh của Vu Hoành chọc giận, càng thêm nổi đóa.
Hắn chỉ tay vào Vu Hoành "Lão t·ử đ·ánh c·hết mày cũng chẳng sao..."
Bốp!!
Trong tích tắc, một cái bóng bàn tay lướt qua, rơi xuống má phải hắn.
Một tiếng va chạm nặng nề, Trần Khải Đông cả người bay ra ngoài, đập nát cánh cửa, lăn dài hơn mười thước trên thao trường.
Hắn nằm nghiêng trên mặt đất, đầu óc choáng váng, cố dùng tay chống người, nhưng thử hai lần vẫn ngã nhào xuống.
Trong phòng, cô y tá phụ trách đối chiếu xác thực ngơ ngác cầm dụng cụ lấy máu trên tay, không nhúc nhích, quên cả bước tiếp theo.
Đội trưởng và hai đội viên đi theo cứng đờ tại chỗ, cầm súng mà không hề cảm thấy an toàn. Nhìn Vu Hoành vẫn ngồi yên một trận tê da đầu. Đây chính là người cường hóa hình lực lượng Trần Khải Đông, cửa thì được làm bằng gỗ cứng chất lượng cao, trước kia mấy lần người cường hóa đánh nhau cũng không làm hỏng được.
"Vừa...vừa xảy ra chuyện gì vậy?" Đội trưởng ngơ ngác nhìn cánh cửa gỗ nát bét, hoài nghi vừa rồi mình có bị ảo giác hay không.
"Ta nói vận khí ta tốt chỉ là nói đùa thôi, hắn thế mà lại tin thật." Vương Hoành thu tay lại, lại đưa trước mặt cô y tá.
"Tiếp tục được chưa?"
"Ừm." Cô y tá toàn thân run lên, mặt trắng bệch, vội kẹp dụng cụ lấy máu vào ngón tay hắn.
"Ca!!" Lúc này một gã to con đi cùng Trần Khải Đông mới phản ứng kịp, hét thảm, vội lao ra đỡ Trần Khải Đông xem xét thương thế.
Những người cường hóa đang luyện tập ở bên ngoài đều dừng lại, tiến đến gần chỗ này.
"Ca, ngươi còn nói mình không phải là người cường hóa!?" Đội trưởng nhìn Vu Hoành không hề đổi sắc, nuốt nước bọt ừng ực.
"Chỉ là ngươi có mạnh hơn thì cũng đừng đánh người cường hóa ở đây chứ... Bọn họ...bình thường rất đoàn kết...Ngươi nhìn ngoài kia xem..."
Lúc này đám người cường hóa bên ngoài đều đã vây quanh Trần Khải Đông xem xét tình hình.
Có người ngồi xuống xem xét vết thương, có người lấy điện thoại gọi đi. Lại có người nhíu mày nhìn Vu Hoành trong phòng.
"Thật ra ta không mạnh lắm đâu." Vu Hoành vừa kiểm tra xong huyết áp, đứng dậy duỗi tay, duỗi chân.
"Chỉ là so với bọn họ ở đây, mạnh hơn một chút thôi." Ngón tay hắn dựng một chút xíu.
"Ha ha...Mạnh hơn một chút xíu... Trần Khải Đông tuy sai, nhưng cùng lắm chỉ nói hơi ba hoa, có hơi khó chịu thôi, có đáng để đánh người ta đến mức chấn động não không?"
Lúc này từ đám đông, một người phụ nữ to cao mét chín mấy, mặc đồ phòng hộ màu đen ôm sát cơ thể, không đội mũ, chen qua đám người tiến đến chỗ Vu Hoành.
Đường cong cơ bắp của người phụ nữ này cực kỳ khoa trương, thậm chí còn lớn hơn cả Vu Hoành.
"Bạn à, làm vậy có hơi quá không?"
"Điểm này là do ta sai." Vu Hoành gật đầu, ra khỏi phòng, đứng cách đối phương một mét.
"Ta ra tay hơi nặng một chút, có hơi quá đáng."
Giọng hắn thành khẩn, thái độ bình thản, khiến cho đám người cường hóa xung quanh bớt giận.
"Ta ở đây, xin lỗi hắn."
Vu Hoành nghiêng người, cúi đầu xin lỗi Trần Khải Đông vẫn chưa đứng dậy được.
Làm xong nghi lễ, hắn mới nhìn sang người phụ nữ cường tráng.
"Bất quá, ta ra tay nặng là chuyện của ta, đây là xung đột giữa ta và Trần Khải Đông. Cần cô phải xen vào chuyện của người khác sao? ?"
"Ta...ngươi làm quá đáng, tại sao ta không được để ý đến?" Người phụ nữ mặt đỏ bừng lên. Cô khác biệt so với người cường hóa cấp hai như Trần Khải Đông, cô xem như là một trong bốn người mạnh nhất ở phân bộ sở nghiên cứu này, đương nhiên có tư cách...
Bốp!!!
Lại một cái bóng tay tương tự, trực tiếp giáng vào má trái người phụ nữ.
Cô ta muốn phản kháng, nhưng kinh hãi nhận ra nguồn sức mạnh này quá kinh khủng, cho dù cô dồn hết sức, cũng không giữ vững được thân, không thể ngăn cản một bàn tay đơn giản này của đối phương.
Lực lượng khổng lồ kéo theo cô như Trần Khải Đông, đột nhiên bay ra, xoay tròn hơn mười vòng trên thao trường, đâm mạnh vào tường rào, bất động.
Mọi người xung quanh thấy cảnh này, cuối cùng cũng xôn xao cả lên.
Một cái tát đánh cho Trần Khải Đông chấn động não không tính là gì, mấy người ở đây cũng làm được.
Nhưng bây giờ, một tát đánh ngất cô nàng cơ bắp, lực này quả thật quá kinh khủng. Phải biết cơ bắp của cô nàng hoàn toàn mạnh gấp đôi Trần Khải Đông.
"Lực... Lực Vương!?" Có người không kìm được mà nhỏ giọng đoán.
"Không thể nào! Lực Vương mới hôm kia đi tiền tuyến quân bộ quét hắc tai rồi!"
"Vậy rốt cuộc là..."
"Đây chính là một Lực Vương khác!"
Những ánh mắt kinh hãi và kính sợ đồng loạt hướng về phía Vu Hoành "Cho nên nói, đó là cái ngươi nói, chỉ là mạnh hơn một chút xíu sao??" Trong phòng, đội trưởng tái mét mặt chậm rãi đi ra.
"Đối chiếu sự thật đã kết thúc, người phụ trách cao nhất ở đây là ai, có thể ra mặt gặp một lần không?" Vu Hoành không trả lời câu hỏi đó, mà ngược lại đưa ra yêu cầu khác.
Thời gian của hắn có hạn, bằng lòng phối hợp kiểm tra xác thực, thật ra mục đích thật sự là muốn tiếp xúc với quan chức bộ nghiên cứu, sau đó mới tiếp xúc được tầng cao hơn.
Nhìn những gì thô sơ nắm được dọc đường, năm ủy viên của Cực Quang Thành đại diện cho năm thế lực khác nhau.
Đứng sau bộ nghiên cứu khoa học, chính là bộ trưởng Adili Muhe Cho nên, gây ra náo loạn, thể hiện thực lực và giá trị, khơi dậy sự chú ý của cấp cao, từ đó giành được cơ hội tiếp xúc, sau đó mới có cơ hội hỏi han tình báo.
Trong một tòa cao ốc văn phòng bỏ hoang trong thành Cực Quang.
Một bóng người cao lớn đeo mặt nạ kim loại đen, đứng yên lặng trên tầng cao nhất.
"Chạy rồi? ? Tìm không thấy!?" Lúc này bóng dáng đang tiến hành liên lạc đường dài qua đồng hồ.
"Có người dùng máy che chắn vị trí định vị, còn có người chủ động dẫn dụ truy binh đi chỗ khác, khi chúng ta chạy đến thì không còn bóng dáng." Đầu dây bên kia, một giọng nữ có vẻ bất lực cất lên.
"Thời gian không còn nhiều, bên họ Dương đã giải quyết, đội đặc phái cũng giải quyết xong cả rồi. Bây giờ chỉ còn mỗi chỗ các người. Nếu lỡ bị liên lạc với các phân bộ khác... Rắc rối lớn." Người đeo mặt nạ trầm giọng nói.
"Ngài yên tâm, bây giờ hiệp hội đã nắm được hơn một nửa các điểm an ninh trong thành. Cho dù bị phát hiện, với lực lượng chúng ta đang nắm giữ, không ai cứu nổi bọn chúng." Bên đồng hồ tự tin nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận