Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 317: Cấp bậc (1)

Sau trận chiến ở biệt thự vùng núi, danh tiếng của Vu Hoành, Thanh Trần quan, lần đầu tiên vượt qua các đạo chủng khác của Chính Minh Chính Doanh, lần đầu tiên lan rộng trong giới thuật sĩ.
Nguyên nhân chính là ở chỗ thuật pháp quỷ dị nguy hiểm mà hắn đã dùng khi giết Triệu mông Tư. Ngay trước mặt đối thủ, khiến đối phương tự mình đập chết chính mình, trước khi chết còn mang vẻ mặt nhẹ nhõm giải thoát.
Tình cảnh như vậy, bất cứ thuật sĩ nào nhìn thấy đều rùng mình trong lòng. Những người nghe nói chuyện này đều đang suy đoán hắn đã dùng thuật thức gì.
Mà người Thanh Trần quan thì suy đoán loại năng lực này có liên quan đến Khủng Ảnh nào đó của hắn. Sau khi giết chết Huyễn Binh Đồng Binh, hai cán bộ của Nê Thai giáo, thực lực của Vu Hoành cũng được cho là người đứng đầu trong số những thiên tài có thực lực gần với cấp bậc quan chủ.
Kết hợp với bối cảnh hắn chỉ mới tu luyện vài tháng, ngay lập tức, một ngôi sao mới đang từ từ mọc lên, xuất hiện trong giới thuật sĩ Đài Châu.
Thêm vào việc Phi Hà kiếm của Tử Hòa cung vừa đến Đài Châu, trong nhất thời, cục diện toàn thành phố trở nên tốt hơn.
Các thuật sĩ thậm chí đã bắt đầu thảo luận về chuyện khắc phục hậu quả sau khi Nê Thai giáo bị tiêu diệt.
Lúc này, bên trong Nê Thai giáo cũng đang trải qua một cuộc tranh luận kịch liệt.
"Tốc độ mạnh lên của Chính Nhu này quá nhanh, ta không phải chưa từng thấy thuật thức tu hành nhanh, nhưng nhanh như hắn thì đây là lần đầu ta thấy trong đời." Nguyên Minh, đứng đầu Nguyên Thai Thất Tử, hai tay khoanh trước ngực, lưng tựa vào tường đại sảnh, chau mày nhìn vào ảnh Vu Hoành đang chiếu trên máy chiếu.
"Chính Doanh, Chính Minh của Thanh Trần quan đều kém xa hắn một trời một vực. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà có thể đạt tới uy lực thuật thức như vậy, nhất định phải nghĩ biện pháp đánh sập hắn triệt để!" Nguyên Minh tiếp tục bổ sung.
"Nguyên Thai Thất Tử lại bổ sung hai người vào danh ngạch, Thiết Binh Đồng Binh Huyễn Binh cũng lại phái người bù vào, chiến lực cơ bản đã khôi phục, Vu Hoành này đúng là đã ảnh hưởng đến tiến trình cụ thể của chúng ta, có thể phái người đi giải quyết." Một người đàn ông đeo kính, tóc ngắn lịch sự ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, người này chừng hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng cân đối, ăn mặc sơ mi quần dài, mang khí chất nhu hòa giống như giáo sư đại học.
"Đúng thế, các chi nhánh khác đều còn đang giằng co, ngươi thắng một ván ta thắng một ván, cho dù thua, cán bộ cũng chỉ là bị thương rồi bỏ chạy thôi. Chỉ có hắn là gặp là chết, tốc độ sập bàn không quá năm phút." Một bà lão tóc trắng khác, tay thuận cầm điều khiển từ xa, đánh giá tướng mạo Vu Hoành hiện ra trên màn chiếu.
"Lần này ta sẽ đích thân ra tay, trước hết loại bỏ người này đã." Bà lão trầm giọng nói.
"Nếu phó giáo chủ có thể ra tay, tự nhiên là vạn vô nhất thất!" Nguyên Minh và người đàn ông khác nghe vậy đều lộ vẻ nhẹ nhõm.
Sau khi xử lý Đồng Binh Triệu mông Tư, Vu Hoành trở về nhà dưỡng thương, nhân tiện về thăm Trương Khai Tĩnh, tên này một mình ở trong hang động mà cũng thấy dương dương tự đắc.
Hang động kéo ống nước ấm, thêm vào việc đốt lửa sưởi, duy trì nhiệt độ ở mười mấy độ, sau đó Trương Khai Tĩnh tự trồng một chậu cây xanh không biết tìm ở đâu, còn chăm sóc hai thùng nuôi dưỡng, lúc nghỉ ngơi không có việc gì liền lật máy chơi game mà Vu Hoành cho ra, một mình yên lặng chơi game.
Với tình huống ăn uống đều được Vu Hoành bao trọn, cuộc sống của nàng thế mà vẫn tỏ ra khá an ổn.
Sau khi kiểm tra trạng thái của nàng, Vu Hoành xác định nàng khỏe mạnh, liền đi phối hợp với Hi Vọng thành.
Hắn đoán được Trương Khai Tĩnh rất có thể có vấn đề, nhưng hắn không quan tâm. Hiện tại hắn với đối phương không có mâu thuẫn trực tiếp, việc thật sự cần tranh thủ thời gian xử lý là việc hắc tai sắp bùng phát trên quy mô lớn ở thế giới Hoàng Tùng đảo kia.
Việc Hồng trị đạt tới vị trí, có nghĩa là những sự kiện hắc tai có thể xuất hiện bất cứ lúc nào ở những nơi xung quanh.
Nhưng vì có đạo mạch và phật môn áp chế, sự thể hiện ở thế giới Hoàng Tùng đảo kém xa sự ngang ngược hung hăng ở Hi Vọng thành này.
Vu Hoành cũng rõ, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do đạo mạch bọn họ có thể giải quyết triệt để Quỷ Ảnh, còn ở Hi Vọng thành thì, giết hết lần này đến lần khác, vẫn cứ vô dụng, số lượng sẽ chỉ tăng nhiều.
Đây mới là sự khác biệt lớn nhất.
Tình hình ở Hi Vọng thành lại đúng như hắn dự liệu, hết thảy phát triển rất nhanh.
Răng rắc.
Cửa phòng bị nhẹ nhàng đóng lại.
Sau khi Vu Hoành đi vào, từ từ đi đến bên cạnh Trần Diệu Phong, uỷ viên thứ nhất của Hi Vọng thành, sánh vai đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống quảng trường nơi đám người đang tập luyện.
Phòng làm việc nhìn ra, là một khoảng sân xi măng xám trắng rộng bằng sân bóng lớn.
Trên quảng trường, lúc này có hơn 1500 người tu hành đạo pháp đang khoanh chân ngồi.
"Ngươi đã đến rồi?" Trần Diệu Phong giờ đã là người nắm đại quyền trong tay, quyền thế tập trung cao độ, khiến ông vừa hưởng thụ quyền lợi, vừa trưởng thành nhanh chóng.
Bởi vì quyền lợi mang đến chính là nghĩa vụ.
Mà để ứng phó với việc hàn tai hắc tai không ngừng bùng phát, bây giờ ông đã tóc mai điểm bạc, hoàn toàn không giống như người trung niên mà giống cán bộ kỳ cựu 60-70 tuổi hơn.
Bộ quân phục tướng quân thẳng thớm đen bóng là sự quật cường sau cùng của ông lúc này. Theo chính lời ông nói: người dù suy kiệt nhưng chỉ cần còn đứng được một ngày, thì lưng ông vẫn phải thẳng một ngày. Đến khi nào không chịu đựng được nữa mới thôi.
"Ừm, trông ngươi mệt mỏi quá. Gần đây lại bùng phát hàn tai à?" Vu Hoành nhẹ giọng hỏi.
"Hàn tai thì ngược lại ổn định, nhiệt độ hiện tại ở bên ngoài là âm 120 độ, tạm thời không tiếp tục giảm nữa. Chủ yếu là hắc tai hỗn hợp hàn tai cùng lúc tấn công ngoại thành, nhiều vật liệu bị nứt do đông lạnh ở nhiệt độ này, độ bền bị suy yếu trên diện rộng. Bây giờ bộ phận nghiên cứu khoa học đang gấp rút nghiên cứu chế tạo vật liệu đặc biệt cho nhiệt độ siêu thấp." Trần Diệu Phong bất đắc dĩ nói.
"Nhưng cũng có tin tốt."
"Tin gì." Vu Hoành thu tầm mắt lại, nhìn về phía ông.
"Môi trường nhiệt độ siêu thấp này, cộng thêm số ít vật liệu chúng ta thu thập được từ hàn tai và hắc tai, bộ nghiên cứu khoa học đã phát hiện dấu hiệu siêu dẫn nhiệt độ thấp." Trần Diệu Phong nói.
Vu Hoành là người giả mạo nghiên cứu khoa học, đương nhiên biết ý nghĩa của thứ này.
Siêu dẫn nghĩa là nhiên liệu truyền tải ở khoảng cách xa, sẽ đạt tới mức tổn thất gần như bằng không. Điều này rất có lợi cho việc vận dụng, điều hành nhiên liệu quy mô lớn.
"Quả là tin tốt." Vu Hoành gật đầu.
"Thật ra còn một tin tốt nữa." Trần Diệu Phong tiếp tục nói, cuối cùng lộ ra nụ cười.
"Gì vậy?"
"Đạo pháp ngươi truyền dạy, hiện tại toàn Hi Vọng thành đã có hơn hai vạn người tu thành chính thức tầng thứ nhất, hơn nữa có thể tự nhiên khống chế tầng thứ nhất đánh bại Khủng Ảnh, à, ngươi đoán phần lớn người tầng thứ nhất Khủng Ảnh là gì?" Trần Diệu Phong cười nói.
"Quỷ Ảnh?" Vu Hoành nhíu mày.
"Không phải... Là Huyết Tỳ Trùng." Trần Diệu Phong lắc đầu.
"Thật là không thể tưởng tượng nổi..." Vu Hoành vốn nghĩ Quỷ Ảnh mới là đáng sợ nhất, không ngờ trong mắt phần lớn mọi người, Huyết Tỳ Trùng ở khắp mọi nơi, lại mới là thứ khiến người ta sợ hãi nhất.
"Hai vạn người này giờ đều có thể coi là đệ tử của ngươi. Trong số họ, đã có số ít ngưng tụ ra Khủng Ảnh tầng thứ hai, bây giờ đang thử đánh bại nó." Trần Diệu Phong thở dài, "Đặc biệt là sau khi lợi dụng Khủng Ảnh tiêu diệt được một số Quỷ Ảnh triệt để, mọi người như phát điên, điên cuồng tu luyện từ sáng đến tối, cố gắng không ngủ một mực tu luyện."
Ông dừng một chút.
"Nếu không phải có hai người chết vì quá sức, thì những người còn lại có lẽ cũng sẽ bắt chước theo, một mực kiên trì."
"..." Vu Hoành không phản bác được, khó trách hắn cảm giác linh quang tăng cường càng lúc càng nhanh. Hóa ra tiến độ bên này lại kinh khủng đến vậy?? Tính ra thì tốc độ tu hành của hắn trong số những người ở Hi Vọng thành này, có lẽ chỉ có thể xem là bình thường thôi.
"Đúng rồi, Lâm Y Y bây giờ so với trước trưởng thành hơn rất nhiều, tật nói lắp của cô nàng cũng cải thiện đáng kể. Tốc độ tu hành đạo pháp lại vừa phải, ngươi có muốn gặp cô nàng một chút không?" Trần Diệu Phong nói thêm.
"Cô ấy đang ở đâu?"
"Ở bên phía một Hi Vọng thành khác, tình hình ở đó nghiêm trọng hơn bên này rất nhiều, mấy hôm trước cô nàng vừa đến, truyền đạo pháp đi rồi."
"Thật sao?"
Vu Hoành không hiểu hơi cảm động, so với đệ tử Thanh Trần quan ở thế giới Hoàng Tùng đảo thì người ở đây quả thật đang liều mạng.
"Lần trước ngươi nói, hy vọng có thể truyền đạo pháp cho tất cả những ai cần. Nên chúng ta cũng đang cố gắng liên hệ với những người có thể còn sống. Nhưng tiếc là... thiết bị thông tin không thể dùng được." Trần Diệu Phong nhắc đến chuyện này, thần sắc cũng ảm đạm xuống.
"Sẽ không có chuyện gì đâu." Vu Hoành đứng ở chỗ này, mới cảm nhận sâu sắc rằng, linh quang đang không ngừng tăng cường, đồng thời phát sinh một mối liên hệ đặc biệt nào đó với thành phố trước mắt.
"Còn một chuyện." Vu Hoành tiếp tục nói, "Là chuyện trước đây ta có một bác sĩ họ Hứa trong doanh địa."
Hắn nhanh chóng kể lại chuyện bác sĩ Hứa mang thai.
"Mang thai? Bác sĩ Hứa kia đúng là người của chúng ta, nhưng cô ấy sinh xong lâu rồi mà?" Trần Diệu Phong nhanh chóng trả lời.
"Thế nào?"
"Là thai chết lưu, sau khi biết chuyện cô ấy rất suy sụp, cảm xúc không ổn định, chúng ta tạm thời đưa cô ấy vào bệnh viện tâm thần để trông giữ."
"..." Vu Hoành không thể nói gì.
Trở lại bên Thanh Trần quan, Vu Hoành dùng hắc ấn mất một ngày, cường hóa một đồng hồ đo kiểm tra đa năng, sau đó để nó khi nào thì đi cường hóa toàn bộ tường ngoài của phòng an toàn, thêm vào một ít vật liệu hắc tai, hắn đạt được gần hai tháng kỳ cường hóa, sau đó liền lại lần nữa trở về trạng thái khổ tu toàn tâm toàn ý.
Thời gian sau, hắn dự định chỉ cần hắc ấn không có việc gì, sẽ để nó đi cường hóa phòng an toàn.
Cho đến khi nào biến phòng an toàn thành một căn cứ tối tân không thể công phá, đảm bảo hắn tuyệt đối an toàn trong mọi môi trường mới tính là xong.
Sau khi có người chăm lo sinh hoạt, hắn không cần lo lắng gì nữa, tập trung tinh thần muốn đột phá Quan Ngô công.
Mà cục diện Đài Châu, cũng đang nhanh chóng ổn định trước sự xuất hiện của Mạnh Thành Song, Phi Hà kiếm của Tử Hòa cung mới đến.
Bên trong Thanh Trần quan.
Trong đại điện, có Vũ Ngấn và Vũ Mặc đang ngồi.
Phía dưới hai hàng riêng biệt là những người của ban Đạo Chủng, Mạnh Thành Song cũng ở trong đó, đang ngồi xếp bằng bên người Chính Hà, sau lưng lưng đeo một thanh kiếm lưỡi dài mảnh màu đỏ rực.
Mạnh Thành Song có khí thế sắc bén, dung mạo bình thường, tư thái lại giống nam giới, cường tráng hữu lực. Đây là lần đầu nàng tham gia hội nghị nội bộ của Thanh Trần quan nên ánh mắt nàng không ngừng đánh giá các cao thủ nổi tiếng trong quan.
Nhưng đáng tiếc, cho dù là nhìn sơ qua, nàng cũng không thấy được một người tinh anh nào đáng để nàng chú ý. Lần này tới, thật ra là xem vào giao tình của phụ thân với lão đạo Vũ Ngấn khi trước mà tới, hỗ trợ vì tình nghĩa.
Cho dù là đến giúp vì tình nghĩa, đến đây rồi nàng vẫn hy vọng có thể có nhiều người hỗ trợ hơn. Nhưng thực lực của Thanh Trần quan, quả thật khiến nàng không phản bác được. Một đạo quán thuộc đạo mạch, nhìn qua thế mà không có lấy một người trẻ tuổi kế tục có thể đảm đương nhiệm vụ.
Mặc dù đạo mạch không có quy định cụ thể, nhưng trên thực tế trong giới thuật sĩ, căn cứ vào chiến tích thực tế mà phân chia sơ bộ thực lực của thuật sĩ.
Phổ thông, tiểu tinh anh, những người có thể trấn giữ cục diện, đến cấp quan chủ là ranh giới, bước lên trên mới tính là có danh, đại sư. Lên nữa, chính là cấp cao tầng Cửu Môn.
Mà cấp bậc cao nhất thiên sư, những môn chủ Cửu Môn thì là người dẫn đầu duy nhất, vượt xa những người khác phía dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận