Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 263: Chung cuộc (3)

"Như vậy là hết thảy kết thúc rồi."
Trong đại sảnh của thạch bảo.
Một người đeo mặt nạ đen cầm quải trượng, từ từ bước đi, thong thả tản bộ, từ trong bóng tối đi ra, nhìn vào hình ảnh trên màn giám sát.
Hình ảnh có vẻ như bị chậm lại, không ngừng nhấp nháy, mờ ảo, rõ ràng là bị quấy nhiễu.
Hình ảnh giống như dừng lại ở một phút trước, khi Dương Nhân tiến đến chỗ Y Y, mọi người đều ngã trên mặt đất, toàn thân đẫm m.áu, đại cục đã định.
"Đi thôi, nên thực hiện bước tiếp theo."
Hội trưởng Vĩnh Sinh đi lên phía trước, sau lưng gã là ba người khác cũng mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ kim loại đen bí ẩn, cũng từ từ bước ra.
"Phòng tuyến thứ tư, có thể đến được bước này cũng xem như không tệ, nhưng cũng chỉ đến thế." Một lão bà mập lùn cười nói.
"Bên này không thành vấn đề, xem tình hình đội điều tra bên Liên Minh Tự Do đi." Một gã nam tử cao lớn trầm giọng nói.
"Tình hình Đông Hà đã định, tiếp theo chỉ cần Flicka và Liên Minh Tự Do xác định tình huống, là lúc chúng ta chính thức thành lập Tân Thành. Hắc Dạ Chi Trì đã nổi lên, tập hợp hơn nửa tế phẩm, bắt đầu gia tốc, chắc khoảng một giờ nữa." Hội trưởng Vĩnh Sinh giải thích.
Gã đưa tay chỉ vào không trung.
Hình ảnh nhấp nháy, chuyển sang một hành lang dưới lòng đất khác.
Đội trưởng đội điều tra của Flicka là một nữ tử tóc vàng mắt xanh cường tráng, lúc này ngực nàng bị Dương Nhân đ.âm xuyên, đính trên vách tường, vô lực giãy giụa.
Các đội viên còn lại ngổn ngang đổ một bên, đã sớm tắt thở.
"Xem bên Liên Minh Tự Do đi."
Hội trưởng mỉm cười nói. Tiếp tục đổi hình ảnh.
Hình ảnh lại lóe lên.
Cũng tại trong đường hầm dưới đất, một bóng người yểu điệu tóc đỏ ngắn, đang một tay rút loan đ.ao ra, dưới chân bị loan đ.ao đ.âm thủng, đó chính là Hắc Dương Nhân, tinh anh dung hợp hắc tai do hiệp hội phái đến.
Dường như phát hiện vị trí giám sát.
Nữ tử tóc đỏ ngẩng đầu, hướng phía vị trí giám sát lộ ra vẻ mặt kiên nghị đầy máu.
"Sao có thể...!? Chỉ là một người cường hóa nhiều tầng!? Sao nàng ta có thể gi.ết chết Hắc Dương Nhân!?"
Mấy người của hiệp hội dừng động tác một chút, đều bị tình cảnh trong hình làm cho kinh ngạc.
"Thú vị đấy chứ." Hội trưởng ngược lại nở nụ cười.
"Chẳng phải như thế sẽ càng có ý nghĩa hơn sao?" Gã như không kìm được nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười, ngẩng đầu cười đến càng thêm vui vẻ.
"Chẳng lẽ là người của Mesa... !?" Đột nhiên ánh mắt của bốn người còn lại đều đổ dồn về người mặc áo đen luôn im lặng trong góc.
"Chỉ là phiền phức nhỏ thôi. Hội trưởng hẳn là cảm thấy như vậy thì lại tăng thêm chút thú vị đúng không? Hội trưởng đại nhân?"
Người áo đen này cúi đầu đáp, giọng điệu thong dong đến có chút dị thường bình tĩnh.
"Đúng thế... dù sao hết thảy đều đang tiến triển theo đúng kế hoạch ta dự đoán." Hội trưởng cúi đầu, từng bước một xuống cầu thang, dẫn đầu đi ra đại sảnh, tiến vào một hành lang tăm tối dưới lòng đất.
Thành phố Cực Quang.
Trần Diệu Phong nhẹ nhàng gõ cửa, đứng tại một hành lang đỏ sậm.
Xung quanh yên tĩnh dị thường, trên mặt đất trải thảm dày màu đen, bước đi không hề có tiếng động.
Từng tốp lính cảnh vệ cầm thương đứng thẳng nghiêm trang được bố trí đều khắp hai bên hành lang, bọn họ mặc đồ cường hóa màu đen, đội mũ giáp kín mít không rõ biểu cảm, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nghiêm túc, có cảm giác thiết huyết đè nén.
"Vào đi." Tiếng của phụ thân Trần Hi Quang từ bên trong truyền ra.
Trần Diệu Phong đẩy cửa, bên trong trống trải, Trần Hi Quang tóc bạc đang ngồi xe lăn bên cửa sổ, liếc nhìn ánh nắng mô phỏng bên ngoài.
"Đội điều tra gặp chuyện rồi." Trần Diệu Phong trầm giọng nói.
Im lặng.
Trần Hi Quang không trả lời, thậm chí còn không quay đầu lại.
Ông vẫn nhìn phong cảnh bên ngoài, nhìn những tòa nhà cao tầng tắm trong ánh nắng mô phỏng.
Mấy chục giây sau.
Ông quay đầu, nhìn về phía con trai.
"Ta vừa mới nói chuyện với các ủy viên khác của Cực Quang Thành."
"Tất cả?" Trần Diệu Phong ngây người, nhanh chóng phản ứng lại.
"Ừ." Trần Hi Quang gật đầu.
Ông từ từ đứng lên, tay vịn lan can xe, từ từ đứng thẳng lưng.
"Thật ra, từ ban đầu, đội điều tra của chúng ta, cũng chỉ dùng để yểm trợ đội điều tra thực sự tiến vào."
"Ta đã nhận ra." Trần Diệu Phong im lặng, gật đầu.
"Đúng vậy, dù chỉ là một lớp yểm trợ, nhưng chúng ta vẫn cố gắng làm mọi thứ chuẩn bị một cách tốt nhất có thể. Dù biết chỉ với những thứ đó, không thể nào đối phó được với hiệp hội Vĩnh Sinh thần bí..." Trần Hi Quang tiếp tục nói.
"Nhưng chúng ta vẫn phải làm."
"Gián điệp của hiệp hội Vĩnh Sinh quá nhiều, ta hiểu được vì sao lại làm như vậy." Trần Diệu Phong nói.
"Chính là vì điều đó, cho nên đội điều tra thực sự không thuộc về bất kỳ ai ở thành phố Cực Quang. Mà là, đơn độc do một đội ngũ bên ngoài, lặng lẽ tiến vào." Trần Hi Quang giải thích.
"Vậy người của chúng ta thì sao?" Trần Diệu Phong hỏi với giọng trầm thấp.
"Chuẩn bị không đủ, thậm chí không biết rõ tình hình, liền tùy tiện đối đầu với hiệp hội Vĩnh Sinh..." Ông nắm chặt nắm đấm, giọng từ từ lớn lên.
"Chúng ta sẽ cố gắng bảo toàn bọn họ. Bảo vệ tính mạng bọn họ." Trần Hi Quang nghiêm mặt nói.
"Bọn họ là tinh nhuệ! Là những tinh anh đã được tuyển chọn kỹ càng trong số những người được cường hóa!" Trần Diệu Phong nói.
"Cho dù muốn họ hy sinh, ít nhất cũng phải cho họ quyền hiểu rõ tình hình và quyền lựa chọn!!"
"Muốn lừa qua địch, trước tiên phải lừa được mình. Huống chi, đây lại là hiệp hội Vĩnh Sinh với quá nhiều gián điệp." Trần Hi Quang bình tĩnh nói.
Ông nhìn chăm chú vào con trai.
"Đứng ở góc độ phụ thân, ta có thể hiểu được con. Đứng ở góc độ cá nhân, ta cũng tương tự có thể hiểu được việc làm này không công bằng với mọi người. Nhưng..."
Ông dừng một chút.
"Chúng ta không có lựa chọn khác... là chọn tôn trọng cá nhân, nhưng lại khiến đại cục thất bại. Hay là chọn hi sinh một bộ phận nhỏ, nhưng lấy đại cục làm trọng. Nếu con là ta, con sẽ chọn thế nào?"
"Ta...!" Trần Diệu Phong nắm chặt nắm đấm, cảm giác như vậy, hắn đã từng cảm thụ qua một lần, lần đó, người bạn tốt nhất của hắn đã không còn.
Mà lần này...
Bộp.
Trần Hi Quang đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai con trai.
"Không sao đâu... tất cả quyết định, đều do ta đưa ra. Không liên quan đến con..."
Trong giọng nói ông lộ ra sự mệt mỏi sâu sắc.
Trong đêm tối gió lạnh gào thét.
Tuyết lớn bao trùm tất cả mọi thứ.
Vu Hoành giống như một tia trắng, lao nhanh về phía trước trên nền tuyết.
Tuyết ở bên cạnh hắn đều hóa thành mưa đao xiên. Tốc độ quá nhanh, khiến cho tuyết rơi xuống va vào người với cường độ đủ để tạo thành những vết máu trên cơ thể người bình thường.
Lúc này tuyết như dao.
Phía sau hắn.
Từng đám sương mù ánh sáng xanh lam từ phía sau nó tản ra, tạo ra phản ứng với màn sương đen xung quanh, triệt tiêu lẫn nhau.
Sáng và tối, phảng phất như hai đối thủ trời sinh, một mất một còn.
Lúc này trong cơ thể Vu Hoành, Chính Nguyên Thần Quang vô tận, đang điên cuồng muốn tràn ra bên ngoài, chống lại màn sương đen đang ăn mòn xung quanh.
Sự đối lập và triệt tiêu này, ngay cả việc Vu Hoành chuyển hóa hồng trị đã hấp thụ thành nội khí cũng bị ảnh hưởng.
Hồng trị vừa đến gần, còn chưa kịp hấp thụ đã bị lam quang triệt tiêu.
'Ảnh hưởng của Trụ Thần Quang đã bắt đầu rồi...' hắn quay đầu nhìn về phía doanh địa.
Nơi đó đã có ánh sáng xanh nhàn nhạt chiếu sáng một khoảng trời nhỏ.
So với màn sương đen bao phủ khắp nơi thì, một khoảng sáng nhỏ đó lại càng chói mắt.
Hắn không biết làm như vậy là đúng hay sai, nhưng chỉ cần có hắc ấn, hắn tin rằng sự trưởng thành của mình có thể khống chế được sự phát triển của thế cục.
Quay đầu lại, hắn tiếp tục điều chỉnh phương hướng theo ấn ký, gia tốc tiến về phía Y Y.
Mà ở phía sau hắn.
Ở xa, trong doanh địa, bên trong Cánh Cổng Chung Cực, từng bóng người màu xanh lam đang đứng xếp hàng, lần lượt bước ra từ khe cửa.
Đó là những bóng hình người áo xanh lam, hư ảo và mờ nhạt.
Họ đội mũ trùm, cúi đầu, hai tay khoanh giấu trong tay áo rộng.
Không phân nam nữ, từ mũ trùm nhìn xuống, có thể thấy bên trong lớp áo màu xanh lam, không có gì cả.
Chỉ có một mảnh lam quang nhạt nhòa lưu chuyển không ngừng.
Ầm!
Ầm!
Đột nhiên cánh cửa lại bị phá thêm một chút nữa.
Một khối kết tinh trôi lơ lửng, bay ra từ đó.
Thứ này giống như khoáng chất được ghép bằng vô số lam thủy tinh. Qua lớp thủy tinh có thể nhìn thấy một con mắt hình tròn màu trắng nhợt đang không ngừng nhìn quanh.
Ngay khi vật này xuất hiện.
Màn sương đen trong phạm vi trăm mét quanh đó liền nhạt đi trong nháy mắt.
Tất cả hắc tai cấp 7 trở xuống đồng loạt cảm thấy áp lực không rõ nguyên nhân.
Điều này cho thấy những cá thể có sức mạnh cấp 8, thậm chí là trên cấp 8, đã chính thức tiến vào thế giới này...
Trong đường hầm dưới mặt đất.
Đội tinh nhuệ điều tra của Liên Minh Tự Do đang nhanh chóng tiến lên trong đường hầm.
Người cầm đầu là nữ tử tóc đỏ, đoản đ.ao trong tay nàng tựa cánh bướm không ngừng tung bay, kết hợp với thân p.háp di chuyển tốc độ cao, kẻ nào đối đầu gần như đều bị một đ.ao kết thúc.
Trong đường hầm, từng bầy hắc tai hình người vặn vẹo phát ra khói đen, nhiều như chuột, lao đến tấn công bất kỳ cá thể nào đến gần.
"Cẩn thận đấy, Leya, sức mạnh, thể chất và tốc độ của cô đều đã cường hóa đến cực hạn, nhưng khả năng chống độc còn kém, Hiệp hội Vĩnh Sinh có thể sẽ nhắm vào điểm yếu đó."
Phía sau nữ tử, một giọng nói trầm thấp, mơ hồ, từ một bóng đen nhắc nhở.
"Anh phải nói, ngoại trừ khả năng đó ra, thì những thứ khác đều đã được cường hóa đến cực hạn rồi mới đúng." Nữ tử thu đ.ao, đáp xuống đất, lau thanh đ.ao vào ống tay áo đen.
"Sắp xếp thế nào rồi?" Nàng đợi các đội viên phía sau đi qua, thấp giọng hỏi.
"Đã đầy đủ." Bóng đen phía sau dừng lại bên cạnh nàng, trả lời.
Dưới ánh đèn trắng chiếu sáng rõ ràng, diện mạo người đó lộ ra.
Đó là một người đàn ông cao gầy có gương mặt bị bỏng biến dạng, xấu xí, mang mũ dạ đen, một thân đen kịt, hai mắt lại như sao sáng ngời, như đang phát sáng.
"Đến được đây, ta lại hỏi cô một câu." Nam tử bị hủy dung mở miệng.
"Cô thật sự muốn tiếp tục chứ?"
"Đây là định mệnh của ta." Nữ tử Leya bình tĩnh nói, "Cho dù ta không tìm bọn chúng, bọn chúng cũng nhất định sẽ đến tìm ta. Không trốn thoát, không tránh được."
"May mà ta tìm được cô." Nam tử nói.
"Đúng thế... Nếu không có anh, có lẽ bây giờ ta cũng giống như Lâm Y Y, yếu đuối, bị người ta sắp đặt mà không hay biết." Leya cảm thán.
"Cô thật sự là người duy nhất, Leya. Từ khoảnh khắc đầu tiên tôi tìm được cô, tôi đã phải đưa ra phán đoán này rồi. Theo một nghĩa nào đó, tôi may mắn, và cô cũng thế... Chúng ta may mắn gặp được nhau." Nam tử cũng cảm thán.
"Vậy chỉ cần giải quyết được Hắc Dạ Chi Trì, có thể làm hắc tai một bước lùi chuyển biến xấu, sau đó giải quyết tận gốc nguồn cơn hắc tỉnh thì có thể cắt đứt nguồn gốc của hắc tai đúng không?" Leya hỏi.
"Đúng vậy, Hắc Dạ Chi Trì luôn được ẩn giấu, không thể chạm vào được, chỉ đến khi nó giáng lâm mới có thể tiếp xúc trực tiếp, mới có thể thật sự hủy diệt nó. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta."
"Điều này cũng là điều mà hắn mong muốn... Nên cuối cùng vẫn là xem nắm đấm của ai cứng hơn." Leya tiếp tục cất bước đi sâu vào đường hầm.
Rất nhanh, trước mặt nàng xuất hiện một cánh cổng kim loại màu đen kịt.
Giữa cánh cửa lớn nặng nề được chạm khắc hình đầu dê rừng dữ tợn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận