Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 334: Dị biến (2)

Chương 334: Dị biến (2)
Cầu gỗ kéo dài vào chỗ sâu trong sương mù, nơi đó phảng phất có tiếng sóng nước nhỏ xíu vọng lại. Vu Hoành bước lên một bước, chẳng bao lâu sau liền mang theo ngũ sắc tinh thần lực biến mất trong màn hắc vụ. Nhưng rất nhanh, hắn lại lần nữa xuất hiện, trở về chỗ cũ ngồi xếp bằng xuống, hắc vụ cũng nhàn nhạt biến mất, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đây cũng là phương thức di động của thuyền đen hiện tại. Thuyền đen sau khi được cường hóa cùng với phòng an toàn khóa lại với nhau, đã có thể tùy thời tùy chỗ xuất hiện ở các nơi trên thế giới này. Giống như tại thế giới Hi Vọng Thành, thuyền đen cũng đi theo hắc vụ mà xuất hiện, chứ không chỉ bị giới hạn ở trong biển.
Thời gian tiếp tục trôi, Vu Hoành cũng tiếp tục bế quan, tiếp nhận Ngũ Linh Tuyền cải tạo. Thoáng cái, lại ba ngày nữa trôi qua. Đột nhiên Vu Hoành mở mắt, nhìn ra bên ngoài phòng. Ngoài phòng có một người đứng rất gần, đứng trong sân, không biết muốn làm gì. Hắn phân ra một tia tâm thần chờ đợi phản ứng của đối phương.
Trong sân, Chính Hà có chút bất đắc dĩ nhìn phòng bế quan của Vu Hoành. Có nên đi quấy rầy đối phương không, sự chần chờ này trong lòng nàng không ngừng xoáy cuộn. Sư phụ Vũ Mặc và quan chủ trước khi đi, dặn dò hết lần này đến lần khác, đừng để nàng ảnh hưởng đến việc Vu Hoành hấp thu và chuyển hóa. Mười năm mới góp nhặt được một phần Ngũ Linh Tuyền, cùng với quá trình chuyển hóa tinh thần lực, đều vô cùng trọng yếu, một khi đánh gãy dẫn đến thất bại, thì công sức mười năm sẽ đổ sông đổ bể trong phút chốc.
Chính Hà hiểu rõ những đạo lý này, nàng đã từng đố kỵ Chính Nhu có thể nhận được nhiều chỗ tốt như vậy. Nhưng bây giờ, khi thật sự đối mặt với khốn cảnh, nàng mới cảm nhận được, việc tông môn của mình có một cao thủ thật sự có thể ổn định lòng người quan trọng đến cỡ nào.
"Sư tỷ, muốn vào nói chuyện không?" Một tiểu đạo đồng sau lưng nhẹ giọng hỏi. Chính Hà trầm mặc, im lặng hết mấy phút đồng hồ, nàng mới xoay người. "Đi thôi, nhịn thêm một chút..." Bây giờ mọi người trong quan đều đang hoạt động quá sức, mệt mỏi đến cực điểm, dù thêm một Vu Hoành, nghĩ kỹ cũng không giải quyết được gì.
Sau khi nàng rời đi, Vu Hoành trong phòng cũng chậm rãi nhắm hai mắt, tiếp tục đắm chìm vào quá trình cải tạo. Ý thức tinh thần của hắn lúc này đã cải tạo được gần một nửa. Tiếp theo chỉ cần làm từng bước một, là có thể hoàn mỹ nhận lấy được đặc thù thiên phú của Ngũ Linh Tuyền. 'Chính Hà tới, có lẽ là có chuyện gì xảy ra...' Trước khi hoàn toàn chìm vào trạng thái tu luyện, trong lòng hắn chợt lóe lên ý nghĩ này. Trầm mặc vài giây sau.
"Agris."
Ông!
Sau lưng, một con cự tích khổng lồ màu đen, trống rỗng hiện ra sau lưng Vu Hoành. Thân ảnh Hưởng Luật Chi Long hơn phân nửa đều giống như hình thái hắc vụ, vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ, nếu không gian phòng này cũng không có cách nào chứa đựng. "Đi xem một chút có chuyện gì xảy ra." Vu Hoành không thể phân thân được, nhưng có đồ vật có thể tách ra.
Bạch!
Agris im ắng hóa thành hắc vụ, phân tán thành vài luồng, từ khe hở cửa sổ bay ra ngoài. Đồng thời phối hợp, còn có bốn mươi cột băng đầu Long Tích đang ngủ đông. "Đi thôi, đừng cho bất kỳ ai quấy rầy ta, có rắc rối gì, cứ trực tiếp xử lý." Vu Hoành từ từ nhắm hai mắt phân phó.
***
Đài Châu, khu vực biên giới, núi Mễ Nam. Thanh Trần quan Chính Doanh giơ đèn pin, chậm rãi từng bước tiến lên trong khu rừng âm u không ánh sáng này. Sau lưng nàng, là hai đạo nhân Thanh Vân và Thanh Đỉnh, người cùng đi chấp hành nhiệm vụ phổ thông trong quan. Hai người đều là những tiểu hỏa tử khỏe mạnh cường tráng, vì tu đạo pháp không có thành tựu gì, nên chỉ có thể chuyển sang làm công việc bên ngoài, để có thể miễn phí nhận được một chút phù lục và tiền lương, nuôi sống bản thân.
Những đạo nhân như vậy trong Thanh Trần quan không ít. Bọn họ hầu như đều là những người làm các công việc tạp vụ, là những người vô danh làm việc ở hậu trường. Đạo quán sạch sẽ, vận chuyển hàng hóa, các loại thông tin tình báo, các lão đạo sĩ canh giữ các nơi, đều do họ phụ trách. Mà đạo chủng và các lão đạo mang chữ lót Vũ thì chỉ phụ trách những công việc quan trọng nhất là khu trừ Oán Ngấn.
"Lần này, thành viên Kim Ngọc Thành này đã mất tích hai ngày, cảnh sát các thị trấn nhỏ gần đó cũng phái người tìm kiếm hai ngày rồi, mà vẫn không tìm thấy tung tích. E là..." Thanh Đỉnh nhìn xung quanh một màu đen kịt, đầu thì bị cành cây rậm rạp che kín, môi trường khắc nghiệt khiến trong lòng hắn có chút run rẩy. Mặc dù hắn cao hơn 1m9, dáng người rắn chắc, nhưng đối mặt với loại nhiệm vụ siêu nhiên này, trong lòng vẫn không khác gì một đứa trẻ, đều sợ muốn chết.
"Dù cho có mất tích, chúng ta cũng nhất định phải tìm ra chân tướng, trả lại công đạo cho gia quyến. Lão bản Phùng đã cống hiến cho đạo quán chúng ta hơn mười năm tiền tu sửa, vẫn luôn không cầu hồi báo, bây giờ ông ấy gặp chuyện, dù thế nào chúng ta cũng phải có trách nhiệm." Chính Doanh trầm giọng nói.
"Nhưng mà nơi này tối như vậy.... Sao chúng ta không tìm thêm nhiều người đến...?" Thanh Vân cũng có chút hai chân phát run. "Người bình thường đến chỉ có chịu chết." Chính Doanh đáp lời, "Các ngươi chú ý Âm Khí Phù, có phản ứng thì lập tức nói cho ta!" "Vâng! Sư tỷ!" Hai người vội vàng giật mình, đồng thanh trả lời.
Trong một mảnh rừng rậm tối đen, ba người đi về phía trước hơn một giờ, cuối cùng, theo một con đường mòn bị bỏ hoang, đến trước một trang viên nhỏ bị bao quanh bằng lưới sắt. Dây leo đã leo lên rất nhiều trên hàng rào lưới sắt của trang viên. Qua cánh cửa sắt lớn màu bạc, có thể nhìn thấy một kiến trúc ba tầng bên trong với nhiều hoa văn hình cung, giống như phong cách quý tộc phương Tây thịnh hành.
Giữa cánh cửa sắt lớn và kiến trúc là một bãi cỏ xanh rộng lớn. Ở giữa bãi cỏ, có một đài phun nước trắng, bên trong dựng một tượng cá heo. Chính Doanh cầm đèn pin chiếu vào trong. Ánh đèn pin trắng muốt là nguồn sáng duy nhất trong trang viên, chiếu đến đâu, chỗ đó liền hiện lên ánh phản quang màu trắng nhạt. Rõ ràng là tất cả các bề mặt kiến trúc ở đây đều đã qua xử lý chống ẩm đặc biệt.
"Nơi này, đèn cũng không có, hẳn là không có ai ở từ lâu rồi." Thanh Đỉnh không nhịn được nói. "Hay là chúng ta đừng đi vào thì hơn?" Chính Doanh không để ý đến hắn, đèn pin rọi vào chiếc khóa lớn trên cửa sắt. Nàng lấy chìa khóa từ bên hông ra, cắm vào ổ khóa, nhẹ nhàng vặn.
Răng rắc.
Khóa lớn mở ra.
"Thông tin cuối cùng mà lão bản Phùng để lại nói là ông ấy muốn đến nơi này dưỡng bệnh, rời xa sự ồn ào náo nhiệt của thành phố, tận hưởng sự yên bình. Không đi vào thì chúng ta tìm người ở đâu?" Chính Doanh thản nhiên nói, "Đều trải qua nhiều vụ như vậy rồi, còn sợ sệt như thế à?" "Sợ chứ, chúng ta có pháp đạo gì đâu, gặp phải chỉ có thể dựa vào phù lục, nhưng bây giờ phù lục gặp phải nhiều chuyện cũng không có tác dụng..." Thanh Đỉnh lẩm bẩm nói.
Chính Doanh không để ý tới hắn, đẩy cửa sắt lớn ra, bước vào trong. Đột nhiên, đèn pin của nàng như quét phải thứ gì đó, trên mặt đài phun nước ở bên cạnh hồ nước, có một bóng người đang đứng ở đó. Chính Doanh trong lòng hơi động, nhanh chóng dời đèn về, chiếu xung quanh đài phun nước. Ánh sáng trắng trong đêm tối tụ thành một chùm, chiếu trực tiếp lên bề mặt trắng của đài phun nước, phản xạ ánh sáng trắng.
"Ảo giác à?" Nàng sờ vào Âm Khí Phù trong túi áo, không có phản ứng, rồi tiếp tục chiếu đèn vào kiến trúc chính — dãy nhà ba tầng được tu sửa hoàn hảo. Rất nhanh, ba người từ từ băng qua bãi cỏ, đến cửa vào nhà lầu, lấy chìa khóa mở cửa. Ánh sáng trắng từ đèn pin của họ dần bị bức tường bên trong che chắn, khiến cho bãi cỏ bên ngoài lại chìm vào bóng tối.
Răng rắc răng rắc.
Bên ngoài cửa sắt lớn, hai bóng người cao lớn mặc hắc bào lặng lẽ xuất hiện trong khu rừng, nhìn vào trang viên u ám, không bước vào trong.
"Bọn chúng đã vào." Một người thấp giọng nói. "Ngay cả ta cũng không dám tùy tiện vào trong này, đồ vật bên trong, có chút kỳ quái, không giống như là Oán Ngấn thuần túy, càng giống như bị trộn lẫn với thứ gì đó khác... Rất hung tàn!" Một người khác trầm giọng nói. "Nói vậy, bọn chúng chắc chắn chết rồi."
"Không hẳn, nhưng dù sao đã đến, thì cứ bắt đầu từ chỗ chúng đi. Trước hết gạt bỏ hết đám tinh nhuệ đạo chủng, sau đó sẽ dẫn dụ lão đạo mang chữ lót Vũ ra, chỉ cần giữ kín được hành tung, không ai có thể phân biệt được là chúng ta hay Oán Ngấn làm." "Giáo chủ anh minh."
"Ta không còn là giáo chủ gì cả, sau khi báo thù xong với Thanh Trần quan, chúng ta sẽ đến liên minh, bắt đầu lại từ đầu!" Người này thở dài, "Nếu như chuyện này xảy ra trước đây, cần gì chúng ta tự mình động thủ... Thật là..." Hai người một trước một sau, từ từ đẩy cửa sắt ra, đi vào bên trong. Mà ngay sau khi họ vào không lâu.
Một cái bóng cự đại mơ hồ đen kịt, im ắng xuất hiện trước mặt cánh cổng sắt, trong chớp mắt, cự ảnh phân giải tán ra, biến thành khói đen rồi biến mất không dấu vết.
***
Trong nhà lầu trang viên. Chính Doanh từng bước đi trong hành lang gấp khúc tầng một, tìm kiếm từng căn phòng có thể thấy được.
Lạch cạch.
Công tắc điện bị Thanh Đỉnh nhấn xuống, không có phản ứng. "Không có điện sao?" Hắn rụt người lại, càng thêm sợ hãi.
"Sư tỷ?" Thanh Vân, người đang tản ra dò xét ở hành lang khác, đột nhiên kêu lên. "Mau tới xem này, bên này, có biến!"
Chính Doanh và người kia nghe vậy giật mình, nhanh chóng di chuyển về phía bên đó. Rất nhanh, ba người tụ tập một chỗ, đứng trước cửa phòng mà có vẻ là phòng ngủ chính. Cửa phòng ngủ chính được ghép bằng những tấm gỗ đen bóng loáng hình vuông, tay cầm bằng kim loại màu bạc còn có hoa văn hoa đào nhỏ, trông đơn giản nhưng lộng lẫy.
Nhưng lúc này, bề mặt cửa vốn phải sáng bóng này lại bị người ta dùng một loại vật sắc nhọn, khắc lên một nhóm chữ và hình vẽ. Chính Doanh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lên vết khắc, đồng thời nhíu mày đọc to nội dung phía trên.
"Ta sai rồi... Nàng không phải là thê tử của ta... Không phải..." Bên dưới dòng chữ, là một khuôn mặt phụ nữ được khắc họa tương đối dữ tợn xấu xí. "Nếu ta không nhầm thì lão bản Phùng còn là hội viên của Hiệp hội du họa thành phố mà?" Chính Doanh thấp giọng hỏi. "Đúng vậy... Đúng thế." Thanh Đỉnh lấy tờ đơn tài liệu ra tra lại, khẳng định nói.
"Vậy cái này vẽ cũng quá xấu đi.... Âm Khí Phù có cảm ứng không?" Chính Doanh lại lần nữa hỏi. "Không có..." Ở một bên khác, giọng Thanh Vân có chút run rẩy đáp lời, "Sư tỷ, ta có linh cảm chẳng lành...."
"Đừng có nói linh tinh, xui xẻo." Chính Doanh tức giận đánh hắn một cái.
"Đợi một chút... Sư tỷ bên kia... Bên kia có người thì phải! !" Bỗng nhiên ánh mắt Thanh Vân ngây ra, chăm chú nhìn phía bên phải Chính Doanh. Bên kia là hành lang dẫn đến sảnh, nơi mà lúc nãy họ vừa đi đến.
Chính Doanh vội vàng quay đầu lại, đồng thời nắm Âm Khí Phù. Đèn pin chiếu qua bên kia cái gì cũng không thấy, nàng nhíu mày, chuyển đèn pin, rồi đột nhiên thở gấp, vội vàng lùi về phía sau một bước. Bởi vì, ngay trong chớp mắt vừa rồi, những dòng chữ và hình vẽ được khắc trên cửa phòng trước mặt nàng, lại toàn bộ biến mất!
Chính Doanh nhanh chóng lấy ra một tấm Oán Khí Phù từ túi bên hông, đây là một loại phù lục mạnh hơn Âm Khí Phù, một tấm tương đương với một đòn công kích trung đẳng của Khủng Ảnh khi nàng tập trung lực lượng phóng thích! Khi ở bên ngoài thì đó là sự thay thế tốt nhất, vừa có thể tiết kiệm tinh lực.
Nhưng điều quỷ dị là, Oán Khí Phù vốn nhạy cảm nhất, lúc này lại không có chút động tĩnh nào. Ngược lại, Truyền Thừa Đạo Khí treo trên ngực Chính Doanh lại đang run lên, dường như bị ảnh hưởng bởi thứ gì đó.
Bụp.
Đột nhiên một tiếng động nhỏ vang lên, Chính Doanh quay đầu lại nhìn, lại phát hiện Thanh Vân vừa nãy còn ở bên cạnh, giờ đã không thấy đâu. "Thanh Vân!?" Da đầu nàng tê dại, khẽ gọi. Nhưng không có ai đáp lời.
"Thanh Vân?" Thanh Đỉnh cũng vội vàng gọi theo, mồ hôi trên mặt hắn như bị tuột dây, không ngừng chảy xuống cổ. Chính Doanh khẽ cắn môi, Khủng Ảnh phía sau đột nhiên xông ra, tiến vào bóng tối trong phòng khách.
Phốc.
Khủng Ảnh trong nháy mắt chui vào bóng tối, mất đi liên lạc. Việc triệu hồi vật đột ngột bị cắt đứt liên hệ, khiến đầu Chính Doanh hơi nhói đau. Nàng rên một tiếng, cúi đầu che trán, cố gắng lắc đầu.
Chờ khi ngẩng đầu lên.
"Thanh Đỉnh!?" Nàng hãi hùng khiếp sợ nhận ra, Thanh Đỉnh vừa nãy còn đứng cạnh mình cũng đã biến mất!
Xùy.
Đúng lúc trong lòng nàng dâng lên cảm giác bất lực tột độ thì một tấm lá bùa màu vàng đặc biệt giấu ở sâu nhất trong túi đựng phù lục đột nhiên nóng lên rồi tự bốc cháy. Chính Doanh cảm thấy không ổn liền nhanh chóng rút tấm lá bùa này ra.
Và khi nhìn thấy tấm lá bùa, biểu cảm trên mặt nàng rốt cuộc đã thay đổi hoàn toàn. Trở nên vô cùng khó coi. "Đây là... Họa Linh Phù! !?" "Chẳng lẽ đây không phải Oán Ngấn, cũng không phải hắc tai... Đây là...." Giọng của Chính Doanh hơi run rẩy, bóng người màu trắng mờ ảo từ từ xuất hiện phía sau lưng nàng. "Linh tai! !?" Trong truyền thuyết, tai họa tinh thần đáng sợ chỉ tồn tại trong các câu chuyện!
Thảo nào Oán Khí Phù không dùng được! Thảo nào Âm Khí Phù cũng vô dụng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận