Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 328: Thế cục (2)

Chương 328: Thế cục (2)
Sau một giờ.
Vu Hoành đóng cửa viện, tiễn vị khách cuối cùng là một dã thuật sĩ đến bái phỏng.
Sự xuất hiện của Hỗ Trợ liên minh là do linh cơ của hắn khẽ động mà thành.
Đám dã thuật sĩ nắm giữ thuật pháp uy lực cũng không yếu, mà những người có thể tới đây bái phỏng đều là những thuật sĩ lớn tuổi sắp bước vào giai đoạn suy yếu nhanh chóng, bọn họ đối mặt với việc thân thể sắp suy kiệt nhanh chóng, triệt để mất đi khả năng thi pháp, lâm vào cảnh quẫn bách.
Những thuật sĩ ở độ tuổi này, ai mà chẳng có mấy ân oán cá nhân với kẻ thù, một khi mất đi năng lực thi pháp, cuộc sống sau này chắc chắn vô cùng khổ sở.
Điều này cũng dẫn đến việc đám dã thuật sĩ ra tay cực kỳ tàn độc, động một chút là tàn sát, nhổ cỏ tận gốc, tâm địa ngoan độc.
Rất nhiều người không phải do bản chất họ xấu mà vì họ không dám không hung ác.
Mà đối mặt với một nhóm người sắp đi đến hồi kết như thế, Vu Hoành bằng sự giác ngộ đã cho họ một vòng hi vọng.
Linh quang Thái Linh công, không chỉ có thể mang lại lợi ích cho người khác mà còn có thể cho người khác từ từ hấp thu sinh mệnh lực và tinh thần lực trên người để bù đắp thiếu hụt.
Hắn giao linh quang cho những người này, lại tách một phần nhỏ nội dung trong Thái Linh công, chỉ là những tu hành làm linh quang lớn mạnh. Vì cái gì? Chính là vô tư giúp đỡ người khác, giúp đỡ mọi người, giúp đỡ thế giới này. Cũng không phải vì bồi dưỡng linh quang lớn mạnh chính mình.
Bởi vì những dã thuật sĩ này vốn là những bình sứ sắp vỡ, toàn thân che kín vết rạn, linh quang tương đương với việc trước bù đắp vết rạn, sau đó từ từ hút một chút nước trong bình làm cái giá.
Chỉ cần họ không rời khỏi liên minh, không làm điều sai trái, Vu Hoành sẽ không thu lại linh quang.
Chỉ cần không hoàn toàn rút linh quang, người đó sẽ không sao.
Liên minh nhờ đó mà không ngừng phát triển, không ngừng lớn mạnh một cách nhanh chóng.
"Cứ như vậy chờ thời cơ đến, tất cả mọi người có thể có một tương lai tươi sáng, toàn bộ thế giới cũng sẽ có được sức tự vệ mạnh hơn..."
Vu Hoành khẽ thở dài.
Việc bù đắp thiếu hụt cho dã thuật sĩ, kỳ thực cũng không khác biệt mấy so với thuật sĩ chính tông, sự khác biệt duy nhất có lẽ chỉ là Đạo Khí Truyền Thừa và số lượng lớn tài nguyên bồi dưỡng.
Xoay người, hắn nhấc chân muốn về phòng trong nghỉ ngơi.
Đột nhiên bước chân dừng lại, quay đầu nhìn về phía góc tối bên phải sân.
Ai?!
Trong bóng tối, một bóng người cao lớn từ từ, im ắng đi ra, đi vào chỗ có ánh sáng, đứng vững.
Đó chính là lão nhân đeo mặt nạ Phượng Hoàng bạc mà hắn đã thấy trước đó ở trấn Ngũ Tinh.
Hai tay ông ta đeo giáp tay màu vàng đậm, mu bàn tay khô gầy cứ vậy lộ ra, buông thõng hai bên.
"Thật sự là vô tư a. Đem thuật pháp cường đại của mình vô tư giao cho nhiều người như vậy, cứu vớt bọn họ trong cơn nguy khốn mà bản thân chỉ bỏ ra công sức lại không cầu báo đáp..." Lão nhân cảm thán nói, trong giọng nói lộ ra một chút trào phúng mơ hồ.
"Ngươi cũng thấy rồi?" Vu Hoành kinh ngạc trước khả năng ẩn tàng tự thân của đối phương, cũng nhận biết được thêm nhiều điều về những thuật sĩ mạnh mẽ trên thế giới này. Thực sự mà nói, hắn cũng đã nhận ra những yếu thế và thiếu hụt của bản thân.
Cần phải bổ túc cảm giác về những mặt còn yếu thế.
"Thấy rồi, loại Lưu Thể Linh Quang thần diệu kia, rất lợi hại." Lão nhân gật đầu.
Ông ta nhìn chăm chú vào Vu Hoành, người thanh niên khôi ngô lúc này đứng trong bóng tối, khuôn mặt mờ mịt không rõ.
"Nhưng ta không tin ngươi sẽ vô tư như vậy."
"Ta tự nhiên có mục đích của riêng ta, nhưng ta có thể đảm bảo, mọi việc ta làm đều không hổ thẹn với lương tâm!" Vu Hoành trầm giọng nói.
"Được rồi, bất kể ngươi muốn làm gì, giết Lâm Sơn và Nguyên Minh, Nê Thai giáo đã bỏ ra cái giá rất lớn để thuê ta ra tay một lần, giải quyết triệt để ngươi. Bây giờ ngươi còn có gì muốn nói không." Lão nhân bình tĩnh nói.
"Ngươi biết nơi này bị giám sát và bảo vệ mọi lúc mọi nơi không?" Vu Hoành hỏi lại.
"Biết, nhưng đối với ta không có ý nghĩa gì." Lão nhân thản nhiên nói: "Lúc này, trong mắt bọn họ, nhìn thấy ta, chỉ là một đám bóng tối. Không có gì cả..."
"Thuật thức thôi miên?" Ánh mắt Vu Hoành lạnh lùng.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta là người như thế nào, ngươi biết thì có liên quan gì?" Lão nhân nói.
"Không, ta chỉ cảm thấy, hỏi rõ ràng rồi mới đánh chết ngươi thì sẽ thoải mái hơn."
Vút!
Trong nháy mắt, thân ảnh Vu Hoành vượt qua hơn mười mét, xuất hiện bên cạnh lão nhân.
Một quyền.
Ầm!
Nắm đấm đánh ra một tiếng xé gió bén nhọn.
Nhưng lại đánh hụt.
Thân ảnh lão nhân giống như bọt nước, trực tiếp vỡ tan.
Cùng lúc, một mũi gai nhọn màu đen từ mặt đất đột nhiên nhô ra, đâm về phía bàn chân Vu Hoành.
Bành!
Mũi gai nhọn bị giẫm nát, hóa thành vô số mảnh vỡ bóng đen hư ảo.
"Quan Ảnh." Giọng nói trầm nhẹ của lão nhân vang lên.
Trong khoảnh khắc, không khí trong toàn bộ sân viện bị khuấy động, xuất hiện sự vặn vẹo và dao động mơ hồ. Giống như một khối keo trong suốt lớn, lấp đầy mọi ngóc ngách của sân.
Một kích không thành, sắc mặt Vu Hoành không thay đổi, nhanh chóng lui lại, tránh được một kích này, thân ảnh như thiểm điện rời khỏi tường cao sân viện, biến mất trong màn đêm trên đường phố.
Cùng lúc đó, một bóng tối u ám cũng đuổi theo hắn, vượt qua tường cao, biến mất ở cuối con đường.
Đây là phương thức di chuyển đặc thù của lão nhân.
Tiếng gió vù vù không ngừng gào thét bên tai, Vu Hoành di chuyển với tốc độ cao, không lâu sau đã lao ra khỏi nội thành Đài Châu, tiến vào con đường lớn hoang vu đầy cây dừa, cây cọ.
'Bên này.' Hắn đột nhiên rẽ ngoặt, nhanh chóng lao về phía bờ biển bên phải.
Xuyên qua rừng cọ, trên bờ biển đêm tối, một lão nhân cũng đeo mặt nạ Phượng Hoàng bạc đang chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía bên này.
"Không tầm thường." Lão nhân nhẹ nhàng vỗ tay: "Trước tiên phát hiện ra thân thể ở kia của ta chỉ là nơi ngưng tụ của thuật pháp, sau đó theo cảm ứng đến thẳng chân thân..."
Phốc.
Lúc này, thân thể của lão ta lại bị một quyền đánh tan, hóa thành bóng đen, một lần nữa tụ hợp lại ở cách đó hơn mười mét.
Tiếp đó lại là một quyền.
Cơ thể vừa mới tụ hợp lại bị Vu Hoành đuổi kịp, trực tiếp đánh tan.
Bành! Bành! Bành!
Liên tục nhiều lần, lão nhân không ngừng bị đánh tan cơ thể, lại tụ hợp lại. Giống như không phải người sống, cũng không hề nhận bất kỳ tổn thương nào.
Cuối cùng.
Vụt một tiếng.
Vu Hoành dừng lại, đứng trên bờ cát, lẳng lặng nhìn lão nhân vừa tụ hợp lại.
"Đây là thuật pháp gì?" Hắn cau mày hỏi.
"Bất Tử Tam Trọng Thân." Lão nhân đáp, giọng điệu bình tĩnh và chăm chú.
Trong sự tĩnh lặng.
"Còn ngươi, đó là thân pháp gì?" Lão nhân cũng hỏi lại.
"Bôn Lôi Thối." Vu Hoành cũng chăm chú trả lời.
Trong phút chốc, cả hai người đều không nhúc nhích.
Vu Hoành bị thuật pháp ngưng tụ không ngừng của đối phương làm cho chấn kinh.
Lão nhân thì bị tốc độ nhanh và thể phách có thể liên tục ra tay nhiều lần như vậy của Vu Hoành làm cho kinh hãi.
Tốc độ này, may mắn là lúc ở trấn Ngũ Tinh hắn đã không thực sự động thủ, nếu không khi đó mà chưa thi triển Bất Tử Tam Trọng Thân, e là đã bị đánh nát thành trọng thương trong nháy mắt rồi!
Cả hai bên đều sinh ra sự kiêng kị sâu sắc đối với đối phương.
"Với thực lực của ngươi, cần gì phải khuất thân ở cái Thanh Trần quan nhỏ bé? Không bằng gia nhập Thất Hung minh của ta, ta có thể tiến cử ngươi đảm nhiệm vị trí Ám Thiên Sư. Chỉ có minh chủ và Thất Hung ở trên ngươi, những người còn lại đều bình đẳng, như thế nào?" Lão nhân khuyên nhủ.
"Thân phận của ngươi là gì? Một thuật sĩ có thực lực như ngươi ở Thất Hung minh thì ở vị trí nào?" Vu Hoành hỏi ngược lại.
"Lão phu chính là Ám Thiên Sư, trong minh hiện tại đã có ba Ám Thiên Sư, ta Thanh Hoàng chính là một trong số đó." Lão nhân thản nhiên nói.
"Âm khí thiên trụ có phải do các ngươi tạo ra không?" Vu Hoành lại hỏi.
"Ha ha... Đó là thủ bút của minh chủ, minh chủ có đại thù với đạo mạch chính đạo, biết rõ thế gian này trật tự sớm đã xơ cứng, người vô năng ở trên vị, tàn nhẫn chèn ép người có tài ở dưới. Vì cầu công bằng, chỉ có xáo trộn tất cả, tạo lại càn khôn, mới có thể có một trời xanh trong trẻo!" Thanh Hoàng nghiêm nghị nói.
"Ta không quan tâm những thứ này. Ta chỉ quan tâm, âm khí thiên trụ là do các ngươi thả, như vậy là đủ." Ánh mắt Vu Hoành tối sầm lại.
Hắc tai ập đến, gây ra cái chết của vô số người, đó không phải là chà đạp lên trật tự mà là sự đồ sát không phân biệt đối với tất cả mọi người.
Kẻ dám làm ra chuyện như vậy, là kẻ không hề quan tâm đến những người vô tội chiếm số lượng đông đảo trên thế giới này.
Mà Vu Hoành, đã từng là một người vô tội như thế, đã phải khổ sở giãy giụa trong hắc tai...
"...Chờ một chút, ngươi tốt nhất nên nghĩ lại đi, thượng tầng của đạo mạch vô cùng xơ cứng, dù ngươi có thiên phú, có năng lực, cũng không có khả năng có được đãi ngộ như ở Thanh Trần quan, bọn chúng sẽ vì bảo vệ lợi ích của mình mà nghĩ đủ mọi cách để chèn ép ngươi, nghiền nát ngươi, khiến ngươi phải như chó, không ngừng trả giá đắt cho bọn chúng..."
"Không sao." Vu Hoành dậm chân về phía trước.
"Đến lúc đó thật gặp thì đánh chết bọn chúng là xong."
Vút!
Hắn đột ngột lao lên phía trước, áp sát đến trước người Thanh Hoàng.
Quyền phải lần đầu tiên bao phủ bởi nội khí màu trắng bóng.
Ầm!
Quyền ảnh vung ra.
Không khí bị đánh tung ra một vòng khí lãng màu trắng.
Thân ảnh Thanh Hoàng lại một lần nữa tan vỡ tiêu tán.
"Vô dụng thôi, cho dù ngươi có đánh ta tan rã như thế nào thì bản thân ta cũng không hề bị tổn thương..." Thanh Hoàng trầm giọng nói.
Nhưng lời còn chưa dứt, ông ta đột nhiên thấy Vu Hoành cấp tốc lao sang trái.
Không phải nơi thân thể mới ngưng tụ của mình mà là đến một vùng đất trống khác ở bãi biển.
"Ngưng Viên!" Sắc mặt Thanh Hoàng kịch biến, cực nhanh niệm chú.
Trong vô hình, một luồng tinh thần dao động trong suốt sắc nhọn khổng lồ, tựa như trường thương, trong nháy mắt xuyên qua không gian mà ra, từ phía sau bay về phía Vu Hoành.
Thương tinh thần lực dài hơn mười thước, trong nháy mắt đã vượt qua mấy chục mét, nhắm vào gáy Vu Hoành.
Loại thuật thức tinh thần thuần túy này, tốc độ nhanh chóng, vượt xa các thuật thức đặc chủng ngưng tụ ngoại lực.
Ngoài việc không có bất kỳ hiệu quả nào đối với vật chất hiện thực, loại thuật thức này có tác dụng rất tốt đối với sinh mệnh thể.
Đây cũng là át chủ bài của Thanh Hoàng.
Ông ta chủ tu thuật thức tinh thần, không thể gây bất kỳ ảnh hưởng nào đến vật chất thực tế. Nói cách khác, một khi chân thân bị tìm ra thì dù chỉ là một con dao gọt trái cây trong tay người bình thường cũng có thể chém ông ta một nhát.
Vì vậy mà ông ta mới sử dụng nhiều loại thuật thức để che giấu và ẩn mình.
Nhưng lúc này, không biết Vu Hoành đã dùng thủ đoạn gì mà có thể thực sự tìm ra chỗ ẩn nấp của bản thể!
Phụt!
Thương tinh thần lực chạm vào Vu Hoành trong nháy mắt.
Nhưng đầu thương lúc này giống như gặp phải một bình chướng cứng rắn nào đó, bị một lớp hào quang mỏng màu trắng ngăn lại.
Hào quang trắng này mới nhìn thì màu trắng, nhưng nhìn kỹ ở những chỗ dày hơn thì lại chuyển sang màu bạc.
Đó là linh quang răng rắc.
Đầu thương bộc phát tinh thần lực đáng sợ, một luồng ý thức cường hãn vượt xa Vu Hoành, trong nháy mắt xuyên qua linh quang, tiếp tục lao tới.
Nhưng dưới linh quang còn một lớp hào quang màu xanh lam mới tự động trồi lên.
Lớp ánh sáng màu xanh lam này giống như một cái lưới, bao phủ hoàn hảo sau gáy.
Băng!
Đầu thương chạm vào ánh sáng xanh lam, ép nó lõm xuống.
Nhưng vào thời điểm này.
Đầu thương dừng lại đột ngột, hoàn toàn đứng yên, lơ lửng giữa không trung.
Vu Hoành cũng dừng lại.
Hắn khom lưng đứng trên bờ cát, tay phải túm lấy cổ một lão nhân khô gầy đeo mặt nạ, chỉ cần thêm chút lực là có thể bóp gãy cổ đối phương.
"Xem ra, ta nhanh hơn một chút."
Hơi thở của Vu Hoành bình tĩnh, như thể vừa rồi bộc phát cũng không hề tiêu hao chút sức lực nào.
"Ngươi. ! !" Hơi thở của Thanh Hoàng dồn dập, đôi mắt dưới mặt nạ gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
"Bản thể của ngươi yếu ớt đáng thương, nên mới hao tâm tổn trí nghiên cứu các thuật thức che giấu và thôi miên, đúng không?"
Lúc này Vu Hoành không vội giết ông ta, mà tiếp tục lên tiếng.
"Ta có thể cho ngươi những thuật thức mà ta nắm giữ, nhưng chúng là cấm kỵ, chỉ cần ngươi học thì sẽ bị đánh thành tà ma!" Thanh Hoàng khó khăn nói.
"Không sao, sức mạnh không phân đúng sai, chỉ có người sử dụng sức mạnh mới phân chính tà." Vu Hoành thành thật nói.
"Mà ta chính là người chính."
"Được... Điểm này ta đáp ứng." Thanh Hoàng da mặt giật giật, nhanh chóng nói.
"Mặt khác, để đổi lại, ta có thể giúp ngươi bù đắp khiếm khuyết lớn nhất của ngươi." Vu Hoành trầm giọng nói: "Ngươi có muốn có một cơ thể cường tráng như ta không..."
Những lời hắn nói lúc này tựa như ma quỷ dụ hoặc, khiến Thanh Hoàng trong nháy mắt như quên đi mối đe dọa của cái chết, tim đập nhanh hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận